• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 30

By Kì

Phụ nhìn y liên tục ho khan, hồi lâu, mới chuyển tầm mắt qua người Vong Xuyên, thản nhiên mở miệng: “Ngươi đã chịu lấy hồn phách để cùng chống đỡ, ta sẽ cho ngươi chết được minh bạch”. Y ngừng lại một lát, thấy Thiên Hoàng miễn cưỡng kiềm chế cơn ho mà nhìn qua, mới nói tiếp: “Bởi vì… so với ngươi, Khai Dương càng yêu sớm hơn”.

Thiên Hoàng như bị sét đánh, huyết sắc trên mặt sớm mất sạch: “Có… có ý gì?”



“Ý của ta chính là, tại sao ngươi cứ muốn trêu chọc hắn! Hắn không giống ta, chỉ biết tử thủ thanh quy của thiên đình, động tâm cũng không dám thừa nhận, chỉ biết đau khổ kiềm nén… Ngươi còn dây dưa như vậy, là cố ý buộc hắn bước lên tuyệt lộ sao? Loại người trước nay quen được nịnh hót tán tụng như ngươi, chỉ biết tùy hứng hành động theo ý mình, căn bản không thể biết hắn vất vả thế nào. Ta với hắn đồng thể liên tâm, ngày ngày nhìn hắn đấu tranh… chỉ hận, chỉ hận khi đó không giết ngươi, nếu giết ngươi, đã không đến nỗi rơi vào tình cảnh như hôm nay!”

Thiên Hoàng ngơ ngác nhìn Phụ: “Khi đó, người ở Vũ Khúc điện đuổi ta, là ngươi?”

“Đương nhiên là ta. Hắn không đuổi được, ngươi lại không thức thời, đương nhiên chỉ có thể để ta ra tay”. Trên mặt Phụ tràn đầy vẻ phẫn hận, “Sớm biết như vậy thì khi đó đã một thương giết chết ngươi, không để ngươi lại cho ngươi làm tổn thương tâm hắn… Nhưng không ngờ, đồ ngốc kia chuyện gì cũng không nhớ, rốt cuộc lại vẫn yêu ngươi…”

Thiên Hoàng không nói được lời nào.

Biết người mình yêu cũng yêu mình, vốn phải vui mừng, nhưng hiện tại, lại chỉ có thể bị tuyệt vọng chôn vùi càng sâu hơn.

Nếu chưa từng yêu, cũng bất quá là mình bội ước, lấy mệnh cùng chống đỡ, từ nay về sau cứ để y quên đi, tuy rằng không cam lòng, cũng chưa hẳn là kết quả không tốt nhất.

Nhưng có ai ngờ được, hóa ra là yêu.

Như vậy, mình đi dây dưa khắp chốn, thề nguyền sắt son, rồi cuối cùng lại làm trò trước mặt y, khi mình trốn tránh sạch sẽ hết thảy, khi mình đổ hết lỗi lầm lên người y, người vốn đã đau khổ kiềm nén kia, có thể tự xử thế nào đây?

Hóa ra, tội so với mình đã tưởng, còn nặng hơn nhiều.

“Ngươi đối với hắn như vậy, hắn đã sớm liệu đến, người như ngươi căn bản không thể tin, nhưng tên ngốc kia vẫn nản lòng hồ đồ, ta nói lúc lên Tru Tiên đài cứ để ta tỉnh là được, nhưng hắn không chịu, nhất định muốn tự mình nhận lấy, nói là mình thật đáng. Kiếp luân hồi đầu tiên, gặp phải khổ nạn như vậy, khí vừa đứt thì trí nhớ đã trở lại cả, ngươi lại lông tóc không tổn hao gì mà xuất hiện ở đó, ngươi bảo hắn có thể làm thế nào?” Thanh âm của Phụ liên tục vang lên bên tai, “Lên cầu Nại Hà, hắn ngay cả đầu cũng không quay lại đã nhảy ngay xuống, khi đó ta chỉ nghĩ, hồn phi phách tán nói không chừng còn là giải thoát của hắn, cũng sẽ đi theo hắn. Nhưng không ngờ, rơi xuống sông, nước sông ăn mòn, ngược lại phân chúng ta ra. Ta tỉnh lại trước, lúc cứu hắn lên thì hắn đã chẳng còn nhớ được gì, ta phải đi cầu Phán quan, để hắn ở lại…”

“Sau đó… y liền biến thành Vong Xuyên”. Thiên Hoàng thì thào tiếp lời, không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Chẳng trách lại có đôi mắt, vẻ bất đắc dĩ cùng tươi cười tương tự như thế, còn có cảm giác khiến y an lòng. Cứ mãi đau khổ đuổi theo một ảo ảnh sai lầm, nhưng hóa ra người trong lòng kia vẫn ở ngay nơi này, chưa từng rời khỏi.

Đến cuối cùng, vẫn là mình ngu xuẩn, lại bức y lên tuyệt lộ lần nữa.

Chỉ cần ngươi nguyện ý, là có thể quên. Luân hồi mấy trăm năm đã kết thúc rồi, không phải sao? Quên, là có thể bắt đầu một lần nữa.

Khi đó là lời của Vong Xuyên, hay cũng là lời của Khai Dương? Nếu khi đó nguyện ý từ bỏ, có phải là thật sự có thể bắt đầu lần nữa?

Hối hận, lại không thể quay đầu.

“Phụ!” Dao Quang đột nhiên kêu lên một tiếng, Thiên Hoàng hốt hoảng quay đầu nhìn lại, mới phát hiện tay Vong Xuyên mà Dao Quang vẫn nắm đã trở nên cực đạm, dường như chỉ là hình ảnh do một lũ khói nhẹ hư cấu nên, gặp gió thổi qua là sẽ tan mất.

“Dao Quang…” Thiên Hoàng vô thức kêu lên một tiếng, Dao Quang chỉ quét mắt nhìn y một cái, lại nhìn về phía Phụ.

Phụ sắc mặt âm lãnh, nhưng không trực tiếp trả lời Dao Quang, chỉ đi đến trước mặt Thiên Hoàng, chậm rãi nói từng chữ: “Ngươi đã được minh bạch rồi, bây giờ chắc hẳn ngươi cũng chỉ đang đau khổ chống đỡ? Nên sớm từ bỏ… đi chết đi!”

Thiên Hoàng vô thức lắc đầu mãnh liệt, nhìn Vong Xuyên đang nằm trong lòng Dao Quang càng lúc càng đơn bạc, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Bây giờ mới khóc thì có ích lợi gì?” Phụ hừ một tiếng, “Hắn không có việc gì đâu, ngươi có thể an tâm đi chết rồi!”

Lúc này Dao Quang lại kêu một tiếng: “Phụ!”

“Ta sẽ cứu hắn, hắn sẽ không việc gì đâu”. Phụ lặp lại lần nữa, không nhìn Thiên Hoàng thêm, chỉ nặng nề va vào bả vai Thiên Hoàng, đi đến bên cạnh Dao Quang, ngồi xổm xuống.

Dao Quang nắm chặt tay Vong Xuyên, cúi đầu nói khẽ: “Nước sông ăn mòn quá sâu, hồn phách của y bị tổn hại quá nặng, chỉ sợ…”

“Ta cũng bị ăn mòn”. Phụ đột nhiên nói một câu không chút liên quan, Thiên Hoàng sửng sốt, lại thấy Dao Quang bỗng ngẩng đầu lên. Chỉ nghe Phụ bật cười rồi nói tiếp: “Dao Quang tiểu đệ, tuy rằng chúng ta cảm tình không sâu, nhưng hắn vẫn rất thích ngươi, ta cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi… Thiên thượng kia, ta chưa bao giờ thích, hắn cũng không muốn trở lại, về phần luân hồi, bách thế cũng đủ rồi… ngươi nghĩ cách, để hắn lưu lại đi”.

“Phụ…” Trong thanh âm của Dao Quang lại có một tia nghẹn ngào.

Phụ nở nụ cười: “Ngươi xem ngươi tuy rằng không muốn, lại không hề ngăn cản, vẫn cảm thấy quyết định của ta là đúng, phải chứ? Vậy thì đừng có trưng ra bộ dáng khóc tang đó nữa”. Vừa nói vừa tiếp nhận Vong Xuyên trong lòng Dao Quang, ánh mắt dần nhu hòa lại, khẽ vỗ về trán Vong Xuyên, “Từ nay về sau, ngươi chỉ còn là Vong Xuyên, quá khứ… quên đi cũng tốt. Tiếc là lần ăn mòn này, sợ là có bổ thế nào đi nữa, cũng không thể bổ hoàn chỉnh, về sau chắc còn dễ quên hơn trước kia”. Nói xong, trên tay y chậm rãi sáng lên một mạt bạch quang cực nhu, bạch quang càng lúc càng sáng, Phụ nhắm mắt, thân thể lại dần trở nên trong suốt.

“Ngươi đang làm cái gì?” Thiên Hoàng nhìn hết thảy trước mắt, cảm thấy trong lòng chỉ còn lại nỗi kinh hoàng.

Dao Quang không ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng cười, nói nhỏ: “Không nghe thấy sao? Phụ muốn bổ tề hồn phách của y”.

“Có… Có ý tứ gì?”

“Chính là ý ngay mặt chữ, hồn phách của họ vốn là một thể, hiện tại chỉ có Phụ mới có thể cứu y”. Ngay giữa lúc Dao Quang không nói những lời khi dễ, thân thể Phụ càng lúc càng nhạt đi, cuối cùng giống như muốn biến mất giữa bạch quang, thân thể Vong Xuyên lại không còn trong suốt nữa, hai mắt nhắm nghiền, chỉ giống như trầm trầm ngủ đi.

Sau cùng, thân ảnh Phụ chung quy đã tiêu thất, Vong Xuyên lăng không rơi xuống, được Dao Quang một phen đỡ lấy, tay Thiên Hoàng cương ở ngoài một bước, hồi lâu lại thu trở về. Thấy Dao Quang chỉ nhìn Vong Xuyên mà không quản tới mình, Thiên Hoàng dè dặt đi đến bên cạnh, nghe Dao Quang kêu tên Vong Xuyên cực khẽ, bèn ngồi xổm xuống theo, nhìn chằm chằm cặp mắt nhắm chặt kia mà không hề chuyển đi.

Trong lòng rất đau, cho dù biết người kia không phải là Khai Dương, nhưng nhìn thân ảnh quen thuộc ấy lại một lần nữa tan thành mây khói ở ngay trước mắt, vẫn nhịn không được khổ sở. Nếu không phải là do mình thì đã không rơi xuống nông nỗi như thế này.

Như vậy, chỉ cần nhìn một lần cuối cùng, nhìn thấy y tỉnh lại, để cặp mắt kia lại nhìn mình lần nữa là đủ rồi. Dù rằng có làm thế nào cũng vô pháp bù lại, nhưng, có thể lấy mạng của mình để bù đắp một chút, cũng không nén nổi sẽ có cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thiên Hoàng cứ ngồi như vậy, nghe Dao Quang hô từng tiếng, cho đến khi trước mắt đã mơ hồ, mới thấy đôi mắt nhắm chặt kia hơi hé ra.

“Vong Xuyên!” Thiên Hoàng vô thức kêu lên một tiếng, kề lại gần.

Dao Quang cũng chẳng ngăn cản, chỉ thở dài một tiếng, không nói gì.

Vong Xuyên từ từ mở mắt ra, trong mắt sạch sẽ đến mức không có bất cứ điều gì. Qua một hồi, mới giống như chậm rãi in lại sự việc, y nhìn về phía Thiên Hoàng, trong ánh mắt có thêm một phân mờ mịt.

“Ngươi…” Thiên Hoàng há miệng, lại cúi mắt xuống.

Không biết qua bao lâu, lại cảm thấy trên mặt chợt lạnh, Thiên Hoàng chấn động cả người, nhìn thấy tay Vong Xuyên lau mặt mình, sau đó lại nghe y nói: “Đừng khóc. Ngươi không yêu ta cũng không sao, ta yêu ngươi là được rồi”.

Đừng khóc.

Nhưng nước mắt lại rơi như mưa.

Thiên Hoàng mỉm cười nhắm mắt lại, nước mắt trượt tới khóe môi, thấm vào miệng, có một tia chua xót: “Dao Quang, về sau… xin nhờ ngươi”. Y khe khẽ thở ra nhẹ nhõm, thân thể hơi lắc lư, từ từ trở nên đơn bạc, sau đó trong suốt…

“Không làm tiên… ta có thể giữ ngươi lại cho ngươi làm một con quỷ”.

Giữa mông lung, cuối cùng nghe được chính là tiếng Dao Quang khẽ than.

Vong Xuyên hà, thiên niên xá, nhân diện bất thức đồ nại hà.

Thiên niên tẫn xá, nhân diện bất thức.

Nước sông Vong Xuyên huyết hoàng yên ả như đã ngừng lại, sương mù phủ trên mặt sông như khói, một chiếc thuyền con khẽ trôi bên trên, trên thuyền con có hai người sóng vai mà ngồi, dựa vào rất gần.

Trong đó một người nắm chặt tay người còn lại, trong mắt có một mạt khinh sầu, bên môi lại hàm chứa ý cười cực đạm.

“Hai người ở chung, Thiên Hoàng Đế Quân kia trong lòng sinh ***, sau đó Khai Dương Tinh Quân lấy được một bầu rượu từ chỗ Dao Quang Tinh Quân… Dao Quang Tinh Quân, hôm qua có nhắc tới, còn nhớ chứ?”

Người còn lại suy nghĩ một hồi, hơi chau mày, cúi mắt lắc đầu: “Không nhớ”.

“Không nhớ cũng không sao, ta nói lại từ đầu với ngươi”.

“Nói cái gì?”

“Nói bầu trời từng có một vị Khai Dương Tinh Quân, là người vô cùng tốt, lại bởi vì lỗi của Thiên Hoàng Đế Quân, liên lụy tới y, ngươi còn nhớ cuối cùng thế nào không?”

Người kia mờ mịt nhìn y: “Ngươi có nói qua sao?”

Người nọ ánh mắt buồn bã, nhưng vẫn cười nói: “Không nhớ cũng không sao, ngươi không nhớ, ta sẽ kể lại cho ngươi, cuối cùng Khai Dương ở lại địa phủ, y quên hết tiền trần nhưng vẫn nhớ y yêu Thiên Hoàng, Thiên Hoàng lại không yêu y… Thiên Hoàng cũng mất đi thân phận tiên gia, Dao Quang cuối cùng mềm lòng, bảo vệ hồn phách của y, để y làm một con quỷ, ở lại minh giới bồi Khai Dương vĩnh viễn”.

“Vậy thì tốt quá!”

Người nọ mỉm cười gật đầu, thanh âm lại có thêm một phân nghẹn ngào: “Như vậy, cho dù Khai Dương dễ dàng quên, Thiên Hoàng cũng có thể nói với y mỗi ngày…” Y không nói được nữa, cho đến khi người còn lại mờ mịt nhìn qua, mới ảm đạm cười, kề lại gần, khe khẽ hôn lên đôi môi hơi hé mở kia, nhỏ giọng nói tiếp, “Ta yêu ngươi”.

Cặp mắt ôn nhuận kia quả nhiên giống như mỗi một ngày trong quá khứ, bỗng nhiên trừng lớn, tràn ngập kinh ngạc cùng không tin, người nọ đau xót trong lòng, nhưng chỉ ôn nhu tăng sâu nụ hôn kia hơn.

Nụ hôn triền miên, giống như tưởng niệm ngàn vạn năm đều ở trong đó, tận đến khi hít thở không thông cũng không chịu thôi.

Những lời đã nói khi đó, còn nhớ chứ?

Chỉ cần nguyện ý, là có thể quên. Luân hồi mấy trăm năm đã kết thúc rồi, không phải sao? Quên, là có thể bắt đầu một lần nữa.

Ngươi không nhớ cũng không sao, ta có thể nói với ngươi mỗi ngày, cho ngươi mỗi một ngày đều nhớ được là ta yêu ngươi.

Quên bao nhiêu lần, ta đều có thể nói lại cho ngươi, vậy nên, quên cũng không sao.

Ta có thể nói một ngàn năm, một vạn năm, đời đời kiếp kiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang