Vòng tay này đúng là khi đó tìm thấy ở dưới sàn giường mình nằm, theo như lời hai người thần bí kia đã nói, thế nhưng hắn không rõ nó có ý nghĩa gì. Tuy hắn cảm thấy rất thích chiếc vòng tay này, nhưng nam nhân đeo vòng tay thật sự là có chút kì quái a~
Tô Thiếu Vân lắc đầu, thôi không nghĩ nữa. Hắn nhìn chiếc vòng, suy nghĩ một chút, lại lấy tay đo đo cổ tay hắn. Quả thật giống như chiếc vòng này được làm cho riêng hắn, vừa khớp.
Thưởng thức một hồi, Tô Thiếu Vân định tháo vòng tay ra, nhưng phát hiện…thế nào cũng không cởi ra được.
Cố gắng thật lâu vẫn không tháo được, Tô Thiếu Vân thở dài, quyết định buông tay.
Vừa vặn lúc này cỗ kiệu dừng lại, có người kêu lên: “Thỉnh các vị hạ kiệu”
Tô Thiếu Vân vén liêm (rèm/màng) kiệu đi ra, trước mắt là cả một tòa cung điện nguy nga, ra đây là hoàng cung. Đón ánh mắt hắn là hình ảnh người bước ra từ các cỗ kiệu khác, đều là quốc sắc thiên hương, đa hình đa dạng. Mà chính hắn cũng ngạc nhiên không chớp mắt, không biết cái tên hoàng đế nào đó mắt có mù hay không, cư nhiên người dung mạo bình thường như hắn cũng được tuyển.
Nhìn lướt qua một vòng hắn liền có thể khẳng định, những người này vào cung tất sẽ được sủng ái. Tô Thiếu Vân trong lòng không khỏi thở phào, tuyệt không quan tâm cái “thủ tục vào cửa” đang diễn ra trước mắt. Bởi vì không theo cái “thủ tục” này hẳn nhiên hắn sẽ không bị coi trọng, đồng nghĩa với việc không cần hầu hạ hoàng đế và có thể bảo toàn trinh tiết cho mình.
Nhập hoàng thành tham kiến Tô Vương và Tế Tự Hậu phải qua lượt xét duyệt cấp bậc do thân phận bất đồng, các cung nữ đang được sắp xếp chỗ ở, Tô Thiếu Vân cũng nhân cơ hội này mà thưởng thức cảnh sắc xung quanh.
Giữa lúc hắn đang cảm thán cảnh sắc hợp lòng người, chợt có hai cung nữ từ bên hữu đi đến trước mặt hắn: “Tham kiến Tô Tài tử”
Tô Thiếu Vân quay đầu lại thấy hai cung nữ xinh đẹp giống nhau như đúc, ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi là song sinh?”
“Thưa Tài tử, đúng vậy, tiểu nhân là Tô Nhật” một trong hai cung nữ nói, sau đó chỉ vào cung nữ bên cạnh: “Nàng là muội muội gọi Tô Nguyệt”
“Nhật, Nguyệt hôm qua vừa thấy, nay lại thấy thêm một đôi Nhật-Nguyệt a~” Tô Thiếu vân không khỏi bật cười
Một bên theo các nàng hướng Tà Dương viện vừa được phân phối, một bên hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi là người sẽ hầu hạ ta?”
“Vâng”
“Đáng tiếc”
“Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?” Tô Nhật không giải thích được hỏi
“Các ngươi dáng dấp xinh đẹp, lanh lợi theo ta các ngươi chỉ sợ phải chịu khổ rồi”
“Chúng ta thích ăn khổ” Tô Nguyệt nháy mắt
Nghe vậy, Tô Thiếu Vân chỉ còn biết mỉm cười.
Tà Dương viện nằm phía tây hoàng cung, cách trung tâm hoàng cung khá xa, có thể nói là nơi dành cho những người không được quan tâm, mà đối Tô Thiếu Vân lại như thiên đường, mỗi ngày nhàn nhã dạo chơi tiêu dao, buồn chán thì dùng rượu mình tự làm cùng Tá thư trông coi thư khố đối ẩm hoặc kể những chuyện thú vị cho hai tỷ muội Nhật Nguyệt.
Thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt mà đã một năm qua đi. Ở đây đã một năm, Tô Thiếu Vân một lần cũng chưa thấy qua Tô Vương, mà đối Tô Vương có lẽ cũng chẳng còn nhớ đến sự tồn tại của hắn.
Ngày hôm đó Tô Thiếu Vân cùng Tô Nguyệt đang chơi cờ, Tô Nhật dẫn một gã thị vệ đi đến.
“Tiểu nhân tham kiến Tô Tài tử”
“Có chuyện gì?” Tô Thiếu Vân cảm thấy có chút kì quái
Tà Dương viện bình thường không người lui tới, như thế nào hôm nay lại có người đến đây?
“Quốc gia của ta chiến bại, Hàn quốc yêu cầu dâng tù binh, mà…”
“Mà ta là một trong các tù binh đó?” Tô Thiếu Vân tiếp lời tên thị vệ
“Vâng, thỉnh Tài tử thu thập hành trang”
“Lúc nào phải đi?” Tô Thiếu Vân một bên buông quân cờ xuống, một bên vấn
“Ngay hôm nay sẽ theo sứ giả Hàn quốc xuất phát”
“Như vậy a” Tô Thiếu Vân trầm ngâm “Vậy không cần thu thập nữa, đi thôi”
“A?” Thị vệ không khỏi ngạc nhiên, một lát sau mới hỏi: “Tài tử không thu thập thứ gì sao?”
“Thu thập? Có thứ gì hảo thu thập? Ở đây cũng không có thứ gì chân chính thuộc về ta. Ta có cái gì cần thu thập?” Tô Thiếu Vân mỉm cười “Đi thôi”
Thị vệ ngơ ngác nhìn hắn, không rõ vì sao người này phải đi làm tù binh nhưng tuyệt không lo lắng, so với những người khác kêu khóc hồ nháo, hắn đạm nhiên đến mức khác thường.
Tô Thiếu vân cũng không để ý đến hắn, quay đầu đối hai tỷ muội Tô Nhật nói: “Ta ngược lại cảm thấy luyến tiếc hai ngươi”
Tô Nhật, Tô Nguyệt nhìn nhau, sau đó Tô Nguyệt nghịch ngợm cười: “Công tử yên tâm, chúng ta sau này vẫn còn cơ hội tái kiến”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Bí mật” Tô Nhật mỉm cười thần bí
“Ngươi nha đầu kia!” Tô Thiếu vân làm bộ dáng muốn đánh nàng
Tô Nhật vừa cười vừa né tránh: “Công tử đi thong thả, tự nhiên sẽ có người thay chúng ta chiếu cố công tử”
Tô Thiếu Vân khẽ rùng mình một chút: “Mà thôi, ta cũng không muốn đoán huyền cơ trong lời nói của ngươi. Nếu hữu duyên, tự nhiên sẽ tái kiến”
Nói xong hắn xoay người bước đi theo thị vệ, không quay đầu lại. Hai tỷ muội vẫn lưu nụ cười thần bí trên môi
Nhìn bóng lưng Tô Thiếu Vân, Tô Nguyệt vấn: “Tỷ tỷ, ngươi nói xem vì sao chủ tử lại coi trọng công tử như vậy?”
“Ta cũng muốn biết, thế nhưng ai biết chủ tử suy nghĩ cái gì” Tô Nhật nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa…chúng ta còn phải tiếp tục công việc của mình.
“Lại tiếp tục?” Tô Nguyệt than thở: “…cũng không biết chúng ta bao giờ mới có thể về nước?”
“Đừng lo lắng, có thể chúng ta rất nhanh sẽ được trở về” Tô Nhật mỉm cười
“Thật không?”
“Thật”
Tô Thiếu Vân theo thị vệ ra ngoài cung, liền thấy đã có khoảng hơn ba mươi người, nam có nữ có, hơn nữa đều là kẻ có dung mạo, tuy rằng trên mặt bọn họ mang vẻ sợ hãi.
Tô Thiếu Vân nhàn rỗi đáo xung quanh nhìn những kẻ thần sắc bi thương, trong lòng bỗng cảm thấy buồn cười. Hóa ra là phải dâng mỹ nhân cho Hàn quốc làm tù binh, hắn hiện tại thế nào lại cho là mỹ nhân? Giữa lúc hắn đang cố gắng nhịn cười thì Tô Vương cùng sứ giả Hàn quốc đi ra cửa cung.
“Đây là tù binh của quốc gia ta dâng lên” Tô Vương cười, dáng điệu hèn mọn
“Ân, nếu hoàng thượng đã theo hiệp nghị đình chiến dâng tù binh, ta đây cũng phụng mệnh trở về. Mấy ngày nay đa tạ hoàng thượng chiêu đãi, Tiểu Sử cáo từ”
Ra lệnh một tiếng, Hàn quốc sứ giả liền chỉ huy nhân mã, mang theo tù binh chậm rãi tiến về phía cửa thành.
“Bệ hạ, người như thế nào lại nhẫn tâm dâng hiến con dân của người cho kẻ khác? Bệ hạ!” Một vài người đã không kềm được nhất thời đứng lên.
Tô Vương vẫn như cũ, thần sắc bất biến, mỉm cười tống biệt Hàn quốc sứ giả.
Thấy thế, trong đám người, Tô Thiếu Vân không khỏi cảm thán, có Hoàng đế như vậy xem ra sớm muộn gì Tô quốc cũng khó thoát khỏi số phận diệt vong.
Hai tháng sau, đám người Tô Thiếu Vân tới Hàn quốc.
Tiến nhập thủ đô thành Hàn quốc – Nghiêm thành, Tô Thiếu Vân vốn còn cho rằng có thời gian để thưởng thức cảnh quan phong thổ nước khác, ai biết chưa kịp ngắm đã bị tiến cung tấn kiến Hàn Vương.
Theo quy củ, đám người Tô Thiếu Vân quỳ phía dưới bậc thang, một bên nghe đặc phái viên hướng Hàn Vương bẩm báo, một bên ngó tứ phía đánh giá.
Trung tâm đại điện là một nam tử khí thế uy vũ, xem ra là Hàn Vương – Hàn Đằng. Nhìn qua có thể cảm thấy sự nghiêm minh bao trùm, người ngồi bên cạnh là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, tay phải là các vị đại thần, tay trái lại nam nữ lẫn lộn, có lẽ là hài tử của Hàn Vương.
Đảo mắt xuống dưới, đột nhiên giật mình khi thấy vị nam tử đứng hàng thứ ba có điểm quen mặt, hình như là đã gặp qua ở nơi nào.
Giữa lúc hắn đang suy tư thì, Hàn Đằng hướng nam tử đứng đầu ra lệnh: “Hi nhi, ngươi thay quả nhân chọn ra sáu gã tù binh, sau đó các ngươi có thể tái chọn.
Đại Hoàng tử Hàn Hi đi xuống bậc thang, chăm chú thay Hàn Đằng lựa ra sáu gã đẹp nhất. Chờ Hàn Đằng gật đầu thỏa mãn, liền bắt đầu chọn chính thức.
Tô thiếu Vân không rảnh để tâm người nào sẽ chọn mình mà mãi hồi tưởng lại xem nơi nào đã gặp qua người kia. Vừa lúc nhìn nam tử đó thì hắn cũng lia tầm mắt về phía Tô Thiếu Vân.
Giữa lúc Tô Thiếu Vân vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, phát hiện những người quỳ dưới bậc thang chung với hắn càng ngày càng ít đi, đến cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
“Tô Thiếu Vân a, nguyên lai ngươi làm cho người khác chướng mắt đến như vậy” Tô Thiếu Vân trong long thầm than.
“Phụ hoàng, nhi thần cùng các đại thần đã chọn hoàn tất, thế nhưng vẫn còn dư một người” Hàn Hi hướng Hàn Đằng bẩm báo.
Hàn Đằng liếc nhìn Tô Thiếu Vân, bất mãn: “Tô Vương lại dám đưa người như thế cho ta” – Trầm ngâm một lúc Hàn Đằng mới nói: “Nếu không ai cần tên tù binh này, đưa hắn vào lãnh cung làm nô bộc”
Không đợi Hàn Hi trả lời, mỹ nhân bên cạnh tên Hàn Đằng chợt lên tiếng: “Hoàng thượng, vừa nãy hình như Tam hoàng tử vẫn chưa chọn tù binh, không bằng đem tên tù binh này ban cho Tam hoàng tử, dù sao lần này Tam hoàng tử công lao không ít. Hoàng thượng người thấy như vậy có được không?”
“Haha…như vậy cũng tốt, Chiêu Cơ vẫn là nghĩ chu đáo nhất” – Hàn Đằng cười to, nói: “Việt Phong, ngươi thấy thế nào?”
“Đa tạ phụ hoàng ban cho”
Vừa nghe đến “Việt Phong” hai chữ, trong đầu Thiếu Vân linh quang chợt lóe, tức thời nhớ lại. Một năm trước lúc đi bái tế Vũ Nương đã gặp qua bọn Hàn Việt Phong, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Việt Phong, lại thấy hắn đang quay về phía Chiêu Cơ khẽ gật nhẹ đầu, mà Chiêu Cơ lại đang mỉm cười.
Nguyên lai là như vậy! Tô Thiếu Vân khẽ cười trộm
Chờ khi Hàn Việt Phong quay đầu nhìn về phía Tô Thiếu Vân, phát hiện hắn thần sắc cổ quái, cười cười không nói rồi lại cuối đầu.
Hàn Việt Phong trong long vô cùng kinh ngạc, không rõ hắn vì sao lại cười. Cho dù vì nhận ra hắn thì cũng không cười kì quái như thế a! Đột nhiên khóe mắt nhìn đến Nhị hoàng huynh Hàn Nhạc, hắn thất thần nhìn Tô Thiếu Vân dưới bậc thang, thì thào lẩm bẩm: “Không ngờ kẻ không có nét thu hút nào khi cười lại khiến người khác động long đến như thế”
Nghe vậy, mặt Hàn Việt Phong biến sắc, nhíu mày.