Đào Lâm ngón tay xoa xoa vuốt vuốt tai Ứng Diêu, Ứng Diêu nảy sinh một loại cảm giác toàn thân tê dại. Đào Lâm quỳ, miệng cắn cắn một tai khác của Ứng Diêu.
Ấm áp dễ chịu.
Cảm thụ được Đào Lâm hiện ra một bộ dáng nhiệt tình đầy kinh nghiệm, Ứng Diêu cười hỏi: "Em sao lại học được như vậy a."
Đào Lâm vuốt ve vành tai Ứng Diêu, ở nơi đó nhẹ giọng nooi1: "Ở blog nhìn đến, anh thích sao?" Đào Lâm hướng tai Ứng Diêu thổi một luồng khí nóng, tay cậu thì sờ vào vật nằm giữa hai chân của Ứng Diêu, lớn mật sờ lên phía trên.
Đào Lâm muốn cúi xuống thân mình, lại bị Ứng Diêu ngăn lại.
Đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, đem Đào Lâm miệng giảo long trời lở đất.
Đào Lâm làm ra cử chỉ như vậy hiển nhiên là đang lấy lòng anh, Ứng Diêu trước đó có nói qua làm chính mình là tốt rồi, bất quá một khi đã ra sức như vậy, Ứng Diêu cũng vui vẻ mà thưởng thức một mặt khác của Đào Lâm.
Loại tương phản với biểu tình manh thường ngày này của cậu làm cho Ứng Diêu tình dục càng lúc càng tăng.
Anh nặng nề mà mút môi đối phương, phát ra âm thanh vang dội, thậm chí không kịp nuốt xuống liền muốn chảy ra nước miếng, tiếp theo đầu lưỡi lại càng nhiệt tình tiến vào.
Có lẽ là do cồn dụ dỗ, có lẽ Đào Lâm thật sự thông suốt, cậu lớn tiếng rên lên, miệng hừ hừ a a càng kích thích Ứng Diêu ra sức mà hôn cậu.
Đầu lưỡi linh hoạt vẫn không ngừng hoạt động, Đào Lâm cầm lấy sợi tóc bết vào trán Ứng Diêu mà hô "Thoải mái thoải mái".
"Học trưởng, anh cũng đem quần áo thoát a." Đào Lâm đã sớm thoát từ trước, Ứng Diêu trên người còn mặc quần áo.
Vì thế, Ứng Diêu bắt đầu giải nút thắt.
Đào Lâm lại ngăn cản anh cởi: "Em giúp anh thoát!."
"Vậy em đến đây đi." Ứng Diêu để cho Đào Lâm làm, nhưng Đào Lâm tốc độ quá chậm, lại còn cố ý lấy tay cọ khắp người anh, Ứng Diêu không khỏi thúc giục một tiếng.
"Đây là tình thú, anh đừng vội."
Đào Lâm như trước không nhanh không chậm ấn chính mình bước đi đến, Ứng Diêu lại tiếp tục hối thúc cậu.
"Đào Lâm, không thể cứ bám vào sách tất cả, muốn linh hoạt phải vận dụng."
Ứng Diêu trực tiếp chính mình động thủ, nhanh chóng cũng trở nên trần như nhộng.
Vật giữa hai chân hùng hổ hiện ra làm cho Đào Lâm kinh hách nuốt nuốt nước miếng.
Cậu hiện tại mới cảm thấy chính mình giống như có điểm xúc động, nếu học trưởng nói không thích Tư đại ca, có lẽ có thể thương lượng, tiến hành theo chất lượng.
Lửa đã được khơi, một lúc nữa phải tiếp tục kiên trì.
Tình dục là phương án tốt và nhanh nhất để làm sâu sắc thêm tình "đồng chí", đừng để ý dã tâm của mình bị vạch trần nhục nhã, nếu đều cởi sạch hết, phải ra vẻ phóng đãng, ra vẻ rụt rè sẽ chỉ làm đối phương chán ghét. Cũng đừng để ý đối phương trong lòng đem ngươi đặt ở vị trí nào, ngươi muốn đem đối phương hầu hạ thật thích, sống không li khai người kia, rồi mới từ từ nói chuyện cảm tình sau. Trước cứ đem người nắm giữ thật chật trước, để cho người đàn ông của mình chạy theo người rồi rồi mới rèn luyện kĩ thuật thì đã quá muộn.
Đào Lâm nghĩ tới đoạn nói không nhớ từ đâu này, cảm thấy thật có đạo lý.
Vì thế Đào Lâm cố gắng vứt bỏ cảm giác nhục nhã, theo dưới gối lấy ra một lọ bôi trơn cùng áo mưa.
"Em thật đúng là chuẩn bị?"
Ứng Diêu dĩ nhiên không quên là chính mình đưa ý tưởng này cho phục vụ số 0, cũng hoàn toàn không dự đoán được những điều Đào Lâm làm đều xuất phát từ bút tích của mình.
Ứng Diêu hạ thể đã cương, cho nên đội áo mưa cũng rất nhanh.
Đào Lâm lại đem đổ vào tay mình, chậm rãi hướng đến hậu huyệt của chính mình.
"Em muốn tự khuếch trương?"
Đào Lâm một ngón tay đã duỗi vào hậu huyệt.
Ân...
"Em chính mình... Chính mình lộng, anhxem rồi liền... Liền hảo."
Không muốn để cho Ứng Diêu chờ mình lâu, rất nhanh, Đào Lâm lại đem ngón tay đưa vào, co rúm lại mà khuếch trường.
Này hình ảnh đối Ứng Diêu mà nói quá mức kích thích.
Nhình hình ảnh Ứng Diêu không nói nên lời trước mắt, Đào Lâm ngược lại càng ngày càng dậy lên hưng phấn.
Cậu thích được Ứng Diêu nhìn, cậu nghĩ, có lẽ cậu thật là một người dâm đãng.
Bởi vì khó chịu, ánh mắt xuất hiện một cỗ sương mù, Đào Lâm lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Rốt cục đem ba ngón tay lấy ra, theo quy luật cúc hoa đã hợp lại.
"Anh mau vào."
Đào Lâm không khỏi quá mức vội vàng.
Ứng Diêu bắt đầu hôn môi mềm mại của cậu, Đào Lâm vừa bắt đầu còn có thể hưởng thụ, nhưng rất nhanh liền không kiên nhẫn, vừa vội vừa thẹn lại một lần thúc giục: "Anh nhanh lên tiến vào a."
Ứng Diêu cười nhẹ đạo: "Đào Lâm, em thật là... Làm cho anh lại lần nữa ngạc nhiên về em."
Chuẩn bị rất vội vàng, Ứng Diêu sợ đột nhiên tiến vào làm cho Đào Lâm khó chịu.
Ứng Diêu vừa xem xét đưa hai ngón tay, chậm rãi tiến vào, ma sát bên trong nội bích mềm mại.
Đào Lâm thân thể nhẹ nhàng phát run, nhưng theo cậu là một loạt tiếng rên rỉ, cậu có vẻ rất thoải mái.
Mật huyệt gắt gao hấp thụ hai ngón tay, có chút căng.
Dâm mĩ chất lỏng cũng theo ngón tay mà chảy ra.
Đào Lâm phát ra âm thanh nức nở rất nhỏ, có điểm làm nũng, có điểm ủy khuất."Không tiến vào sao?"
"Đào Lâm, em thích tư thế nào?" Ứng Diêu ôn nhu hỏi đạo, "Sau lưng nhập được không? Có điểm thoải mái."
"Ân." Đào Lâm vô lực đáp có lệ, thậm chí phối hợp suy nghĩ thay đổi tư thế.
Ứng Diêu bắt được chân cậu, cười xấu xa nói: "Xem ra em có nhiều thứ muốn học."
"Đến, chính mình ngồi trên nào."
Đào Lâm hai chân khóa ở hai bên đùi của Ứng Diêu, cậu dùng chính mình tay chỉnh mông, chậm rãi ngồi xuống.
Hạ thể xưng lên cũng đủ biểu đạt anh khát vọng như thế nào.
"Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội."
Sảng khoái khắp cả người, Ứng Diêu cũng không quên hướng dẫn Đào Lâm, miễn cho cậu lộng bị thương chính mình.
Đào Lâm phát ra âm thanh đau đớn kịch liệt, rốt cục tìm được nơi chống đỡ, hoàn toàn ngồi xuống.
"Biết tư thế cưỡi ngựa mặt đối mặt ưu điểm ở chỗ nào không?"
Đào Lâm lắc đầu, ngón tay chộp vào vai Ứng Diêu, môi cắn chặt.
"Ân... Không biết, không biết."
"Như vậy có thể cho em thấy rõ ràng, người làm em là ai
Ứng Diêu mạnh mẽ thẳng lưng đem cái đó của mình hướng về phía trước, đỉnh đầu hướng sâu bên trong Đào Lâm va chạm mà tiến vào
"A!"
Tiếng rên đau đớn qua đi là giống như uống nhầm thuốc kích thích, bình thường thở gấp.
Ứng Diêu lại lại một lần nữa ôn nhu mút vào cánh môi Đào Lâm, Đào Lâm hai tay ôm chặt cổ anh, vươn đầu lưỡi quấn lấy nhau mà trao đổi nước bọt.
Hạ thân tràn đầy, Đào Lâm tựa vào trên vai Ứng Diêu, sắc mặt ửng hồng. "Người làm em... Là anh."
Mỗi một lần cái cứng rắn cao ngất kia ra vào đều nhượng trái tim cậu nhảy dựng, Đào Lâm cảm thấy bên trong cơ thể mình thật dễ chịu.
Hai người đều như là đã thú mà luật động, vì tự do vì không bị cản trở mà cuồng hoan.
Ứng Diêu cũng bỏ học ngoại khóa, một lần lại khắp nơi ma sát nội bích mẫn cảm mềm mại của người dưới thân, do được âu yếm kích thích mà cậu nhỏ của cậu không ngừng chảy dịch.
Học đệ bình thường nhu thuận giờ phút này trở nên mê người gợi cảm mà đứng lên, dục hỏa bị kích động càng lúc càng cao.
Hai người ở trong bể tình dục mà quay cuồng, mồ hôi nóng bỏng theo da thịt mà dính vào với nhau
Như hạn hán lâu dài mà gặp được nước.
Ứng Diêu tựa vào người Đào Lâm, Đào Lâm lại càng đòi nhiều, ở giường lớn kịch liệt lay động như những cơn sóng.
Đào Lâm thở hổn hển, có điểm chống đỡ hết nổi.
Ứng Diêu lại vỗ vỗ hắn mông, nói: "Đổi tư thế sát nhập từ phía sau."
Đào Lâm một bên nghe lời đem thân mình xoay chuyển, một bên buồn bực nói: "Như thế nào lại thay đổi?"
Tiểu huyệt phía sau đã sớm dễ dàng cất chưa vật to lớn của Ứng Diêu, khi Ứng Diêu đỉnh vào lại mang đến một trận lửa nóng ka1c.
Cùng cảm thụ vừa rồi tựa hồ có chút vi diệu bất đồng.
"Nhìn không thấy anh, có phải hay không cảm thấy càng kích thích?" Ở bên trong nội bô kịch liệt trừu sáp tưởng như nội tạng bên trong đều bị ép ra ngoài, Ứng Diêu tiếp thụ từng đợt sóng công kích.
Mỗi khi Ứng Diêu thả chậm động tác, Đào Lâm nhịn không được thúc giục.
Khi thời điểm đạt đến khoái cảm đồng thời, biểu tình rối rắm của cậu biến thành hưởng thụ thoải mái.
Bởi vì nhìn không thấy, cho nên trong đầu càng dễ dàng tưởng tượng ra những nhiều thứ.
Nơi tư mật của chính mình bị người phía sau nhìn không sót gì, Đào Lâm cảm thấy mắc cỡ nhưng đồng thời cũng đạt được hưng phấn cùng khoái cảm, hỗn loạn làm cho người ta lâm vào cảm xúc sung sướng.
Hai má càng ngày càng nóng, Đào Lâm đã sớm hồn nhiên mà ngã ngửa cổ lên mà rên rỉ, cổ họng cũng khàn khàn. Đào Lâm cảm thấy, cậu giống như lại phát sốt.
Ở một trận kịch liệt bên trong, Đào Lâm nghênh đón cao trào của anh.
"A!"
Cậu thân mình run run, nghe thấy người phía sau nặng nề hít thở, khàn khàn giọng nói rên lên một tiếng, sau đó liền vô lực ghé vào trên giường, hai chân bởi vì thời gian quỳ hơi lâu nên lại phát run.
Đào Lâm xoa xoa ánh mắt rơi lệ không biết nguyên nhân của mình, miệng cong lên nhưng vẫn không đủ lại cười thành tiếng.
"Cảm xúc của em đều như trên mây."
Ứng Diêu cúi xuống hôn hai má và môi của Đào Lâm, sau đó đứng dậy nhéo nhéo mặt cậu.
"Tiểu yêu tinh."