Cảm giác ẩm ướt ấm áp bao lấy lòng bàn tay, tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt nhưng lại làm Tần Duyệt cảm thấy đầu ngón tay của mình tê dại, hơn nữa loại tê dại này nhanh chóng truyền khắp cả người, giống như đôi cánh của con bướm, trong lúc vô tình đã gây ra sóng gió.
Anh hoảng hốt rút tay về, cực kỳ khó hiểu với phản ứng vừa rồi: Cũng chỉ là tiếp xúc ở mức độ này thôi mà, sao anh lại thấy tâm ý viên mãn vậy nè.
Tô Nhiên Nhiên cúi đầu nhanh chóng nuốt con tôm kia xuống, cảm thấy ánh mắt bốn phía dần rời đi thì cuối cùng mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Lúc này, bạn gái bên cạnh của Thẩm Dịch đột nhiên mở miệng: “Ai nói thiếu gia nhà giàu không có gì tốt chứ, tôi thấy anh Tần đây cũng khá tốt đấy chứ, không chỉ đẹp trai mà còn biết yêu chiều người khác nữa. Phải không, chị Nhiên Nhiên.”
Ba chữ “chị Nhiên Nhiên” của ả ta gọi rất ngọt, Tô Nhiên Nhiên lại không hiểu cách ứng phó với mấy trường hợp này lắm nên chỉ cười gật đầu với ả ta.
Thẩm Dịch nghe xong thì trong lòng càng thêm khó chịu, muốn lườm người bên cạnh một cái nhưng lại không dám, nên chỉ đành cúi đầu giận dỗi.
Sau khi gã tổt nghiệp thì nhờ vào quan hệ của gia đình mà vào làm trong một bệnh viện tuyến đầu của thành phố, bây giờ đã là bác sĩ phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của khoa. Bạn gái bên cạnh gã tên là Mạnh Viện, vừa xinh đẹp vừa là thiên kim của viện trưởng, ngày thường tất nhiên mắt cao hơn đầu rồi, gã phải dùng hết tất cả thủ đoạn mới dỗ dành ả tạm thời thừa nhận mối quan hệ của hai người. Vốn dĩ định hôm nay dẫn tới khoe khoang trước mặt bạn học cũ, tiện thể làm mối quan hệ của hai người có tiến thêm một bước, ai dè giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim (*), không duyên không cớ bị cướp lấy sự nổi bật.
(*) Trình Giảo Kim: chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Tên nào mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
Gã càng nghĩ càng thấy hụt hẫng, nhịn không được ngẩng đầu len lén liếc mắt nhìn Tô Nhiên Nhiên một cái: Cô vẫn là bộ dáng hệt như trong trí nhớ của gã, bình phàm thờ ơ, trầm mặc ít nói, nếu không phải người bên cạnh quá mức chói loá thì sao cô có thể cướp lấy sự nổi bật với cái nhan sắc bị vùi lấp trong đám người như vậy chứ.
Tần Duyệt châm một điếu thuốc, xuyên qua làn khói trắng mà nhìn biểu cảm thay đổi của người ngồi đối diện, thế là trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm Mạnh Viện bên người gã, nhẹ nhàng giương khoé môi lên.
Mạnh Viện bị anh nhìn làm trong lòng nao núng, trên mặt thì đỏ ửng lên, tâm tư cũng nhịn không được mà lâng lâng.
Từ nhỏ đến lớn ả luôn được đàn ông nâng niu nên ánh mắt cũng trở nên cực kỳ tinh ranh, Thẩm Dịch ở bệnh viện cũng coi như là thanh niên tài giỏi tuấn tú, nhưng vừa đến nơi phồn hoa này thì rất dễ dàng bị người khác làm cho trở nên bình thường hẳn.
Đặc biệt là người đối diện này, gần như là người đàn ông làm ả rung động nhất suốt hai mươi mấy năm qua, ả lại nhìn người bên cạnh thì đột nhiên cảm thấy nhạt như nước ốc vậy.
Làm ả không cam lòng chính là: Người ngồi bên cạnh của Tần Duyệt bất luận là về tuổi tác hay vẻ ngoài cũng đều không thể so bì với ả, tính cách thì như hũ nút vậy, nhìn thế nào cũng thấy chả xứng đôi gì cả.
Trong bữa tiệc này, mỗi người có một tâm tư riêng, cả bàn đầy sắc vị cũng không thú vị bằng cuộc đối đầu ngầm này. Tần Duyệt rít xong điếu thuốc thì cố ý ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại thì phát hiện Mạnh Viện cũng đi ra khỏi phòng riêng, từ đối diện đi về phía anh.
Lúc hai người lướt qua nhau thì có thứ gì đó rớt ra từ túi xách của ả, vừa lúc dừng ở chân của anh, mà ả thì như không hề phát hiện mà vẫn đi về phía trước.
Tần Duyệt nhướng mày cười, anh nhặt đồ lên rồi xoay người nói: “Son môi của cô rớt này.”
Mạnh Viện thấy anh gọi mình lại thì nhịn không được mà kiêu ngạo nhếch miệng, nghĩ thầm: Hừ, đàn ông tốt gì chứ, cũng chỉ là chưa gặp phải cám dỗ đúng quy cách mà thôi.
Vì thế ả cực kỳ phong tình xoay người, cầm ý son môi trên tay của anh, lại như cố ý vô tình dùng móng tay khều khều lòng bàn tay của anh.
Mạnh Viện thấy đối phương vẫn cười như cũ, giống như cũng không phản cảm gì cả, thậm chí còn cười hơi mờ ám nữa, thế là ả đánh liều vặn nắp son môi ra rồi viết một dãy số điện thoại lên lòng bàn tay của anh, sau đó chớp mắt làm động tác suỵt rồi lắc mông trở về phòng.
Tần Duyệt nhìn chằm chằm số điện thoại trong lòng bàn tay thì lập tức cảm thấy kích thích, thế là anh cũng quay lại vị trí ngồi của mình rồi cố ý giơ cái tay đó ra trước mặt của Tô Nhiên Nhiên.
Tô Nhiên Nhiên quả nhiên không hiểu được bí ẩn trong đó, chỉ thắc mắc vì sao xuất hiện dãy số điện thoại đẫm máu trong tay anh, vì thế nhỏ giọng hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Tần Duyệt hướng ánh mắt về phía hai người đối diện, lớn tiếng nói: “À, vừa rồi anh nhặt được son môi của cô Mạnh đây, cô ấy cứ nằng nặc phải viết cho anh. Anh sợ em hiểu lầm nên nói trước với em một tiếng này.”
Anh cố ý dùng âm lượng tất cả mọi người có thẻ nghe được, thế là thành công làm tất cả mọi người dừng tiếng nói chuyện lại, trong chớp mắt vốn dĩ là bầu không khí thân thiện trở nên vô cùng xấu hổ.
Mặt của Mạnh Viện lúc trắng lúc đỏ, ả đứng phắt dậy tức giận lườm anh một cái, sau đó xách túi lên đẩy cửa ra ngoài.
Thẩm Dịch cũng không thể nói đi là đi được, trên bàn đều là bạn học của gã, nếu lần này bỏ đi như vậy thì sẽ bị nhớ đến suốt đời mất.
Lại nhìn thấy Tần Duyệt đang dùng nắm tay che miệng cười trộm thì cuối cùng cũng hiểu nhất định anh cố ý, vì thế gã đen mặt đi đến bên cạnh anh: “Mày thật quá đáng, sao dám dụ dỗ bạn gái tao hả!”
Tần Duyệt gác tay trên lưng ghế của Tô Nhiên Nhiên, cực kỳ ngây thơ chớp mắt nhìn gã: “Tôi dụ dỗ bạn gái anh hồi nào, là cô ta nằng nặc đòi phải viết cho tôi, cái gì tôi cũng chưa làm à nha.”
Tô Nhiên Nhiên cảm thấy bữa cơm này không thể ăn tiếp nữa rồi, thế là vội vàng kéo Tần Duyệt đứng lên, nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
Thẩm Dịch không thể nuốt trôi cơn tức này, gã bèn tiến lên hai bước túm lấy cánh tay của anh, phẫn nộ hét lên: “Không nói rõ ràng thì đừng có mơ mà đi!”
Trước giờ Tần Duyệt chưa bao giờ để mình là người chịu thiệt cả, anh hơi nghiêng người cố ý vươn tay về phía trước, đáng thương Thẩm Dịch chỉ là bác sĩ yếu đuối, lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất.
Trong lòng Tần Duyệt nở hoa, nhưng vẫn ngây thơ chỉ tay nói: “Mọi người thấy nhé, là tự anh ta ngã đấy.”
Tô Nhiên Nhiên thật sự không thể nhìn được nữa, trước khi cục diện không thể thu dọn được thì lập tức xụ mắt kéo anh ra ngoài.
Sau khi Tần Duyệt lên xe thì nhớ đến chuyện vừa rồi mà cười đến ngửa tới ngửa lui, chỉ cảm thấy lâu rồi chưa chơi vui đến vậy.
Tô Nhiên Nhiên tức giận lườm anh một cái: “Tự dưng anh đi chọc bạn gái người ta làm gì chứ?”
Tần Duyệt vẫn vui vẻ như cũ, quay đầu nói với cô: “Cô đúng là không nói đạo lý mà, rõ ràng là cô ta trêu chọc tôi mà.”
Tô Nhiên Nhiên cho anh một ánh mắt xem thường, từ bỏ suy nghĩ nói đạo lý với người này,
Tần Duyệt vất vả lắm mới dừng cười được, nhịn không được hỏi: “Lại nói tiếp, cuối cùng tên đó có gì đáng giá để cô lưu luyến thế hả.”
Tô Nhiên Nhiên lạnh lùng nói: “Ai nói tôi lưu luyến hắn chứ.”
Tần Duyệt càng cảm thấy thú vị: “Không phải nói tình cũ khó quên sao, chứ không sao cô một hai phải tới tham gia họp lớp chứ. Đừng bảo cô thật sự muốn ôn chuyện với bạn học cũ đấy.”
Tô Nhiên Nhiên đột nhiên im lặng, lát sau cô mới mở miệng nói: “Lúc trước Thẩm Dịch cũng coi như là nhân vật phong vân của hội sinh viên, đột nhiên anh ta ngỏ lời muốn tôi làm bạn gái, lúc đó tôi cũng cảm thấy hết sức khó tin. Nhưng tôi cũng đồng ý bởi vì cũng muốn thử một lần xem cái loại cảm giác điên cuồng mê luyến một người là thế nào.
Tần Duyệt trả lời ở trong lòng: Tôi biết, làm thực nghiệm chứ gì, bố cô đã nói với tôi rồi.
Tô Nhiên Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, tiếp tục nói: “Chúng tôi hẹn hò đại khái hơn 10 ngày, nhưng nội dung hẹn hò cũng chỉ là ăn cơm, dạo sân trường rồi nói chuyện phiếm, tôi lại không biết giữa người yêu với nhau thì nên nói về đề tài gì nữa, nên dứt khoát thảo luận về việc học với anh ta, sau đó anh ta lại cứ tới hỏi tôi mấy câu hỏi về chuyên ngành mà anh ấy gặp phải, ở chung như vậy cũng xem như hoà hợp.”
Tần Duyệt nhịn không được cười thành tiếng: “Đúng là cô có thể nha, yêu đương mà cứ như tổ học tập nhỏ vậy.”
Tô Nhiên nhiên liếc mắt nhìn anh, lại nói tiếp: “Lúc đó chúng tôi đang trong giai đoạn nghiên cứu nên tôi gần như dùng tất cả thời gian vào chủ đề nghiên cứu của anh ta, còn bài tập của bản thân thì bỏ bê. Có lẽ bởi vì như thế nên anh ta cảm thấy tôi vẫn còn rất ‘hữu dụng’, vì thế lương tâm trỗi dậy thẳng thắn nói với tôi rằng anh ta theo đuổi tôi bởi vì cá cược với bạn mà thôi, cá xem anh ta có thể tán được cô gái không có khả năng theo đuổi được, thế là anh ta liền chọn tôi.”
Tần Duyệt khinh thường bĩu môi, quả nhiên là thiếu niên hoang tưởng tuổi dậy thì mà, có thể chơi đùa tình tiết máu chó vậy cơ à, lại hỏi: “Sau đó thì sao, có phải cô thẹn quá hoá giận tát anh ta một cái không?”
Tô Nhiên Nhiên kỳ quái nhìn anh: “Vì sao tôi muốn tát anh ta chứ. Sau khi anh ta thẳng thắn xong lại suy nghĩ đến khoảng thời gian ở chung của hai chúng tôi thì quyết định nghiêm túc suy xét chuyện hẹn hò với tôi, hỏi tôi có nguyện ý hay không.”
Tần Duyệt nghĩ thầm: Với cái tính cách tự phụ lại hoang tưởng tuổi dậy thì của gã thì nhất định cho rằng Tô Nhiên Nhiên nghe xong lời này sẽ hết sức cảm động, sau đó sẽ nhào vào lòng gã trình diễn một tiết mục phim thần tượng máu chó mới đúng chứ.
Nhưng rất nhanh anh lại nghe thấy Tô Nhiên Nhiên nói: “Kỳ thật lúc đó tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng nói với anh ta: Không sao đâu, tôi cũng vì mục đích thí nghiệm mới chấp nhận lời theo đuổi của anh mà thôi, nhưng mấy ngày nay cũng không sinh ra cảm giác mãnh liệt gì với anh cả, nếu vốn dĩ đó là một hiểu lầm thì chúng ta vừa hay trở về thành bạn học bình thường đi, tôi cũng có thể thời gian làm đề bài của mình nữa. Ai dè câu này bị người bạn kia của anh ta nghe được rồi coi như truyện cười mà lan truyền khắp cả trường ĐH.”
Tần Duyệt đột nhiên có chút đồng cảm với tên Thẩm Dịch kia, nếu biết sớm thì vừa rồi đã không giễu cợt gã rồi. Với gã mà nói, bị một cô gái gã cho rằng không xinh đẹp gì ghét bỏ chê gã không có mị lực, còn gây ồn ào để tất cả mọi người đều biết thì chắc chắn đây là một nhục nhã lớn mà gã không thể thoát khỏi trong một thời gian dài.
Tô Nhiên Nhiên lại dường như không hề phát hiện mà vẫn bình tĩnh tiếp tục kể: “Sau đó có một ngày gã đến dưới ký túc xá tìm tôi, hét lên như thể rất tức giận: Tô Nhiên Nhiên cô cho rằng người như cô, ngoại trừ tôi ra thì còn có ai muốn nữa chứ! Cô cứ chờ xem, 5 năm sau gặp lại thì cô nhất định sẽ hối hận, đến lúc đó đừng có mà tới cầu xin tôi đấy!”
Tần Duyệt nhíu mày lại, có hơi hối hận vì vữa nãy không đá gã đó thêm vài lần nữa, sau đó anh đột nhiên nhận ra: “Cho nên cô mới muốn tham gia họp lớp sao.”
Tô Nhiên Nhiên nghiêm túc gật đầu, nói: “Tôi muốn biết nếu tôi gặp lại anh ta thì cuối cùng tôi có hối hận hay không!”
“Vậy cô có hối hận không?”
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu, “Không hối hận, hình như còn hơi may mắn.”
Tần Duyệt cười ha hả, đột nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng, vì thế nói: “Vừa rồi ăn không no, cùng đi ăn mì thịt bò với tôi đi.”
Tô Nhiên Nhiên nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Tôi ăn no rồi, anh đi một mình đi.”
Tần Duyệt nghiêng đầu, hợp tình hợp lý nói: “Tôi không có tiền đâu!”
Vì thế Tô Nhiên Nhiên, người vừa huyên náo làm hỏng buổi họp lớp chỉ đành dẫn Tần thiếu gia không một xu dính túi đi ăn mì.
Đây là một quán mì nhỏ ở trong hẻm tối, mặt tiền cửa hàng chỉ có hơn 10m2 mà thôi, nhưng hương vị lại nức tiếng gần xa. Có rất nhiều người thà đậu xe ở bên ngoài hẻm rồi ngồi chen chúc trên bàn chỉ cách nhau có một cánh tay, nhưng nhất định phải nếm thử mỹ vị này cho bằng được.
Trong quán vẫn chật nít người như cũ, Tần Duyệt nhanh tay lẹ mắt cướp được một cái bàn, vội vàng gọi Tô Nhiên Nhiên ngồi xuống, rồi gọi một bát mì thịt bò đặc trưng của quán cho cô.
Tô Nhiên Nhiên ăn thử một miếng, cảm thấy hương vị đúng thật khá ngon, vì thế tiếp tục ăn. Cho dù lúc ăn mì thì cô vẫn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung.
Tần Duyệt ngẩng đầu nhìn người đối diện, hai người ngồi ở trong một quán ăn nhỏ ồn ào này, ăn món ăn đường phố đơn giản nhất, bên tai là tiếng nói chuyện phiếm sục sôi ngất trời từ bàn kế bên truyền tới……..Đột nhiên anh cảm thấy cuộc sống lúc trước trở nên cực kỳ xa vời, xa đến mức không giản dị thoải mái như giờ phút này.
Tô Nhiên Nhiên không thể ăn cay lắm, ăn được mấy miếng thì cay đến mức đỏ bừng mặt, trong mắt cũng dâng lên một tầng nước.
Tần Duyệt thấy đôi môi cắn sợi mì của cô bởi vì cay mà đỏ bừng thì đột nhiên nhớ đến khoảng khắc cô ngậm lấy đầu ngón tay của anh, thế là cái loại cảm giác tê dại lại trỗi dậy, giống như thể những con kiến đang gặm nhấm cơ thể vậy. Anh vội vàng dời mắt đi, thầm mắng bản thân mình có phải lâu lắm không khai trai hay không mà ăn có chén mì cũng có thể suy nghĩ miên man cho được.
Lúc này Tô Nhiên Nhiên mới dời lực chú ý lên tới trên người anh, kỳ quái hỏi: “Anh cũng không thể ăn cay hả, sao mặt đỏ hết rồi?”