Hàn Việt Phong không đáp lời, có chút thất thần, chẳng thể suy nghĩ được gì.
Tô Thiếu Vân lo lắng nhìn Hàn Việt Phong, cầm lấy tay hắn.
“Việt Phong, ngươi không sao chứ?”
Hàn Việt Phong mờ mịt lắc đầu
Thấy thế, Đường Phi Phàm thở dài.
Một lúc lâu sau, Hàn Việt Phong rốt cục đã định thần lại, phản ứng đầu tiên là quay sang Tô Thiếu Vân, cười ôn nhu: “Đừng lo lắng, ta không sao”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Phi Phàm, nhẹ giọng kêu lên: “Cậu”
“Ngươi…” – Đường Phi Phàm nghẹn ngào: “Ngươi không trách cậu năm ấy không đi cứu tỷ tỷ, để cho ngươi tại dị quốc…”
“Ta không trách ngươi, dù sao đó cũng là quyết định khó khăn đối với ngươi, có oán thì cũng chỉ oán con người vô lực, không thể cải biến tất cả, chỉ có thể nghe theo số mệnh”
“Chúng ta không dám tùy tiện tiến nhập Hàn quốc tìm ngươi, chỉ có thể chờ cơ hội, rốt cuộc cũng có thể chờ được cơ hội lần này. Bởi vì chúng ta biết Tô công tử đối với ngươi rất trọng yếu, cho nên mới mời hắn tới đây, như vậy chúng ta mới có thể đơn độc gặp nhau mà không gây nghi ngờ cho người khác”
Hàn Việt Phong gật đầu
“Việt Phong, phụ hoàng ngươi rất tưởng niệm ngươi. Ngươi dự định khi nào cùng cậu về nước?” – Đường Phi Phàm ánh mắt chờ mong nhìn Hàn Việt Phong
Hàn Việt Phong cảm thấy hơi áy náy: “Ta tạm thời chưa có khả năng cùng cậu về nước”
“Vì sao?” – Đường Phi Phàm vạn phần thất vọng
“Ta sợ ta đột nhiên ly khai sẽ khiến thân phận của ta bị bại lộ. Hơn nữa, ta cần phải hảo dàn xếp với các thuộc hạ trung thành của ta, còn phải quay về Hàn quốc mang tro cốt mẫu thân đi theo”
“Ngươi nói cũng đúng”
“Hơn nữa” – Hàn Việt Phong giương mắt nhìn Đường Phi Phàm: “Ta còn phải hoàn thành một chuyện”
“Hoàn thành một chuyện?”
“Đúng, một số chuyện hữu lợi cho Đường quốc”
“Lẽ nào ngươi muốn đoạt ngôi vị Hoàng đế Hàn quốc?” – Đường Phi Phàm hai mắt sáng ngời, hỏi
Hàn Việt Phong lắc đầu: “Hàn Đằng sẽ không đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho ta, vì hắn vẫn luôn hoài nghi ta không phải là con của hắn, nên muốn đoạt ngôi vị là việc rất trắc trở”
“Ta cũng có nghe nói qua Hàn Đằng không coi trọng ngươi. Vậy chứ, ngươi tưởng muốn gì?”
“Tuy rằng không thể đoạt được ngôi vị Hoàng đế, nhưng ta có khả năng ban trợ Hàn Nhạc Bình đoạt được đế vị”
“Hàn Nhạc Bình?”
“Đúng vậy, bởi vì Hàn Hi so với Hàn Nhạc Bình càng khôn khéo, lãnh khốc hơn. Nếu ngôi vị Hoàng đế trao cho hắn, tương lai sẽ gây bất lợi cho Đường quốc” – Hàn Việt Phong tiếp tục phân tích: “Mà Hàn Nhạc Bình tương đối bình thường, không có chí lớn. Vì thế ta muốn ở lại Hàn quốc hết thảy sắp xếp ổn thỏa, khi đó việc chúng ta đánh Hàn quốc sẽ dễ dàng hơn, cho nên trong thời gian ngắn ta sẽ không thể quay về Đường quốc”
“Như vậy a?” – Đường Phi Phàm trầm ngâm: “Vậy cũng tốt, như vậy đối với kế hoạch mở rộng Đường quốc trong tương lai không thể nghi ngờ sẽ vô cùng có lợi”
“Vậy nên…” – Hàn Việt Phong chuyển ánh mắt hướng Đường Phi Phàm: “Thỉnh cậu chuyển cáo phụ hoàng kế hoạch của ta, thỉnh phụ hoàng tha thứ ta không thể lập tức về nước”
“Hoàng thượng sẽ thông cảm thôi, bởi vì…đây là vì tương lai của Đường quốc” – Đường Phi Phàm vỗ vỗ vai Hàn Việt Phong, nói: “Như vậy, ta cùng Đường Bác sẽ quay về trước, khi nào ngươi dàn xếp hảo mọi chuyện ở đây, phải lập tức quay về Đường quốc, nghe không?”
“Hảo” – Hàn Việt Phong gật đầu: “Thay ta hướng phụ hoàng thỉnh an”
Sau khi nói lời từ biệt cùng Đường Phi Phàm, Hàn Việt Phong lôi kéo Tô Thiếu Vân ra khỏi u cốc, đi qua đường hầm. Khi ra đến bên ngoài, Hàn Việt Phong cảm giác mọi thứ lúc nãy giống như một giấc mộng, không khỏi than nhẹ.
Sau khi lấy lại tinh thần, thấy Tô Thiếu Vân ánh mắt quan tâm nhìn mình, liền kéo hắn ôm vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán: “Ta không sao, chỉ cảm thấy mọi thứ không giống thật mà thôi”
“Kì thực ta có hoài nghi điều này là giả, nhưng tất cả lại vô cùng chân thật” – Cảm nhận cái ôm ấm áp của Hàn Việt Phong, Tô Thiếu Vân khẽ nói
Hàn Việt Phong không nói gì, một lát sau, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hỏi: “Khi ta mới vừa vào cốc, cậu nói “Ta đã nói hắn nhất định lập tức tới đây, ngươi lại không tin”, lời này là có ý tứ gì? Có phải hay không ngươi cùng cậu đánh đố?”
“Không có ý tứ gì” – Tô Thiếu Vân trả lời hơi mất tự nhiên
“Không có?” – Hàn Việt Phong hồ nghi hỏi, cúi đầu nhìn Tô Thiếu Vân, thấy mặt hắn ửng đỏ, càng thêm không tin: “Nếu không có, vì sao ngươi lại đỏ mặt?”
Thấy không thể tránh khỏi, Tô Thiếu Vân không thể làm gì khác hơn, đỏ mặt nói: “Cậu ngươi nói người Đường quốc các ngươi suốt đời chỉ yêu một người, theo như hắn quan sát, ngươi đã có tình cảm đối với ta, nếu như biết ta ở nơi nào, ngươi nhất định không chút do dự tìm tới”
“Ách?” – Hàn Việt Phong giật mình
Tô Thiếu Vân trát trát mắt, nhìn hắn: “Ngươi…có đúng hay không đối với ta có tình cảm?”
“Ngươi nói xem?”
“Ta…ta không biết”
“Ngươi sao lại không biết? Lẽ nào ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại không nhìn ra sao? Ngươi làm ta thật đau lòng!” – Hàn Việt Phong che mặt bày ra một bộ thương tâm, nói
Tô Thiếu Vân cúi đầu: “Ta không biết ngươi có đúng hay không thật sự…”
Hàn Việt Phong kéo hai tay hắn, chân thành tha thiết nói: “Thật sự, ta đối với ngươi hoàn toàn chân thật. Ta không biết từ khi nào đã bắt đầu thích ngươi, có lẽ là lần đầu tiên gặp ngươi thì tình cảm này cũng đã bắt đầu”
Tô Thiếu Vân ngẩng đầu, dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn
“Vậy còn ngươi? Đối với ta ngươi có cảm thấy gì không?” Hàn Việt Phong nhìn thẳng vào mắt Tô Thiếu Vân, lo lắng hỏi
“Ta không cảm thấy bài xích khi ngươi đụng chạm, mặc dù lúc đầu có chút phiền chán, nhưng…”
“Nhưng sau lại thích, đúng không?”
“Đúng vậy, thậm chí ta phát hiện ánh mắt ta càng không thể ly khai ngươi, nhưng ta không biết, chân tình là gì?”
“Ngươi thông minh như vậy, thế nhưng vì sao tại phương diện này lại ngốc nghếch đến thế?” – Hàn Việt Phong lắc đầu
“Ngốc nghếch? Có lẽ bởi vì sự cố chấp của ta” – Tô Thiếu Vân khẽ thở dài
“Bất quá, hiện tại ta biết trong lòng ngươi có ta là đủ rồi. Ta nhất định sẽ chờ được đến khi chính ngươi nói ngươi yêu ta” – Hàn Việt Phong giọng nói tràn đầy tự tin
Tô Thiếu Vân ôn nhu nhìn hắn cười cười. Tuy rằng nghĩ đến bản thân thích một gã nam tử có điểm bất khả tư nghị, nhưng hắn cũng không cảm thấy phiền não. Bởi vì hắn cho rằng, chỉ cần cả hai cảm thấy hài lòng, đối với đánh giá của người ngoài hay bất kì điều gì khác đều không quan trọng.
“Nếu chúng ta đã thổ lộ, ngươi chừng nào chấp nhận cùng ta làm…cái kia?”
“Cái kia? Cái gì cái kia?” – Tô Thiếu Vân không rõ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đen tối của Hàn Việt Phong, nhất thời minh bạch “cái kia” chính là chỉ ‘sàn đệ chi hoan’ gương mặt lập tức đỏ bừng.
Mắng một câu: “Sắc lang!” – sau đó vội xoay người chạy đi
“Thiếu Vân! Ngươi chờ ta một chút! Đây là chuyện sớm hay muộn, nếu sớm muộn đều sẽ phát sinh, vậy sớm một chút có cái gì không tốt a? Ngươi không cần phải xấu hổ” – Hàn Việt Phong nói to
Tô Thiếu Vân không để ý tới hắn, càng chạy nhanh hơn.
Hàn Việt Phong vừa truy vừa nói: “Thiếu Vân, chờ ta với!”
Sau khi xử lý tốt mọi chuyện, Hàn Việt Phong lĩnh quân đội khải hoàn quay về Hàn quốc
Dọc đường đi, bọn Hàn Nhật bốn người nháo nhào cả lên, muốn biết Hàn Việt Phong làm cách nào cứu Tô Thiếu Vân trở về, ngày đó đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cả Hàn Việt Phong cùng Tô Thiếu Vân đều ngậm miệng không nói, khiến cả đám tâm tư khó chịu. Tuy rằng bọn họ không hỏi ra được gì, nhưng phát hiện cảm tình giữa Hàn Việt Phong và Tô Thiếu Vân tốt lên rất nhiều, vì vậy trên suốt đường đi, cả đám đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ với ánh mắt đen tối. Hàn Việt Phong thì lờ đi như không biết, chỉ có Tô Thiếu Vân cảm thấy thật không thể tự nhiên.
Ngày hôm đó, cuối cùng cũng trở về Hàn quốc, Tô Thiếu Vân cùng bọn Hàn Nhật về Việt vương phủ trước, còn Hàn Việt Phong phải lập tức tiến cung hướng Hàn Đằng bẩm báo sự việc.
Sau khi từ Lữ Điều trở về khoảng chừng nửa tháng, Hàn Đằng đột nhiên đưa ra quyết định muốn lập Thái tử. Vừa nhắc đến vấn đề này, nhất thời khiến mọi người bàn tán xôn xao, các đại thần đều đưa ra kiến giải, đối với chuyện lập Thái tử tranh luận không ngớt. Trong thời gian ngắn, từ vua đến dân chúng đều ầm ầm nghị luận.
Trong Việt vương phủ,Hàn Việt Phong đang cùng Tô Thiếu Vân đàm luận chuyện Hàn Đằng lập Thái tử
Tô Nguyệt đứng một bên hầu hạ, nói: “Ta nói, Đại vương thật bất công! Chủ tử tài cán như thế, đương nhiên phải lập chủ tử làm Thái tử, thế nhưng ta thấy Đại vương một điểm ý tứ lập chủ tử cũng không có”
“Đúng đó” – Tô Nhật và Hàn Nguyệt đứng một bên phụ họa, chỉ có Hàn Nhật là im lặng không lên tiếng
Hàn Việt Phong không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ nhăn mặt nhíu mày bất mãn
“Chủ tử, người thế nào lại chẳng quan tâm gì hết” – Hàn Nguyệt bất bình, nói
“Quan tâm thì phải làm thế nào đây? Chuyện này cũng không phải ta có thể quyết định” – Hàn Việt Phong buồn cười nhìn Hàn Nguyệt
Tô Nguyệt thấy không thể nói được Hàn Việt Phong, hướng sang Tô Thiếu Vân: “Công tử, ngươi thế nào lại không nói chủ tử giúp chúng ta?”
“Có cái gì để nói giúp chứ?” – Ngừng một chút, rồi như đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi Tô Nguyệt: “Đúng rồi , Tô Nguyệt, ta luôn muốn hỏi ngươi một việc”
“Chuyện gì?” – Tô Nguyệt hiếu kì, hỏi
“Ngươi là người Tô quốc?”
“Đúng vậy. Công tử vì sao hỏi như vậy?”
“Ngươi đã là người Tô quốc, vì sao lại trở thành thủ hạ của Hàn Việt Phong?”
“Nguyên lai công tử là hỏi điều này sao?” – Tô Nguyệt như bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi giải thích: “Đó là khi chúng ta mười hai tuổi, Tô vương Thích Phùng hạ lệnh tróc tráng đinh để mở rộng quân đội, nhưng cha ta khi đó đang mang trọng bệnh mà bọn họ vẫn muốn bắt cha ta đi, nương chúng ta đau khổ khẩn cầu bọn họ, bọn họ lại đánh nương. Vừa lúc đó chủ tử đi ngang qua, người bỏ tiền mua chuộc đám quan binh đó muốn họ thả chúng ta ra. Từ khi đó bắt đầu, chúng ta đã quyết định mạng nhỏ này là thuộc chủ tử. Năm chúng ta mười sáu tuổi, cha, nương đồng thời bệnh nặng qua đời, sau khi an táng bọn họ, liền đi khắp nơi tìm kiếm chủ tử, sau khi tìm được thì ta vẫn theo chủ tử cho đến giờ”
“Nguyên lai là như vậy”
“Đúng vậy”
Tô Thiếu Vân đang muốn hỏi một chút hai huynh đệ Hàn Nhật, Hàn Nguyệt vì sao đi theo Hàn Việt Phong thì, lúc này Hàn Đức đi đến bẩm báo: “Chủ tử, Nhị hoàng tử tới chơi”
Hàn Việt Phong và Tô Thiếu Vân nhìn nhau, sau đó mới nói: “Đã biết, ta liền ra ngay”
“Nhị hoàng tử tới làm gì?” – Tô Nguyệt thắc mắc
“Còn có thể là cái gì, đương nhiên là vì việc lập Thái tử” – Hàn Nguyệt cười nhạt
“Không nên nói lung tung!” – Hàn Việt Phong nghiêm mặt cảnh cáo
Hàn Nguyệt hướng Tô Nguyệt làm mặt quỷ, sau đó im lặng không nói nữa
Tô Thiếu Vân theo Hàn Việt Phong đi đến phòng khách, thấy Hàn Nhạc Bình trong đại sảnh thong thả đi qua đi đi lại
“Tam đệ” – Hàn Nhạc Bình vừa thấy Hàn Việt Phong lập tức nở nụ cười, niềm nở chào đón
Hàn Việt Phong chậm rãi ngồi xuống, Tô Thiếu Vân lẳng lặng đứng phía sau
“Nhị ca tìm ta có chuyện gì?”
“Tam đệ hẳn là biết ta tìm ngươi vì chuyện gì”
“Lẽ nào Nhị ca vì việc lập Thái tử?” – Hàn Việt Phong bất động thanh sắc, hỏi
“Chính là việc đó” – Hàn Nhạc Bình uống một ngụm trà, đặt chén xuống, nói thẳng: “Ta muốn biết lập trường của Tam đệ”
“Lập trường của ta?”
“Đúng”
“Vậy Nhị ca cho lập trường của ta là gì?”
“Nếu như ta biết, ta đã không tìm ngươi” – Hàn Nhạc Bình chau mày, không kiên nhẫn nói
Thấy thế, Hàn Việt Phong trong lòng chợt nảy sinh cảm giác chán ghét: “Ta biết phụ hoàng luôn không thích ta, cũng sẽ không lập ta làm Thái tử. Vì thế vô luận Đại ca hay Nhị ca làm Thái tử, với ta mà nói đều như nhau”
Hàn Nhạc Bình thầm nghĩ: nguyên lai ngươi cũng tự mình hiểu lấy, biết Thái tử không trong tầm của ngươi, vì thế, hắn nói: “Tam đệ, cái này ngươi sai rồi. Đại ca làm Thái tử và ta làm Thái tử đương nhiên là khác nhau, hơn nữa khác nhau rất lớn”
“Nga? Ý Nhị ca là?” – Hàn Việt Phong làm như không hiểu
“Thái độ làm người của Đại ca thế nào, ngươi hẳn là rất rõ ràng. Nếu như hắn làm Thái tử, sau đó lên làm Hoàng đế, chắc chắn đối với ta và ngươi sẽ đuổi tận giết tuyệt, thế nhưng…” – Hàn Nhạc Bình chuyển giọng: “Nếu như ta làm Thái tử, sau khi đăng cơ, ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi, sẽ không gia hại ngươi”
“Nhị ca nói cũng có đạo lý” – Hàn Việt Phong gật đầu: “Vậy ngươi nghĩ ta làm sao giúp ngươi?”
Hàn Nhạc Bình trong lòng mừng thầm: “Ta biết Tam đệ xưa nay trong chúng tướng quân rất có uy vọng, ta nghĩ nếu Tam đệ ngươi có thể thuyết phục chúng tướng quân ủng hộ ta, như vậy, phần thắng của ta sẽ lớn hơn rất nhiều”
“Như vậy sao?” – Hàn Việt Phong hơi ngập ngừng: “Thế nhưng ta sợ chúng tướng quân sẽ không nghe lời ta nói”
Nghe Hàn Việt Phong có ý tứ đáp ứng, Hàn Nhạc Bình vui vẻ nói: “Bọn họ nhất định sẽ nghe ngươi nói”
“Cho ta thời gian suy nghĩ một chút” – Hàn Việt Phong làm như do dự
“Tam đệ, ngươi cũng đừng do dự nữa, tương lai ta làm Hoàng đế nhất định sẽ trọng dụng ngươi, đồng thời ban thưởng cho ngươi thật nhiều” – Hàn Nhạc Bình dụ dỗ
“Vậy được rồi” – Hàn Việt Phong như cố gắng đưa ra quyết định khó khăn
“Vậy thật sự là quá tốt!” – Hàn Nhạc Bình hưng phấn đến cực điểm
“Nhị hoàng tử, có thể nghe ta nói một lời?” – Đứng phía sau Hàn Việt Phong nãy giờ không nói chuyện, Tô Thiếu Vân đột nhiên ngắt lời, nói
“Ngươi là ai?” – Hàn Nhạc Bình tựa hồ đến bây giờ mới nhìn thấy hắn, không nhận biết Tô Thiếu Vân, hắn bất mãn đối Hàn Việt Phong, nói: “Huynh đệ chúng ta đang nói chuyện, ngươi sao lại để ngoại nhân ở một bên nghe? Nếu như hắn là người Đại ca phái tới, chẳng phải là không xong sao”
“Nhị ca đừng lo lắng, hắn là mưu sĩ tâm phúc của ta, tuyệt đối có thể tín nhiệm” – Hàn Việt Phong ngữ khí chắc chắn: “Không ngại nghe xem hắn có điều gì muốn nói”
“Vậy được rồi, có chuyện thì nói mau đi” – Hàn Nhạc Bình không thể làm gì khác hơn, nói
“Tạ ơn Nhị hoàng tử” – Tô Thiếu Vân từ tốn nói: “Kì thực Hoàng thượng tuyển Thái tử, không chỉ dựa vào năng lực, mà còn xem xét tôn tử của mình”
Thấy Hàn Nhạc Bình ánh mắt ý bảo tiếp tục, Tô Thiếu Vân nói tiếp: “Mỗi một Hoàng đế đều mong muốn giang sơn của mình có thể càng ngày càng mở rộng, đương kim Hoàng thượng cũng sẽ không ngoại lệ. Sở dĩ Hoàng thượng muốn tuyển Thái tử vì hắn muốn không chỉ một đời giang sơn bền vững, mà mong cả đời sau cũng càng vững bền hơn, không làm hắn phải lo lắng sau khi truyền ngôi, Hắn không muốn giang sơn gặp bất kì biến cố nào”
“Ý ngươi là…?” – Hàn Nhạc Bình chần chờ, hỏi
“Ý tứ của ta chính là muốn Nhị hoàng tử cần thường xuyên cho tiểu Hoàng tử tiến cung làm bạn Hoàng thượng. Thứ nhất, có thể thể hiện tấm lòng hiếu thuận của người, thứ hai, tận lực cho tiểu Hoàng tử thể hiện tài hoa của hắn, để Hoàng thượng kiến thức sự xuất sắc của tôn tử mình, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn nữa”
Hàn Nhạc Bình ngây người một chút, sau đó cười ha ha: “Có đạo lý! Có đạo lý! Tam đệ, mưu sĩ của ngươi thật là có bản lĩnh. Nếu như ta có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi”
“Vậy ta trước hết đa tạ Nhị hoàng huynh” – Hàn Việt Phong bồi cười, nói
“Đâu có” – Hàn Nhạc bình vừa cười to thỏa mãn, vừa ly khai vương phủ
“Tâm tư thiếu trầm ổn, cũng không khôn khéo, lại càng không có lòng yêu dân, nếu làm Hoàng đế, chỉ sợ không phải phúc cho vạn dân” – Nhìn bóng lưng xa dần của Hàn Nhạc Bình, Tô Thiếu Vân nhận xét
Hàn Việt Phong gật đầu, trầm ngâm nói: “Hiện tai chúng ta sẽ chờ đợi thời cơ khơi mào nguy cơ chi tâm (sự lắng về nguy cơ) của Đại hoàng huynh, để cho bọn họ tranh giành nhau đến mức ngươi sống ta chết.”
“Ta tin tưởng Hàn Hi rất nhanh sẽ biết Hàn Nhạc Bình đến tìm ngươi, hắn cũng sẽ không nhẫn nữa mà tìm đến ngươi. Như vậy, kế phản gián xem như thành công”
“Kế phản gián?” – Hàn Việt Phong lẩm nhẩm, nhìn Tô Thiếu Vân, cười nói: “Thật đúng là từ chuẩn xác để hình dung! Thiếu Vân, ta phát hiện ngươi thật thông minh
“Vậy sao?” – Tô thiếu Vân mỉm cười
Hắn chính là người hiện đại, mang tri thức của thời hiện đại, không thông minh mới là lạ!