Vô Danh nhíu mày suy nghĩ, từ lúc hắn đến thế giới này ngoài việc ở cùng với Nguyệt Nhi, báo danh vào học viện thì cũng không tiếpxúc qua thứ gì, rồi cho đến những hôm hắn bị vây công sau đó bị thương thì cũng không có gì, ngày hôm kia hắn lại tiếp tục bị người tachặn đánh lúc đó Hình Hoa có cho hắn một viên thuốc nhưng viên thuốc đó cũng không có hiệu quả gì đặc biệt ngoài việc làm lành vếtthương một chút, nhưng hắn vẫn gần chết.
Nếu viên thuốc đó bá đạo như vậy thì cũng không đến lượt hắn dùng, cho nên viên thuốc này chắc chắn không có vấn đề.
Vô Danh đột nhiên có một suy nghĩ là hắn không có tiếp xúc thứ gì thần bí bên ngoài nhưng nếu trong cơ thể của hắn vốn có thì nhưthế nào ??
Hai mắt cùng tay của Vô Danh không tự chủ mà nhìn về phía cái bớt bảy màu ở bụng dưới, sau đó hắn nghĩ đến loạt hình ảnh kia, hắn là một người sinh ra từ quả trứng, cảnh tượng lúc hắn chuẩn bị sinh ra còn không kém phần kinh người nữa.
Rồi Vô Danh lại nghĩ đến lúc mình tỉnh dậy, tại sao lại đập đầu vào giường như vậy, cảm giác giống như là bị rơi từ trên xuống, tại sao lạicó cảm giác như vậy, chẳng lẽ mình thật sự bị rơi từ trên xuống, nếu vậy tại sao mình lại rơi từ trên xuống, lúc đó bị đánh tới ngất đi thìlàm sao có thể cử động được, làm gì có chuyện rơi từ trên không xuống. Vậy tại sao lại ở trên không trung ?? Cái gì đang xảy ra vậy.
Đúng rồi, tại sao lúc mình tỉnh dậy lại không thấy người mình bị đau nhức gì, rõ ràng mới bị chém, chẳng lẽ vết thương đã khỏi từ lúc đó, mà tại sao vết thương lại được chữa khỏi. Chẳng lẽ là do viên thuốc?? Không đúng, viên thuốc này không có khả năng. Hay là có người giúp mình?? Cái này cũng không phải, ai mà lại có lòng tốt như vậy chứ?? Hình Hoa?? Lúc đó nàng ta đã rời đi cũng đâu có động đến mình, hình như là có hai người dìu mình về phòng nhưng cũng đã rời đi luôn, lúc đó còn giữ được chút ý thức, nhưng sau đó cũng ngất đi.
Vậy chuyện gì đã xảy ra, hay là có cao nhân giúp đỡ, nhưng lại có ai tốt bụng như vậy chứ, không những chữa thương còn cho mình một công pháp tu luyện, cùng công pháp luyện thể bá đạo như vậy. Cái này cũng không có khả năng, công pháp Vô Cực quyết yêu cầu bản thân mình phải có mười loại linh căn mới luyện được, mà hai loại linh căn ánh sáng và bóng tối thì không có ai có thể nhìn ra, và cũng chẳng có ai có ấy chứ, cho nên cũng không có ai có thể tạo ra công pháp phù hợp được. Như vậy việc có người giúp là điều không thể xảy ra.
Nếu như không phải là tác động từ bên ngoài, vậy nhất định là tác động từ bên trong, liệu nó có liên quan đến cái bớt này không.
Vô Danh lại trở về tư thế như lúc tu luyện, hai tay kết ấn, tập trung tinh thần sau đó hắn truyền ý niệm đi khắp cơ thể, hắn muốn dò xét xem trong cơ thể của mình có thứ gì đó hay không. Vô Danh liền dò xét một loạt trên cơ thể từ ngoài vào trong, đi qua từng mạch máu, huyệt đạo, từng vị trí trên cơ thể, nhưng một lúc cũng không phát hiện cái gì, tìm mãi không thấy khiến cho Vô Danh có chút thất vọng, nếu đã không có thì tìm nữa cũng vô ích tốn thời gian mà thôi. Vô Danh định dừng lại thì đột nhiên nhớ đến còn một vị trí mà mình chưa dò xét đó chính là đan điền ( dưới rốn 3 cm thì phải:v).
Vô Danh liền truyền ý niệm đến đan điền tìm kiếm một vòng, sau đó cảnh tưởng trước mắt khiến cho hắn kinh ngạc.
Ở giữa đan điền của Vô Danh có vòng tròn giống như hình âm dương một đen một trắng, trong hình âm dương này có hai hạt châu bảy màu to bằng con mắt nằm ở hai phía màu đen và màu trắng.
Cái vòng âm dương này xoay tròn liên tục, ở bên trong có hai hạt châu bảy màu không ngừng tỏa ra một loại khí tức cổ xưa, nhưng loại khí tức cổ xưa này lại bị giữ lại xung quanh hạt châu. Cảnh tưởng này khiến Vô Danh nghĩ đến hai loại linh căn ánh sáng và bóng tối của mình. Cái vòng âm dương kia có thể chính là hai loại linh căn này đang hợp lại kìm hãm hai hạt châu bảy màu kia.
Nhưng Vô Danh lại cảm thấy có lẽ hai linh căn này chỉ đang che dấu đi khí tức cổ xưa của hai hạt châu bảy màu kia tỏa ra mà thôi, vì hai hạt châu kia không có hành động gì giống như là muốn chạy trốn cả.
Hai hạt châu này như có một loại liên kết nào đó với nhau, giống như chúng là một đôi vậy.
Sau khi Vô Danh nhìn thấy hai hạt châu này thì liền nghĩ đến việc một loạt các thông tin, công pháp cùng khả năng chữa thương hồiphục cơ thể đều đến từ nó. Điều này khiến cho Vô Danh hết sức tò mò về thứ này.
Vô Danh lại tiếp tục truyền ý niệm tới hạt châu, cảm nhận xung quanh hai hạt châu này, hắn muốn biết thêm về nó.
Khi ý niệm mà Vô Danh truyền tới, hai hạt châu này hơi rung rung một chút, sau đó cả người Vô Danh có một cảm giác gì đó giống nhưgiữa hắn và hai hạt châu này đã hoàn toàn kết nối với nhau, chỉ cần một ý niệm là hắn có thể điều khiển hạt châu này vậy.
Một số thông tin lại tiếp tục truyền vào trong đầu của Vô Danh, hắn đọc qua hết tất cả các thông tin trong đó.
Bây giờ Vô Danh đã biết được hai hạt châu này gọi là " Hỗn Độn Thiên Mục ". Công dụng của nó thì Vô Danh sẽ từ từ tìm hiểu thêm, đồng nghĩa với việc muốn sử dụng được " Hỗn Độn Thiên Mục " thì tu vi cũng phải đạt đến một trình độ nhất định, chỉ có như vậy mới có đủ thực lực để điều khiển " Hỗn Độn Thiên Mục " này.
Vô Danh không phải là một thằng não tàn, nên có thể thấy được " Hỗn Độn Thiên Mục " này là vật bất phàm, sức mạnh từ nó tỏa ra quả thật rất lớn, Vô Danh nghĩ nếu như vật này xuất hiện ở bên ngoài vậy chắc chắn sẽ dẫn đến một hồi tranh đoạt không có điểm dừng, lúc đó vật này xuất hiện ở đâu thì ở đó chắc chắn có những trận chiến kinh thiên động địa xảy ra. Không chỉ " Hỗn Độn Thiên Mục " này mà còn cả công pháp " Vô Cực quyết ", " Vô Cực Hóa Thần quyết " nữa, mỗi thứ đều là bảo vật người người thèm khát.
Nhưng mà có được Vô Cực quyết thì cũng vô dụng bởi vì nếu không có mười loại linh căn thì không thể nào mà sử dụng được loại công pháp này. Nhưng con người thường rất ích kỉ, nếu mình không có được thì cũng không muốn người khác có được.
Vô Danh cũng thầm than trong lòng, những thứ này trên người hắn đều là những bí mật động trời, nếu để cho người khác biết được thì hắn chắc chắn phải chết, nên Vô Danh cũng không ngu gì mà lại đi nói với người khác, trừ khi ngại sống quá lâu mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy. Việc này chỉ có mình hắn có thể biết, cho dù là người thân bên cạnh cũng không thể cho họ biết. Mà hắn ở đây thì cũng làm gì có người thân, à có duy nhất một người chính là Nguyệt Nhi.
- Đúng là thất phu vô tội, hoài bích có tội a.
( người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội).
Vô Danh ngừng nghĩ ngợi, tập trung tinh thần truyền một tia ý niệm tới " Hỗn Độn Thiên Mục ". Ngay lập tức Vô Danh biến mất sau đóhắn xuất hiện ở một nơi cực kì xà lạ.
Nơi này có cây cối, sông núi, đất đá, mây bay, gió thổi, tất cả mọi thứ đều có nhưng lại không có nhà cửa, con người và động vật. Tấtnhiên làm sao mà có cho được, bởi vì đây chính là một thế giới thu nhỏ bên trong " Hỗn Độn Thiên Mục ". Nói là thu nhỏ nhưng thực rabên trong này rất là rộng lớn, đi mãi không hết. Nhưng đối với Vô Danh hắn có thể xuất hiện ở bất kì đâu trong thế giới thu nhỏ này chỉbằng một ý niệm.
Vô Danh nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, cảm nhận sự thay đổi ở đây. Vô Danh thấy linh khí trong đây cực kì dày đặc, không thưa thớt như ở bên ngoài. Ngoài việc linh khí nơi đây cực kì dày đặc thì Vô Danh còn cảm thấy có một cảm giác gì đó không đúng ở đây. Vô Danh nhíu mày lẩm bẩm:
- Thời gian ở đây dường như khác bên ngoài....hừm....chẳng lẽ thời gian ở trong này trôi nhanh hơn bên ngoài sao??
Vô Danh ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm hờ lại, rồi yên lặng cảm nhận không gian xung quanh, cuối cùng hắn miệng hắn nhếch lên một nụ cười bởi vì:
- Thời gian ở đây đúng là trôi nhanh hơn bên ngoài, không phải nhanh bình thường mà nhanh gấp vài lần.
Thân hình Vô Danh đang ngồi xếp bằng đột nhiên vặn vẹo rồi dần trở nên mờ ảo, cuối cùng biến mất. Vô Danh lại xuất hiện trong phòngcủa mình, vẫn tư thế ngồi xếp bằng trên giường.
Vừa nãy Vô Danh đã đi vào bên trong thế giới của " Hỗn Độn Thiên Mục ", bây giờ hắn lại trở ra, hắn muốn biết xem thời gian bên trong tiểu thế giới của " Hỗn Độn Thiên Mục " nhanh hơn thời gian bên ngoài này gấp mấy lần.
Vô Danh rời khỏi phòng sau đó đi về phía khu nhà bán đồ dùng trong trường để mua mấy cây nhang. Ở đây không có đồng hồ để xác định thời gian nên chỉ đành kiếm mấy cây nhang để dùng.
Trời bây giờ cũng đã sáng rồi, có rất nhiều người ra ngoài đi dạo hít thở không khí, có người thì tập thể dục trên những bãi cỏ, người thì tụ tập nói chuyện, dọc đường đi đến khu nhà bán hàng thì cũng có rất nhiều người vừa đi vừa ăn đồ ăn, có người thì trải bạt trên bãi cỏ ngồi đó ăn sáng, tiếng nói chuyện ríu rít không ngừng. Khung cảnh rất là náo nhiệt, tươi vui.
Vô Danh lúc nãy đi ra ngoài nhưng lại quên không mang mặt nạ che mặt lại, cho nên bị rất nhiều người nhìn thấy gương mặt xấu xí củahắn, Vô Danh đi đến đâu đều có người bán tán, ai ai cũng né ra không muốn đừng gần Vô Danh.
Có những nam sinh không để ý khuôn mặt xấu xí của Vô Danh mà lại chú ý tới mái tóc của hắn:
- Ngươi nhìn kìa, tên mặt quỷ đó có mái tóc nhìn cũng đẹp đó chứ, cả đầu bạc trắng nhìn ngầu vãi cả nón.
- Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng muốn có màu tóc giống như hắn a, nếu như ta cũng có tóc màu đó hẳn là nhìn rất đẹp trai, lúc đó chắcchắn sẽ có rất nhiều nữ sinh chạy đến bên cạnh ta mà xin làm quen a, hắc hắc.
- Hắc con mẹ ngươi, ở đó mà tưởng bở, nhưng mà nếu như ngươi muốn là cũng có một cách giúp ngươi.
- Cách gì vậy huynh đệ, ta cũng muốn có mái tóc trắng như vậy a, ngươi thử nói cách của ngươi cho ta xem.
- Nói ra thì rất là dài dòng, tốt nhất các ngươi đi theo ta, ta sẽ giúp tóc của các ngươi biến thành màu tóc giống như tên kia.
- Được được, đi thôi.
Mấy tên nam sinh này nói chuyện với nhau xong cả lũ dắt nhau đi về một phía khác.
Vô Danh cũng có thể nghe được mấy tên đó nói chuyện, vì mấy tên đó nói cũng không nhỏ chút nào, Vô Danh lắc lắc đầu cười, tóc của hắn mọc ra đã như vậy rồi, mấy tên kia có làm gì thì cũng làm sao mà giống được như tóc của hắn, cùng lắm là nhìn giống cái mã bên ngoài thôi. Mà Vô Danh cũng phải công nhận là tóc này trông rất đẹp, hắn cũng đã nhìn thấy nhiều người ở trái đất có mái tóc bạch kim như vậy, nhưng tất cả đều là đi nhuộm, nhưng mà Vô Danh thấy chẳng có ai sở hữu bộ tóc đó mà đẹp bằng hắn cả. Tóc của Vô Danh khá dài cho nên hắn buộc tóc đuôi ngựa đằng sau, ở phía trước thì hắn để mái dài rẽ ngôi, nhìn rất là đẹp, tiếc mỗi cái mặt của hắn quá xấu, nếu không thì gái bu đầy người.
Vô Danh vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, mà lúc này hắn nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, chính là Nguyệt Nhi.