• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: LunaYang97

Sau khi trên mạng điên cuồng bạo dưa, Bộ Lệ Tình tiếp tục trở về cuộc sống độc thân, còn Hàn Mạt Mạt thì trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng. Vài lần khi cô ta ra ngoài bị người ta nhận ra quay video ngắn đăng lên mạng. Hàn Mạt Mạt không dám ra ngoài nữa, paparazzi không chụp được ảnh. Đã đào được chuyện mà Hàn Mạt Mạt đã trải qua. Gì mà khi học đại học Hàn Mạt Mạt cưa cẩm top 10 nam thần vườn trường linh tinh, mỗi ngày đều rất phong phú.

Tạ Nghiên đang ngồi trên ghế của Hoắc Duyên Niên và đang trò chuyện với Lăng Hi trên máy tính của Hoắc bá tổng. Cả hai đang bàn về scandal của Hàn Mạt Mạt.

[Lăng Lăng: Anh đã thấy anh chàng trong bộ phận nghệ thuật đẹp trai chưa, Tôi cũng không biết Hàn Mạt Mạt đã làm như thế nào? ]

[Tạ Nghiên Nghiên: Nhìn tóc xoăn và đôi mắt là màu xanh kia chắc chắn là con lai! 】

【Lăng Lăng: Hồi đại học tôi chỉ biết chơi game, sau khi tốt nghiệp thì gặp Phạm Phạn, phải biết rằng trong trường có rất nhiều nam sinh đẹp trai, tại sao tôi lại không có một tình yêu mãnh liệt nào chứ. ]

[Lăng Lăng: Nghiên Nghiên lúc đi học anh từng theo đuổi Hàn Mạt Mạt, nhưng cũng có rất nhiều người theo đuổi anh, phải không?? ]

Tạ Nghiên đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh, liếc mắt nhìn lên điều hòa, thấy bình thường vò đầu bứt tóc.

[Tạ Nghiên Nghiên: Tôi không quan tâm.]

Hệ thống sưởi dường như đã hoạt động trở lại bình thường, Tạ Nghiên băn khoăn không biết có nên nhờ ai đó sửa lại máy điều hòa không khí cho Hoắc Duyên Niên hay không.

[Lăng Lăng:!!! Anh đã đọc xong bảng xếp hạng đó chưa?? ]

[Tạ Nghiên Nghiên: Không...]

[Lăng Lăng: Screenshot.jpg Hehehehe, Nghiên Nghiên hồi đi học nhìn rất là non nớt à. ]

???? Tôi dựa vào?? Tạ Nghiên lên trang web và lướt xuống dưới, đó là ảnh của nguyên chủ.

Thời gian quá lâu, Tạ Nghiên đã quên mất nguyên chủ cũng là một trong những chiếc lốp dự phòng của Hàn Mạt Mạt, không ngờ paparazzi lại đem anh vào top 10 nam thần.

[Lăng Lăng: Anh đã là nam thần trong trường rồi, chắc có rất nhiều người theo đuổi, nhưng không động lòng một ai trong số họ? Đừng nói là anh không quan tâm, tôi không tin, tôi không tin. 】

Tạ Nghiên dừng lại, động tâm thì không tính, cậu sinh viên đại học mua hoa ngày lễ tình nhân nhưng bị ném đi, anh vô cùng ấn tượng với cậu sinh viên đại học đuổi theo cậu trong cơn tức giận kia. Sau đó anh nghĩ nếu không phải vì người khác tức giận, nếu anh thích cũng có thể cố gắng thử yêu đương, dù sao thì, cậu ta trông rất giống kiểu người anh thích.

Nhưng bây giờ Tạ Nghiên nhớ lại, mới phát hiện nhớ không rõ mặt đối phương nữa.

"Nghiên Nghiên nhà chúng ta đang nghĩ đến ai vậy? Có phải là lần đầu tiên muốn yêu một người không?" Giọng nói của Hoắc Duyên Niên đột nhiên vang lên từ phía sau, Tạ Nghiên sửng sốt, khung chat với Lăng Hi đã bị anh tắt đi.

Xem ra anh càng có tội hơn, Tạ Nghiên rốt cuộc cũng biết sau lưng lạnh lẽo vừa rồi là gì, không phải điều hòa có vấn đề, mà là dấm chua đang đứng sau lưng anh nhìn màn hình.

"Đương nhiên là em đang nghĩ đến Hoắc bá tổng của chúng ta." Tạ Nghiên xoay ghế, nắm lấy cánh tay của Hoắc Duyên Niên, chớp mắt nhìn anh, "Hoắc Niên Niên~ Anh tỉnh lại lúc nào vậy? Có mệt không? Em có thể giúp anh xoa bóp?"

"Tạ Nghiên Nghiên, chúng ta hãy nói về lịch sử tình cảm của em đi. ”Hoắc Duyên Niên không cảm động trước sự lấy lòng của Tạ ngọt ngào, chuyển một chiếc ghế khác, ngồi bên cạnh Tạ Nghiên chờ anh ta thành thật giải thích.

"..." Nói thì nói, dù sao anh cũng không có lịch sử tình cảm gì.

Sau khi thú nhận, Hoắc bá tổng vẫn còn chua xót, bởi vì Tạ Nghiên nói cậu sinh viên kia và Khương Hành là gu của mình, nhưng chưa bao giờ nói tới mình, Hoắc ghen tuông ủy khuất.

“Em còn chưa ủy khuất đâu, em còn chưa được xem qua giấy đăng ký kết hôn của mình.” Tạ Nghiên dỗi trở về, đứng lên nhường ghế cho Hoắc Duyên Niên. “Hãy làm việc chăm chỉ và kiếm tiền mỗi ngày.”

Vỗ đầu của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên cầm máy tính bảng ngồi trên ghế sofa để chơi game.

Hôm nay Hoắc Duyên Niên phải tăng ca, thấy đã gần đến giờ ăn tối, Tạ Nghiên chọn nhà hàng, thỉnh thoảng hỏi ý kiến ​​của Hoắc Duyên Niên.

“Lần trước anh muốn đưa em đi ăn món mới, chúng ta hãy đi thử xem?”

“Được rồi, gọi món dược thiện một phần.” Hoắc Duyên Niên vừa nói vừa gõ bàn phím.

“Anh uống nữa đi, em cảm thấy hơi đắng.” Tạ Nghiên gọi một bữa ăn ngon, chuẩn bị đặt hàng thì mẹ Tạ ​​gọi tới.

Tạ Nghiên trực tiếp bật loa ngoài, mẹ Tạ nói hôm nay bố Tạ đi câu cá, hỏi họ có thời gian quay lại uống canh cá không. Tạ Nghiên trả lời rằng hôm nay Hoắc Duyên Niên phải tăng ca.

"Nó tăng ca nhưng con thì không. Vừa vặn con trở về rồi mang canh về cho nó uống." Không cho Tạ Nghiên cơ hội trốn tránh, mẹ Tạ đã cúp máy.

“Nếu không thì để tài xế đi lấy?” Hoắc Duyên Niên lo lắng Tạ Nghiên về một mình sẽ không thoải mái.

“Không sao đâu, em đi được, đi lấy canh cá thôi mà.” Tạ Nghiên duỗi người khoác áo khoác.

Lần trước khi xịt nước hoa, Tạ Nghiên đã tìm thấy một lọ nước hoa nữ khác, cả hai đều không xài, gần đi thì Hoắc Duyên Niên đã nhờ Tạ Nghiên đưa cho mẹ Tạ.

Đang giờ cao điểm nên bị kẹt xe, Tạ Nghiên buồn đến khó chịu, xuống xe có chút nhạy cảm với mùi, lúc chờ thang máy luôn cảm thấy có mùi khói.

Khi thang máy đi xuống, cửa mở ra, bên trong có mùi khói nồng nặc, Tạ Nghiên cảm thấy khó chịu liền đổi thang máy, mùi khói yếu hơn một chút, trong phạm vi anh có thể chịu đựng được nên đi vào đó.

Khi ra khỏi thang máy, quần áo của Tạ Nghiên có mùi khói, lúc đi bộ cũng ngửi thấy, lái xe về một lúc, trong xe cũng có mùi khói. Tạ Nghiên không còn cách nào khác tìm một áo khoác và thắt lưng trong phòng ngủ của nguyên chủ.

“Bên ngoài sao lại có mùi khói nồng như vậy?” Lúc Tạ Nghiên bưng canh cá rời đi, phát hiện trong hành lang có mùi khói nồng nặc, giống như vừa rồi có người hút thuốc ở đây.

"Tháng trước, nhà đối diện có một cặp vợ chồng chuyển đến. Người đàn ông hút thuốc đều ra cầu thang. Các con ít trở về nên không gặp họ." Mẹ Tạ thúc giục Tạ Nghiên trở về ăn tối với Hoắc Duyên Niên.

Mẹ Tạ đã nói như vậy, Tạ Nghiên cũng không nghĩ nhiều, lại một lần nữa trải qua khói trong thang máy, Tạ Nghiên thở dài một hơi, cuối cùng cũng ngửi được không khí trong lành, lên xe liền cởi áo khoác thay vào cái của nguyên chủ tuy còn mùi nhưng không khó chịu như trước.

Phòng nghỉ của Hoắc Duyên Niên có quần áo cho Tạ Nghiên, việc đầu tiên Tạ Nghiên làm khi vào phòng nghỉ là xông vào phòng thay quần áo.

“Nghiên Nghiên em là đang quyến rũ anh?” Hoắc Duyên Niên đứng bên ngoài gõ cửa.

“… Muốn thì tới đây.” toàn thân Tạ Nghiên đều là mùi khói nên cũng không sợ.

“Đây là em, đừng hối hận.” Hoắc Duyên Niên vừa mở cửa đi vào, Tạ Nghiên đang ngồi trên giường mặc áo sơ mi và quần dài, đập vào mắt anh là hai chân trắng bóc liền không thể nhìn đi chỗ khác.

Tạ Nghiên mặc quần vào, bất lực thở dài khi nhìn Hoắc Duyên Niên như bị đói khát ba năm.

“Ra ngoài ăn cơm trắng, đừng suy nghĩ vớ vẫn, công việc đã làm xong chưa?” Tạ Nghiên đẩy Hoắc Duyên Niên ra, đối phương trở tay nắm chặt cổ tay anh kéo người ôm vào trong lòng.

"Đừng!" Biết động tác tiếp theo của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên vội vã đưa tay ra để che đầu ngăn chặn cằm Hoắc Duyên Niên cọ xát lên, "Có một mùi khói trên đầu,anh đừng chạm vào."

Hoắc Duyên Niên tạm dừng, ngửi thấy nó, Tạ thơm thơm nhà anh đã trở thành Tạ hôi hôi.

"Hút thuốc sau lưng anh? Anh sẽ kiểm tra." Hoắc Duyên Niên đè Tạ Nghiên đặt lên cửa hôn một nụ hôn ướt át.

“Kiểm tra xong rồi, ngọt quá.” Hoắc Duyên Niên lau khóe miệng ẩm ướt của Tạ Nghiên rồi dẫn người đi ăn, hai người đều ăn quá giờ cơm thường ngày nên rất đói.

Sau khi ăn xong và nghỉ ngơi, Hoắc Duyên Niên sẽ tiếp tục tăng ca. Cuộc họp video cuối cùng đã kết thúc. Đã hơn 11 giờ đêm. Toàn bộ tòa nhà cơ bản không có người. Khu thương mại sầm uất bên ngoài cửa sổ vẫn sáng đèn đầy màu sắc và chợ đêm hoạt động. Cuộc sống về đêm của nhiều người chỉ mới bắt đầu.

Trở lại phòng làm việc, Tạ Nghiên đã ngủ say trên sô pha từ lúc nào không biết, nghe thấy tiếng đóng cửa, Tạ Nghiên mơ màng mở mắt ra, liếc mắt nhìn Hoắc Duyên Niên.

“Có thể về chưa?”

“Rồi, đi thôi, em ngủ tiếp đi anh sẽ ôm em xuống.” Hoắc Duyên Niên khoác áo khoác bước tới, Tạ Nghiên lắc đầu vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo.

“Ngủ đủ rồi, chúng ta đi thôi.”

Hai người nắm tay rời khỏi Hoắc thị. Chợ đêm bên ngoài rất sôi động, Tạ Nghiên dắt Hoắc Duyên Niên đi dạo nửa đường, mua một phần bạch tuộc viên cùng Hoắc Duyên Niên chia.

“Đừng cố chấp.” Hoắc Duyên Niên không nhịn được nhắc Tạ Nghiên, khi chuẩn bị đi mua bánh gạo rán.

"Điểm này là đang ăn khuya. Hơn nữa, anh về nhà nhất định sẽ kéo em làm chuyện tốt. Em phải bổ sung sức lực trước." Tạ Nghiên nói xong liền mua hai cái bánh gạo chiên, một cái cho mỗi Hoắc Niên Niên. "Anh cũng bổ sung."

"......" Tạ Nghiên Nghiên có phải hay ám chỉ thể lực của hắn không tốt?

“Lý do chính là mua hai que rẻ hơn hai tệ.” Tạ Nghiên nói thêm, vội vàng chạy đến chiếc bánh sầu riêng đỏ ròng.

“Hai… tệ?” Hoắc siêu giàu trầm ngâm.

Như Tạ Nghiên đã nói, bữa tối ăn xong trở về nhà vận động, sáng hôm sau Tạ Nghiên không thể bò dậy và thông báo hôm nay Hoắc Duyên Niên tự mình đi làm.1

Khi Tạ Nghiên đã ngủ no, thức dậy, mặt trời bên ngoài đang là thời điểm sáng nhất, Tạ Nghiên mở rèm và nằm xuống phần giường được chiếu nắng mặt trời, anh đang xem dưa mới của Hàn Mạt Mạt trên điện thoại.

Hàn Mạt Mạt từng đến thăm riêng một trong mười nam thần vườn trường với một món quà giá trị, nối tiếp mối tình trước.

Vậy tại sao lại đăng ảnh của anh? Tạ Nghiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh độ nét cao của mình và chìm vào suy nghĩ: Tại sao anh lại ăn dưa của chính mình?

Bức ảnh chụp Tạ Nghiên đang đứng trước cửa nhà của Hàn Mạt Mạt, có thể thấy rõ chiếc túi của Tạ Nghiên có logo sang trọng trên đó.

Một số cư dân mạng đã tìm được chiếc túi này là nước hoa phiên bản giới hạn dành cho những khách hàng VIP cao cấp của thương hiệu này, không chỉ có tiền mà còn phải có địa vị mới có cơ hội mua được nó.

Bức ảnh này có độ nét cao đến mức có thể được dùng làm ảnh nghệ thuật cho Tạ Nghiên. Bùng nổ trực tiếp trên Internet. Mọi người đã lấy bức ảnh Tạ Nghiên thời còn học ở trường và so sánh với hiện tại. Trước kia ngây ngô dễ thương nhưng ít phần xinh đẹp. Bây giờ thì xinh đẹp động lòng người, bởi vì lúc đó tâm trạng Tạ Nghiên không tốt, trong bức ảnh, anh trông như một bông hoa cao lãnh.

Bây giờ Tạ Nghiên đã biết tại sao, ngày hôm qua anh lại ngửi thấy nhiều khói, ước tính rằng tất cả các paparazzi ngồi xổm trước nhà Hàn Mạt Mạt hút thuốc.

Trên mạng có người cho rằng Tạ Nghiên ngoại hình đẹp, nhưng não thì tàn thích phải Hàn Mạt Mạt, số khác lại cho rằng người bình thường không đoán được suy nghĩ của người giàu, có thể người giàu thích hoa sen trắng như Hàn Mạt Mạt.

Cư dân mạng tuôn tin bác sĩ phụ khoa một lần nữa tìm ra tài khoản diễn đàn đại học của Hàn Mạt Mạt, đồng thời cũng tìm ra nguyên chủ. Từ ảnh chụp màn hình tin nhắn của nguyên chủ, có thể thấy gia cảnh của nguyên chủ không tệ, nhưng cũng không giàu có, vì vậy chai nước hoa kia không phải là thứ mà Tạ Nghiên có thể mua được.

Tạ Nghiên nhìn quả dưa của mình, muốn hỏi cư dân mạng rằng bạn đã đào được tài khoản diễn đàn của nguyên chủ. Bạn không thể đào lại nó được. Bạn không thể nói nguyên chủ và Hàn Mạt Mạt là hàng xóm của nhau sao?? Hai cổng nằm ở góc 90 độ, gần nhau, và tất nhiên anh sẽ đứng trước cửa nhà của Hàn Mạt Mạt khi trở về nhà của mình!

“Những tên paparazzi rác rưỡi cắt câu lấy nghĩa.” Tạ Nghiên mở ra một nhóm đã lâu không lên tiếng.

[ Nhóm trang sức đeo chân của Hoắc phu nhân ]

[Hoắc phu nhân: Screenshot.jpg Tìm paparazzi đằng sau, chỉnh chết anh ta!!! 】

【Tiểu Lý có nhà, có xe, có bạn gái: Phu nhân yên tâm! Hãy nhìn tôi!!! ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK