“Đúng vậy ạ.” Tô Nhiên Nhiên nghĩ thông suốt điểm này thì vội vàng tới tìm Lục Á Minh, cô thở hổn hển uống miếng nước rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa, cháu suy đoán mục tiêu mà hắn ta muốn tập kích chắc là Tần Duyệt, vì vậy mới xảy ra chuyện trước đó trốn trong phòng anh ấy, nhưng mà sau đó lại không biết vì sao mà đột nhiên thay đổi mục tiêu. Người này chắc chắn cực kỳ quen thuộc lối ra vào ở nhà họ Tần, thế nên mới có thể tự do đi lại như vậy, thậm chí lúc rời đi còn thuận tay cầm cái cưa điện trong phòng dụng cụ nữa, nổi lên tâm tư muốn giá hoạ cho Tần Duyệt. Cháu nhớ rõ mọi người từng nói, phòng dụng cụ không có dấu vết bị cạy cửa, việc này có thể nói lên rằng trên người hắn ta có chìa khoá của phòng dụng cụ.”
Lục Á Minh lập tức cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của cô, cau mày nói: “Cháu nói Đỗ Binh………”
“Không sai, lúc đó chúng ta chỉ điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân nữ ở trường Đại học T, mà về tuyến Đỗ Binh thì vẫn cứ tập trung trên người Tần Duyệt, bây giờ nhìn thì có lẽ từ trên người ông ấy có thể kiếm được nhiều chứng cứ hơn.”
Lục Á Minh suy nghĩ rồi lại nhắc nhở cô: “Nhưng việc này cũng không thể giải thích được việc đầu người đó xuất hiện ở trường Đại học T.”
Về điểm này, Tô Nhiên Nhiên cũng cảm thấy cực kỳ đau đầu, nhưng cô vẫn kiên trì: “Cháu thấy chúng ta cần đến biệt thự của Tần Duyệt lần nữa, lần trước chỉ chú trọng thăm dò hoàn cảnh bên trong, có lẽ lần này sẽ tìm được vật chứng mới.”
Khiến cô không nghĩ tới là, lần tiến hành kế tiếp vô cùng thuận lợi, trải qua cuộc thăm dò lần nữa ở biệt thự nhà họ Tần thì cuối cùng ở bồn hoa lầu một tìm thấy một dấu giày không thuộc về Tần Duyệt, xem xét dấu vết từ hiện trường thì có lẽ người này nhảy từ ban công lầu hai xuống, đúng lúc đạp lên bùn mền bên cạnh bồn hoa, mà hắn ta lại đi quá vội vàng nên cũng không có thời gian xoá đi dấu vết. Mà buổi tối trước ngày xảy ra sự việc thì cũng trùng hợp có mưa, điều đó nói lên rằng cái dấu giày này chỉ có thể in xuống vào cùng ngày khi vụ án xảy ra.
Bên kia, việc điều tra quan hệ xã hội của Đỗ Binh cũng có tiến triển, Đỗ Binh mất vợ hồi còn trẻ, trong nhà chỉ có một người con trai duy nhất, người này tên là Đỗ Phi, thì ra là một công nhân kiến trúc, sau khi thất nghiệp vào khoảng mấy năm trước thì suốt ngày chơi bời lêu lổng, toàn bộ dựa vào tiền làm công của Đỗ Binh mà nuôi sống. Lúc Đỗ Binh vừa chết thì hắn ta chẳng khác nào mất đi tất cả nguồn sinh hoạt, cái loại tuyệt vọng và thù hận này cũng đủ để cấu thành động cơ phạm tội.
Mà lúc Tổ Chuyên Án cảm thấy như cuối cùng cũng chạm được vào ánh sáng hy vọng, thì cuộc phỏng vấn với Đỗ Phi hoàn toàn dập tan hết mọi ánh sáng, một lần nữa lại rơi vào bóng tối yên lặng.
Trên hành lang ngoài phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát Thành phố vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tô Nhiên Nhiên vừa đi vào phòng nhỏ bên cạnh phòng thẩm vấn liền phát hiện bầu không khí có hơi căng thẳng, Lục Á Minh đen mặt, chỉ vào người đối diện đối diện tấm kính nói: “Hắn ta chính là Đỗ Phi, cháu nhìn đi.”
Tô Nhiên Nhiên nghi ngờ nhìn về phía bên kia, chỉ thấy người nọ có khuôn mặt gầy, một chiếc áo sơ mi màu lam bị tẩy đến bạc cả màu nhăn dúm ôm trên người, tay trái gác lên bàn thẩm vấn còn tay phải thì không có sức lực mà buông thỏng xuống một bên, ngón tay hơi cuộn tròn lại, cổ tay áo bên phải rất mới, có vẻ không hợp với cả bộ quần áo.
Lòng Tô Nhiên Nhiên chùng xuống, đột nhiên hiểu ra được điều gì, lại nghe Lục Á Minh tiếp tục nói: “Đối chiếu dấu giày thì hắn ta cũng thừa nhận tối đó xác thật có đến phòng của Tần Duyệt. Hắn ta nói vốn vì việc của Đỗ Binh mà muốn tìm cậu ấy nói cho ra lẽ, ai dè gặp được Chu Văn Hải bị đánh nằm ở đó, nhất thời không nhịn xuống nên ra ngoài đánh anh ta thêm hai cú nữa, sau đó thì thấy sợ hãi cho nên trốn thoát từ ban công.”
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
Lục Á Minh nhịn không được cười khổ: “Bằng không thì có thể thế nào nữa? Chắc cháu cũng có thể nhìn ra là cơ bắp tay phải của hắn ta đã sớm co lại từ lâu rồi. Hơn nữa, hắn ta cũng vừa đưa báo cáo thương tật ra nữa, bàn tay phải của anh ta do sự cố ở công trường vào 3 năm trước mà bị tàn phế. Chỉ dựa vào một bàn tay thì không có khả năng có thể nâng được cưa điện nặng như vậy được, càng không thể nào chặt đứt tứ chi của một người sống cả.”
Tô Nhiên Nhiên có hơi sốt ruột: “Nhưng chắc chắn hắn ta có việc gạt chúng ta. Nếu chỉ muốn đến nói chuyện cho ra lẽ thì vì sao hắn ta mang theo bao tay chứ, bằng không trong phòng không có khả năng lúc kiểm tra đo lường lại không tìm được bằng chứng DNA và dấu vân tay của hắn ta. Còn nữa, vì sao trước khi đến thẩm vấn mà hắn ta lại mang báo cáo thương tật theo chứ, có phải hắn ta đã sớm biết chúng ta sẽ đến tìm, thậm chí hắn ta cũng biết Chu Văn Hải chết như thế nào?”
Lục Á Minh nhìn chằm chằm cô, nói: “Tiểu Tô à, cháu là người làm pháp chứng thì cũng phải nên rõ ràng chứ, trước khi lên toà thì tất cả các bằng chứng là từ trong lời nói mà ra. Lấy chứng cứ hiện tại mà nói thì hiềm nghi của Tần Duyệt là lớn nhất, vào thời điểm xảy ra sự việc thì cậu ta không có bằng chứng không có mặt, lại còn bị chụp ở chung một chiếc xe cùng với nạn nhân nữa, hơn nữa cũng có đủ năng lực sử dụng cưa điện.”
Ánh mắt của Tô Nhiên Nhiên dừng trên người của Đỗ Phi, trong lòng không khỏi thất vọng, đồng thời lại nổi lên sự quật cường không cam lòng, trực giác nói với cô rằng người này nhất định có vấn đề, nhưng bàn tay phải bị tật cũng không phải là nguỵ trang……….
Khoan đã……Bàn tay phải tàn tật………Có thứ gì đó trong đầu cô chợt loé qua, cô lập tức ngẩng đầu nói với Lục Á Minh: “Lục đội, chú còn nhớ vụ án trọng thương của Phương Tử Hàng không?”
Phương Tử Hàng là anh chàng công tử ở cửa câu lạc bộ bị người khác tập kích dẫn đến trọng thương hôn mê, vào lúc đó Tần Duyệt được xem là người có hiềm nghi lớn nhất, nhưng sau đó thông qua chứng cứ của bên pháp chứng: Lúc đó con dao được đâm từ chính diện của nạn nhân, nếu Tần Duyệt là hung thủ thì trên quần áo không có khả năng không dính phải máu tươi. Mà thông qua quỹ đạo của vết dao đâm cùng hướng vết máu thì phán đoán hung thủ rất có khả năng là người thuận tay trái, lúc này hiềm nghi của Tần Duyệt mới được loại trừ.
Nhưng bởi vì Phương Tử Hàng hôn mê còn chưa tỉnh, cũng không điều tra được gì thông qua quan hệ xã hội nên vụ án đó liền đi ngõ cụt.
Nhưng vì sao lại trùng hợp như thế, lúc xảy ra vụ án đó thì Tần Duyệt cũng đúng lúc xuất hiện ở chỗ đó, hơn nữa Đỗ Phi trùng hợp cũng là người sử dụng tay trái, Tô Nhiên Nhiên bắt đầu có suy đoán mơ hồ: Có lẽ hai vụ án này có liên quan tới nhau.
“Phương Tử Hàng, cái áo khoác cậu ta mặc là của tôi……..” Dưới sự nhắc nhở của Tần Duyệt thì bọn họ cuối cùng cũng nhớ đến chuyện này. Ngày đó anh thua một chiếc áo khoác, sau đó Phương Tử Hàng liền mặc chiếc áo khoác đó đi rêu rao khắp cửa, ánh đèn ở bãi đỗ xe lúc đó lại mờ căm, nếu có người âm thầm mai phục thì có thể nhận sai người hay không………
Như thế rất có khả năng, từ đầu tới cuối người Đỗ Phi nhắm đến vốn dĩ là Tần Duyệt, chỉ là đúng lúc hắn ta gặp được kẻ thù giết cha Chu Văn Hải ở trong phòng mà hắn ta cũng phát hiện Tần Duyệt muốn đối phó với Chu Văn Hải, bèn nảy ra suy nghĩ giết chết Chu Văn Hải rồi đổ tội lên đầu Tần Duyệt.
Ngày đó hắn ta trốn ở trong phòng, thấy Chu Văn Hải tỉnh lại thì đánh anh ta hai cú nữa, sau đó lén xuống lầu chờ, nhìn Tần Duyệt khiêng Chu Văn Hải lên xe, rồi theo dõi phía sau, nhân cơ hội mang Chu Văn Hải đang hôn mê bất tỉnh đi……….Nhưng hắn ta cũng không nghĩ tới, thế mà nhà họ Tần có năng lực đưa Tần Duyệt bình an vô sự ra ngoài, vì vậy Đỗ Phi thẹn quá thành giận, đơn giản mai phục ở ngoài câu lạc bộ, chuẩn bị chờ anh say rượu không tỉnh táo mà ra tay giết chết, ai ngờ bởi vì nhất thời sơ sẩy mà lại giết nhầm người.
Tô Nhiên Nhiên cảm giác những miếng ghép của trò chơi ghép hình này đã dần trở nên rõ ràng, gần như đã được ghép lại với nhau một cách phù hợp rồi, nhưng mấu chốt quan trọng chính là: Cuối cùng thì Đỗ Phi giết chết Chu Văn Hải thế nào?
Phỏng đoán của bọn họ rất nhanh đã được chứng thực, bởi vì Đỗ Phi có tính tiết kiệm bẩm sinh, bộ quần áo dính vết máu sau khi tập kích Phương Tử Hàng xong thì cũng không bỏ đi mà chỉ giặt sạch sẽ rồi để lại trong tủ quần áo. Sau đó, bộ quần áo này nhanh chóng đã bị Tổ Chuyên Án lục soát được, lúc đó hắn ta cũng chứng kiến hết thảy, vì quá xác thật nên hắn ta cũng không nguỵ biện nữa, tuy nhiên hắn ta nhất quyết không chịu thừa nhận mình đã giết chết Chu Văn Hải, vì thế vụ án lại lần nữa rơi vào bế tắc.
Hôm nay, Tô Nhiên Nhiên cầm tờ báo cáo tới tìm Lục Á Minh, ông nhìn chằm chằm phòng thẩm vấn Đỗ Phi đang rõ ràng nôn nóng bất an, như có điều gì suy tư, xoay đầu thấy cô thì đột nhiên hỏi: “Cháu có từng học qua tâm lí tội phạm chưa?”
Tô Nhiên Nhiên giật mình, trả lời: “Cháu có học qua môn này, nhưng cũng không thành thạo lắm ạ.”
Ánh mắt của Lục Á Minh sâu xa, tiếp tục nói: “Trải qua lần thẩm vấn này, chú phát hiện tính cách của Đỗ Phi rất xúc động, nhưng đầu óc lại đơn giản, có thể thấy việc tập kích Tần Duyệt bên ngoài câu lạc bộ hắn ta làm việc thiếu kế hoạch, thậm chí không biết giải quyết tốt hậu quả. Nhưng vụ án của Chu Văn Hải, từ việc giết người phanh thây cho đến việc vu oan giá hoạ thì làm gần như không một sự sai sót nào cả, vốn không tìm ra được sơ hở gì, vì vậy mới làm chúng ta hết đường xoay xở. Cháu có cảm thấy việc này có hơi mâu thuẫn không>”
Tô Nhiên Nhiên nhăn mày nói: “Chú nghi ngờ có người thao túng sau lưng hắn ta sao?”
Thấy Lục Á Minh im lặng thì cô lập tức nhớ tới mục đích đến chuyến này của cô, bèn vội vàng đưa tờ báo cáo trong tay sang, nói: “Cháu cũng vì chuyện này mà tới tìm chú đây. Hôm đó cháu phát hiện một đốm đen rất kỳ lạ trên làn da của thi thể Chu Văn Hải, lúc đó cháu không đoán được đó là cái gì nên đã đưa tới phòng thí nghiệm để kiểm tra. Bây giờ đã có kết quả rồi, sau khi kiểm tra thì phát hiện có một lượng nguyên tố phóng xạ, là một hợp chất gọi là Coban. Nếu cháu nhớ không nhầm thì loại hợp chất này chỉ được lưu trữ ở phòng thí nghiệm của trường Đại học Nông lâm, mà nữ sinh bị chết ở trường Đại học T cũng trùng hợp ở khoa Hoá học luôn.”
Đột nhiên xuất hiện chứng cứ mới khiến tinh thần Lục Á Minh phấn chấn hẳn, ông biết bố của Tô Nhiên Nhiên là một chuyên gia về phương diện phòng thí nghiệm nên ông rất tin tưởng vào phán đoán của cô. Quan trọng nhất là, chứng cớ quan trọng này lại dời tầm mắt mọi người về hướng trường Đại học T, là nơi mà ông cảm thấy trước sau đều có liên quan tới hung thủ.
Vì vậy, Tổ Chuyên Án lập tức xuống tay tiến hành điều tra phòng thí nghiệm Hoá học của trường Đại học T, may mắn thay tất cả nghiên cứu sinh tiếp xúc với chất phóng xạ đều bắt buộc phải đăng ký, nên bọn họ nhanh chóng phát hiện ra một cái tên quen thuộc trong danh sách đăng ký.
Lâm Đào, có quan hệ yêu đương với nữ sinh chết trong vụ tai nạn xe đó, lúc ấy cũng bị xếp vào đối tượng trọng điểm cần điều tra trong vụ án Chu Văn Hải, nhưng bởi vì có chứng cứ chứng minh anh ta không có ở hiện trường nên hiềm nghi của anh ta cũng bị loại trừ, mà bây giờ, bởi vì xuất hiện chứng cứ mới nên anh ta phải bị tiến hành thẩm vấn lần nữa.
Tô Nhiên Nhiên đứng đằng sau tấm kính, yên lặng quan sát tình hình của phòng thẩm vấn.
Lâm Đào có bộ dáng thư sinh ốm yếu, trên mũi là cái kính gọng đen, tròng kính thật dày che giấu đi một đôi mắt khôn khéo. Giờ phút này anh ta thoải mái ngồi ở đối diện bàn thẩm vấn, thong thả trả lời mỗi câu hỏi được đặt ra.
“11 giờ tối đến 6 giờ sáng ngày x tháng x, anh ở đâu?”
“Tôi ngủ ở ký túc xá, cả phòng ngủ có thể chứng minh.”
“Anh có quen biết với nạn nhân Chu Văn Hải không? Có phải anh hận anh ta đã hại chết bạn gái của anh không?”
“Không quen biết, trước nay chưa từng nghe qua tên này.”
“Vậy anh giải thích thế nào về việc trên người của nạn nhân bị dính hợp chất Coban mà chỉ được lưu trữ ở phòng thí nghiệm thôi.”
Lâm Đào đẩy gọng kính, lộ ra biểu cảm vô tội: “Cả Hân Thành này có biết bao phòng thí nghiệm chứ, trong một ngày không chỉ có mình tôi tiến phòng thí nghiệm của trường, chẳng lẽ mấy người đều nghi ngờ hết tất cả những người vào phòng thí nghiệm sao?”
Tô Nhiên Nhiên và Lục Á Minh nhìn nhau: Anh ta biểu hiện quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến người ta nghi ngờ mà lại không hề có sai lầm, nhưng trước mắt chứng cứ trên tay bọn họ rất ít ỏi chứ đừng nói đến việc không thể giữ anh ta lại để tiếp tục điều tra.
Nửa tiếng thẩm vấn cứ như vậy trôi qua, bọn họ cũng không hỏi ra được bất kỳ lời khai có hữu ích nào cả, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy hơi thất bại. Lâm Đào ngẩng đầu đứng lên, cực kỳ thờ ơ chuẩn bị bước ra phòng thẩm vấn.
Tô Nhiên Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ta, cuối cùng cũng phát hiện một giây trước khi anh ta xoay người, lúc ánh mắt anh ta liếc qua tấm hình phần thi thể đẫm máu của Chu Văn Hải trên bàn thì khoé miệng hơi giương lên một nụ cười nhẹ.