• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: LunaYang97

Khương Hành không quan tâm đến thái độ của Hoắc Duyên Niên, lòng anh vẫn ở trên người Hàn Mạt Mạt, anh bị mất mặt, đơn giản rời đi cùng Hàn Mạt Mạt, khi vào thang máy, anh vô thức liếc lại Tạ Nghiên đang được Hoắc Duyên Niên ôm, tiểu hồng hạnh* này cũng bị thương sao?2

*Người đờn ông có chồng đó quý dzị =))

Ngay sau khi hai người rời đi, các nhân viên liền lén lút nhìn trộm Hoắc tổng, thấy ông chủ cũng không tức giận, bọn họ vội vàng trở về vị trí ăn trưa. Vì vậy, chỉ còn một mình Tôn Phi Tường trong văn phòng ngột ngạt này.

"Thầy Tôn, anh ăn trưa chưa? Nếu không ăn thì mau ăn đi" Thấy không có ai quan tâm đến người này, Tạ Nghiên đành cất bước.

"Vâng, vâng, vâng, tôi chưa ăn trưa, tôi đi đây, kia Hoắc tiên sinh tạm biệt!" Tôn Phi Tường nhìn Tạ Nghiên một cái nhìn cảm kích, rồi nhanh chóng biến mất khỏi Hoắc thị.

"Anh còn rất nổi tiếng. Anh ta rời đi còn đặc biệt nhìn anh chào hỏi." Nghe thấy tên Tôn Phi Tường kêu, Tạ Nghiên sửng sốt, sau đó mỉm cười vỗ vai Hoắc Duyên Niên khen anh.

Hoắc Duyên Niên không có tâm trạng cãi nhau với Tạ Nghiên.

" Thành thật chút, đi ăn cơm." Tại sao tôi không thành thật? Vai còn chưa chạm? Tôi mẹ nó còn chưa vỗ mông anh, chắc chỉ mình anh có giá. Tạ Nghiên nhịn không được trợn mắt về phía Hoắc Duyên Niên, trong lòng điên cuồng than thở.

Hoắc Duyên Niên đưa Tạ Nghiên đi ăn đồ Nhật gần Hoắc thị. Đặt một phòng riêng riêng biệt vì nó trải chiếu tatami. Chỉ cần người phục vụ không vào, Tạ Nghiên có thể nằm xuống dựa vào.

Sau khi ăn xong miếng cuối cùng, Tạ Nghiên lau miệng, no rồi.

"Cậu nghĩ Mạt Mạt là người như thế nào?" Hoắc Duyên Niên hỏi khi gắp một miếng sashimi cá ngừ với một số nguyên liệu.

Tạ Nghiên trong lòng có chút cảm khái, đây là Hồng Môn yến tiệc? Quan sát biểu hiện của Hoắc Duyên Niên, anh băn khoăn không biết nên thổi phòng Hàn Mạt Mạt, hay là nhắc nhở anh ta một cách viết hoa mỹ.

"Nói sự thật." Hoắc Duyên Niên quét qua ánh mắt mãnh liệt nhìn Tạ Nghiên, trong giọng điệu có một tia áp bức.

Em trai tiểu Hoắc đã thông suốt rồi sao, Tạ Nghiên thấy anh làm vậy, vỗ nhẹ lên cái bụng bầu bĩnh của mình, tìm một tư thế thoải mái, ngồi co ro rồi hắng giọng.

"Mạt Mạt có quan hệ khá tốt với đàn ông." Tạ Nghiên thăm dò đầu tiên.

Hoắc Duyên Niên khiêm tốn hừ một tiếng, trên mặt không nhìn ra cái gì.

"Có lẽ cô ấy đã chơi với con trai từ khi còn nhỏ, không để ý lắm đến việc giữ khoảng cách với đàn ông." Tạ Nghiên tiếp tục nhìn ai đó.

"Cậu thấy không?" Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên đang liếc mắt nhìn trộm, liền bắt gặp.

"Thấy? Tôi đã đăng ký học piano vào ngày hôm đó..." Tạ Nghiên đưa ra một số ví dụ trong một hơi thở.

Anh bị ép buộc phải cưới cô. Tình cảm anh đã dành cho ai không phải cô. Anh đánh đập hành hạ cô và với người phụ nữ khác ân ái trước mặt vợ mình. Cô đau đớn, tủi nhục. M...

Sắc mặt của Hoắc Duyên Niên từ trên mây chuyển thành sấm sét từng chút một, Tạ Nghiên kịp thời phanh lại, âm thầm uống miếng nước giải khát.

"Khi nào thì cậu phát hiện.?" Hoắc Duyên Niên nghĩ đến đống tài liệu điều tra, trong lòng hụt hẫng, không biết tại sao Hàn Mạt Mạt lại trở nên như thế này.

Yo, Hoắc Duyên Niên thực sự tỉnh ngộ.?

"Sau khi kết hôn với anh." Tạ Nghiên suy nghĩ một chút rồi đáp.

Hoắc Duyên Niên gật đầu, Tạ Nghiên thực sự đã thay đổi thái độ của mình với Hàn Mạt Mạt sau khi kết hôn, nếu sớm biết điều đó, anh ấy đã không kết hôn giả.

"Chà, có muốn uống chút rượu không?" Nói chung là người thất tình nên uống để giải sầu, Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên mặt đen lại, ngữ khí có vẻ bình thường nhưng lại có chút mất mát.

"Buổi tối đi, buổi chiều còn có cuộc họp."

Hoắc Duyên Niên tính tiền đưa Tạ Nghiên trở về Hoắc thị, buổi chiều Tạ Nghiên về nhà còn Hoắc Duyên Niên đi làm.

Khi lên xe, Tạ Nghiên dường như đã nghe thấy những gì Tiểu Lý và Hoắc Duyên Niên nói, đã điều tra ra Hàn Mạt Mạt khi còn nhỏ.

Không suy nghĩ nhiều, Tạ Nghiên về nhà, ở trong phòng phơi nắng một hồi, không nhịn được trở lại giường.

Hoắc Duyên Niên ở đằng đó không thoải mái như Tạ Nghiên, hắn họp hội nghị lớn nhỏ một cái rồi lại một cái, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi để xem thông tin.

Hoắc Duyên Niên nắm trong tay thông tin của Hàn Mạt Mạt khi còn bé, nhưng bàn tay vốn luôn vững vàng lại bất giác run lên, không biết mình nên hy vọng Hàn Mạt Mạt là tia nắng duy nhất trong thời thơ ấu của anh hay không.

Hít một hơi thật sâu, Hoắc Duyên Niên cầm chắc tay, mở ra thông tin.

Hàn Mạt Mạt được nhận làm con nuôi tại cô nhi viện Dương Quang năm ba tuổi, nhưng cha mẹ nuôi chưa hoàn thành thủ tục nên đã đưa người về nhà trước, cho đến lúc 5 tuổi các thủ tục mới chính thức hoàn thành. Vì thủ tục, Hàn Mạt Mạt dù đã nhận về nhà cha mẹ nuôi nhưng chưa bao giờ công khai.

Cô gái mà Hoắc Duyên Niên gặp ở cô nhi viện Dương Quang lúc đó đã năm tuổi, còn Hàn Mạt Mạt được nhận làm con nuôi lúc 3 tuổi. Lần đầu tiên anh điều tra từ cô nhi viện nên những gì anh tìm thấy là tuổi sau khi hoàn thành thủ tục. Điều đó cho thấy là Hàn Mạt Mạt lúc năm tuổi đã ở nhà cha mẹ nuôi. Không thể gặp anh ấy trong cô nhi viện khi anh ấy năm tuổi được.

Thông tin ghi rõ, trong thời gian hắn ở với mặt trời nhỏ, Hàn Mạt Mạt cùng bố mẹ nuôi đi du lịch nước ngoài.

Chắc chắn, mặt trời nhỏ của anh ấy làm sao có thể là một người phụ nữ như Hàn Mạt Mạt! Chính mình còn cảm thấy rằng Hàn Mạt Mạt đơn thuần, những người đàn ông đó đã quyến rũ Mạt Mạt.

"Tôi thật quá buồn cười." Tiếng cười của Hoắc Duyên Niên vang lên trong phòng làm việc, vì một người phụ nữ như vậy mà giả kết hôn, chán nản lại tức giận.

Giai điệu du dương phá tan bầu không khí kỳ quái trong văn phòng, Hoắc Duyên Niên liếc nhìn dãy số lạ rồi trả lời.

"Xin chào, có phải là Hoắc Duyên Niên tiên sinh không? Tôi gọi đến đây để thông báo với ngài rằng ngài đã đăng ký lớp học piano cho người mới từ 7 đến 9 giờ tối, do thầy Tôn Phi Tường của chúng tôi dạy, và ngài sẽ chính thức bắt đầu lớp học vào tối mai." Giọng nói của người phụ nữ chăm sóc khách hàng ngọt ngào truyền ra từ điện thoại di động.

Hoắc Duyên Niên ngay lập tức nhớ tới nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của Tạ Nghiên khi đi đăng ký với Hàn Mạt Mạt ngày hôm đó, và những gì Tôn Phi Tường kêu Hoắc tiên sinh vào buổi trưa.

"Hả? Tôi rất nổi tiếng? Tạ Nghiên, cậu đúng là có năng lực." Tâm trạng phức tạp của Hoắc Duyên Niên khi biết được sự thật đã bị Tạ Nghiên làm cho rối loạn hoàn toàn.

Khi màn đêm lặng lẽ buông xuống, Tạ Nghiên nằm trên ghế sofa xem TV với một bát anh đào sau bữa tối.

Cửa mở, người hầu mở cửa, tiên sinh đã trở về.

"Đã trở lại?" Tạ Nghiên hỏi một câu khách sáo.1

Động tác thay giày của Hoắc Duyên Niên trở nên cứng ngắc, trước đây Tạ Nghiên vẫn luôn ở trong phòng ngủ, nhưng hôm nay trở về lại có người hỏi anh thế này, anh chưa từng cảm nhận được.

Cảm giác này không tồi.

Nhưng việc của ai đó vẫn phải được tính toán.

Hoắc Duyên Niên bước tới cầm điều khiển tắt TV.

"Lên lầu cùng tôi nói chuyện?"

Hai người đi tắm rửa, mỗi người một bên giường bắt đầu nói chuyện.

Tổng tài thích nói chuyện trên giường? Tạ Nghiên bối rối.

"Nói chuyện gì." Tạ Nghiên không cảm thấy khó chịu khi nằm như thế này, có thể nhịn một lúc.

"Ly hôn?"

"??? Hả?" Phản ứng đầu tiên của Tạ Nghiên là ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại cũng đúng, Hoắc Duyên Niên đã nhìn thấy bộ mặt thật của Hàn Mạt Mạt rồi, không cần dùng đến anh để che đậy nữa.

Mặc dù Tạ Nghiên đã bỏ lỡ cơ hội thừa kế tài sản của Hoắc Duyên Niên, nhưng sau khi ly hôn, anh thấy thoải mái hơn, sau vài năm sống chật vật, anh sẽ có thể sống lại cuộc sống của mình.

"Hay là cần tôi giúp cậu theo đuổi Khương Hành?" Hoắc Duyên Niên không tin lời Tạ Nghiên nói, nhưng là hắn thực sự không thích Hàn Mạt Mạt, hiện tại lại lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ hắn rất thích Khương Hành?

Hoắc Duyên Niên nhìn chằm chằm khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Tạ Nghiên, cảm thấy không xứng đôi với Khương Hành ngu ngốc kia.1

"?? Tôi không có, tôi không có, đừng nói nhảm, ly liền ly." Tạ Nghiên chỉ nghĩ Khương Hành mặt đẹp, nhưng thật ra không có suy nghĩ gì khác.

"Được rồi, nhưng cuộc hôn nhân này có lẽ phải đợi một thời gian. Hoắc Đàm sắp trở lại. Cậu phải ở cùng tôi cho đến khi ông ấy rời đi. Đổi lại khi ly hôn, cậu có thể chọn hai căn nhà đứng tên tôi, mặt khác tôi sẽ cho cậu thêm mười triệu. "Hoắc Duyên Niên không phải là người keo kiệt, anh ta xúi giục Tạ Nghiên kết hôn, Tạ Nghiên chính là người bị hại, sau khi ly hôn sẽ gặp nhiều phiền phức hơn chính mình, cần phải bồi thường cho Tạ Nghiên.

Nhìn đôi mắt lấp lánh của Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên thấy mình có chút hối hận, không nên hấp tấp kết hôn giả.

"Tôi xin lỗi."

"Hả?" Tạ Nghiên vẫn đang sốc vì mình trở nên giàu có chỉ sau một đêm, liền nghe thấy lời xin lỗi của Hoắc Duyên Niên.

Anh ta nhìn thấy ánh mắt xin lỗi của Hoắc Duyên Niên, liền hiểu được anh ta đang xin lỗi vì kết hôn giả, người này không tệ lắm, thật ra anh ta cũng không muốn Hoắc Duyên Niên bị nam chính giết chết.1

"Tha thứ cho anh, sau này phải đối xử tốt với tôi, anh nhìn vòng eo của tôi..."

"Vòng eo của cậu bây giờ thế nào?"

"Tạm ổn đi, ngày mai xoa bóp chắc cũng sắp khỏi."

"Vậy thì mai có thể đi học piano rồi. Tôi cũng đăng ký cho cậu rồi, Tạ tiên sinh? "

"!!! "Sắp mất nhà và chục triệu rồi!

Ngày thứ hai, Tạ Nghiên được Hoắc Duyên Niên kịp thời đưa tới Phi Tường học đàn.

Cả hai gặp Hàn Mạt Mạt ở cửa.

Hàn Mạt Mạt nhiệt tình chào hỏi hai người, vì Hoắc Duyên Niên không thích Hàn Mạt Mạt nữa nên Tạ Nghiên không cần sợ Hoắc Duyên Niên nói thêm một câu, nếu động vào Mạt Mạt sẽ chặt tay cậu.

Vì vậy, mỉm cười và đáp lại Hàn Mạt Mạt.

"Kỳ quái Khương Hành không đưa cô ta đi?" Tạ Nghiên vừa nói vừa kéo Hoắc Duyên Niên.

"Đi công tác." Người theo dõi Khương Hành của Hoắc Duyên Niên vẫn đều đặn mỗi ngày đưa tin.

"Anh có trả tiền không?"

"Không, đi công tác bình thường."

Tạ Nghiên lập tức hiểu, dù sao làm con nhà giàu cũng không dễ dàng.

"Người cha giàu có của anh ấy vẫn còn rất trọng dụng anh ấy." Tạ Nghiên thản nhiên nói.

Hoắc Duyên Niên khó hiểu nhìn Tạ Nghiên.

"Bố hắn không phải là giáo sư đại học sao? Làm thế nào mà trở thành một người giàu có?"

"Tôi nói là bố ruột không phải là bố nuôi." Tạ Nghiên nghĩ thầm rằng tin tức của Hoắc Duyên Niên quá lạc hậu, thảo nào cuối cùng bị nam chính hãm hại.

"Khương Hành là con nuôi? Cậu còn biết cha của hắn là ai sao?" Hoắc Duyên Niên ngăn Tạ Nghiên lại, nhìn anh chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì.

Tạ Nghiên giờ đã hiểu, Khương Hành có lẽ chưa được người cha giàu có của mình công nhận!

"Tôi nói đùa, không quá buồn cười." Tạ Nghiên cười haha, vừa lúc nữ chính bên kia đi lên thang máy gọi bọn họ, Tạ Nghiên nắm lấy cánh tay của Hoắc Duyên Niên, "Đi nhanh lên, kẻo không đuổi kịp thang máy. "

Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên nói qua một cách chiếu lệ, nhưng trong lòng không nghĩ đang nói đùa.

Đối với Tạ Nghiên, một người không thích học, việc học piano quá nhàm chán. Hàn Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào Tôn Phi Tường, sau nửa tiết học, cô mới nhớ ra điều gì đó, thay vào đó lại nhìn chằm chằm vào Hoắc Duyên Niên.

Hoắc Duyên Niên bị nhìn đến không còn kiên nhẫn, và Hàn Mạt Mạt quay sang Tạ Nghiên.

Tạ Nghiên không thích bị nhìn, liền học theo cái nhíu mày của Hoắc Duyên Niên, vì vậy Hàn Mạt Mạt mắt sáng lên. Lông mày nhíu chặt, khí chất trở nên lạnh lùng, khuôn mặt càng ngày càng mất đi vẻ đáng yêu, trông như một mỹ nhân lạnh lùng, làm gì có khí chất đáng sợ như Hoắc Duyên Niên.

Bây giờ không chỉ Hàn Mạt Mạt, mà nhiều người trẻ tuổi cũng nhìn lại đây, thậm chí Tôn Phi Tường cũng chú ý đến Tạ Nghiên nhiều hơn.

"Lên lớp tốt nhất đừng nhìn ai, chồng cậu là tôi đây không muốn đội mũ nhiều màu." Hoắc Duyên Niên nhìn thấy ánh mắt không tốt của đám người này, đá vào ghế đẩu của Tạ Nghiên, âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy lời nói của anh ta, cho biết người thanh niên xinh đẹp này đã có chủ.1

Hoắc tổng, ngài thực sự có thể nói, ngài cho rằng mình có ít mũ xanh quá sao? Tạ Nghiên phớt lờ Hoắc Duyên Niên và ngủ gục trên bàn.

[Tác giả có chuyện muốn nói: hôn nhân nhất định không thể tách rời... 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK