• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8

By Kì

Thủ tướng trộm liếc Dao Quang Tinh Quân đứng bên làm nền một cái, nuốt nuốt nước miếng rồi mới nói: “Là, là Khai Dương Tinh Quân của Thất Tinh cung.”

“Nói bậy!” Thiên Hoàng còn chưa kịp nói, Dao Quang ngược lại đã kêu lên trước.

Thủ tướng kia rụt cổ không dám phản bác, chỉ chờ Thiên Hoàng nói.



Thiên Hoàng nhìn Dao Quang một cái, trầm tiếng nói: “Ngươi xác định đó là Vũ Khúc Tinh Quân?”

Thủ tướng gật đầu lia lịa: “Năm trước thế gian có yêu tinh tác loạn, khi Tinh Quân hạ phàm trấn áp thì tiểu nhân đang trực, tuyệt đối không thể nhận sai.”

“Không thể nào! Đang yên đang lành sao y lại đến Cánh Hoàng cung trộm hồ ly?” Dao Quang mặc kệ thủ tướng kia nói cái gì, cứ gân cổ cãi.

Thiên Hoàng liếc mắt nhìn gã, một mặt nói với thủ tướng kia: “Hãy nói rõ tình hình lúc đó ra.”

Thủ tướng nhìn hai người càng kỳ quái hơn, người vừa rồi tức giận hẳn phải là Thiên Hoàng Đế Quân chứ? Sao đột nhiên lại biến thành Dao Quang Tinh Quân vậy? Trong bụng thì lẩm bẩm nhưng miệng vẫn cung kính nói: “Là như vầy, lúc trước khi tiểu tiên đang trực, Khai Dương Tinh Quân ôm một con hồ ly đi tới, tiểu nhân còn chưa hành lễ, ngài ấy đã bảo tiểu nhân thả con hồ ly xuống thế gian, tiểu nhân buồn bực, bèn lắm lời hỏi một câu.”

“Hắn nói như thế nào?”

Nghe Thiên Hoàng hỏi nghiêm túc, thủ tướng càng nơm nớp lo sợ: “Nói là hồ ly kia ngộ sấm thiên đình, ham mê cuộc sống trên trời, nhưng lại không thể thích ứng, cho nên phải thả về.”

“Sau đó ngươi liền thả đi?”

“Vâng.”

Sự tình hỏi đã rõ ràng, thủ tướng này tùy tiện thả đi vốn là có sai, nhưng Khai Dương Tinh Quân cấp bậc cao hơn hắn rất nhiều, chuyện hồ ly dù có tính thế nào cũng không có thể tính lên đầu thủ tướng nhỏ nhoi này.

Đứng lăng lăng một hồi, Thiên Hoàng rốt cuộc bất mãn phất tay: “Quấy rầy rồi.” Quay người sang chỗ khác, lại thấy Dao Quang hai mắt đỏ bừng nhìn mình, thần sắc rõ ràng là nghiêm túc.

Thiên Hoàng thở dài, nếu là bình thường thì y sớm đã giễu cợt Dao Quang ba lượt năm lần, nhưng lúc này cũng chỉ có thể buồn bực nói: “Ta biết nghĩa huynh ngươi chính là bảo bối của ngươi, nhưng trong cung của ta bị mất đồ, ta chung quy không thể không mảy may tính toán mà cứ bỏ qua như vậy chứ? Ít nhiều cũng phải hỏi cho minh bạch?”

“Ngươi muốn so đo thì ta đền cho ngươi một con hồ ly là được, còn không thì ta xuống tìm con hồ ly kia về cho ngươi chắc là được rồi chứ?”

Nghe Dao Quang vẫn quật cường, Thiên Hoàng cũng không khỏi tức giận: “Ngươi bình thường vẫn nói Khai Dương Tinh Quân kia cái gì mà tài ba, ôn nhuận như ngọc, không nhiễm một hạt bụi, so với thần tiên còn là nhân vật thần tiên hơn, hiện tại xem ra cũng là tên trộm vào cung nhà người ta trộm đồ thôi!”

Dao Quang dùng vẻ mặt “ngươi còn nói thêm câu nữa ta sẽ đập nát răng ngươi” mà cứng cổ nói: “Chuyện Khai Dương làm nhất định có đạo lý của y!”

“Chuyện hắn làm liền khẳng định là đúng? Ngươi cũng đã tu hành bao nhiêu năm, còn đuổi theo phía sau người ta mà ngưỡng mộ, chẳng lẽ không biết xấu hổ?” Thiên Hoàng hừ lạnh một tiếng.

“Chuyện Khai Dương làm nhất định đúng!” Dao Quang vẫn cố chấp, không chịu nhượng bộ một chữ.

Thiên Hoàng luôn nghe Dao Quang nói Khai Dương tốt thế nào, trước giờ vẫn biết người này sùng bái nghĩa huynh nhà mình không tầm thường, nhưng không biết là lại mù quáng đến nước này. Lúc này bị nghẹn một hơi, nhất thời ngược lại nói không ra lời.

Hai người đứng đó như chọi gà, hoàn toàn quên mất bên cạnh vẫn còn thủ tướng Nam Thiên môn, hồi lâu, thủ tướng kia cũng sắp không lặng im nổi nữa, phía chân trời lại có một đám mây thất sắc bay tới: “Vương Mẫu cho mời Thiên Hoàng Đế Quân đến Giao trì.”

Nói đến đây, Thiên Hoàng vẻ mặt tích tụ, dở khóc dở cười mà lắc đầu, thở dài một hơi, không nói nữa.

Vong Xuyên vốn nghe đến nhập thần, lúc này ngẩng đầu nhìn y, qua một hồi mới tỉnh lại, hỏi: “Sau đó ngươi tìm Khai Dương Tinh Quân đòi công đạo à?”

Tích tụ trên mặt Thiên Hoàng càng sâu hơn, thanh âm sầu muộn nói: “Không có, Vương Mẫu giống như là cố ý mời, đi hết nửa tháng liền, chờ khi trở về thì mọi chuyện đều đã phai nhạt.”

“À.” Vong Xuyên cũng vô thức đáp lại một câu, thật lâu sau mới giống nhớ tới điều gì, “Như vậy ngươi với Dao Quang Tinh Quân thì sao? Hai người các ngươi giao tình sâu sắc, vì việc này mà trở mặt thì thật không đáng.”

Thiên Hoàng nhìn y có điểm quỷ dị, sau một lúc lâu mới khẽ cười: “Không có, hai chúng ta tính tình giống nhau, đều không nhớ được thù, ngày đó khi từ Giao trì trở về, Dao Quang đã chờ trong Cánh Hoàng cung muốn hòa hảo với ta.” Nói xong, y giống như lại nhớ tới điều gì, cười mắng một tiếng, “Người kia đặc biệt sùng bái Khai Dương, ngày đó đến giải hòa cũng là Khai Dương dạy hắn phải nói thế nào, nói chuyện hối hận với ta mà y như tiểu hài tử học thuộc lòng! Còn không bằng hai người cùng đánh một trận sảng khoái.”

Vong Xuyên nở nụ cười nhàn nhạt: “Hòa hảo là tốt rồi. Thế thì chuyện hồ ly cứ quên đi như vậy?”

Thiên Hoàng buông tay, giữa mi sơ lãng: “Còn có thể làm sao bây giờ? Dao Quang luôn nghiêng về phía y. Còn y thì sao? Một mặt kêu Dao Quang đến giải hòa, một mặt lại chết cũng không nhận sai, ta với Dao Quang đánh nhau một hồi, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.”

Vong Xuyên hết sức kinh ngạc: “Kết quả là các ngươi vẫn đánh?”

Thiên Hoàng nhìn y biểu hiện ra vẻ kinh ngạc thật thẳng thắn, đôi mày không khỏi giãn ra, cười nói: “Đánh, ta với hắn quen biết nhiều năm, cũng không chỉ có mỗi lần này, không có gì đâu.”

Vong Xuyên gật gật đầu, không hề vướng mắc, im lặng suy nghĩ một hồi mới đột nhiên nói: “Nhưng mà Khai Dương Tinh Quân cũng không hề sai.”

Thiên Hoàng sửng sốt, định nhãn nhìn sang y.

Vong Xuyên vừa nghĩ vừa nói chầm chậm: “Vốn đã không thuộc về thiên đình, hồ ly kia ở lại trong cung của ngươi, cho dù đắc đạo, cuối cùng vẫn phải rời khỏi. Tựa như ngươi không thuộc về địa phủ, cho dù ở lại nơi này bao lâu chăng nữa, chung quy vẫn phải quay về trời… Hết thảy đều có nơi thuộc về nó.”

Mỗi câu mỗi chữ, nhàn nhạt tựa như nước ấm, phiêu đãng giữa không trung, nhưng từng chữ từng chữ ấy lại giam giữ lấy người ta. Thiên Hoàng bất động lại đó, rất lâu sau vẫn không động đậy.

Hết thảy đều có nó nơi thuộc về nó.

Lời này đã nói đến điểm quan trọng. Thiên Hoàng nhìn ánh mắt Vong Xuyên, bình tĩnh không vướng chút bụi, phảng phất giống như trở lại nhiều năm trước, dưới gốc đào, lúc hùng hổ truy vấn, người nọ cũng chỉ nhẹ nhàng trả lời.

.

Lại là một lần bàn đào yến, lúc Thiên Hoàng với Dao Quang ngồi ở giữa điện, vừa không lưu ý đưa mắt nhìn qua chỗ các thượng tiên ngồi ở đối diện, lại không cẩn thận nhớ tới bàn đào yến nhiều năm trước.

Khi đó vẫn là tịch thượng đối diện, một người tùy tâm mà ngồi, tay cầm chén rượu, bên môi có một mạt ôn nhuận tựa tiếu phi tiếu, thư tâm sướng ý, làm cho người ta cũng phải cười theo.

“Nghĩ cái gì mà nghĩ đến mê mẩn như vậy?” Dao Quang quay đầu, vừa nhìn sang đối diện vừa tò mò hỏi.

Thiên Hoàng phục hồi lại tinh thần, ý cười sâu thêm một chút: “Ta nghĩ đến tiệc bàn đào đã qua, khi đó không phải ta đấu cờ thắng sao? Lúc trở về ngồi liền thấy đối diện có người vừa cười vừa lắc đầu.”

“A? Chuyện này thật mới lạ nha.” Dao Quang vô cùng hứng thú, cười nói, “Dáng vẻ kiêu ngạo đó của ngươi thật sự không nhìn nổi, chẳng qua mọi người cho ngươi chút thể diện, không vạch trần trước mặt đó thôi. Không ngờ thật sự có người thẳng thắn như vậy… Nói thử xem, người kia diện mạo thế nào?”

“À, diện mạo rất bình thường, chẳng qua mắt rất đẹp, ánh mắt ôn nhuận, cười thư sướng lắm, khi ngươi nhìn y, sẽ nhịn không được phải vui mừng theo vẻ mặt y…” Thiên Hoàng vừa hồi tưởng lại hình dáng người nọ vừa nói, cuối cùng liền trông thấy người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK