• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Một Thoáng Mộng Mơ đã hoàn thành được rất nhiều cảnh quay ở Bắc Kinh. Hiện tại, thời tiết đang bắt đầu chuyển mùa, thích hợp cho các cảnh quay ở thảo nguyên. Vậy nên đoàn phim quyết định, hai ngày nữa sẽ xuất phát để hoàn thành những cảnh quay đó. Tuy rằng có thể dùng phông xanh để dựng cảnh nhưng vì yêu cầu của Quỳnh Dao nữ sĩ, cả đoàn bắt buộc phải quay thực cảnh.

Tần Lam nhìn sang Cẩn Ngôn đang ở một bên chăm chú nhắn tin

- Khỉ con, lần này em đi cùng chị đúng không?

- Dạ? Đi đâu cơ? - Cẩn Ngôn ngơ ngác hỏi lại.

- Đến Hà Bắc quay ngoại cảnh, em sao vậy?

Cẩn Ngôn chợt nhớ ra đã được phó đạo diễn thông báo, hai ngày nữa, đoàn phim sẽ đến Hà Bắc để quay. Có điều, lần này cô không thể đi cùng nàng

- Xin lỗi, Lam tỷ. Lần này em không đi được rồi, em đã báo với chị Bình để đổi trợ lý khác đi cùng chị.


- Vậy sao? Chị biết rồi...

Cẩn Ngôn nhìn ra nét buồn trên khuôn mặt nàng, nhưng cũng không thể làm khác được...

Hai ngày sau, Tần Lam cùng đoàn phim xuất phát đến Hà Bắc. Ngô tổng xuất hiện trở lại ở Bách Gia

- Tưởng cậu đi làm trợ lý đến mức quên luôn thân phận tổng giám đốc của mình rồi chứ? - Tử Tân mỉa mai.

- Cậu bớt bớt lại, đanh đá như vậy, sau này ai dám cưới chứ? - Cẩn Ngôn không ngần ngại chọc lại.

- Cần cậu lo chắc? - Tử Tân lườm cô - Ai là người nói lâu nhất hai tuần sẽ trở về tập đoàn một lần giải quyết công việc? Cậu có biết cứ như thế này sẽ có ngày tập đoàn vì cậu mà sụp đổ luôn không?

- Aiya mình vẫn giải quyết công việc cậu gửi đến hàng ngày đấy thôi. Thời đại nào rồi, không nhất thiết phải có mặt ở văn phòng mới làm được việc - Cẩn Ngôn phân trần.


- Cậu nói thì hay lắm, không có Mạn tỷ, Đàm tỷ giúp đỡ thì cậu còn yên bình ngồi đây chắc? Giải quyết hết đống giấy tờ trên bàn cậu đi! - Tử Tân dễ dàng nổi nóng.

- Biết rồi, thư ký Khương. Ồn ào như vậy, sao có thể làm việc được.

- Không dám làm phiền Ngô tổng nữa.

Tử Tân đi ra, đóng cửa. Cẩn Ngôn nhìn đống giấy tờ, có chút chán nản nhưng cũng chẳng thể kêu ca cùng ai, chỉ có thể tự mình thở dài...

Tần Lam đến Hà Bắc quay phim, bên cạnh không có một con khỉ nhỏ nghịch ngợm luôn tìm cách giúp nàng vui vẻ, cảm giác thật thiếu sót... Gia Nghê không biết từ đâu đi đến bên cạnh nàng

- Lam tỷ, Cẩn Ngôn không đi cùng chị sao?

- Em ấy bận gì đó, không thể đi được. Mà Gia Nghê, em dường như rất quan tâm đến Tiểu Ngôn? - Tần Lam tò mò.

- Cũng có một chút, em cảm thấy Cẩn Ngôn rất thú vị, hơn nữa lại rất chu đáo dù nhiều lúc có hơi nóng tính một chút - Gia Nghê tươi cười thừa nhận.


Tần Lam mỉm cười gật đầu xem như đã biết. Dù sao thì Gia Nghê và Cẩn Ngôn độ tuổi cũng tương đương, còn phải làm việc lâu dài, có thể thân thiết với nhau cũng là chuyện tốt. Có điều, những lúc Cẩn Ngôn và Gia Nghê ở trước mặt nàng quá mức thân mật vẫn vô tình khiến cho Tần Lam nảy sinh cảm giác không thoải mái, dù chỉ một chút nhưng cũng không thể phủ nhận.

Tần Lam sau khi hoàn thành cảnh quay của mình, ở một bên nghỉ ngơi, đọc đi đọc lại kịch bản vài lần, cuối cùng nhàm chán buông xuống, lơ đãng nhìn xung quanh. Nếu như Cẩn Ngôn ở đây, nhất định sẽ không để nàng buồn chán một mình, cô sẽ chủ động tìm trò tiêu khiển cho nàng, hoặc chính bản thân biến thành trò vui. Tần Lam có chút nhớ khỉ con của nàng... Rút điện thoại gửi tin nhắn cho cô

[Khỉ con, em đang làm gì vậy?]
Người nào đó đang vật vã giải quyết hồ sơ, tài liệu trong văn phòng, nhìn thấy tin nhắn gửi đến bỗng sáng mắt, đây là lần đầu tiên nàng chủ động nhắn tin trước cho cô mà không phải vì vấn đề công việc, nhanh chóng đáp lại

[Em đang nhớ chị a~]

Tần Lam đọc tin nhắn liền bật cười, con người nghịch ngợm này đúng là luôn có cách giúp nàng vui vẻ

[Không phải nói bận công việc nên không thể đến Hà Bắc sao? Vậy mà vẫn có thời gian nhớ chị, em nói cho chị vui thôi đúng không?]

[Không phải a~ Dù bận rộn cách mấy, em cũng luôn có thời gian để nhớ đến chị mà, hình ảnh của chị luôn ở trong tim em, mãi mãi như vậy không thay lòng đổi dạ. Em là một fangirl chân chính đó!]

Lại là một pha dùng câu chữ mập mờ, đánh tráo khái niệm để bày tỏ tình cảm đến từ vị trí của bạn nhỏ Ngôn. Tần Lam cười càng thêm rạng rỡ
[Khỉ con, em sao lại dẻo miệng như vậy? Nếu là nam nhân, không biết sẽ chiêu phong dẫn điệp thế nào]

[Em là người chung thủy lắm nha, chị đừng lo. Mà Lam tỷ, chị không phải quay phim sao? Sao lại rảnh rỗi nhắn tin với em vậy?]

[Chị quay xong cảnh rồi. Hiện tại ngồi một mình có chút nhàm chán, muốn nói chuyện với em, không được sao?]

Cẩn Ngôn đọc đến đây liền cười đến không màng hình tượng, nàng nhớ đến cô, nhớ đến cô, nhớ đến cô, chuyện quan trọng phải nói ba lần. Ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím

[Được được được. Chỉ cần là chị muốn, em có thể nói chuyện với chị đến sáng mai cũng được a~]

Cẩn Ngôn gửi tin nhắn xong liền trực tiếp nhấc máy gọi cho nàng, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, thanh âm ngọt ngào truyền đến tai cô

- Chị đây.

- Tỷ tỷ xinh đẹp a~
- Thật là... Em bớt nịnh nọt chị xem nào.

Tuy lời nói mang tính trách móc nhưng Cẩn Ngôn vẫn nghe được ý cười từ trong giọng nói của nàng, nhẹ nhàng đáp lại

- Em trước giờ đều chưa từng nịnh nọt chị, mỗi lời nói đều là thật lòng hết. Lam tỷ, quay phim có vất vả không? - Cô quan tâm hỏi nàng.

- Không vất vả, các cảnh quay đều tương đối nhẹ nhàng, không khí ở đây cũng rất tốt, mát mẻ, dễ chịu.

- Vậy thì tốt. Không có em bên cạnh, chị phải tự chăm sóc tốt đó. Không được bỏ bữa để giảm cân, nhất định phải ăn uống đầy đủ, vậy mới có sức làm việc được.

- Chị biết rồi.

- Còn nữa, thời tiết đang chuyển mùa, tối đến có thể sẽ hơi lạnh, chị quay ngoại cảnh nhớ đem theo áo khoác.

- Có phải chị đi một mình đâu, còn có Tiểu Vũ mà.

- Ai mà biết được chị có bắt nạt Tiểu Vũ, tự làm theo ý mình không chứ. Còn nữa, chị nhất định không được để tóc ướt, gội đầu xong phải sấy tóc, dù có lười biếng thế nào cũng phải sấy.
- Thiên a, Tiểu Ngôn, em thực sự muốn trở thành mẹ chị thật sao? Cảm giác như đang gọi điện về nhà vậy...

Tần Lam không nhịn nổi nữa, Cẩn Ngôn rõ ràng nhỏ tuổi hơn nàng, sao lại thích ngày ngày ở bên cạnh nàng cằn nhằn như phụ huynh đang nhắc nhở con như vậy? Cẩn Ngôn cưng chiều đáp lại

- Lam tỷ, là em lo cho chị. Chị không ở trong tầm mắt của em, em càng không yên tâm. Chị nhất định phải tự chăm sóc cho tốt, em ở Bắc Kinh đợi chị quay về.

- Sao nghe lại giống như hẹn ước vậy? - Tần Lam mỉm cười - Chị biết rồi, nhất định sẽ an ổn quay về nhé. Em giải quyết công việc đi, chị cũng xem lại kịch bản một chút.

- Được a~ Nhớ chị.

- Biết rồi, con khỉ nhỏ này.

Giọng nói của nàng mềm mại như nước, thêm vào mấy phần cưng chiều, thật khiến cho ai kia lưu luyện không nỡ rời
- Chị cúp máy trước đi - Cẩn Ngôn nói với nàng.

- Còn phải vậy nữa sao? Được rồi, tạm biệt nhé.

- Tạm biệt, tỷ tỷ xinh đẹp.

Điện thoại bị ngắt... Cẩn Ngôn vẫn luôn cảm thấy, mỗi khi đầu bên kia ngắt điện thoại, trong lòng vô hình có một chút cảm giác mất mát không hề dễ chịu. Cô không biết nàng có cảm thấy giống như cô hay không nhưng Cẩn Ngôn vẫn muốn đi trước một bước, bảo vệ người trong lòng mình, dù chỉ là chút mất mát nhỏ nhất cũng muốn thay nàng chịu.

Nghĩ đến Tần Lam, khuôn mặt ai kia mỗi lúc một rạng rỡ, thì ra cô ở trong lòng nàng cũng có chút phân lượng, ít nhất trong lúc rảnh rỗi, nàng vẫn có thể nhớ đến cô. Có tiếng gõ cửa vang lên

- Mời vào.

Tử Tân bước vào, mang cho cô một ly cà phê nóng

- Ngô tổng từ từ làm việc, đừng để hỏa khí công tâm rồi trầm uất nhé.
- Tân Tân a~ Nói linh tinh gì vậy chứ?

Cẩn Ngôn tươi cười đáp lại khiến Tử Tân thất kinh. Cái gì mà Tân Tân, nghe rợn cả người, Cẩn Ngôn có bao giờ gọi Tử Tân như vậy đâu... Bị trêu chọc không nổi giận thì cũng thôi đi, coi như hôm nay mát trời, Cẩn Ngôn dễ tính. Có điều, công việc nhiều như vậy, cô không những không tỏ ra mệt mỏi, lại còn cười như kẻ ngu... Có phải Cẩn Ngôn làm việc quá sức bị thần kinh rồi không... Tử Tân dè dặt gọi

- Ngôn...

- Sao vậy?

Cẩn Ngôn ngẩng lên, khuôn mặt như cũ tươi cười. Tử Tân âm thầm nuốt nước bọt

- Cậu... không sao chứ?

- Sao là sao? Mình rất ổn.

Ổn cái gì mà ổn, rõ ràng là cô xảy ra chuyện gì rồi... Tử Tân lo lắng hỏi

- Có phải nhiều tài liệu quá rồi không? Hay cậu bị sốt? Có cần mình giúp cậu giảm bớt tài liệu không?

- Aiya, cậu mới bị ấm đầu ấy, không còn việc gì quan trọng thì ra ngoài đi để mình còn làm việc.
- Được... Được...

Tử Tân gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, làm bạn với Cẩn Ngôn lâu như vậy, tuy biết cô là người không bình thường nhưng đến mức như ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên mà Tử Tân thấy, thật đáng sợ... Định luật đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu muôn đời vẫn đúng.

Sau đó, mỗi lúc có thời gian rảnh, Cẩn Ngôn lại nhắn tin cho nàng, hỏi xem nàng quay phim thế nào, có mệt không, ăn uống có tốt không, ngủ có ngon không... Ngược lại Tần Lam không những vui vẻ trả lời cô mà còn chủ động kể cho cô những câu chuyện vui xảy ra trong quá trình quay phim, kiến nghị cô có đến Hà Bắc chơi thì nên làm gì, hoặc

làm nũng một chút nói ở đây có chút buồn chán... Mối quan hệ vốn thân thiết lại càng thêm thân thiết. Cẩn Ngôn mỗi ngày đều cười đến không khép nổi miệng. Tần Lam càng ngày càng cảm thấy bản thân vô cùng may mắn mới có một trợ lý, một người bạn giống như cô, nội tâm vì cô mà càng trở nên ấm áp.
Kết thúc quay phim ở Hà Bắc, cả đoàn trở về Bắc Kinh. Cẩn Ngôn vui vẻ vứt bỏ thân phận tổng tài, quay trở lại làm một trợ lý nhỏ bên cạnh nàng diễn viên Tần Lam. Ngày hôm sau, đoàn phim tiếp tục các cảnh quay còn lại, Cẩn Ngôn đến đoàn phim đã thấy Tần Lam ngồi ở bàn trang điểm chuẩn bị

- Lam tỷ a~

Cô đi đến ôm lấy nàng từ phía sau, nở nụ cười mười phần sủng nịnh với nàng

- Em nhớ chị!

- Khỉ con, làm gì vậy chứ? Mới có mấy ngày, đừng làm quá như vậy chứ...

Tuy nói vậy thế nhưng Tần Lam dường như không có ý định đẩy người phía sau mình ra. Khuôn mặt không những không biểu lộ khó chịu, ngược lại, từ trong nụ cười lại toát lên chút ngọt ngào. Cẩn Ngôn chủ động buông tay trước, đứng thẳng dậy, tỉ mỉ quan sát nàng, gật gù khen ngợi

- Xem ra Tiểu Vũ chăm sóc chị khá tốt, không có bị gầy đi, thần sắc cũng có vẻ tốt.
- Không phải ngày nào em cũng nhắc đi nhắc lại là chị phải ăn uống nghỉ ngơi ra sao à? Thật sự rất giống ngày chị còn nhỏ, mẹ chị cũng thường dặn dò như vậy.

- Vậy sao? Lam ba tuổi thật ngoan, thật biết nghe lời - Cẩn Ngôn mỉm cười trêu chọc nàng.

Tần Lam nghe vậy liền quay sang nhìn cô, làm ra vẻ tức giận

- Khỉ con, em giỏi lắm, hôm nay ăn gan hùm hay gan phượng rồi mà dám trêu chị? Cái gì mà Lam ba tuổi hả?

- Tỷ tỷ xinh đẹp, đừng tức giận a~ Không phải bình thường fan vẫn gọi chị như vậy sao? Em cũng là fan của chị mà. Đây là do, chị ở trong mắt bọn em, quá mức dễ thương rồi! - Cẩn Ngôn bày ra bộ dạng fangirl chân chính đáp lại nàng.

- Dẻo miệng!

Tần Lam trừng mắt, làm động tác như muốn đánh cô. Trong lúc hai người đang vui vẻ lại có người từ phía sau tiến đến

- Cẩn Ngôn!
Cô nghe có người gọi mình liền quay lại, vô cùng ngạc nhiên

- Gia Nghê, cô bị làm sao vậy?

- Gia Nghê, đến rồi sao, mau ngồi đi.

Tần Lam quan tâm nhắc nhở, Cẩn Ngôn nhanh chóng đặt ghế đến gần nàng ta. Gia Nghê mỉm cười

- Cảm ơn nhé, Cẩn Ngôn.

- Rốt cuộc cô bị làm sao?

- Trong lúc quay một cảnh trên đồi, không cẩn thận bị trượt chân ngã, bị bong gân.

- Đúng là hậu đậu hấp tấp.

Cẩn Ngôn lắc đầu tỏ vẻ chế giễu nhưng ngay sau đó liền cúi đầu quan tâm hỏi

- Sao rồi? Còn đau không?

- Vẫn còn...

- Aiya, ai băng cho cô đây? Vụng về như vậy, đến băng cố định còn không biết.

Nói rồi, Cẩn Ngôn lập tức ngồi xuống tháo băng trên chân Gia Nghê ra, giúp nàng ta băng lại. Gia Nghê nhìn cô mỉm cười

- Là tôi tự làm nhưng không quen nên làm không đẹp lắm.

- Không phải là không đẹp mà là cuốn băng sai rồi. Cô nhìn kỹ tôi làm đây này. Đầu tiên là hai vòng cố định, rồi sau đó cuốn băng vòng theo hình số tám thế này. Phải chắc tay mới có thể cố định nhưng cũng không được chặt quá, sẽ làm cho máu không lưu thông được.
Cẩn Ngôn vừa làm vừa giảng giải, động tác rất thành thục. Gia Nghê thích thú nhìn cô, Tần Lam ở bên cạnh cũng yên lặng quan sát. Làm xong, Cẩn Ngôn đứng dậy nhìn tác phẩm của mình

- Đó, phải băng như thế này mới được.

- Hình như hơi chặt...

- Chặt sao?

Cẩn Ngôn nghe Gia Nghê nói vậy liền cúi xuống, chạm vào chân nàng ta

- Không sao, mạch vẫn đập bình thường mà. Vậy mới có hiệu quả cố định.

- Vậy sao? Cẩn Ngôn thật giỏi - Gia Nghê hai mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn cô.

- Chuyện nhỏ thôi mà. Cô nhớ chú ý, thời gian này hạn chế vận động, nếu không có thể để lại di chứng đấy. Cẩn thận một chút - Cẩn Ngôn hảo tâm nhắc nhở.

- Lam tỷ - Gia Nghê đột nhiên gọi nàng.

- Hả? Sao vậy? - Nàng theo bản năng đáp lại.

- Hay chị để Cẩn Ngôn đến làm trợ lý cho em được không?

Khuôn mặt tươi cười lại không có vẻ gì là đang trêu đùa. Trực tiếp cướp người của nàng như vậy sao? Tần Lam ngây ra một lúc rồi mỉm cười
- Chuyện này phải xem qua ý của Tiểu Ngôn nữa.

- Gia Nghê, cô đừng có gây chuyện - Cẩn Ngôn không chút khách khí.

Nhân viên trong đoàn kịp thời đi vào gọi Tần Lam ra ngoài chuẩn bị quay, kết thúc chủ đề bất đắc dĩ này. Tần Lam nhìn thấy Cẩn Ngôn bước theo mình liền cười nói

- Sao em không ở lại chăm sóc cho Gia Nghê?

- Lam tỷ... - Cẩn Ngôn khó hiểu nhìn nàng - Chị giận em sao?

- Giận gì chứ? Dù gì thì Gia Nghê bị thương rồi, em chăm sóc cô ấy tốt như vậy, cô ấy cũng rất thích em. Em đi theo cô ấy cũng tốt mà.

Tần Lam nhẹ nhàng đáp lại, Cẩn Ngôn không nghe ra nàng là thật sự không vui hay chỉ đơn thuần quan tâm Gia Nghê nên mới nói với cô như vậy. Cô yên lặng một chút rồi đáp lại

- Lam tỷ, em chăm sóc chị không tốt sao? Chị không thích em sao? Em đi theo chị không tốt sao?

Dùng chính lập luận của nàng để đặt câu hỏi, Tần Lam dừng lại, nhìn sang cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng gõ nhẹ lên trán cô
- Khỉ con, em làm gì mà nghiêm túc vậy? Chị thấy hai người hợp nhau, thấy cô ấy muốn em làm trợ lý nên mới nói vậy thôi. Dù sao thì, chị, Gia Nghê và cả em nữa, chúng ta đều là người của Nhiếp thị, dù thế nào cũng giống như người một nhà, đi đâu, ở đâu không quá quan trọng.

- Quan trọng! Em không phải người của Nhiếp thị, em là người của chị. Em bước chân vào giới giải trí là vì chị, nhất định sẽ chỉ làm trợ lý cho chị, ở bên cạnh một mình chị mà thôi. Nếu như có một ngày, chị không nhận em làm trợ lý nữa thì em cũng không có lý do gì ở lại nơi này.

Cẩn Ngôn vô cùng nghiêm túc nói ra những lời này. Tần Lam cũng chỉ có thể mỉm cười

- Chị biết rồi, đừng căng thẳng quá như vậy.

Trong suy nghĩ của Tần Lam, cô cũng giống như nàng, có thể bắt đầu chỉ vì sở thích nhưng càng ngày càng có những chuyện không thể theo ý mình, chỉ có thể chấp nhận để tiếp tục. Nhưng ít nhất, nàng còn có Nhiếp Viễn che chở, cũng xem như tương đối tự do, còn cô, ở trong giới giải trí thân cô thế cô, không phải chuyện gì nói muốn cũng có thể được. Có điều nàng cũng hiểu rõ, tình cảm mà cô gái nhỏ này dành cho nàng thực sự rất nhiều cũng rất chân thành, vốn dĩ giữa hai người chỉ là quan hệ dựa vào nhau để kiếm lời, là loại quan hệ kinh tế không có cảm xúc, thế nhưng cô đối với nàng lại ấm áp vô cùng, quan tâm nàng, chiều theo ý nàng, chưa bao giờ bức ép nàng làm việc, quả thực là một trợ lý mà bất kỳ nghệ sỹ nào cũng muốn có.
Chiều hôm đó, một nhân vật đã lâu không gặp bỗng nhiên lại xuất hiện ở đoàn phim. Nhiếp Viễn lấy lý do cả hai nữ chính của bộ phim lần này đều là người của Nhiếp thị, đây là một bộ phim mà công ty rất coi trọng liền đến thăm đoàn phim và mua trà chiều cho mọi người. Cẩn Ngôn vừa nhìn thấy hắn tiến về phía nàng liền không nói một lời, tự động tránh đi chỗ khác, từ xa đứng nhìn nàng cười nói với hắn, nói không nói chịu là nói dối

- Cẩn Ngôn - Gia Nghê từ phía sau gọi cô.

- Có chuyện gì vậy?

- Thấy cô đứng đây một mình, mặt mũi khó coi nên hỏi thăm một chút thôi? Sao vậy, cãi nhau với Lam tỷ à? - Gia Nghê tò mò.

- Cãi cái đầu cô ấy, chị ấy không phải là người dư sức nhiều chuyện như cô đâu.

- Cũng đúng, cô làm sao dám cãi Lam tỷ chứ. Ah bên đó không phải là Nhiếp tổng và Lam tỷ à? Chúng ta qua đó đi.
- Không muốn, cô thích thì qua một mình đi - Cẩn Ngôn thờ ơ.

- Chân tôi bị thương rồi, cô đỡ tôi được không?

- Không, cô không có trợ lý à?

Cẩn Ngôn tỏ vẻ cáu kỉnh, cô đối với người khác thực sự không có nhiều kiên nhẫn. Thế nhưng Gia Nghê lại chứng minh bản thân là một người vô cùng kiên nhẫn

- Giúp một chút thôi mà, không lẽ cô thực sự cãi nhau với Lam tỷ nên không thể qua đó?

Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn nàng ta nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra

- Cảm ơn nhé.

Gia Nghê tươi cười với cô, thế nhưng chỉ ba giây sau...

- Cẩn Ngôn, đi chậm một chút! Cô bị ma đuổi à? Trời ơi chậm lại...

Hai người lôi lôi kéo kéo cuối cùng cũng đến được chỗ của Tần Lam và Nhiếp Viễn. Gia Nghê vui vẻ

- Nhiếp tổng, xin chào. Hôm nay anh lại có thời gian đến thăm đoàn phim sao?

- Hai át chủ bài của Nhiếp thị đều ở đây, anh sao lại không có thời gian chứ? Phải rồi Gia Nghê, anh nghe nói chân của em bị thương, giờ sao rồi?
- Đã đỡ nhiều rồi, không sao đâu, anh đừng lo.

- Không sao rồi thì buông tay tôi ra.

Cẩn Ngôn không chút khách khí hất tay Gia Nghê vẫn đang bám lấy cô. Nhiếp Viễn thuận tay đỡ lấy nàng ta, nhíu mày nhìn cô. Tần Lam ở bên cạnh nhắc nhở

- Tiểu Ngôn, em đừng mạnh tay như vậy chứ.

Cô không quan tâm hắn, yên lặng đứng về bên cạnh nàng. Nhiếp Viễn đối với thái độ của cô nảy sinh khó chịu

- Tiểu Lam, trợ lý của em rốt cuộc có biết làm việc không? Cần anh đổi trợ lý khác cho em không?

- Không sao, bình thường Tiểu Ngôn rất chu đáo, cũng rất biết quan tâm người khác, em làm việc cùng em ấy cũng quen rồi, anh đừng bận tâm.

Tần Lam đã nói như vậy, Nhiếp Viễn cũng không cớ gì nói thêm. Tuy vậy, ánh mắt nhìn cô vẫn là mười phần khó chịu. Cẩn Ngôn thì xem hắn như không khí, nửa mắt cũng không thèm nhìn đến hắn. Nhiếp Viễn nhìn qua Gia Nghê, nhẹ nhàng dặn dò
- Em phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt đấy, sắp tới là giai đoạn rất quan trọng, không thể để hình tượng bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì biết không?

- Em biết rồi, anh đừng lo.

Tần Lam yên lặng đứng nhìn cảnh đó. Dù sao thì nàng và hắn cũng ở bên nhau mười năm rồi, tuy nàng chưa từng đòi danh phận nhưng cũng đã mặc định quan hệ của cả hai. Hắn ở trước mặt nàng lại tự nhiên mà dựa đỡ, quan tâm người con gái khác như vậy, có phải có chút quá đáng không?

Nhiếp Viễn nói chuyện với Gia Nghê một lát rồi rời đi. Tần Lam nhìn theo bóng dáng của hắn, từ trong mắt ánh lên buồn bã. Mọi cảm xúc của nàng đều không thể tránh khỏi đôi mắt của cô, từ đầu đến cuối, cô chưa từng rời mắt khỏi nàng, biết rằng tình cảm nàng dành cho hắn đã trải qua mười năm thử thách chưa từng thay đổi. Vậy nên, nhìn nàng phải vì hắn mà buồn, người nàng yêu thương nhất lại không trân trọng tình cảm của nàng, cô cũng thay nàng đau lòng, thay nàng phẫn nộ, thật muốn thay nàng đánh hắn một trận...
Thế nhưng Nhiếp Viễn dường như thật sự muốn thách thức sức chịu đựng của Cẩn Ngôn. Bộ phim càng về cuối, tần suất hắn xuất hiện ở phim trường càng nhiều hơn, quan hệ với Gia Nghê càng lúc càng thân mật.

Tuy cô không muốn thấy hắn cùng Tần Lam tình chàng ý thiếp nhưng cô lại càng không muốn thấy hắn ở trước mặt nàng cùng người khác diễn một màn khanh khanh ta ta. Thực sự chướng mắt! Điều khiến cô khó chịu hơn nữa chính là sự nhẫn nhịn của nàng. Dù hắn quá đáng thế nào, nàng cũng không trách móc nửa lời, chỉ tự mình buồn bã, tự mình chịu đựng. Người trong lòng cô lại vì người khác mà tổn thương...

- Lam tỷ.

Cẩn Ngôn lên tiếng gọi con người đang thất thần nhìn về phía kẻ không xứng đáng kia. Nàng quay lại

- Có chuyện gì vậy?

- Lam tỷ, chị đang có tâm sự gì đúng không?
- Làm gì có chứ - Tần Lam lập tức phủ nhận.

- Có, rõ ràng là có. Nếu không thì... - Cô tiến tới vuốt tóc nàng - Sao lại có bông hoa hồng ở đây được chứ?

Tần Lam ngạc nhiên nhìn bông hoa trên tay cô. Cẩn Ngôn tươi cười

- Tặng cho chị!

- Sao em làm được vậy, khỉ con?

Tần Lam nhận lấy bông hoa, khuôn mặt trong phút chốc liền chuyển thành vui vẻ. Cẩn Ngôn tỏ ra không có gì to tát

- Chỉ là chút trò vặt thôi. Chị vui là được rồi.

- Cảm ơn em.

Nhiếp Viễn tiến về phía nàng và cô. Tần Lam vui vẻ nhìn hắn. Thế nhưng hắn lại không chút do dự trực tiếp bước qua nàng, lên tiếng gọi

- Gia Nghê à.

Sự vui vẻ mà Cẩn Ngôn mất công tạo ra cho nàng phút chốc sụp đổ hoàn toàn. Cô khó chịu bước tới đứng trước mặt nàng, ngăn không để nàng tiếp tục nhìn hắn. Tần Lam ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô, chỉ thấy con người ấy vô cùng dịu dàng nhìn nàng
- Lam tỷ, chị đã nhận hoa của em rồi. Không được buồn bã nữa, nếu không em sẽ giận đấy.

- Đây là đang muốn đe dọa chị sao? - Tần Lam cười hỏi.

- Đúng đó. Em chính là đang đe dọa chị. Nếu chị không nghe lời em thì chị sẽ mất đi một trợ lý tuyệt vời đấy. Em đã cảnh báo rồi đó.

- Được rồi được rồi, sợ em quá.

Tần Lam thuận theo trò đùa của cô, quay lại tiếp tục xem kịch bản. Cẩn Ngôn nhân lúc nàng không để ý liền lườm ra đằng sau một cái. Cô và hắn quả nhiên là hai kiếp không đội trời chung. Nếu hắn còn làm tổn thương nàng, cô nhất định sẽ không đứng ngoài nhẫn nhìn nữa.

Tần Lam và Gia Nghê đóng máy cùng một ngày. Nhiếp Viễn dĩ nhiên không thể không đến. Hắn vui vẻ đưa bó hoa cho Gia Nghê

- Chúc mừng em đóng máy.

Sau đó liền ra hiệu cho thư ký đưa bó hoa còn lại cho Tần Lam
- Cả em nữa, Tiểu Lam.

Cẩn Ngôn nhanh tay đón lấy bó hoa từ tay thư ký của hắn. Vì lý gì, hắn tự tay tặng hoa cho Gia Nghê mà lại để thư ký đưa hoa cho Tần Lam lấy lệ như vậy? Chưa nói đến quan hệ của nàng và hắn thì trong giới, Tần Lam dù sao cũng là tiền bối của Gia Nghê, công khai coi trọng người mới hơn, rốt cuộc là có ý gì?

- Cảm ơn anh.

Tần Lam mỉm cười đáp lại Nhiếp Viễn, vẻ rạng rỡ được tạo nên từ kỹ năng diễn xuất hoàn hảo. Ai nhìn vào cũng nghĩ rằng nàng rất vui vẻ, chỉ có Cẩn Ngôn là ở bên thay nàng đau lòng...

Tên tra nam đáng chết! Ai cấm hắn đi tìm cái mới, yêu đương với người khác chứ? Nhưng tại sao hắn không thể đàng hoàng một chút? Buông tha cho nàng rồi mới chơi đùa với hoa thơm cỏ lạ? Hắn nghĩ hắn vẫn còn là hoàng đế, có tam cung lục viện ba ngàn giai lệ ư? Hắn không thể đem đến hạnh phúc cho Tần Lam vậy thì mau chóng cút khỏi cuộc đời nàng. Từ nay cô sẽ không nhường nhịn nữa, che chở, bảo vệ, đem lại hạnh phúc cho nàng, toàn bộ những chuyện đó, Ngô Cẩn Ngôn cô sẽ tự tay làm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK