Hoắc Duyên Niên phát hiện ra một âm mưu nhỏ của người đứng đầu, điều tra thật sự rất nhanh, Tạ Nghiên đang nấu ăn đã biết được câu trả lời.
Đó là một cái tên đáng mong đợi, cô ta biến thành như vậy không tìm Bộ Lệ Tình và bác sĩ phụ khoa, mà đặt mục tiêu vào anh. Tạ Nghiên cũng lười đoán suy nghĩ của Hàn Mạt Mạt, dù sao cũng không buông tha cho những con tôm tép phía sau.
Chỉ là một lúc xuất thần khi nấu đồ ăn phụ, buổi tối Hoắc Duyên Niên về nhà thử các món ăn, phát hiện có vị mặn, mặn đến nỗi giữa lông mày nhăn lại thành một chữ Xuyên.
“Những thứ khác đều tốt, chỉ là món dưa chuột bào nhỏ bỏ muối quá nhiều.” Hoắc Duyên Niên uống một hơi cạn sạch cốc nước.
“Đây là ngoài ý muốn. Lần sau nhất định sẽ rất ngon.” Tạ Nghiên muốn thử một đũa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Duyên Niên, liền buông ra.
Thử xong đồ ăn Hoắc Duyên Niên vẫn luôn uống nước. Tạ Nghiên nghi hoặc lúc đó mình thật sự bỏ rất nhiều muối sau. Thấy được suy nghĩ của Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên đem người hôn một hồi, sau khi tách ra liền cảm nhận được vị mặn giữa môi và răng, Tạ Nghiên rốt cuộc biết mình đã bỏ muối quá nhiều.
“Không uống nước nữa, bụng của anh đã căng lên rồi.” Nhìn thấy Hoắc Duyên Niên đang định uống cốc nước thứ tư, Tạ Nghiên thở dài.
Chén nước trong tay bị lấy đi, Hoắc tâm cơ cố nén khóe miệng đang cong, Nghiên Nghiên khẳng định muốn chia sẻ với anh bằng một nụ hôn dài và ướt át.
“Đánh răng đi, chỉ phải không có mùi vị gì, Hoắc ngốc ngốc.” Tạ Nghiên đẩy Hoắc Duyên Niên vào phòng tắm, đặc biệt dịu dàng giúp người nào đó bóp răng lấy một chai nước súc miệng.
"..."
Hoắc Duyên Niên ngây người ấn nút bàn chải đánh răng bằng điện, đối mặt với gương bắt đầu đánh răng.
“Tốt.” Tạ Nghiên vỗ vỗ mông Hoắc tâm cơ hai cái rồi chuồn đi.
Những ngày cùng Hoắc tâm cơ đấu trí cảm thấy trôi qua rất nhanh chóng, Hoắc thị bận rộn hơn nửa tháng, tốc độ bắt đầu chậm lại, mỗi ngày đều có thể nghe thấy mọi người thảo luận về chủ đề kỳ nghỉ hàng năm.
Sáng nay, Tạ Nghiên đã ăn dưa của Hàn Mạt Mạt và Tôn Phi Tường.
Một paparazzi đã chụp được bức ảnh Hàn Mạt Mạt và Tôn Phi Tường cãi nhau, cả hai cãi nhau trong phòng riêng không hiểu vì lý do gì, cãi nhau tới sảnh và được người qua đường đăng tải lên mạng.
Trong đoạn video dài hàng chục giây, Hàn Mạt Mạt chỉ vào Tôn Phi Tường và gọi anh ta là kẻ lừa gạt. Biểu cảm của Tôn Phi Tường rất xấu khi bị nhiều người vây xem như vậy. Cuối cùng ném xuống một câu chúng ta chia tay và rời nhà hàng.
Theo lời kể của người phục vụ nhà hàng, khi đang phục vụ đồ ăn, anh ta nghe thấy Tôn Phi Tường nói rằng mình không có làm gì, sau đó hai người đã cãi nhau.
"Paparazzi đã chụp được ảnh Hàn Mạt Mạt đang đeo một chiếc nhẫn trên tay cùng kiểu với Tôn Phi Tường. Thời điểm Hàn Mạt Mạt bắt đầu trốn ở nhà không qua khỏi cửa không có đeo nhẫn. Chắc lả hai người bọn họ chỉ mới hẹn hò được vài ngày thôi? ”Tạ Nghiên nhìn tin tức rồi ngồi chiếc ghế cùng mẫu mà Hoắc Duyên Niên mua cho anh trượt tới bàn làm việc.
“Dâu tây mà chị thư ký bên ngoài gửi cho chúng ta rất ngọt. Anh có thể ăn thử.” Tạ Nghiên đặt bát trái cây lên bàn, chạm vào cánh tay của Hoắc Duyên Niên “Anh làm chuyện này à?”
“Chuyện ỡ khách sạn không có Tôn Phi Hương giúp Hàn Mạt Mạt không làm được gì cả, cuối năm Tôn thị không chịu nổi áp lực của Hoắc thị. ”Hoắc Duyên Niên nói vài câu, Tạ Nghiên liền hiểu ra.
Mấy ngày nay anh thấy Tiểu Lý đã gửi một số tài liệu về Tôn thị cho Hoắc Duyên Niên, người chống lưng cho Tôn Phi Tường là Tôn thị, công ty xảy ra chuyện, Tôn thị biết được sự thật, để cho họ thấy thái độ, đành phải hy sinh Tôn Phi Tường.
"Phỏng chừng, Hàn Mạt Mạt cho rằng mình có thể dựa vào Tôn Phi Tường xoay người, kết quả Tôn Phi Tường lại thú nhận với cô ta rằng anh ta không có làm chuyện gì, vì vậy Hàn Mạt Mạt suy sụp, nói rằng anh ta là kẻ lừa gạt, Tôn Phi Tường rất đau lòng, cuối cùng nói ra lời chia tay. " Không thể không nói Tôn Phi Tường có tình cảm sâu đậm với Hàn Mạt Mạt, anh ta nhìn thấy nhiều tin xấu của Hàn Mạt Mạt như vậy mà vẫn sẵn sàng ở bên cô ta.
“Nghiên Nghiên nói đúng.” Hoắc Duyên Niên nắm lấy tay Tạ Nghiên, ăn một quả dâu tây, chua chua…
“Ngọt không? Một chút hỏi cô ấy mua ở đâu.”
“Ngọt.” Hoắc Duyên Niên nghĩ một đằng trả lời một nẻo.
Nhìn thấy Tạ Nghiên đưa ra một trái khác, Hoắc Duyên Niên lo lắng, nghe mùi chua đã cảm thấy ê răng rồi, may mắn thay, cuộc gọi của mẹ Tạ đã cứu Hoắc Duyên Niên.
Trong khi Tạ Nghiên trả lời điện thoại, Hoắc Duyên Niên đã tự mình lấy một quả dâu tây, rất ngọt, và ăn thử một quả dâu tây mà Tạ Nghiên lấy thì chua.
Nếu những quả dâu tây trông không giống nhau, Hoắc bá tổng thực sự muốn tự hỏi liệu Tạ Nghiên Nghiên cố ý làm vậy phải không.
“Mẹ nói cái gì?” Kết thúc cuộc gọi Hoắc Duyên Niên hỏi Tạ Nghiên.
“Mẹ nói gia đình của Hàn Mạt Mạt sẽ chuyển đi.” Tạ Nghiên rõ ràng đã rất sốc đi nghe tin này.
Nhìn thấy sự mờ mịt trong mắt Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên ngồi xuống.
“Tất cả đều là số mệnh của chính cô ta. Nếu như cô ta không suy nghĩ nhiều như vậy, cô ta và Khương Hành sẽ có kết cục tốt.” Hoắc Duyên Niên hiểu được Tạ Nghiên thấy kết quả này có chút thổn thức.1
“Vậy buổi tối mời ba mẹ đến ăn mừng không?”
“???” Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên rất vui vẻ?
“Từ nay về sau, Nghiên Nghiên sẽ không phải nghĩ đến cô ta nữa.” Hoắc dấm dấm ước gì Hàn Mạt Mạt nhanh chóng biến mất, liền muốn phái xe tiễn bọn họ một đoạn.
Thời điểm này trong năm, lẽ ra Hàn gia đang tất bật chuẩn bị đón Tết, bây giờ cho dù có bật máy sưởi cũng không giấu được vẻ vắng vẻ của căn nhà.
Cái tủ lạnh đáng lẽ đã đầy chỉ còn mấy mớ rau héo úa vàng lá và vài chai sốt bibimbap không đáy.
Mẹ Hàn và bố Hàn một người đang ở trong phòng ngủ một người ở phòng khách đang thu dọn đồ đạc cần mang đi. Cả hai vất vả nửa đời người, sau khi nghỉ hưu lại phải rời khỏi thành phố nơi họ đã sống trong nhiều năm.
“Ba mẹ, con không muốn dọn đi!” Hàn Mạt Mạt đột nhiên lao ra khỏi phòng ngủ, giật lấy quần áo của mẹ Hàn.
Những ngày này, hai vợ chồng nhận ra đứa con gái hiếu thảo an tĩnh chỉ là biểu hiện giả dối, cũng đã cãi nhau qua, bây giờ mẹ Hàn không còn khí lực để nói chuyện với Hàn Mạt Mạt nữa.
“Con không có lựa chọn nào khác. Nếu con không đi thì cứ ở đây một mình.” Mẹ Hàn không hề bị ảnh hưởng tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Hàn Mạt Mạt muốn nói con gái nuôi chỉ là con gái nuôi nói không cần liền không cần nữa, nhưng cô ta không dám nói, trước đây cô ta rất tự tin vì cô ta cảm thấy có nhiều người đàn ông sẽ chỉ yêu một mình cô ta, cô ta vĩnh viễn sẽ có đường lui cho mình, nhưng bây giờ cô ta không có gì cả và không thể không có cha mẹ.1
“Con có ba ngày để dọn dẹp.” Nhìn thấy Hàn Mạt Mạt không làm phiền nữa, mẹ Hàn ngữ khí lạnh lùng nhắc nhở cô ta.
Hàn Mạt Mạt đóng sầm cửa tỏ ý không hài lòng, cô ta ngồi trong phòng ngủ được trang trí như phòng công chúa, nhìn bức ảnh nhóm trên giá sách, mọi người đàn ông đều mê đắm nhìn cô ta, bây giờ trong mắt người khác đều là tinh anh. Nếu lúc đó cô ta tùy tiện chọn môt người, cô ta sẽ không phải chạy trốn đến một thành phố khác trước Tết Nguyên Đán.
Cô ta từng có một người bạn trai tiềm năng với mức lương cao và một ông chủ yêu mến, cuối cùng cô ta nên trở thành vợ của Khương Hành, người thừa kế của Bộ thị, cô ta nhận được sự ghen tị của tất cả mọi người, nhưng bản thân cô ta đã phá hủy tất cả điều này.1
Thay vào đó,Tạ Nghiên người đã bị cô ta bỏ qua, trở thành người mà cô ta muốn trở thành.
Hàn Mạt Mạt ghen tị đến phát điên lên và thậm chí còn muốn thay thế Tạ Nghiên, nhưng bây giờ cô ta phải cẩn thận để làm vui lòng cha mẹ. Cô ta muốn tìm một người để nói chuyện, nhưng danh bạ điện thoại của cô ta trống trơn. Tất cả đều đem cô ta kéo đen.
Ba ngày sau.
Tin tức về việc Hàn Mạt Mạt và bố mẹ chuyển đi đã được lan truyền trên mạng, cư dân mạng đồng loạt vỗ tay và cầu nguyện Hàn Mạt Mạt sẽ không đến thành phố của họ.
Căn nhà của Hàn gia được bán cho một cặp vợ chồng trung niên, gia đình chuyển đến sau Tết Nguyên Đán nên nhà luôn trống trải, khi Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên về nhà ăn tối, họ nhìn thấy chữ "Phúc" trên căn nhà bên cạnh bị xé bỏ để lại. Những vết keo trắng trên mặt cho thấy gia đình này đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của họ.
Đêm 30 chồng chồng sẽ ăn tết ở nhà của bố mẹ Tạ, gần đây Tạ Nghiên được gọi về mỗi ngày, mẹ Tạ nói những người đã có gia đình như Tạ Nghiên nên học cách nấu ăn.
Tạ Nghiên biết nấu ăn nhưng lại biểu hiện vụng về, hay làm nũng, Tạ Nghiên không còn cách nào khác là phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hoắc Duyên Niên, kết quả là Hoắc tâm cơ bày tỏ tin tưởng Tạ ảnh đế nhà anh nhất định sẽ làm được.
Một ngày nọ khi tất cả nhân viên của Hoắc thị đang làm việc chăm chỉ, văn phòng Hoắc tổng bị khóa trong hai giờ, sau một hồi chơi văn phòng play kích thích, Tạ Nghiên đã không còn phải giả vờ học nấu ăn nữa.1
Buổi tối hai người ăn tối bên ngoài, Hoắc Duyên Niên liền đưa Tạ Nghiên trở về nhà, Tạ Nghiên vẫn còn đau eo, buổi tối không chịu tiếp tục chơi, làm nũng và yêu cầu Hoắc Duyên Niên đưa đến quán bar..
Hoắc Duyên Niên rải cơm chó trong nhóm, tình cờ Phạm Chiêu Đạm có thời gian mang Lăng Hi theo, cuối năm mọi người rất ít gặp nhau, có một số việc cần gặp mặt giải thích rõ ràng.
“Lão Hoắc, mở mắt ra nhìn xem, tóc của tôi rậm rạp đến mức nào, hoàn toàn không bị hói!” Trong môi trường âm u và ồn ào, Phạm Chiêu Đạm hất tóc về phía Hoắc Duyên Niên.
Hoắc Duyên Niên chán ghét ngả người ra sau, đẩy Phạm Chiêu Đạm ra.
“Mau nói cho tôi biết, có phải hay không bị hói!” Phạm Chiêu Đạm tiếp tục ám Hoắc Duyên Niên không bỏ.
Một cái lảm nhảm một cái im lặng, Tạ Nghiên và Lăng Hi lặng lẽ ngồi bên cạnh giả vờ như không biết họ, cảm thấy xấu hổ.
“Lão Hoắc!”
“Hoắc Duyên Niên!”
“Ồ? Bộ Lệ Tình và Khương Hành?”
"Đâu?”
“Mẹ kiếp, vừa nói bọn họ ông liền mở.miệng?”
Hoắc Duyên Niên không để ý đến Phạm Chiêu Đạm, quay đầu liếc nhìn, quả nhiên Bộ Lệ Tình đang ở trong góc trái ôm và phải ấp.
Cảm thấy được một ánh mắt thù địch, Bộ Lệ Tình và Hoắc Duyên Niên đối diện nhìn nhau.
Ngay sau khi Bộ Lệ Tình nhìn thấy Tạ Nghiên cách đó không xa, nhìn nhẹ qua và nâng ly lên chào hỏi Hoắc Duyên Niên.
Tạ Nghiên đang nghe Lăng Hi nói chuyện phiếm về công ty của mình, Hoắc Duyên Niên đột nhiên chen vào ôm lấy vai anh, cầm lấy rượu trong tay uống cạn.
“Nghiên Nghiên có nhớ anh không?”
“Muốn đánh anh.” Tạ Nghiên đẩy cánh tay của ai đó ra, nhưng không thể cử động.
Khương Hành ở trong góc cầm ly rượu vẻ mặt hắc tuyến nhìn chú nhỏ đang nhìn chằm chằm chồng chồng kia, không khỏi ho khan hai tiếng.
"Bị cảm à? Cho cháu một ly nước trái cây để bổ sung vitamin C nhé?" Bộ Lệ Tình vừa nói vừa nhìn chằm chằm.
“...”
“Chú, hai người họ đã kết hôn, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp.” Khương Hành thấy ám chỉ vô dụng, đành phải nói rõ.
“Chú biết.” Bộ Lệ Tình ôm cậu bé vào lòng của mình quanh, lấy lòng xoa xoa mu bàn tay của kim chủ vào má của mình. “Bộ tổng, ngài còn không nhìn tôi ~”
Cậu bé mềm giọng làm nũng Bộ Lệ Tình chịu thua thu hồi ánh mắt, hiếm thấy Khương Hành muốn tán thưởng đối phương đã làm rất tốt!
“Chú nhỏ, cháu đã nghĩ tới quên chuyện này rồi, nhưng bây giờ cháu muốn nói ra.” Khương Hành nghe thư ký nói khi chuẩn bị đến khách sạn đón đối tác làm ăn thì nhìn thấy Bộ tổng đang ngồi cùng Hoắc phu nhân trong quán cà phê và nhìn Hoắc phu nhân với một biểu hiện rất lạ. Khương Hành cảm thấy mình phải thuyết phục chú của mình.
“Con định làm gì vậy?” Bộ Lệ Tình thu lại cánh tay đang ôm cậu bé và yêu cầu họ ngồi sang một bên trước.
"..." Chú nhỏ là cố ý trêu ghẹo phải không? Khương Hành thấy dấu vết trêu chọc từ mặt Bộ Lệ Tình, đè thái dương, "Chú nhỏ, chú biết cháu đang nói về cái gì, chồng chồng người ta rất tốt, chúng ta không nên làm phiền."
"Cháu không hiểu, độc thân lâu rồi, thỉnh thoảng chú muốn tìm ngược ăn thức ăn cho chó. "Bộ Lệ Tình móc ngón tay về phía thiếu niên, thiếu niên lập tức ngồi tới, véo cái cằm thanh tú nhẵn nhụi của thiếu niên. Bộ Lệ Tình mắt tối sầm lại, cậu bé ngầm hiểu chủ động hôn lên.
Là ai đang ăn thức ăn cho chó??
Khương Hành ngoảnh mặt đi, nghe được ý của chú nhỏ, chú nhỏ biết trước tình huống này nên ngoảnh mặt đi trước, cho nên là hắn tăng ca không đủ nhiều hay là ở nhà không ấm áp, chạy đi quán bar tìm hành hạ?
“Khương tổng ~ Nước trái cây của anh đây ~” Đang lúc phân tâm, một cậu bé khác đang ở một mình nhân cơ hội cọ vào người anh.
“… Chú nhỏ, cháu về làm việc đây.” Khương Hành tránh được tay của đối phương rồi nhanh chóng rời khỏi quán bar ồn ào.
Ban đêm nên làm việc và uống cà phê là tốt nhất.