Cẩn Ngôn ở trên xe gửi tin nhắn cho Tử Tân
[Tối nay dẫn toàn bộ nhân viên bộ phận kế hoạch đầu tư đi ăn giúp mình. Phòng VIP I, nhà hàng ngày hôm qua, bảy giờ tối. Chi phí mình đã thanh toán rồi]
[Ngô tổng, sao đột nhiên lại rộng rãi như vậy? Trúng số sao?]
[Bình thường mình keo kiệt lắm hay sao? Cảm thấy gần đây mọi người tăng ca, chạy dự án vất vả nên muốn động viên một chút, không được sao?]
[Được, tất nhiên là được rồi]
[Nếu phát sinh chi phí, báo lại với mình. Nhớ đưa mọi người đi]
[Biết rồi. Ngô tổng tốt nhất!]
Chưa dừng lại, Tử Tân tiếp tục nhắn
[Mình thay mặt mọi người gửi lời cảm ơn đến Tần tiểu thư nhé. Nhờ cô ấy, lại có lộc ăn rồi]
Cẩn Ngôn đọc tin nhắn vô thức buột miệng
- Thần kinh!
Tần Lam tò mò nhìn sang
- Khỉ con, có chuyện gì vậy?
- Không có gì ạ.
- Lam tỷ, chị muốn ăn gì? Chúng ta ăn trưa rồi đến buổi phỏng vấn.
- Ăn gì cũng được, em chọn đi, chị tin em.
Cẩn Ngôn gật đầu, miệng cười rạng rỡ. Mỗi lần nghe nàng nói câu "chị tin em" là một lần ngọt ngào khiến trái tim cô như muốn tan ra. Mặc dù thứ tình yêu được thế gian ca ngợi, nàng không dành cho cô. Nhưng không sao, để cô sống với ảo tưởng này cũng đủ hạnh phúc rồi.
Hôm qua nàng đi dự tiệc vậy nên hôm nay cô đưa nàng đi ăn thanh đạm một chút. Nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa rồi đến địa điểm phỏng vấn. Quân Bình ở đó chờ sẵn
- Lam tỷ, chị đến rồi, may quá. Vào trong trang điểm, thay đồ nhanh đi, khoảng hơn ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu phỏng vấn.
- Được, chị biết rồi.
Thời gian gấp rút, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn đợi nàng. Tần Lam trang điểm, thay đồ xong, đọc lại kịch bản một lượt rồi bắt đầu phỏng vấn. Cẩn Ngôn nhìn nàng làm việc trở nên nghiêm túc hơn hẳn, toả ra một loại cảm giác vô cùng thu hút, quả thực là dễ khiến người khác động lòng. Cô nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Quân Bình
- Được, em cứ hỏi đi.
- Em nghe nói, trong giới có một thứ gọi là quy tắc ngầm, nữ nghệ sĩ muốn trèo cao, hầu như đều dùng đến cái này, có thật không vậy?
- Quả thực là có chuyện như vậy. Tuy nhiên đã gọi là quy tắc ngầm thì em cũng không nên cố tìm hiểu sâu làm gì.
- Vậy Lam tỷ, chị ấy có...
Tuy rằng Cẩn Ngôn bỏ dở câu hỏi nhưng phàm là người có suy nghĩ, ai cũng hiểu cô muốn hỏi gì. Quân Bình có chút kinh ngạc nhìn cô nhưng rất nhanh đã thu lại biểu cảm
- Thực ra cũng rất nhiều người hoài nghi chuyện này, nói con đường Lam tỷ đi quá bằng phẳng, nói chị ấy nhất định đã làm ra nhiều chuyện khó coi để đổi lại sự nghiệp ngày hôm nay. Nhưng chị theo Lam tỷ từ những ngày đầu, sự nghiệp của chị ấy là do nỗ lực mà có được, em là trợ lý của Lam tỷ, ở bên cạnh chị ấy rất nhiều, chắc cũng hiểu cách làm việc của chị ấy đúng không? Hơn nữa, quan hệ giữa Lam tỷ và Nhiếp tổng chắc em cũng biết. Vậy nên không có những chuyện như trong lời đồn đâu.
- Tiểu Ngô, chị biết em rất thông minh. Chị nói như vậy chắc em cũng hiểu rồi đúng không? Sau này, những chuyện thế này đừng tùy tiện nhắc đến, càng không được để đến tai Lam tỷ, chị ấy mà nghe thấy sẽ buồn đấy.
- Em biết rồi ạ.
Buổi phỏng vấn kết thúc, Tần Lam cảm ơn mọi người
- Mọi người vất vả rồi.
- Lam tỷ cũng vất vả rồi.
- Không vất vả, mong lần sau có thể tiếp tục cộng tác với mọi người - Nàng mỉm cười vẫy tay chào.
Tần Lam theo Quân Bình ra xe, Cẩn Ngôn đi phía sau xách đồ cho nàng. Lịch trình hôm nay đã xong, ở trên xe, Quân Bình hỏi nàng
- Lam tỷ, sáng nay xảy ra chuyện gì vậy? Buổi giao lưu sáng nay, Nhiếp tổng cũng có đến, còn hỏi em sao chị không đến nữa.
- Cẩn Ngôn chưa nói với em sao? - Nàng nhìn cô.
- Lúc nãy có chút bận, em vẫn chưa kịp nói.
Quả thật là cô bận, nói chuyện với Quân Bình một lát liền phải ra ngoài giải quyết công việc của Bách Gia. Tần Lam chầm chậm giải thích
- Sáng nay không hiểu vì sao chị lại thức dậy trong phòng khách sạn. Thực sự lúc đó chị cũng rất kinh ngạc vì chị không nhớ nổi tại sao mình lại ở đó.
Quân Bình nghe đến đây lén liếc Cẩn Ngôn. Thì ra đó là lý do mà cô đột nhiên lại hỏi về quy tắc ngầm trong giới
- Trong lúc chị chưa biết làm gì thì Cẩn Ngôn gọi tới. Sau đó em ấy qua đón chị. Tuy vậy, bọn chị chưa kịp rời khỏi khách sạn đã gặp phải phóng viên ở trước cửa, chỉ có thể tạm tránh mặt. Rồi cũng may mắn có Cẩn Ngôn giúp chị ra ngoài an toàn. Mà Tiểu Ngôn này - Nàng đột nhiên quay sang cô - Em làm cách nào thuyết phục được nhân viên đồng ý giúp đỡ vậy? Hình như đó là phòng VIP của nhà hàng, không phải muốn vào là có thể vào.
Cẩn Ngôn nghe nàng hỏi có hơi chột dạ, không thể nói là cô đã bỏ ra một đống tiền để bảo vệ sự an toàn cho nàng được... Cuối cùng chỉ đành mỉm cười, bày ra vẻ nghịch ngợm
- Dĩ nhiên là em dựa vào nhan sắc thiên phú này để dùng mỹ nhân kế rồi.
- Bệnh thần kinh!
Nàng cưng chiều mắng cô một câu, đưa ngón tay đặt lên trán cô làm động tác đẩy khuôn mặt đang gần sát bên cạnh nàng ra. Quân Bình quay qua nhìn ra cửa kính xe, cảnh trước mắt có gì đó không đúng nhưng lại không nhìn ra không đúng ở đâu, thôi thì không nhìn nữa...
Cẩn Ngôn sau khi tan làm, trở về nhà liền trở lại là Ngô tiểu thư. Chỉ với vài cuộc điện thoại đã sắp xếp được không ít khó khăn cho công ty của tên họ Hà kia. Tuy nói rằng thực lực của công ty ấy không tồi, nhưng muốn đấu với cô, chắc chắn không phải đối thủ xứng tầm, không cần phải sử dụng đến thế lực của Bách Gia cũng đủ để gây khó dễ. Muốn động đến người cô bảo vệ, nhất định phải trả giá.
Họ Hà và họ Nhiếp vốn có giao kèo. Họ Hà sẽ để cho Gia Nghê làm đại diện độc quyền cho dòng thời trang sắp ra mắt của công ty hắn, dù sao Gia Nghê cũng là người mới, muốn trực tiếp cạnh tranh tài nguyên cao cấp hoàn toàn không có khả năng. Công ty của họ Hà trong giới thời trang nội địa cũng tương đối có tiếng, là bàn đạp tốt để sau này có thể đàm phán những tài nguyên tốt hơn. Đổi lại, họ Nhiếp sẽ đưa nữ nhân đến tận giường của họ Hà, mà nữ nhân xấu số đó, không ai khác chính là Tần Lam. Từ lúc Gia Nghê xuất hiện, Nhiếp Viễn đã hoàn toàn bị vẻ đẹp sắc sảo đó quyến rũ. Hắn đối với Tần Lam từ lâu cũng đã không còn nhiều hứng thú, chỉ là vẻ nhu thuận của nàng khiến hắn cảm thấy thoả mãn giống như bản thân là một vị vua, có thể điều khiển được người khác vậy. Hơn nữa, nàng dù sao cũng còn giá trị lợi dụng, hắn không thể để món hàng mình đã bỏ bao công sức đột nhiên lại chạy mất được. Tần Lam có nằm mơ cũng không thể ngờ được, kẻ giở trò với ly rượu của nàng, ý đồ đẩy nàng lên giường của người đàn ông khác lại chính là Nhiếp Viễn. Giao dịch lần này mà thành công sẽ vừa giúp hắn đổi được tài nguyên cho Gia Nghê, có lý do để rũ bỏ quan hệ với Tần Lam, còn là một điểm yếu chí mạng để hắn nắm giữ nàng trong tay, tùy ý điều khiển mà nàng không thể phản kháng.
Tính toán đến vậy nhưng hắn không thể ngờ lại có sai sót vào phút cuối. Không biết từ đâu xuất hiện một kẻ bảo vệ cho Tần Lam. Đây là điều khiến Nhiếp Viễn thực sự khó hiểu. Dù sao thì giữa hắn và nàng, ngoài quan hệ công việc còn có quan hệ tình cảm. Nhân mạch của nàng ra sao, quan hệ với người trong giới, ngoài giới thế nào, Nhiếp Viễn tự tin mình hiểu tương đối tường tận. Người đủ khả năng cứu nàng từ tay họ Hà, còn quay ngược lại chèn ép, gây khó dễ, trong số người thân quen bên cạnh nàng, hắn thực sự chưa nghĩ ra có ai...
Tuy rằng trong lòng rất tò mò nhưng hắn cũng không thể trực tiếp hỏi nàng. Dù sao, kế hoạch lần này thất bại đã là điều mà hắn không dự đoán trước, trong hành động đúng là có nhiều điểm sơ suất. Tuy hắn biết rõ Tần Lam vô cùng tin tưởng mình nhưng chuyện xảy ra thế này, không thể làm gì lỗ mãng khiến nàng trở nên nghi ngờ. Nàng không chủ động lên tiếng, hắn cũng sẽ không mở lời.
Hai tuần sau khi mọi chuyện xảy ra, tất cả dần dần chìm vào quên lãng. Mọi thứ trở về với đúng quỹ đạo của nó, Tần Lam vẫn là nữ minh tinh được săn đón, ngày ngày bận rộn với lịch trình. Cẩn Ngôn vẫn một mình diễn hai vai, ở bên nàng là một tiểu trợ lý, ngoài giờ làm lại là một tổng tài. Tưởng như đã sóng yên biển lặng, ai ngờ chỉ là sự bình yên trước cơn bão...
Tần Lam đang chuẩn bị chụp quảng cáo cho một hãng nước giải khát. Đúng lúc này, Nhiếp Viễn đẩy cửa phòng bước vào. Nàng vừa nhìn thấy hắn liền mỉm cười rạng rỡ
- Viễn ca, sao anh lại đến đây?
- Anh tiện đường đi qua nên muốn vào gặp em một chút.
- Có chuyện gì sao?
- Cứ phải có chuyện thì anh mới được đến gặp em sao? - Hắn mỉm cười hỏi nàng.
Cẩn Ngôn đứng bên cạnh, nghe mà cảm thấy buồn nôn, tự giác lùi ra sau một chút, tránh khỏi thứ khiến cô cảm thấy kinh tởm
- Gặp anh, em rất vui.
Tần Lam mỉm cười đáp lại hắn, chân thành đến mức khiến Cẩn Ngôn đau lòng thay nàng...
- Tiểu Lam, lần trước em nói với anh muốn lập phòng làm việc riêng, anh đang giúp em tiến hành rồi, có lẽ qua mấy ngày nữa có thể công bố thôi - Nhiếp Viễn nói với nàng.
- Thật sao? Viễn ca, cảm ơn anh.
- Không có gì. Đây là việc nên làm, em đối với anh rất quan trọng mà.
Cẩn Ngôn yên lặng lắng nghe. Cô cảm thấy việc Nhiếp Viễn đột nhiên đáp ứng mong muốn của Tần Lam như vậy không phải chuyện tốt lành gì... Còn nói nàng quan trọng với hắn? Công cụ quan trọng chắc? Vô vàn bất an cùng khó chịu trong lòng, cô lại chẳng thể nói ra, thực sự vô cùng ấm ức...
Nhiếp Viễn đi rồi, cô cũng không thể giải toả được những cảm xúc ấy. Nhìn nàng làm việc cũng không thể tập trung, tự mình suy tư hết cả buổi chụp hình. Tần Lam nhìn cô lặng lẽ đứng một góc, dịu dàng lên tiếng gọi
- Khỉ con.
Cẩn Ngôn dường như không nghe thấy, vẫn đứng dựa tường với vẻ mặt đăm chiêu. Nàng một lần nữa lên tiếng
- Khỉ con à, em có nghe chị nói không?
- Dạ?
Cẩn Ngôn giật mình quay lại nhìn nàng. Tần Lam mỉm cười vẫy tay
- Lại đây.
Cô ngoan ngoãn đi về phía nàng. Tần Lam đưa chai nước trước mặt cho cô
- Em uống đi, sản phẩm mới của nhãn hàng đó.
Cẩn Ngôn ngây ngốc cầm lấy, thắc mắc
- Chị còn định quảng cáo sản phẩm với em nữa sao? Không cần phải nghiêm túc đến thế chứ.
- Đừng có trêu chị. Chị thấy em mệt, làm việc không được tập trung nên cho em đấy. Còn trêu chị nữa là chị lấy lại này.
Thì ra nàng chuyên tâm làm việc như vậy mà vẫn có thời gian để quan tâm, chú ý đến cô... Cẩn Ngôn lập tức khôi phục nụ cười
- Lam tỷ, chị trong mắt em chính là tiên nữ. Nhất định sau này những điều tốt đẹp sẽ đến với chị. Dù cho điều chưa tốt đẹp lắm xảy đến, em cũng sẽ giúp chị biến nó thành tốt đẹp. Em hứa đấy.
- Lại nói linh tinh cái gì vậy? Em đó, chỉ cần bớt cằn nhằn chị lại là chị hạnh phúc rồi.
- Em chỉ quan tâm chị thôi mà, đó là công việc của em. Hơn nữa, em muốn tốt cho chị vì em thích chị, thực sự rất thích chị, càng ngày càng thích chị nhiều hơn a~
Trải qua thời gian bên nhau, Cẩn Ngôn càng ngày càng dễ dàng bộc lộ tình cảm với nàng, thậm chí còn không thèm đánh tráo câu chữ để che giấu. Còn Tần Lam, nghe cô nói nhiều cũng dần quen, không những không cảm thấy kì lạ mà mỗi lần cô nói thích nàng đều khiến nàng cảm thấy rất ngọt ngào. Thứ tình cảm gây nghiện, từng chút từng chút níu chân Cẩn Ngôn, từng chút từng chút nhỏ xuống trái tim của Tần Lam.
Việc lập phòng làm việc rất nhanh đã hoàn thành, Tần Lam cuối cùng cũng trở nên độc lập hơn một chút. Tuy vẫn là nghệ sỹ của Nhiếp thị nhưng có nhiều việc, phòng làm việc có thể độc lập quyết định, có không gian của riêng mình. Mất một thời gian để ổn định, cuối cùng mọi thứ cũng ổn. Cẩn Ngôn bắt đầu suy nghĩ đến việc làm thế nào để xin nghỉ việc, thời gian mà mọi người cho cô không còn bao nhiêu nữa. Cô phải nhanh chóng chia tay với nàng, tránh để một ngày tất cả đều phải chịu tổn thương
- Khỉ con, em đang nghĩ gì thế? - Tần Lam nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cô, hỏi.
- Không có gì ạ. Chúng ta đi thôi. Còn phải thử trang phục dự tiệc ngày mai nữa. Ngày mai cũng sẽ có một phỏng vấn nhỏ, chị nhớ chuẩn bị nhé. Ngoài ra thì ngày mai em có việc khác, không thể đi cùng chị, chị Bình sẽ đi với chị nhé - Cẩn Ngôn thông báo.
- Được rồi.
Gần đây Bách Gia có rất nhiều việc cần cô giải quyết. Tuy Cẩn Ngôn rất muốn tận dụng khoảng thời gian còn lại để ở bên Tần Lam nhưng cô cũng không thể bỏ mặc tập đoàn. Nghỉ một ngày giải quyết công việc. Hôm sau lại quay về bên nàng làm tiểu trợ lý, cùng nàng đến lễ khai máy của một bộ phim điện ảnh tên là Siêu cấp APP. Trong phim, nàng đóng cặp cùng với Vương Quán Dật. Nàng và cậu quen biết cũng khá lâu, nàng còn là người góp phần phát hiện và đưa cậu về Trung Quốc, qua hệ của hai người rất tốt. Lần này hợp tác xem như khởi đầu đã vui vẻ. Để thuận tiện, tiết kiệm thời gian, công sức, đoàn phim cùng nghỉ lại một khách sạn. Cẩn Ngôn vì công việc của tập đoàn, không thể ở lại cùng nàng, chỉ đành để người khác đến thay. Nhưng không ai ngờ, một lần nữa, chuyện không may lại xảy đến như thể một lời nguyền mỗi khi hai người xa nhau...
Ngày thứ nhất yên ả, ngày thứ hai nhẹ nhàng, đến buổi sáng ngày thứ ba...
- Ngôn!
Tử Tân tông cửa phòng cô chạy vào, còn không cả gõ cửa. Cẩn Ngôn nhăn nhó
- Cậu bị làm sao thế, vội vội vàng vàng, ai đuổi cậu chắc?
- Xảy ra chuyện rồi. Cậu... chưa biết gì sao? - Tử Tân lo lắng nhìn cô.
- Xảy ra chuyện gì, ngoại trừ cháy nhà thì có gì mà cậu phải vội?
- Cậu... tự xem đi...
Tử Tân đưa điện thoại trong tay cho Cẩn Ngôn. Cô bình thản cầm lấy. Thế nhưng rất nhanh, vẻ bình thản của cô đã rơi đâu mất. Trên màn hình đang hiển thị hot search của weibo, chễm trệ ở vị trí thứ nhất là #Tần Lam đánh người# bạo đỏ thẫm! Cô ấn vào xem, một loạt ảnh chụp từ một bài báo, có ảnh hai người phụ nữ xô xát, bên cạnh còn có một đứa trẻ. Ngoài ra, vẫn góc ảnh đó, còn có một ảnh Vương Quán Dật đỡ Tần Lam, người phụ nữ kia ôm đứa bé, nhìn vô cùng tội nghiệp, thực sự rất giống bị nàng và cậu ức hiếp, không chỉ có ảnh mà còn có cả gif... Chuẩn bị đâu ra đấy. Tên nhà báo viết bài giọng điệu vô cùng khó chịu, đại ý muốn nói hình tượng ngọc nữ thanh thuần, dịu dàng của Tần Lam tất cả đều là giả, nói nàng thực chất là loại người thô lỗ, chuyên ức hiếp người khác, chỉ vì mâu thuẫn nhỏ liền động tay động chân, chấp nhặt với cả trẻ nhỏ. Nói rằng sở dĩ có mâu thuẫn như vậy là do đứa bé kia đã vô ý làm bẩn quần áo của nàng, nàng đối với đứa bé có hành động quá đáng, người phụ nữ kia có vẻ là người thân đã đứng ra bênh vực đứa bé, kết quả dẫn đến xô xát. Để tổng kết thì chỉ có thể nói, cả bài báo từ đầu đến cuối là một chậu nước bẩn hắt lên người nàng! Cẩn Ngôn không nhịn được chửi thề một câu
- Mẹ kiếp! Thứ chó má!
- Cậu định thế nào? - Tử Tân e ngại hỏi Cẩn Ngôn.
- Chuyện này bao lâu rồi?
- Bài báo lên được hơn một tiếng còn hot search được khoảng hơn mười phút rồi.
Cô rút điện thoại gọi cho Quân Bình
- Chị Bình, hot search chị thấy chưa?
- Rồi, mọi người đang cố gắng dập hot search. Nhưng lượng quan tâm quá lớn, hơn nữa còn rất nhiều thủy quân. Thực sự là có kẻ cố tình hãm hại.
- Vậy mọi chuyện thực ra là sao?
- Em cũng biết tính cách của Lam tỷ mà, chị ấy sẽ không làm ra chuyện đó. Là bên kia chủ động động tay động chân trước. Nhưng bị cắt ghép thành như thế này.
- Khốn kiếp thật.
- Weibo tê liệt rồi... Có gì em qua chỗ Lam tỷ đi, ở đây để chị giải quyết - Quân Bình gấp gáp nói rồi dập máy.
Cẩn Ngôn đứng bật dậy, cô thực sự rất muốn đến chỗ của Tần Lam. Ngay lập tức!
Thế nhưng còn chưa kịp bước đi đã thấy Thi Mạn và Đàm Trác đi vào. Thi Mạn nhìn cô
- Xem ra em cũng đã biết chuyện rồi?
- Tiểu Ngôn, em định đến chỗ của Tần Lam sao? - Đàm Trác hỏi cô.
- Chị biết rồi còn muốn hỏi em? - Cẩn Ngôn đã chuẩn bị đi đến cửa.
- Khoan đã, Ngôn Ngôn! - Tử Tân gọi cô.
- Em muốn đi cũng được, chỉ cần trả lời cho chị biết, cuộc họp kế hoạch một tiếng nữa diễn ra và buổi kí kết hợp đồng chiều nay, ai tham gia? - Thi Mạn bình tĩnh hỏi.
Cẩn Ngôn chợt dừng lại. Tập đoàn còn rất nhiều chuyện quan trọng... Cô không thể đi lúc này... Đàm Trác an ủi cô
- Ở bên cạnh Tần Lam còn nhiều người mà, em không cần phải vội vã tới vậy. Bao nhiêu năm trong nghề rồi, cô ấy sẽ ổn thôi. Đừng quá lo lắng.
Cẩn Ngôn ỉu xìu gật đầu. Mọi người trở về với công việc còn đang dang dở. Chỉ có cô là chẳng thể làm nổi gì nữa, tự mình mở weibo, nhìn một loạt bình luận chửi mắng
[Tôi đã nói bình thường nhìn cô ta dịu dàng trông rất giả tạo mà]
[Nhìn đi, thảo nào có thể diễn Tri Hoạ đạt đến vậy, đúng là một đoá hoa sen trắng. Nhìn thật đáng ghét]
[Đến trẻ con mà cô ta cũng có thể đối xử như vậy. Thật đáng sợ]
[Phòng làm việc và Tần Lam đều chưa chính thức lên tiếng, mấy người vội vàng chửi rủa gì chứ.
Rep: Còn dám lên tiếng sao? Loại người không có đạo đức]
[Nhìn cô ta tỏ vẻ yếu đuối dựa vào Vương Quán Dật kìa. Lúc động tay động chân thì mạnh bạo lắm mà. Thật buồn nôn]
Cẩn Ngôn càng đọc càng tức giận, hàm răng nghiến chặt đến mức muốn nát vụn, cả cơ thể gồng lên để kìm chế cơn nóng giận. Những kẻ đó biết được bao nhiêu về nàng mà có thể buông ra những lời lẽ như vậy chứ... Lời nói là thứ vũ khí gϊếŧ người vô hình, để Tần Lam đọc được những lời này sẽ đau lòng đến mức nào chứ... Cô rút điện thoại gọi cho nàng
- Lam tỷ - Đầu bên kia vừa bắt máy, cô liền kêu một tiếng.
- Tôi là Tiểu Vũ. Cẩn Ngôn, cô tìm Lam tỷ vì chuyện hot search à? - Trợ lý đi cùng nàng nhận điện thoại.
- Lam tỷ đâu rồi, chị ấy biết chuyện chưa?
- Chưa, chị ấy vẫn đang quay phim.
- Vậy cũng tốt, cô cố gắng đừng để chị ấy lên mạng đọc tin tức nhé.
- Muốn giấu chị ấy e rằng cũng khó. Ở đây nhiều người như vậy, sẽ có người nói cho chị ấy biết thôi. Mà hình như nhân viên đoàn phim cũng thấy rồi. Mọi người đang bàn bạc có vẻ căng thẳng lắm...
- Chị ấy biết chuyện là điều sớm muộn thôi, tạm thời không được để chị ấy đọc thấy mấy bình luận ác ý trên mạng, cô hiểu không?
- Được, tôi biết rồi.
Cẩn Ngôn đặt điện thoại xuống, tiếp tục đọc tin. Lần này dư luận bị đẩy xa đến vậy là do có kẻ cố tình kích động ác ý. Bình thường khả năng kiểm soát và điều hướng dư luận của Nhiếp thị rất tốt, vậy nên mới có thể kiểm soát được những tin xấu về nàng. Nhưng lần này, có vẻ toàn bộ bộ phận truyền thông của Nhiếp thị đều không can thiệp vào, chỉ có một vài nhân viên của phòng làm việc giải quyết mọi chuyện nên mới mất kiểm soát đến vậy... Xem ra, thực sự là Nhiếp Viễn muốn giở trò rồi. Phòng làm việc thành lập chưa lâu, nhân viên về cơ bản khó có thể tự mình gánh được chuyện này... Chết tiệt! Cô phải làm thế nào bây giờ...
- Mọi người đến đủ rồi, có thể bắt đầu họp được rồi, Ngô tổng.
Tử Tân gọi cô. Cẩn Ngôn không còn cách nào khác. Tắt máy rời đi. Cuộc họp bàn kế hoạch tốn của cô rất nhiều thời gian, cô cũng không còn tâm trí để nghĩ về nàng nữa. Chỉ mong sau khi họp xong có thể thấy mọi chuyện khả quan hơn. Thế nhưng, sau khi kết thúc cuộc họp, thứ đập vào mắt khiến cô không thể tin nổi, một hot search mới #Tần Lam bắt trợ lý quỳ cầm micro# no1 bạo đỏ thẫm...
Cẩn Ngôn ấn vào xem, quả thực thấy bức ảnh một cô gái quỳ dưới đất cầm micro, người đứng trả lời phỏng vấn là Tần Lam. Hiện tại, tên của nàng gần như chiếm trọn những vị trí đầu tiên của hot search weibo. Chuyện gì thế này...
- Chị Bình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại liên tục có hắc liệu bị tung ra? - Cẩn Ngôn nói mà như muốn hét vào điện thoại.
- Chị cũng không biết được, gần đây cũng không có tranh chấp gì cả. Tin vừa được tung ra là ảnh chụp trong buổi phỏng vấn mấy ngày trước, cô gái kia không phải người của chúng ta, là người của ban tổ chức, vốn dĩ để tránh lọt vào khung hình nên ngồi xuống, đến cuối cùng lại chuyển thành quỳ, vì rất nhanh sau đó đã kết thúc phỏng vấn nên không ai để ý, không ngờ đã bị chụp lại. Phòng làm việc đang loạn hết cả lên rồi. Muốn xin thêm người hỗ trợ hay phát văn bản thanh minh đều cần thông qua công ty. Mà từ sáng đến giờ chị chưa thấy phản hồi của công ty...
- Mọi người cố gắng chống đỡ đi... Chúng ta phải bảo vệ Lam tỷ...
Cẩn Ngôn dập máy, tình hình thực sự không ổn. Tin buổi sáng còn có top comment tỏ ý nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện hoặc bênh vực cho nàng. Hiện tại toàn bộ top comment đều là mắng chửi
[Thay vì vuốt tóc tạo dáng, sao cô ta không tự mình cầm micro đi. Cố ý hành hạ người khác?]
[Đóng hoàng hậu nhiều rồi nghĩ bản thân là hoàng hậu thật sao? Giả tạo buồn nôn]
[Mẹ nó chứ, lúc sáng thấy bài báo, tôi còn nghi ngờ, giờ trợ lý cũng bị bắt quỳ để cầm micro rồi. Loại người không có nhân cách]
[Mau cút khỏi giới giải trí!!!]
Dư luận phẫn nộ, Nhiếp thị lại tỏ ra bàng quan. Thậm chí Cẩn Ngôn cảm thấy, chuyện này, rất có thể có Nhiếp Viễn nhúng tay vào, thao túng, giật dây, kích nộ mọi chuyện. Cô càng nghĩ càng giận tới run người, rốt cuộc hắn đang muốn chơi trò gì? Hắn rắp tâm hủy hoại Tần Lam như vậy, mục đích thật sự là gì?