• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 18

By Kì

“Dựa vào cái gì mà ta phải lên Tru Tiên đài, hạ phàm lịch kiếp vì ngươi?”

Khi tiếng nói dừng lại, cả hai người đều không nói gì.

“Khai Dương, ta…” Thiên Hoàng há miệng, chung quy không nói được lời nào.

Đúng vậy, dựa vào cái gì? Hạ phàm lịch kiếp coi như nhẹ, nhưng lên Tru Tiên đài, không lưu tình một chút thì sẽ là hồn phi phách tán, hóa thành một mạt bụi nhỏ nhoi giữa trời đất, cái giá như thế, y sao có thể hi vọng Khai Dương đi trả? Nhưng rõ ràng biết là Khai Dương không hề sai, song nghe vào trong tai vẫn hết sức khó chịu.



Nhưng Khai Dương giống như không nhìn thấy biến hóa trên mặt y, chỉ hơi chuyển mắt đi, lạnh lùng nói: “Không chỉ nói ta căn bản không yêu ngươi, cho dù yêu, cũng đâu cần phải lên Tru Tiên đài, hạ phàm lịch kiếp mới gọi là yêu? Cái mà ngươi gọi là yêu, chính là hủy diệt?”

“Ngươi nói cái gì!” Thiên Hoàng mới nghe đến câu đầu tiên đã không thể nghe nổi nữa. Ngẩng đầu lên, thấy Khai Dương thủy chung không nhìn mình, nóng lòng vươn tay ra vặn mặt y, nhưng trên mặt Khai Dương không có lấy một chút biểu tình, hệt như hết thảy lời nói chẳng qua là đương nhiên, Thiên Hoàng cắn răng một cái, hung hăng chặn môi Khai Dương.

Hoàn toàn không liệu được Thiên Hoàng lại đột nhiên tấn công, Khai Dương nhất thời luống cuống tay chân, phải mất một lát mới phản ứng trở lại, cơ hồ há miệng cắn theo thói quen, đưa tay toan đẩy Thiên Hoàng ra.

Đây cơ hồ là trò mà mỗi lần hai người dây dưa đều sẽ xuất hiện, nhưng lần này Thiên Hoàng không vì bị đau mà rời miệng ra, chỉ càng dùng sức nắm giữ mặt Khai Dương, một đường tàn phá bừa bãi.

Thật không dễ dàng buông ra, hai người đều nhịn không được hơi thở hổn hển, vị máu tanh ngọt lưu lại trong miệng khiến Khai Dương cảm thấy buồn nôn, đưa mắt nhìn lại, thấy Thiên Hoàng chỉ nhìn mình chằm chằm, hai mắt hơi đỏ lên, sớm đã không còn vẻ tao nhã như khi ở trước mặt người khác, chỉ như một dã thú nhìn con mồi chòng chọc nhưng không cách nào xuống tay.

“Phi”, Khai Dương phun máu tươi trong miệng ra, sắc mặt cũng thoáng trầm xuống, hồi lâu mới cười khẽ, trong thanh âm lại có thêm một phần vị nghiến răng nghiến lợi: “Ta chỉ đang bị chó cắn môt phát.”

Khớp hàm Thiên Hoàng giống như càng cắn chặt, vươn tay ra muốn bắt giữ miệng Khai Dương, Khai Dương vung tay ngăn lại, tay trái thuận thế tát cho y một cái: “Nháo đủ rồi!”

Thiên Hoàng bị cái tát kia đánh cho sững sờ tại chỗ, Khai Dương trước mắt không bén nhọn như khi phát cáu, cũng không phải ôn nhuận như ngọc như thường ngày, trong mắt mang theo vẻ phẫn nộ tôn quý, khiến Thiên Hoàng vô ý thức lui lại một bước.

Khai Dương nhìn thẳng vào y, gằn từng tiếng: “Nháo đủ rồi, yêu với không yêu cái gì, lại còn bộ dáng hài tử đó, ngươi cho là đây là nơi nào? Ngươi cho ngươi với ta là người như thế nào? Thanh quy thiên đình nghiêm khắc, hồ nháo như vậy, ngươi coi như không người biết sao?”

“Thanh quy thiên đình… Ngươi để ý đến thanh quy thiên đình từ khi nào vậy? Bị phát hiện mới gọi là phá hủy quy củ, đây không phải là những lời ngươi từng nói sao? Đến bây giờ lại giả bộ an phận cái gì? Nếu ngươi đã không yêu, những ngày qua cần gì phải y ta?”

Khai Dương trừng lớn mắt, nhất thời lại không có lời nào để nói, y nhìn Thiên Hoàng, giống như vì người trước mặt này cưỡng từ đoạt lý, đáy mắt có một mạt thất vọng cực đạm, tức giận dần nhạt xuống, y lui lại một bước: “Thôi, hôm nay xem như nói cho rõ ràng, ta chỉ muốn an phận làm thiên đình thượng tiên, tình yêu này của ngươi ta cũng không muốn hiểu, sau này ngươi đừng quấy rầy ta nữa, cứ coi như hai ta trước nay không hề quen biết đi.”

“Không thể!” Mắt thấy Khai Dương quay người muốn chạy, Thiên Hoàng một tay chế trụ cổ tay y theo bản năng, quát lên một tiếng.

Khai Dương trở tay, ngón tay úp vào nhau, một đạo bạch quang xông thẳng đến trước mặt Thiên Hoàng, Thiên Hoàng cả kinh, nghiêng đầu né qua: “Ngươi!”

“Nếu còn dây dưa nữa thì sẽ không chỉ như vậy.” Khai Dương nói xong liền muốn tránh khỏi trói buộc của Thiên Hoàng, nhưng không ngờ Thiên Hoàng càng nắm chặt hơn, trong nhất thời, trên tay chỉ cảm thấy một trận đau đớn, lại không tránh ra được. “Thả ta ra!”

Thiên Hoàng giống như đang kiềm chế cái gì đó, chỉ chậm rãi nói từng chữ một: “Ngươi có biết, luận tiên thuật, ngươi với ta mặc dù sàn sàn như nhau, thế nhưng nếu ta muốn vây khốn hành động của ngươi, nhất định không khó.”

“Thiên Hoàng!” Khai Dương nhìn y không thể tin, “Ngươi đừng để ngay cả tình cảm tương kiến cũng bị hủy!”

“Đã tới nông nỗi này rồi, còn nói đến tình cảm tương kiến gì nữa?” Thiên Hoàng chỉ giữ tay Khai Dương, mỉm cười thảm đạm, đầu ngón tay hư họa, một đạo hồng quang nhàn nhạt từ từ chụp lấy Khai Dương, “Ngươi không chịu thừa nhận, ta khiến cho ngươi nhìn rõ ràng!”

Dứt lời, Khai Dương liền cảm giác được Thiên Hoàng đặt mình xuống đất, chậm rãi đè lên.

“Thiên Hoàng, Thiên Hoàng!” Khai Dương cuối cùng trở nên luống cuống, không ngừng gọi tên Thiên Hoàng, nhưng quần áo trên người thủy chung bị Thiên Hoàng nhất nhất cởi sạch. Khai Dương há miệng, cuối cùng một tiếng nuốt lại bên môi, y từ từ cắn môi, nhắm mắt lại không lên tiếng nữa.

Nhưng Thiên Hoàng chậm tay lại, chỉ nhìn y, sau một hồi mới quát nhỏ: “Ngươi mở ra mắt ra nhìn ta!”

Khai Dương chỉ làm như không nghe thấy, bàn tay Thiên Hoàng ra sức nắm bả vai y giống như muốn bóp nát xương vai y ra, nhưng y cũng chỉ cắn chặt răng, nhắm chặt hai mắt hơn.

Giằng co một lát, Thiên Hoàng rốt cuộc thất bại buông tay ra, lại cúi đầu hôn tiếp, giống như gặm nhấm, dọc theo môi, cổ, một đường đi xuống, cuối cùng dừng lại ở điểm đột khởi trước ngực Khai Dương, đầu lưỡi lạnh băng như rắn vây lấy điểm nhỏ màu hồng nhạt mà đảo quanh.

Khai Dương toàn thân cứng ngắc, chẳng qua hơi run lên, trán cũng nhíu lại, nhưng thủy chung chỉ nhắm mắt, không hề hé răng.

“Khai Dương, Khai Dương, tại sao ngươi không chịu thừa nhận… Ngươi có cảm giác với ta, không phải sao? Khai Dương…” Thiên Hoàng không ngừng tay, trong thanh âm lại dẫn theo một tia cầu xin nghẹn ngào.

Khai Dương khó nén được mà ngẩng đầu lên, răng cắn chặt, chậm rãi gạt ra một nụ cười nhàn nhạt, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Thừa nhận thì thế nào? Thừa nhận, liền lên Tru Tiên đài vì ngươi?”

“Ta…” Thiên Hoàng có điểm ngỡ ngàng.

“Đừng nói giỡn!” Khai Dương cười lạnh một tiếng, đột nhiên mở mắt ra.

Thiên Hoàng trong lòng vừa động, đã nhận thấy không ổn, tay trái liên đới, Khai Dương đang bị chặn bên dưới lại đột nhiên gập gối thúc lên bụng mình, tay phải liền vẽ ra một vòng, chế trụ tay Khai Dương như cũ, Khai Dương vốn đã nửa ngồi dậy, lúc này cũng chỉ có thể ngã xuống lần nữa.

Một tiếng nghẹn lại ở cổ họng không ra, Khai Dương nhìn Thiên Hoàng một lát, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt quay đầu đi.

“Khai…”

“Ai ở đó!”

Một tiếng của Thiên Hoàng còn chưa kêu ra miệng, đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng quát to, hai người đều chấn động toàn thân, Thiên Hoàng buông tay theo bản năng, Khai Dương nghiêng người theo phản xạ, Thiên Hoàng đưa tay cản lại, nhưng dây dưa một lát, hai người lại ngã xuống như cũ, lần này Thiên Hoàng học ngoan, nhanh chóng chắn dưới thân Khai Dương, khi Khai Dương đè lên người y, cây đào dựa vào nhau ở bên cạnh cũng bị người chia ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK