Cẩn Ngôn quay trở lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Tần Lam
- Nói chuyện xong rồi sao? - Nàng lơ đãng hỏi cô, động tác gọt hoa quả cũng không dừng lại.
- Vâng.
Cẩn Ngôn đáp một tiếng, ở một bên chăm chú quan sát Tần Lam. Dáng vẻ của nàng lúc này quả thực rất xinh đẹp. Mà đúng hơn là Tần Lam ở trong mắt Cẩn Ngôn đã bao giờ hết xinh đẹp đâu. Chỉ là hình ảnh "mẹ hiền, vợ đảm" lúc này khiến cho cô cảm thấy đặc biệt xinh đẹp, làm cho không khí xung quanh nàng trở nên vô cùng dịu dàng lại có chút ấm cúng, hiện tại rất giống một gia đình
- Khỉ con, ăn táo đi.
Nàng đẩy đĩa táo đã gọt xong ra trước mặt cô. Cô không nói gì, liếc nhìn đĩa táo rồi với tay lấy dĩa xiên một miếng đưa cho nàng
- Chị ăn đi.
- Em ăn trước đi.
- Sao có thể được? Để người lớn hơn ăn trước, đây là phép tắc.
Tần Lam có chút bất mãn nhận lấy miếng táo trên tay cô, đưa lên cắn một miếng. Cẩn Ngôn tỏ vẻ chăm chú quan sát nàng. Tần Lam bị cô nhìn đến mất tự nhiên, vừa nuốt xuống liền thắc mắc
- Em không ăn đi, nhìn chị làm gì?
- Xem táo có độc không.
Cẩn Ngôn bình thản đáp lại như một chuyện đương nhiên rồi lấy một miếng táo. Tần Lam kinh ngạc nhìn cô, muốn chọc tức nàng sao? Vậy nàng cho cô toại nguyện. Tần Lam đưa tay đánh lên vai Cẩn Ngôn
- Ngô Cẩn Ngôn, em ăn gan hùm hay gan phượng rồi mà ở đây trêu tức chị. Chê chị già, còn kêu táo có độc. Sợ có độc thì em đừng ăn nữa!
Tần Lam muốn giật lấy miếng táo trên tay cô nhưng Cẩn Ngôn nhanh nhẹn hơn liền tránh được khiến cho nàng bắt hụt, đã vậy còn vẫy vẫy như muốn trêu chọc nàng. Được lắm! Con khỉ nhỏ này hôm nay đã thành tinh rồi! Tần Lam giận dỗi quay đi không thèm đối diện với cô nữa. Cẩn Ngôn thấy vậy chỉ có thể cười cưng chiều, nhanh chóng nắm lấy tay nàng kéo về phía mình
Tần Lam vốn dĩ định rút tay về nhưng Cẩn Ngôn so với nàng dùng lực hơn. Cô giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, tiếp tục độc thoại
- Hình như có hơi đỏ này. Phù, thổi một cái liền hết đau. Phù, thổi hai cái liền hết giận.
- Ấu trĩ.
Tần Lam nhìn loạt hành động ấy của cô, không khỏi buồn cười mắng một câu. Nàng đâu phải là trẻ con, cô lại dùng cách thức dỗ tiểu hài tử ấy để nói với nàng, thật chẳng giống ai mà. Cô nhìn thấy nàng cười như vậy liền hỏi
- Không giận em nữa chứ?
- Chị không có nói là giận em. Em nghĩ ai cũng ấu trĩ như em sao?
Nàng mỉm cười đáp lại cô, còn muốn nhấn mạnh rằng người ấu trĩ chỉ có một mình cô mà thôi
- Phải phải, Lam Lam tiểu thiên sứ của chúng ta nói gì cũng đúng hết, muốn gì cũng được hết.
- Không giống, lời em nói ra, từng câu từng chữ đều là thật lòng. Lam Lam tiểu thiên sứ, nếu như mấy ngày tới em không thể đến thăm chị, chị có thể tự chăm sóc cho bản thân không?
- Chị bao nhiêu tuổi rồi chứ, em lo cái gì? Nhưng mà em đi đâu?
- Có một số việc cần giải quyết, em sẽ cố gắng để hoàn thành sớm nhất nhưng cũng chưa biết nữa.
- Ừ.
- Thời gian này chị hạn chế ra khỏi nhà nhé, tốt nhất là nếu không có việc gì thì đừng đi lung tung. Chị đưa điện thoại cho em xem nào.
- Để làm gì?
Tần Lam tuy thắc mắc nhưng vẫn đưa điện thoại cho Cẩn Ngôn, cô nhận lấy
- Em giúp chị cài thêm một số app. Muốn mua gì dùng app đặt là được. Trước đây bận rộn, không có thời gian dùng đến, chắc chị sẽ không cài. Chị muốn làm gì cứ làm đi, em cài một lát là xong.
Tần Lam gật đầu. Tiếp tục xem nốt bộ phim vẫn còn dang dở trước khi cô đến. Cẩn Ngôn cài đặt một lượt, còn giúp nàng đăng ký
- Xong rồi, chị xem đi, em đã cài đầy đủ rồi, chị chỉ cần sử dụng là được.
- Cảm ơn em.
- Không cần cảm ơn, đây là việc mà trợ lý như em nên làm - Cẩn Ngôn bày ra dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp đáp lại nàng.
- Ừ, em là trợ lý tốt nhất của chị, vậy được chưa?
Cẩn Ngôn cười không nói, tiếp tục ăn hoa quả trong khi Tần Lam xem điện thoại. Táo nàng gọt hình như có chút ngọt hơn bình thường thì phải, cô thầm nghĩ. Hai người cùng nhau xem phim, nói chuyện phiếm đến mười giờ tối. Tần Lam nhìn đồng hồ nói
- Muộn rồi đó, em nên về nhà đi.
- Chị đây là đang muốn đuổi người đấy à? - Cẩn Ngôn nheo mắt nhìn nàng.
- Muộn rồi thì nên về nhà. Tiểu cô nương như em về nhà muộn sẽ rất nguy hiểm. Chị chỉ có ý tốt thôi, em nhìn chị như vậy làm gì?
- Nếu chị lo em về nhà muộn nguy hiểm thì giữ em lại là được mà - Cẩn Ngôn thản nhiên nói.
- Sao có thể? Em muốn ở lại thì ngủ ở đâu? - Tần Lam ngạc nhiên.
- Ngủ chung với chị a~ Dù sao đêm qua cũng ngủ chung rồi. Tình huống như đêm qua còn không phát sinh chuyện gì thì đêm nay tuyệt đối cũng không phát sinh đâu. Chị yên tâm! - Cẩn Ngôn bày ra vẻ mặt tươi cười vô tội.
Tần Lam bị câu nói của Cẩn Ngôn chọc cho đỏ mặt. Chuyện mà nàng không muốn nhớ lại, cô cư nhiên lại muốn gợi lên...
- Con khỉ đáng ghét, em ra khỏi nhà cho chị!
- Sao tự nhiên chị lại đỏ mặt vậy?
Cô không những không nể mặt mà còn tiếp tục trêu chọc nàng. Tần Lam đứng dậy kéo tay cô
- Em đi về cho chị, an toàn của em, chị không thèm quan tâm nữa, đứng dậy!
- Rõ ràng em là người chịu thiệt mà sao nhìn chị cứ như người bị hại vậy? Được rồi, em đứng dậy đây, đừng kéo nữa không chị sẽ đau tay đấy.
Cẩn Ngôn vừa cười vừa đứng dậy, thu dọn đồ đạc của bản thân. Tần Lam nóng lòng muốn đem cô ném ra cửa, thấy cô dọn xong liền đẩy đi không chút khách khí. Sao trước nay nàng không phát hiện ra con người nàng đáng ghét như vậy nhỉ? Giờ nhìn cô thực sự muốn đánh...
- Em tự đi được mà, chị không cần đẩy.
- Em nhanh chân lên cho chị, đi về!
Cô vừa thay giày xong đã bị nàng một tay mở cửa một tay đẩy ra, chỉ kịp nói một câu
- Tạm biệt, em về sẽ nhắn tin cho chị nhé.
Còn không nghe tiếng nàng trả lời đã nhìn thấy cánh cửa bị đóng lại. Cẩn Ngôn cười gian, chọc nàng ngại ngùng rồi.
Tần Lam quả thực là vì xấu hổ mới muốn nhanh chóng đuổi người. Cho dù nàng so với cô lớn tuổi hơn đi chăng nữa thì chuyện giống như đêm qua phát sinh với cô, nàng thực sự chưa từng trải qua. Đến cả suy nghĩ, nàng cũng né tránh vấn đề đó. Tuy nói rằng hiện giờ là thời đại tự do yêu đương, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giới tính, chỉ cần thực sự rung động, chân thành yêu thương là đủ. Vậy nhưng, trong suy nghĩ của Tần Lam, một nam một nữ yêu thương nhau, kết hôn, sinh con, đó mới là loại quan hệ chuẩn mực nhất. Dù xung quanh nàng cũng có những người không đi theo chiều hướng ấy nhưng Tần Lam trước nay vẫn giữ suy nghĩ truyền thống như vậy. Thế nên dù cho cho Cẩn Ngôn nói thích nàng, yêu nàng hay bất kì lời yêu nào khác, nàng cũng sẽ coi đó như là tình cảm của một tiểu muội muội đối với tỷ tỷ, hoàn toàn không nghĩ sâu xa hơn. Chuyện uống say muốn trao thân thực ra nàng cũng không hiểu, không rõ vì sao bản thân lại làm như vậy. Chính vì trong lòng không rõ nên càng muốn tránh né. Vậy mà con người kia lại không chút kiêng dè, lấy chuyện đó ra để trêu chọc nàng, thực sự khiến Tần Lam vừa ngại ngùng, vừa bối rối... Nàng hiện tại chính là không hiểu rõ tình cảm trong lòng mình, hoặc cũng có thể là mơ hồ cảm nhận được nhưng lại không có dũng khí tìm hiểu sâu thêm. Dù sao nàng cũng vừa trải qua một đoạn tình cảm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, vừa vặn bằng cả thanh xuân mà kết cục lại không tránh khỏi hai chữ đau lòng... Trong lòng có vết thương vẫn đang rỉ máu, ai sẽ nguyện ý bắt đầu một mối quan hệ mới chứ?
Cẩn Ngôn không chút hay biết về những bối rối của Tần Lam, giữ đúng lời hứa về đến nhà sẽ nhắn tin cho nàng
[Lam Lam, em về nhà rồi. Nguyên vẹn, không thương tổn, không có gặp kẻ xấu a~]
[Ừ, an toàn là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm đi]
[Chị cũng vậy, đừng thức khuya quá. Ngủ ngon]
[Ngủ ngon]
Tuy nói như vậy nhưng Cẩn Ngôn bây giờ làm gì còn tâm trạng để ngủ chứ
- Long ca, em đọc những gì anh gửi rồi. Có điều, cô gái quỳ cầm micro, có thể vì cần tiền gấp, bị mua chuộc để hại Tần Lam nhưng còn ả đàn bà kia? - Cẩn Ngôn gọi điện cho Hoàng Long thắc mắc.
- Nếu anh nói cô ta chỉ là vì ghét Tần Lam của em nên mới làm vậy, em có tin không? - Hoàng Long bình thản.
- Chỉ vì ghét?
- Cô ta có tham gia rất nhiều group anti fan của Tần Lam, nói theo ngôn ngữ của giới giải trí thì chính là một anti "cứng". Có điều, bình thường cũng không ai liều lĩnh lấy bản thân để kéo người mình ghét xuống như vậy. Nhất định là có kẻ xúi giục, kích động. Nhưng hiện tại anh chưa tra ra kẻ đó là ai. Có điều...
- Còn chuyện gì nữa sao? - Cẩn Ngôn trong lòng thầm lo sợ.
- Chuyện này cũng không biết nên tính là chuyện tốt hay chuyện xấu. Em còn nhớ Lâm muội không?
- Lâm muội? À, là tên công tử ẻo lả, mặt hoa da phấn, vừa ăn bám vừa ăn hại?
- Haha cậu ta mà nghe được mấy lời này của em chắc phải hộc máu tức chết mất.
- Sao tự nhiên lại nhắc đến tên đó?
- Tiểu Ngôn, em có thắc mắc không? Tại sao mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi, những kẻ muốn hạ bệ Tần Lam không lợi dụng người phụ nữ kia thêm chút nữa, tung ra một vài thông tin cá nhân, "bán thảm" thêm một chút? Tuy rằng việc này có thể gây hại cho ả nhưng cũng có thể khiến Tần Lam bị đạp xuống sâu hơn đúng không? Dù sao cũng chỉ là hi sinh một con tốt thí.
- Anh nói đúng - Cẩn Ngôn đồng ý.
- Vậy em nghĩ sao?
- Những kẻ muốn hại Tần Lam nhất định chỉ hận không thể làm chị ấy biến mất, vậy thì chỉ có một khả năng là có kẻ khác đang bảo vệ cho ả đàn bà kia.
- Quả nhiên là Tiểu Ngôn của anh. Rất thông minh.
- Vậy kẻ đó, không phải là tên công tử bột kia đó chứ?
- Lại đoán đúng rồi, xuất sắc lắm.
- Thật sao? Cái tên ăn hại nhà họ Lâm, ăn bám nhà vợ mà cũng có khả năng bảo vệ người khác? - Cẩn Ngôn kinh ngạc.
- Em đó, chưa hiểu hết sức mạnh của thứ gọi là tình yêu sao? Em có thể liều mạng vì Tần Lam bao nhiêu thì họ Lâm cũng có thể liều mạng vì ả đàn bà kia bấy nhiêu.
- Họ Lâm đó không phải là đã có vợ rồi sao? Sao có thể...
- Sao lại không thể chứ? Hắn từ nhỏ đã yếu đuối, mọi chuyện đều phải nghe theo sắp xếp của Lâm lão gia. Đến cả chuyện kết hôn cũng là do sắp đặt, vợ của hắn lại quá tài giỏi, sắc sảo. Họ Lâm đó chẳng khác nào con rối trong tay kẻ khác.
- Như vậy thì có liên quan gì?
- Nếu như em ngày ngày chỉ biết phục tùng kẻ khác, đột nhiên có một người còn yếu đuối hơn em xuất hiện, cho em cảm giác bản thân rất tài giỏi, rất vĩ đại, em có vui không?
- Vậy ả thực sự là nhân tình của họ Lâm? Nhưng chắc không chỉ có chút bản lĩnh như vậy đúng không?
- Tất nhiên, nghe đồn là chuyện trên giường, ả cũng rất giỏi. Thế nào đủ hấp dẫn chưa?
- Anh thấy hấp dẫn thì em nhường cho anh đấy. Vợ của hắn chưa biết hắn có nhân tình sao?
- Chuyện đó thì anh không rõ. Nhưng hắn cứ liều mạng bảo vệ ả thì sớm muộn gì vợ hắn cũng biết thôi.
- Mà khoan đã, em nhớ lúc nãy anh nói ả có liên quan đến bắt cóc trẻ em?
- Nhớ ra trọng điểm rồi à?
- Rốt cuộc là chuyện gì? Em nhớ Lâm lão gia tuy là một lão già quỷ quyệt lắm mưu kế nhưng trước nay không động đến phụ nữ, trẻ em và chất cấm. Tên công tử bột kia dám cãi lại cha sao?
- Từ tính cách của hắn thì anh đoán có thể là hắn cũng không nắm rõ tình hình, không biết nguồn gốc của đứa trẻ kia, chắc chỉ nghe ả tình nhân khóc lóc nói bản thân bị ức hiếp rồi đọc tin tức mà ra tay bảo vệ người của mình thôi.
- Aizzz - Cẩn Ngôn buông tiếng thở dài.
- Sao vậy? Nản lòng rồi à? - Hoàng Long quan tâm.
- Đúng là rắc rối mà...
- Em có quyền chọn mặc kệ mà, dù sao thì Ngô tổng à, đây vốn không phải chuyện của em.
- Phải, chuyện này em không thể nhúng tay vào được - Cẩn Ngôn tỏ ra đồng tình.
- Nghĩ thông rồi sao? - Hoàng Long nghi ngờ.
- Tất nhiên là nghĩ thông rồi. Ngô tổng của Bách Gia không thể ra mặt được nhưng Hoàng tổng à, anh thì khác, anh...
- Dừng, đã giúp em điều tra, em còn muốn anh ra mặt thay em luôn sao?
- Đại ca à...
- Em đừng nghĩ vì một tiếng đại ca của em, cái gì anh cũng làm.
- Đại ca, em cần anh giúp thật mà. Anh cũng biết em trước nay không muốn xuất đầu lộ diện. Nếu vì chuyện lần này mà xuất hiện, e rằng chưa giải quyết xong rắc rối của Tần Lam, bản thân em cũng gặp rắc rối rồi. Anh thấy chết không cứu thật sao?
- Với cái miệng đổi trắng thay đen này của em, nói chết là chết được sao?
- Hoàng Long, chúng ta quen nhau lâu như vậy, em chưa từng xin anh điều gì, lần này coi như là em xin anh được không?
- Tiểu Ngôn... Tần Lam đó rốt cuộc là gì với em?
Hoàng Long trầm mặc hỏi lại cô. Quả thực hai người quen nhau nhiều năm, Cẩn Ngôn là người như thế nào, Hoàng Long cũng hiểu, không lo chuyện bao đồng, tránh tối đa rắc rối, còn thêm tự tôn lúc nào cũng đặt cao quá tầm mắt. Những việc hiện tại cô đang làm hoàn toàn không giống như Cẩn Ngôn bình thường...
- Tần Lam...
Cẩn Ngôn ngập ngừng, lần nào đối diện với câu hỏi này, cô cũng đều không biết nên nói thế nào. Cô biết nàng trong lòng cô vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Nhưng danh phận để gọi, cô lại chẳng thể thốt lên. Hai người ngoài quan hệ công việc thì làm gì có gì là chính thức chứ. Nhưng nói công việc là lý do để cô liều mạng vì nàng thù cũng quá nực cười rồi...
- Tần Lam... Anh chỉ cần biết chị ấy là người vô cùng quan trọng với em, là người em nhất định phải bảo vệ, vậy là được rồi.
- Anh biết rồi. Em đi ngủ sớm đi, ngày mai đi cùng anh, anh không biết nhiều về Tần Lam, đi một mình không tiện.
- Được, ngày mai em sẽ đến chỗ anh.
Cẩn Ngôn tạm biệt rồi cúp máy. Cô cảm nhận sự chua xót trong lòng mình càng lúc càng lớn. Vốn dĩ cô không nên đến bên Tần Lam, giữa hai người không nên phát sinh chuyện gì mới phải... Vậy mà cuối cùng cô lại chẳng thể quản nổi trái tim mình, càng lúc càng muốn đến gần nàng hơn, muốn trở thành một lưu luyến trong lòng nàng. Vậy nhưng những điều này có lẽ Tần Lam mãi mãi cũng sẽ không hiểu. Đợi giải quyết xong rắc rối lần này, cô tự mình cắt đứt, buông tay mới là điều tốt cho cả hai. Phải, chỉ một lần này nữa thôi... Cẩn Ngôn âm thầm hạ quyết tâm bảo vệ nàng thật tốt một lần cuối cùng...
Sáng hôm sau, Cẩn Ngôn đúng theo lời hẹn đến chỗ của Hoàng Long. Hai người cùng nhau xuất phát
- Chúng ta giải quyết chuyện gì trước? - Cẩn Ngôn hỏi.
- Quy tắc cơ bản, chuyện gì dễ, làm trước.
Hai người cùng nhau đến bệnh viện. Theo thông tin mà Hoàng Long điều tra được, tìm đến phòng bệnh. Cẩn Ngôn đang chuẩn bị gõ cửa lại nghe tiếng hỏi
- Hai người tìm ai vậy?
Cả hai đồng loạt quay lại liền nhận ra đây chính là cô gái trong bức ảnh quỳ cầm micro. Cẩn Ngôn bước ra
- Cô Dương, xin chào.
- Chúng ta có biết nhau sao? - Cô gái nghi hoặc.
- Biết hay không không quan trọng, quan trọng là chúng tôi đến đây để tìm cô - Cẩn Ngôn thẳng thắn.
- Tìm tôi? Nhưng hai người là ai?
- Giới thiệu với cô, đây là Hoàng tổng của Hoàng thị. Tôi là trợ lý của anh ấy, gửi cô danh thiếp.
Cô gái nhìn danh thiếp, lại nhìn hai người ăn mặc sang trọng trước mặt. Hoàng thị cũng là tập đoàn có tiếng tăm, cô gái ngẩng đầu hỏi
- Vậy không biết hai người tìm tôi có việc gì?
- Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta tìm một địa điểm khác.
Sau khi ba người yên vị trong quán cafe cạnh bệnh viện, Cẩn Ngôn cũng không vòng vo nhiều nữa, trực tiếp vào vấn đề
- Cô Dương, chúng tôi đến tìm cô vì đã nhận được ủy thác giải quyết chuyện rắc rối mà cô đã gây ra cho một nữ diễn viên. Tên của người đó, cô còn nhớ chứ?
- Nữ diễn viên nào? Rắc rối gì? Tôi không biết!
Con người làm chuyện xấu bị nắm được, phản ứng đầu tiên chính là chối bỏ. Cẩn Ngôn bình tĩnh nói tiếp
- Cô không nhớ thì để tôi nhắc cho cô. Cô ấy tên là Tần Lam. Ngoài ra thì người thuê cô hại cô ấy là người của Nhiếp thị. Tôi nói đúng chứ?
Bị bắt thóp một cách bất ngờ, phản ứng chính là im lặng. Cẩn Ngôn tiếp tục nói
- Mấy ngày nay trên mạng vì những thông tin này mà hỗn loạn. Có điều, cô bận chăm sóc cho mẹ, chắc cũng không có thời gian đọc tin. Không biết mẹ của cô sao rồi?
- Cô muốn nói cái gì? - Cô gái cảnh giác nhìn Cẩn Ngôn.
- Chỉ là đơn thuần hỏi thăm thôi. Cô Dương, cô không cần căng thẳng như vậy.
Cẩn Ngôn vừa nói, khoé môi vừa nâng lên ý cười, khí thế cô toả ra khiến người khác không thể coi thường
- Cô muốn gì cứ nói thẳng.
Cô gái kia không muốn đối mặt với loại khí thế bức người này nữa, lập tức đi vào trọng tâm
- Tôi đã nói từ đầu rồi, chúng tôi đến để giải quyết rắc rối. Chỉ cần cô chịu đứng ra giải thích, chúng tôi nhất định sẽ đưa ra một cái giá phù hợp.
- Tôi... Tôi chỉ là nhận tiền làm việc thôi... Tôi chẳng có gì để giải thích cả.
- Cô Dương, tôi hiểu tấm lòng hiếu thảo của cô. Tôi hiểu nếu không phải trong nhà có chuyện, cô sẽ không làm việc này. Nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở cô, bình thường cô vẫn luôn làm việc trong các sự kiện, nhưng lần này xảy ra chuyện, quy mô lớn như vậy. Sau này còn có sự kiện nào dám dùng người như cô nữa? Cô còn trẻ, cô không lo lắng cho tương lai của mình sao?
Mắt thấy đối phương dần thất thế, Cẩn Ngôn thừa thắng xông lên
- Cô Dương, lần này chúng tôi đến tìm cô là muốn giải quyết mọi việc một cách nhẹ nhàng nhất. Những người hiếu thảo đều là người có tấm lòng lương thiện, tôi tin là cô cũng không cố ý làm hại ai. Như vậy đi, Hoàng thị trước giờ luôn tuyển một lượng lớn nhân sự, cô có thể tham khảo đầu quân cho chúng tôi. Tùy vào năng lực sẽ có vị trí phù hợp. Đây cũng là thành ý lớn nhất của Hoàng thị để giải quyết chuyện lần này. Đúng không thưa Hoàng tổng?
- Đúng vậy. Chúng tôi chỉ muốn giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp. Cô có thể suy nghĩ nhưng tốt nhất đừng để chúng tôi phải đợi quá lâu. Cơ hội sẽ không tự nhiên mà có, phải tự mình giành lấy. Tôi nghĩ đạo lý này, cô hiểu.
- Đây là số điện thoại của tôi, khi nào cô đưa ra quyết định có thể gọi cho tôi. Giải pháp thì có nhiều nhưng lựa chọn khiến tất cả cùng có lợi mới là quan trọng.
Cẩn Ngôn đưa số điện thoại, còn không quên nhắc nhở một câu. Hoàng Long cảm thấy chuyện đến đây coi như đã hoàn thành liền đứng dậy
- Mong cô sẽ suy nghĩ sáng suốt.
- Tôi đợi cuộc gọi của cô.
Cẩn Ngôn tiếp lời rồi nối gót Hoàng Long rời đi. Đến khi ngồi trên xe cô mới hỏi anh
- Long ca, anh nghĩ cô ta có bị thuyết phục không?
- Em nói xem? Em lấy cả Hoàng thị của anh ra để cược rồi, nếu còn không thành công thật quá mất mặt.
- Đại ca - Cẩn Ngôn cười nịnh nọt - Em đâu dám lấy Hoàng thị để cược chứ. Chỉ là giải pháp tình thế thôi mà.
- Anh biết cái miệng của em lợi hại rồi.
Hoàng Long lắc đầu biểu thị không muốn cãi nhau với cô. Cẩn Ngôn cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ, một rắc rối đã giải quyết xong, tiếp theo là tên công tử họ Lâm kia.
Họ Lâm vừa nhìn thấy Hoàng Long liền niềm nở
- Hoàng Long đại ca, anh đến sao không nói trước với em một tiếng, đón tiếp không chu đáo rồi.
Cẩn Ngôn khinh bỉ nhìn hắn ta. Tuy cả ba người đều tính là quen biết từ nhỏ nhưng quan hệ rất khác biệt. Cẩn Ngôn từ nhỏ đã nhìn ra tên da trắng môi đỏ, tướng tá dặt dẹo, khí chất hèn yếu này nhất định không làm ra việc gì tử tế. Vậy nên đối với hắn ta không thân thiết, cô không thích những người tư chất không cao lại không có chí tiến thủ như vậy. So với Hoàng Long thì hắn ta đối với cô không tính là bạn bè. Đến cả thân phận của cô, hắn cũng không biết, chính xác hơn là không có quyền được biết.
- Anh không cần cậu chào đón, chỉ cần cậu giải quyết cho anh một việc thôi.
- Long ca đã mở lời thì em sao dám từ chối chứ. Anh ngồi xuống đã, chúng ta từ từ nói. Ah, Cẩn Ngôn, sao cô cũng ở đây? Cô bây giờ được làm trợ lý cho Long ca rồi sao? Chúc mừng nhé.
Cẩn Ngôn không đáp chỉ cười cho có lệ. Hoàng Long cũng cười ẩn ý
- Long ca, anh nói có việc nhờ em?
- Không, không phải anh nhờ cậu, mà là cho cậu một cơ hội giải quyết rắc rối của cậu - Hoàng Long nhếch mép cười.
- Anh nói thế nghĩa là...
Cẩn Ngôn đưa bài viết về Tần Lam và ả đàn bà kia cho hắn ta. Hoàng Long bình tĩnh hỏi
- Cậu biết vụ này rồi chứ?
- Em... Dĩ nhiên biết... Hot như vậy...
- Vậy cậu định giải quyết thế nào?
- Sao anh lại hỏi em như vậy...
- Cậu không giải quyết là anh giải quyết đấy nhé. Quản cho tốt người của mình, đừng để ra ngoài đụng đến người của người khác - Hoàng Long gằn giọng.
- Vậy cô diễn viên đó... Là...
- Là người mà anh được ủy thác để bảo vệ - Hoàng Long bình thản.
- Vậy thì anh cứ bảo vệ người bên anh, em sẽ bảo vệ người của em thật tốt. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng...
- Haha, vấn đề là cái giếng nhà cậu múc nước sông bên tôi để đổ đầy. Lâm Tử Mạc, cậu nghĩ tôi rảnh rỗi để đến tìm cậu chắc?
- Long ca, cô ấy là người của em... Cô ấy còn đang mang thai... Anh đừng ép người quá đáng! - Lâm Tử Mạc hiếm khi mạnh mẽ phản kháng.
- Vậy cậu có biết, đứa trẻ trên tay cô ta là ai không?
- Cô ấy nói đó là con của một người họ hàng.
- Ngu ngốc! Đứa trẻ đó thực chất chỉ là một món hàng trong tay cô ta mà thôi.
- Dạ? - Hắn ta nghệt mặt không hiểu.
- Mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ thôi. Có điều, anh khuyên cậu đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Cậu càng cố gắng bảo vệ cô ta chỉ càng khiến chuyện rắc rối tìm đến cậu. Nên nhớ cậu còn có gia đình, có ba mẹ, vợ con. Đừng khiến họ thất vọng.
Hoàng Long nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi
- À đúng rồi. Nể tình quen biết nhiều năm, anh nói thêm với cậu câu nữa. Bào thai đó, chưa chắc đã mang họ Lâm đâu. Cậu chỉ là người giàu nhất, quyền lực nhất trong số đó thôi, Tiểu Lâm.
- Anh... Anh đừng nói bừa!
- Quen biết bao năm, cậu thấy anh nói bừa bao giờ chưa?
Hoàng Long nói xong liền cùng Cẩn Ngôn rời đi. Cẩn Ngôn cũng tỏ ra vô cùng tò mò
- Sao anh lại nghĩ cô ta mang thai không phải con của Lâm muội?
- Anh điều tra rồi, đời sống của cô ta rất loạn. Ai biết được chứ. Để cho cậu ta tự suy ngẫm, chắc cũng mất một tuần nửa tháng, sẽ không chen vào việc của chúng ta nữa.
- Quả không hổ danh là đại ca của em.
- Sao? Điều tra anh cũng làm rồi, ra mặt anh cũng làm rồi, bao giờ thì trả thù lao cho anh?
- Đợi đại công cáo thành, nhất định trả nợ anh đầy đủ.
Cẩn Ngôn tươi cười vừa trả lời vừa gọi điện thoại
- Tô đại luật sư, chuẩn bị xong cả rồi chứ? Mọi chuyện đều tốt, chúng ta chuẩn bị đánh một trận lớn thôi. Yên tâm sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của cô đâu!
Cẩn Ngôn đôi môi cong lên, nụ cười không có mấy phần hảo ý. Chừng nào còn cô ở đây, đừng mong có kẻ nào có thể hãm hại nàng. Ác khuyển Trường Xuân cung năm xưa trở lại rồi!
______________________________
Ps: Không biết là mọi người có cảm thấy giống mình không nhưng mình thấy gần đây truyện bị nhạt á... Dù vẫn đang đi đúng theo mạch truyện mình xây dựng nhưng cứ cảm thấy thiếu gì đó 😔😔😔