Hàn Việt Phong phục hồi tinh thần, thản nhiên trả lời: “Bởi vì ngươi thật đẹp!”
Tô Thiếu Vân giật mình, buồn cười nhìn Hàn Việt Phong: “Ta thế nào lại đẹp?”
Bị dáng vẻ tươi cười của Tô Thiếu Vân mê hoặc tâm thần, trong lòng Hàn Việt Phong thầm nói: Đó là vì ngươi không biết mặt nạ của ngươi đã bị ta gỡ xuống, mà ngươi cũng không biết rằng trong mắt ta ngươi luôn là người đẹp nhất.
Hàn Việt Phong chỉ cười cười không trả lời, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Thiếu Vân
Tô Thiếu Vân bị Hàn Việt Phong nhìn đến không có ý tứ, không tự giác mặt đầy vẻ xấu hổ, sẵng giọng: “Ngươi đến tột cùng nhìn cái gì?”
Mặt nạ của Tô Thiếu Vân mỏng như cánh ve, bình thường vẫn có thể nhìn thấy hắn đỏ mặt, nhưng nếu so với hiện tại, dung nhan tuyệt sắc có chút tái nhợt chợt phảng phất nhiễm một tầng đỏ ửng, kết hợp vẻ xấu hổ trong lúc vô ý thức càng hiển thêm mị lực.
Hàn Việt Phong tâm thần rung động, nhịn không được khuynh thân, hàm trụ đôi môi mọng nước, xinh đẹp đến không thực của thiên hạ
Tô Thiếu Vân trong lúc ngạc nhiên không hiểu vì sao hắn lại đột ngột hôn mình, cánh môi hơi mở, Hàn Việt Phong liền thừa cơ xông vào, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại ướt át của Tô Thiếu Vân. Cả hai như hòa vào nhau dây dưa triền miên
“Ngươi…” – Thật vất vả thoát ly khỏi nụ hôn quá mức nóng bỏng của Hàn Việt Phong, Tô Thiếu Vân thở hổn hển, muốn hỏi nghi hoặc trong lòng mình. Vừa nói được một chữ đã bị Hàn Việt Phong cắt đứt
Trên tay Hàn Việt Phong đang cầm một tấm mặt nạ mỏng manh giơ lên. Vừa nhìn thấy tấm mặt nạ, Tô Thiếu Vân theo phản xạ đưa tay sờ sờ mặt mình, sau đó chậm rãi buông tay, thở dài một tiếng: “Ta còn tưởng rằng thứ này cả đời cũng không cần phải lấy xuống…”
“Sao lại nói vậy? Lẽ nào ngươi muốn cả đời đều dùng diện mạo giả gặp người?” – Hàn Việt Phong không hiểu
“Có một gương mặt bình thường, sống một cuộc sống bình thường, như vậy cũng không có gì bất hảo đi?” – Trầm mặc một lúc, Tô Thiếu Vân hỏi: “Ngươi không trách ta vẫn luôn lừa dối ngươi?”
Hàn Việt Phong lắc đầu: “Trách? Như thế nào lại trách? Lòng ta còn cảm thấy may mắn ngươi vẫn mang mặt nạ đây. Bằng không Tô vương thế nào lại tùy tiện cho ngươi làm tù binh? Triệu Duy Chi lại thế nào dễ dàng buông tay ngươi đây? Ngươi nói, ta còn trách điều gì? Bất quá, ta cảm thấy kì quái chính là, ta từng cho Tô Nguyệt các nàng điều tra ngươi, theo đạo lý…”
“Theo đạo lý ta không thể từ nhỏ đã mang mặt nạ đúng không?”
Hàn Việt Phong gật đầu: “Đây là chỗ ta cảm thấy kì quái”
Tô Thiếu Vân đang muốn trả lời, đột nhiên có người gõ cửa
Hàn Việt Phong lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Chủ tử, công tử đã tỉnh chưa? Có cần chuẩn bị dược?” – Bên ngoài truyền đến tiếng của Tô Nguyệt
“Đã tỉnh, ngươi đem dược đến đây”
“Thực sự? Vậy ta lập tức đưa dược đến” – Nghe đến Tô Thiếu Vân đã tỉnh, Tô Nguyệt mừng rỡ nói
“Ngươi có muốn mang lại hay không?” – Hàn Việt Phong cầm tấm mặt nạ đưa đến trước mặt Tô Thiếu Vân, hỏi
Tô Thiếu Vân suy nghĩ một chút: “Không mang cũng được, nếu đã gỡ xuống, ta cũng muốn nhìn hình dáng của mình đã biến dạng ra sao”
“Lẽ nào ngươi cũng không biết diện mạo thật của mình?”
“Không phải, chỉ là đã tròn hai năm không thấy qua, ta muốn biết chính mình có biến hóa gì không, hay vẫn còn nữ khí như trước” – Tô Thiếu Vân than thở, gương mặt như vậy cũng không biết đã từng cấp chính mình bao nhiêu phiền não rồi. Thật không biết có nên thượng một đao trên mặt đễ tránh những chuyện…phiền toái này hay không nữa
Phảng phất như biết Tô Thiếu Vân đang suy nghĩ cái gì, Hàn Việt Phong cầm lấy tay hắn: “Ta ái chính là ngươi, mặc kệ ngươi có bộ dáng như thế nào, hơn nữa…” – Hắn liếc nhìn Tô Thiếu Vân: “…của ta Thiếu Vân như thế nào lại nữ khí? Ta thấy, cho dù có cũng là anh khí”
“Ta biết, nếu không ta cũng sẽ không…” – Cũng sẽ không phát sinh loại quan hệ này với ngươi, trong lòng Tô Thiếu Vân thầm bổ sung
Hàn Việt Phong đưa hắn lâu nhập trong lòng, dung nhan khuynh thành như vậy nếu nhượng thế nhân biết, không biết sẽ nhấc lên như thế nào phong ba? Chính mình còn có thể thật chăm chú ủng hắn tại trong ôm ấp của chính mình? Trong lòng hắn khẽ thở dài
Tô Thiếu Vân lẳng lặng tựa vào người Hàn Việt Phong, cảm thụ khí tức trên người hắn, trong lòng không biết lúc nào dâng lên một trận mê võng
Tiếng đập cửa ần thứ hai vang lên: “Chủ tử, ta vào được không?”
Hàn Việt Phong buông Tô Thiếu Vân, nhượng hắn tựa vào người mình
Tô Nhật nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đem bát dược để lên bàn, ngẩng đầu, không ngoài dự liệu, ngây dại
Hàn Việt Phong âm thầm thở dài, cầm bát dược uy Tô Thiếu Vân uống xong, thấy Tô Nhật vẫn chưa dời mắt, nhìn chằm chằm Tô Thiếu Vân, tức giận quát: “Ngươi xem đủ?”
“A?” – Tô Nhật lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vã cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, thử hỏi: “Công tử?”
“Chuyện gì a?” – Tô Thiếu Vân mỉm cười hỏi
“Không sai, thanh âm này rõ ràng là công tử, huống hồ nếu như không phải công tử, chủ tử cũng sẽ không ôn nhu như thế, nhưng…” – Tô Nhật một bên thì thào tự nói, một bên liếc mắt nhìn Tô Thiếu Vân: “…thế nào khi ngủ dậy lại trở thành thiên tiên như thế này?”
Nói xong, Tô Nhật bước về phía trước, muốn sờ một chút mặt Tô Thiếu Vân để xem bản thân có hay không phát mộng
Hàn Việt Phong lập tức gạt ngang lang thủ (tay sói, há há) của Tô Nhật, ôm lấy thắt lưng Tô Thiếu Vân, bá đạo tuyên: “Gương mặt hắn chỉ có ta có thể chạm”
Bị Hàn Việt Phong cảnh cáo, Tô Nhật lúc này mới ý thức động tác của chính mình, vội vàng nói: “Vâng, là nô tỳ đã quá phận”
“Không sao” – Tô Thiếu Vân nhàn nhạt đáp
“Cái gì không sao? Ta có sao” – Hàn Việt Phong bốc mùi dấm chua
“Ngươi lúc nào lại trở nên nhỏ mọn vậy chứ?”
“Đây không phải vấn đề nhỏ mọn hay không nhỏ mọn, mà là bởi vì ngươi thuộc về ta, chỉ có ta mới có thể chạm, chỉ có ta mới có thể hôn” – Hàn Việt Phong đương nhiên nói
“Ngươi…” – Hai má Tô Thiếu Vân không khỏi nóng lên
Hàn Việt Phong cùng Tô Nhật đều nhìn không chuyển mắt gương mặt ửng đỏ vì thẹn của Tô Thiếu Vân
“Các ngươi xem đủ chưa?” – Lần này đến lượt Tô Thiếu Vân phát hỏa
“Xem cả đời cũng không đủ” – Hàn Việt Phong đột nhiên thốt ra
Tô Thiếu Vân trong lòng khẽ động, cả đời? Thực sự có thể cùng nhau cả đời sao?
Tô Nhật hỏi: “Công tử, trước đây có phải hay không ngươi mang mặt nạ?”
Hàn Việt Phong một bên ai oán nói: “Đúng vậy, nếu không phải ta trong lúc vô ý phát hiện, không biết đến bao giờ Thiếu Vân mới có thể nói cho ta biết”
“Ta không phải không muốn nói cho ngươi, chỉ là…” – Tô Thiếu Vân ngập ngừng giải thích
“Nói giỡn, nói giỡn, ngươi đừng cho là thật” – Hàn Việt Phong vội vàng nói: “Có đôi khi ta nói không hẳn là thật đâu”
“Nga, nguyên lai ngươi cũng biết có đôi khi ngươi nói lời vô ích a” – Nắm được lỗ hổng trong lới nói, Tô Thiếu Vân ngữ khí trêu chọc
“Ta không có ý này”
Nhìn chủ tử lại đang nói giỡn, Tô Nhật lo lắng: “Thế nhưng ta thấy diện mạo thật của công tử đẹp như vậy, không cần đoán cũng biết người theo sẽ càng nhiều. Bất quá…” – Tô Nhật thương tiếc liếc mắt nhìn Tô Thiếu Vân: “Công tử dung nhan khuynh thế như vậy, nếu để người khác thấy cũng là một loại tổn thất lớn a!”
Tô Thiếu Vân lấy tay gõ đầu Tô Nhật: “Ngươi khi nào lại trở nên giống muội muội của ngươi như vậy?”
“Không, ta nghĩ Tô Nhật nói rất đúng, quả thật là lựa chọn gian nan. Không bằng như vậy đi, Thiếu Vân, bình thường gươi vẫn tiếp tục mang mặt nạ, nhưng khi ngươi thân thiết với ta thì tháo xuống, có được không?” – Hàn Việt Phong kiến nghị
Tô Thiếu Vân đảo cặp mắt trắng dã: “Ngươi lại nói chuyện vô vị!”
Tô Nhật khẽ cười cười, lẳng lặng lui ra ngoài đóng cửa lại
Hàn Việt Phong chăm chú nói: “Ta nói thật, chỉ với trí tuệ của ngươi đã khiến rất nhiều người muốn ngươi, nếu bây giờ còn có dung nhan tuyệt thế của ngươi, chỉ sợ bọn họ càng thêm trăm phương nghìn kế đoạt ngươi. Ta sợ chỉ cần không để ý một chút, ngươi sẽ không còn ở bên cạnh ta nữa”
Tô Thiếu Vân động dung, mỉm cười nói: “Ta vốn sẽ không nghĩ dùng chân diện mục để gặp người, ngươi muốn ta không mang mặt nạ chỉ sợ ta còn không chịu đâu?”
“Thiếu Vân…của ta Thiếu Vân…” – Hàn Việt Phong ôm chặt Tô Thiếu Vân vào lòng, thấp kêu tên hắn
“Ân” – Tô Thiếu Vân như có như không lên tiếng
Hàn Việt Phong cúi đầu, hôn lên trán Tô Thiếu Vân, đến mi mắt, rồi hôn lên cánh môi mềm mại của hắn, cấp thiết tìm tòi, gắn bó. Tô Thiếu Vân khẽ phát tiếng nức nở rất nhỏ, không bao lâu chuyển thành tiếng rên rỉ thanh ngọt
Môi Hàn Việt Phong chuyển dần xuống cổ Tô Thiếu Vân hôn say mê, như muốn hấp thu hết thảy hương vị trên người hắn. Tô Thiếu Vân ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý hưởng thụ những nụ hôn nóng bỏng tràn đến
Tiếng thở dốc gấp gáp hòa trong tiếng rên rỉ, hạ phúc truyền đến một trận nhiệt lưu, nhượng Hàn Việt Phong khó có thể khắc chế dục vọng của chính mình. Động tác trở nên hơi thô bạo, giật khai y phục của Tô Thiếu Vân, bàn tay thừa dịp dò xét đi vào, vuốt ve làn da trắng mịn không tì vết trước ngực hắn. Tô Thiếu Vân thở càng lúc càng dồn dập, tùy ý Hàn Việt Phong cởi y phục của chính mình
Đầu lưỡi Hàn Việt Phong không ngừng tại bên hông Tô Thiếu Vân mà liếm cắn, nơi phần eo yếu đuối truyền đến một trận cảm giác kì dị, nhượng Tô Thiếu Vân ngượng ngùng, thùy hạ mi mắt, hai tay ôm lấy bờ vai rắn chắc của Hàn Việt Phong, nhu thuận triển khai thân thể, tiếp thu hoàn toàn dục vọng bá đạo của hắn
Sáng sớm, tia nắng ban mai dần ẩn hiện
Bên ngoài gian phòng Tô Thiếu Vân, Tô Nhật, Tô Nguyệt, Hàn Nhật, Hàn Nguyệt đang lén lút bàn luận về điều gì
“Tỷ tỷ, ngươi không gạt chúng ta chứ?” – Tô Nguyệt hoài nghi hỏi
“Ta thế nào lại lừa các ngươi? Công tử thực sự đẹp tựa như tiên nhân” – Tô Nhật ngữ khí khẳng định
“Nhưng lúc chúng ta điều tra công tử, có phát hiện công tử lúc nào lại mang mặt nạ đâu? Cũng không thể nào từ nhỏ đã mang a” – Tô Nguyệt nói ra nghi hoặc trong lòng
“Vấn đề là ở đây” – Tô Nhật trầm ngâm
“Ai nha, hiện tại không phải thời gian để thảo luận cái này, với tính cách của chủ tử, khẳng định sẽ không tùy tiện để người thấy dung mạo thật của Tô công tử, chúng ta cũng chỉ có thể chờ công tử chưa mang mặt nạ mới có thể nhìn đến” – Hàn Nguyệt có điểm sốt ruột nói
“Thế nhưng lúc này có khả năng chủ tử đang cùng Tô công tử…, chúng ta xông vào như vậy, chủ tử không làm thịt chúng ta mới là lạ” – Hàn Nhật nhắc nhở
Nhất thời bốn người nhìn nhau, không biết làm sao
Đột nhiên, trong phòng truyền ra tiếng kêu: “Các ngươi ở bên ngoài làm gì?”
Bốn người bị giật mình, chưa kịp hồi thần vội phá khai môn đi vào, chợt nghe một tiếng thấp hô, cả bốn rất tự nhiên mà ngẩng đầu nhìn…..,tại chỗ sửng sốt
Tô Thiếu Vân bị Hàn Việt Phong ôm vào trong ngực, mở mắt thấy bốn người, một tiếng thấp hô, xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vã đẩy Hàn Việt Phong ra, vô tình lại khiến thân thể hắn hơi lộ, trên da thịt tuyết trắng điểm vài điểm hồng ấn, phối thượng dung nhan tuyệt thế trở nên kiều mị diễm lệ không gì sánh được.
Hàn Việt Phong vội kéo chăn đem cảnh xuân của Tô Thiếu Vân che lại, lửa giận tận trời: “Lớn mật! Hắn là các ngươi có thể nhìn sao?!!”
Bốn người bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhất thời một thân mồ hôi lạnh, ngay cả thỉnh tội đều đã quên, vội vã xoay người hướng ra ngoài cửa chạy, khó có được vẫn chưa quên đóng cửa lại, xa xa truyền đến tiếng bọn họ kêu to: “Chủ tử, tha mạng a, chúng ta không cố ý”
Gian phòng nội, Hàn Việt Phong thiếu chút nữa bị bọn họ cấp tức chết, Tô Thiếu Vân cười bất đắc dĩ. Hắn cùng Hàn Việt Phong lại bị bọn họ thấy trong tình trạng này, thực sự là mất mặt a!
“Đám nô tài không biết lớn nhỏ!” – Hàn Việt Phong oán hận nói
“Được rồi” – Tô Thiếu Vân một bên trấn an hắn
“Như thế nào được rồi?” – Hàn Việt Phong vẫn chưa nguôi cơn tức
“Lẽ nào ngươi muốn giết bọn họ?” – Tô Thiếu Vân có chút bất đắc dĩ nói
“Không phải, nhưng ta vẫn có thể nghiêm phạt, Ngươi không thể lại dung túng bọn họ”
Tô Thiếu Vân không khỏi trợn trắng mắt, lướt qua Hàn Việt Phong chuẩn bị xuống giường
Hàn Việt Phong chợt ôm trụ thân thể hắn. Tô Thiếu Vân muốn tránh khai, thế nhưng bàn tay Hàn Việt Phong trên người hắn bắt đầu không yên ổn
Ngón tay Hàn Việt Phong linh xảo thăm dò xuống hạ thân Tô Thiếu Vân. Kinh qua Hàn Việt Phong một lần đùa giỡn, Tô Thiếu Vân rất nhanh đã có phản ứng, tiếng rên rỉ không kềm được thoát ra.
“Việt Phong, ta đã đói bụng, ngươi…”
Hàn Việt Phong trả lời bằng cách xoay người áp Tô Thiếu Vân, không ngừng triền miên mút lấy cánh môi ngọt ngào của hắn, như để đáp lại, hạ thân Tô Thiếu Vân dần run rẩy đứng lên.
Hàn Việt Phong đưa hắn đặt tại trên giường, đột ngột đĩnh nhập khiến Tô Thiếu Vân thiếu chút nữa xúc động kêu to ra
Tuy rằng đã nhịn xuống không kêu, nhưng vẫn không thể kềm chế thân thể rung động. Tô Thiếu Vân một bên rên rỉ, một bên gián đoạn nói: “Ta xem…ta bất năng luôn…Ngô, cho ngươi khi dễ…A!”
Sau khi tịnh dưỡng vài ngày, thân thể Tô Thiếu Vân cũng đã khôi phục, cho dù có lúc hắn cảm thấy rất không thoải mái cũng là không nói nên lời nguyên nhân gây ra, đầu sỏ không ai khác chính là Hàn Việt Phong
Trong mấy ngày nay, Hàn Việt Phong đã hiểu cái gì là đại pháo, song song nhận được tin tức, quân đội Tô Lương và Hạ Thừa trên đường về nước bị Đường quân phục kích, cũng bkhẳng định lại là kế sách của Tô Thiếu Vân.
Hôm nay, sau khi Hàn Việt Phong cùng tướng lãnh thương thảo xong sự tình, lại muốn đi gặp Tô Thiếu Vân. Xa xa thấy hắn đang mang mặt nạ, đứng trong đình viện xuất thần
Hàn Việt Phong im lặng đi đến, ôm cổ Tô Thiếu Vân, ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Suy nghĩ cái gì? Nhớ ta sao?”
Tô Thiếu Vân bị hắn kinh hách, tức giận: “Ngươi lại không đứng đắn! Ta đang suy nghĩ làm cách nào để Đường quốc cùng Hàn quốc hợp thành một”
Nghe vậy, Hàn Việt Phong buông Tô Thiếu Vân ra, kéo hắn đến bên tảng đá lớn ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Vấn đề này không phải là ta không nghĩ qua, chỉ là tạm thời chưa có kế sách. Ngươi có biện pháp nào?”
Tô Thiếu Vân có điểm không thích ứng với việc Hàn Việt Phong mỗi khi nói đến chuyện chính sự liền lập tức trở nên nghiêm trang, một lát sau mới nói: “Ta nghĩ nên lập tân quốc, một quốc gia có thể dung hợp lưỡng quốc Hàn, Đường”
“Thành lập tân quốc gia?”
“Không sai, chỉ có như vậy mới có thể nhượng ngăn cách giữa người dân lưỡng quốc không đến mức quá sâu”
“Có thể nói rõ một chút không?” – Hàn Việt Phong có điểm kích động, hỏi
“Từ xưa, các chủng tộc khác nhau đều hoặc nhiều hoặc ít cho rằng chủng tộc của chính mình là tốt nhất, khinh thường các chủng tộc khác. Nếu nói rõ thân phận của ngươi, khi Hàn quốc nhập vào Đường quốc, đầu tiên khoan nhắc đến các đại thần hội phản ngươi, cả người dân Hàn quốc cũng sẽ căm thù người Đường quốc, khả năng nội chiến xảy ra là vô cùng cao, người dân lưỡng quốc cũng vì thế mà không thể chung sống hào bình. Biện pháp tốt nhất là thành lập tân quốc gia, sửa tân quốc danh, nhượng người lưỡng quốc dần dần quên đi bọn họ là người từ bất đồng quốc gia, như vậy mới có thể vì tân quốc nỗ lực”
“Lời tuy như vậy, nhưng để thành lập tân quốc không phải là chuyện dễ dàng, nếu có bất trắc chúng ta sẽ bị cắn trả” – Hàn Việt Phong một bên tiện tay nhặt lên một cành cây khô vẽ loạn trên mặt đất, một bên nói
“Nếu muốn tận khả năng giảm thiểu trở lực việc việc thành lập tân quốc, chỉ có thể tìm cách thuyết phục những…này quan viên, quan trọng là để cho bách tính biết được chỗ tốt , nếu thành lập tân quốc đối bọn họ mà nói chỉ có lợi mà vô hại, bọn họ sẽ không phản đối. Huống hồ lưỡng quốc hợp hai thành một, tất nhiên sẽ trở thành quốc gia cường đại nhất trong số các quốc gia, chúng ta có thể lợi dụng hảo lòng tự hào làm con dân của một cường quốc, về phần được lợi gì, vậy phải xem ngươi”
“Như vậy a?”
Hàn Việt Phong vẫn tiếp tục vẽ tranh trên nền đất nhưng người đã lâm vào trầm tư
Tô Thiếu Vân có chút mê muội nhìn Hàn Việt Phong đang vô ý thức tản ra khí thế cường giả, trong lòng đột nhiên đối với thời gian sắp tới cảm thấy mê võng
Chẳng biết thời gia sắp tới, đến tột cùng sẽ biến thành cái dạng gì? Chúng ta có thể thực hiện được hay không đây?
Một năm sau, vào mùa thu, Tô, Hạ lưỡng quốc khởi binh xâm chiếm Hàn quốc, lại bị liên minh Hàn quốc cùng Đường quốc đánh bại, nguyên khí đại thương, đồng thời lúc này, thập quốc nhận được tin tức Đường quốc phát minh một loại vũ khí mới rất lợi hại – đại pháo, việc này khiến quân chủ các quốc gia khác lo lắng không ngớt.
Ngay khi các quốc gia lo lắng Đường quốc mục tiêu kế tiếp có phải là mình hay không thì, Hàn Việt Phong-người vừa lên làm quân chủ Hàn quốc chẳng dùng biện pháp gì, lại có thể cùng Đường quốc hợp hai thành một, thành lập tân quốc gia – Thụy Phong, do Hàn Việt Phong làm quân chủ, nhưng hắn vì biểu thị tôn trọn đối với Đường quốc, cải danh Đường Việt Phong, song song dời đô đến trung tâm lưỡng quốc Hàn, Đường – Vân thành. Tin tức vừa truyền ra, các quốc gia còn lại trong thập quốc khiếp sợ không gì sánh được. Đường quốc phát minh vũ khí lợi hại đã làm họ sợ, bây giờ lại cùng Hàn quốc sát nhập, tân quốc Thụy Phong, không thể nghi ngờ là quốc gia cường đại nhất trong thập quốc. Vì thế quân chủ các quốc gia càng thêm lo lắng. Bởi vậy, để quốc gia của mình càng cường đại hơn, quân chủ các quốc gia đều tận sức kiến thiết đất nước.
Thiên hạ thế cục vì các quốc gia nghỉ ngơi lấy lại sức mà tạm thời vây trong trạng thái ổn định. Thế nhưng, mọi người đều biết đây chỉ là tạm thời. Bầu trời trong xanh đã bắt đầu phong vân biến sắc, chỉ đợi thời cơ chính mùi lại sẽ rơi vào một vòng chiến tranh mới.