Sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc phong cách Avant-Garde (3) từ bên trong đá sầm cửa đi ra, lúc vừa nhìn thấy Phương Lan thì liền đùng đùng nổi giận nói: “Phương tổng, vừa lúc tôi cũng muốn tìm cô, nói về độ nổi tiếng và tác phẩm thì có chỗ nào tôi không bằng cậu ta chứ, dựa vào gì mà cơ hội tham gia “Âm thanh của thiên nhiên” lại cho cậu ta mà không phải cho tôi chứ.”
(3) Avant-garde trong tiếng pháp dùng để chỉ bộ phận những người có chí hướng tiên phong, tạo nên những điều gì hoàn toàn vô hữu; trong thời trang, Avant-garde chỉ những nguồn sáng tạo mới, khác với nhận định chung của số đông, mang tính siêu thực pha trộn tính vị lai và tính biểu tượng cao
Người này tên là Chu Lung, ra mắt từ chương trình tìm kiếm tài năng, cũng có một đám fans trung thành não tàn nhất định, trước mắt sức ảnh hưởng ngày càng mạnh. Chương trình “Âm thanh của thiên nhiên” mà cậu ta nói chính là tiết mục âm nhạc mới của một đài truyền hình, ratings trước mắt đang tăng dần đều, mà Nghiên Nguyệt khó khăn lắm mới tranh thủ có được cơ hội đẩy một nghệ sĩ của mình lên sân khấu, ai ngờ cái vị trí này lại dành cho Chung Nhất Minh người mà cậu ta chướng mắt nhất.
Phương Lan trả lời: “Đây là do công ty sắp xếp, công ty có những tiêu chí riêng của mình, hy vọng cậu có thể chấp nhận nó.”
Chu Lung oán hận nhìn thoáng vào bên trong, lại nở một nụ cười châm chọc, nói: “Được thôi, tôi cũng muốn nhìn thử xem, cái đống bùn lầy mấy người cứng rắn muốn đỡ lên đài, chỉ ôm lấy cái trống jazz vỡ của cậu ta thì rốt cuộc có qua được vòng loại không!”
Phương Lan nhìn bóng dáng tức giận bỏ đi của cậu ta, lại nhịn không được mà đè huyệt Thái Dương đau nhức, Chu Lung nổi tiếng từ lúc còn trẻ, lại được cả đám con gái ở trên mạng điên cuồng tán dương tung hô, đúng là lúc đang kiêu ngạo, cũng không biết cậu ta có thể quay đầu lại không.
Lúc này, Tô Nhiên Nhiên ngó vào trong phòng luyện tập để xem xét, chỉ thấy một người đàn ông ngồi ở bên trong, vẻ ngoài cũng được xem như đẹp trai, nhưng biểu cảm thì lại cực kỳ sa sút, cậu ta đang dùng một mảnh vải cẩn thận lau chiếc trống Jazz. Chiếc trống Jazz đó rõ ràng đã rất cũ rồi, có rất nhiều chỗ đã bị hỏng rồi, nhưng cậu ta lau cực kỳ tập trung, tựa như mượn việc này mà nhớ lại cái gì đó.
Phương Lan ôm ngực đi vào trong rồi lạnh lùng chất vất: “Cậu đã xử lý mấy chuyện rách nát kia thế nào rồi, nếu mà không giải quyết thì công ty cũng không thể hoạt động bình thường được đâu!”
Chung Nhất Minh ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Tôi đã hỏi những người đó, bọn họ nói không phải bọn họ làm.”
Chung Nhất Minh buông miếng vải trong tay ra, cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi đã từ lâu là tôi không tự làm được, trừ khi cậu ấy trở về!”
Cậu ta chỉ vào phía sau chiếc trống Jazz kia, đó là chỗ mà người cộng sự cũ của cậu ta từng ngồi, bọn họ từng giúp đỡ nhau trên sân khấu, cùng nhau tạo nên một thời đại thuộc về bọn họ. Nhưng bây giờ chỗ đó đã không còn bóng người, còn cậu ta thì không bao giờ có thể tìm thấy vinh quang trước đây.
Phương Lan tức giận đến run rẩy, thấp giọng mắng: “Không nói lý!”
Tần Duyệt lại rất có hứng thú nhìn chiếc trống Jazz kia, nhưng trước sau vẫn không nói câu nào. Chuyện này nói đến cùng cũng là tranh chấp nội bộ giữa các nghệ sĩ trong Nghiên Nguyệt nên người ngoài không thể can thiệp vào được.
Đúng lúc này thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng ồn ào, có người đang lớn tiếng ồn ào gì đó, sau đó thì sắc mặt Phương Lan thay đổi rồi thở dài nói: “Lại tới nữa!”
Một số người đi đến cổng chính của công ty, còn có vài tên vai u bắp thịt xăm trổ đầy tay, trên tay còn cầm gậy gỗ cứ như mấy vị thần giữ cửa đứng chắn hết cả cửa. Em gái trước quầy lễ tân đang cùng với nhân viên bảo vệ sợ hãi thuyết phục bọn họ rời đi.
Nhưng mấy người kia cũng không đánh không quậy mà chỉ vắt chân ngồi chỗ kia rồi rít điếu thuốc, thuận miệng trêu chọc vài câu nói thô tục làm cô gái nhỏ tức đến dậm chân quay về lại ví trí rồi lén lau nước mắt.
Lúc đầu bảo vệ còn muốn ra mặt nhưng lại bị bọn họ huơ cây gậy doạ sợ nên cũng chỉ co người rồi lẩm bẩm lùi qua một bên.
Phương Lan nhíu mày nhìn đồng nghiệp công ty đều bị bọn họ làm cho phải đi đường vòng thì ngẩng đầu đi qua, lời lẽ chính đáng nói: “Mấy người còn tới làm gì! Tôi đã nói rồi Chung Nhất Minh thiếu nợ không liên quan gì tới công ty cả, mấy người muốn tiền thì cứ tìm cậu ta mà lấy, tìm chúng tôi cũng vô dụng thôi!”
Tên vai u bắp thịt cầm đầu nhe hàm răng vàng khè, nói: “Chúng tôi mặc kệ, cậu ta dùng danh nghĩa của công ty mấy người để vay tiền, cậu ta không trả tiền thì tôi cũng chỉ biết tìm mấy người thôi, một công ty lớn như này mà chẳng lẽ chút tiền đó cũng không trả được sao!” Gã ta dùng ánh mắt đáng khinh nhìn khắp người Phương Lan, lại nói: “Nếu thật sự không có tiền thì cô đi với tôi một đem cũng có được đấy.”
Phương Lan giận đến run người, nhưng lại không có cách nào với gã ta. Tô Nhiên Nhiên cũng bị chọc giận, đang chuẩn bị bước lên lấy thẻ cảnh sát ra thì lại bị Tần Duyệt ngăn lại, anh nghiêng đầu cười nói với cô: “Em làm như vậy không được đâu, bọn họ không sợ cảnh sát, đối phó với bọn vô lại phải dùng biện pháp vô lại mới được.”
Sau đó anh bước qua, hỏi: “Cậu ta thiếu mấy người bao nhiêu tiền!”
Gã vai u bắp thịt kia là người chuyên đi đòi nợ, nên con mắt rất độc, vừa thấy cách ăn mặc của anh liền biết là người có tiền, thế là vội vàng trả lời: “Cả vốn lẫn lời khoảng 30 vạn đấy, làm sao? Mày muốn trả dùm nó hả.”
Tần Duyệt nhún vai, cực kỳ thản nhiên trả lời: “Tôi không có tiền.”
Gã đó không vui, thế là đứng lên đi rồi hét lên: “Không có tiền thì mày chen mồm vào làm gì, muốn kiếm chuyện hả.”
Nụ cười của Tần Duyệt vẫn không thay đổi, anh đột nhiên gỡ chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi rơi xuống đất, nói: “Ai da, anh doạ tôi làm đồng hồ của tôi rớt luôn rồi này, chiếc đồng hồ này vừa lúc cũng trị giá 30 vạn đấy, nếu anh không bồi thường nổi thì vừa hay coi như thiếu đi.”
Gã đó trừng to mắt, gần như không thể tin được người này dám ăn vạ gã ta như vậy, vì thế gã tiến lên một bước rồi nắm lấy cổ áo anh, hùng hổ nói: “Mày muốn chết hả!”
Tần Duyệt vẫn cười khẩy, ánh mắt lại có hơi sắc bén: “Tôi đắt tiền lắm đấy, anh có đủ khả năng không?”
Gã vai u bắp thịt ‘xì’ một tiếng đầy khinh miệt: “Mày cho là mày là ai chứ! Tưởng rằng tao thật sự không dám đánh mày sao!”
Tần Duyệt nói: “Anh có biết Tần Nam Tùng không, ông ấy là bố tôi, tập đoàn Tần thị đều có quan hệ với xã hội đen và cảnh sát hết, anh đoán xem nếu anh đánh chết con ông ấy thì ông ấy sẽ đối phó với mấy người thế nào nhỉ?”
Gã đó ngẩn người, gã đúng thật từng nghe qua tên Tần Nam Tùng, nhưng đột nhiên có người nhảy ra rồi tự nhận là con ông ấy, xem gã là đứa trẻ ba tuổi chắc.
Lúc này tên đệ tử đứng phía sau gã nhanh trí móc điện thoại ra tra Baidu, với tiếng tăm bên ngoài của Tần thiếu gia rất dễ kiểm tra, cậu ta vừa thấy hình ảnh tin tức thì kinh ngạc mở to mắt, vội vàng đưa tới trước mặt của gã vai u bắp thịt đó.
Gã đó cúi đầu nhìn, cũng lập tức thay đổi sắc mặt, cũng hiểu rõ đây không phải là người mình có thể chọc được nên cũng vội vàng đổi giọng điệu, nịnh nọt nói: “Thì ra thật sự là Tần thiếu gia sao, khi nãy đã đắc tội ngài rồi, việc này vốn dĩ không liên quan tới ngài, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với chúng tôi mới đúng.”
Tần Duyệt chán ghét vuốt lấy chỗ cổ áo bị gã vò nhăn nhúm, lại nhặt chiếc đồng hồ trên đất rồi ném qua nói: “Việc này do tôi can thiệp là cái chắc rồi. Cái này coi như là tiền lãi trả cho mấy người trước, mất công lại nói tôi ỷ thế hiếp người. Còn nữa, sau này tôi sẽ thường xuyên ở chỗ này, con người của tôi vừa nghe thấy tiếng ồn ào thì dễ dàng chóng mặt, lỡ như tôi mà choáng váng không cẩn thận té bị thương chỗ nào thì đều tính hết trên người của mấy người đấy.”
Gã vai u thịt bắp cầm chiếc đồng hồ cũ trong tay, khuôn mặt sắp phình ra thành màu gan heo rồi, trong lòng thì mắng: Đây con mẹ nó không phải gọi là ỷ thế hiếp người sao, cái gì mà thiếu gia nhà giàu số một chứ, sao mà còn vô lại hơn cả mình nữa chứ.
Nhưng gã suy nghĩ kỹ lại thì vẫn quyết định không nên chọc những người có tiền có thế này, vì thế chỉ đành coi như mình xui xẻo rồi dẫn đám đệ tử xám xịt đi ra ngoài.
Lúc này Phương Lan mới hoàn hồn lại, mắt thấy rắc rối trong thời gian dài liền được giải quyết nư thế thì kích động mà khen lấy khen để Tần Duyệt. Cả đám người bu xem cũng hô lên vài tiếng hoan hô, ngay cả ánh mắt nhìn Tần Duyệt cũng thêm nhiều phần sùng bái.
Tần Duyệt quay đầu nhìn Tô Nhiên Nhiên với vẻ mặt tranh công, thấy cô nghiêng đầu nhìn anh cười thì lập tức cảm thấy mỹ mãn, vì thế đi qua, nói: “Không sao cả, trong thời gian ngắn thì bọn họ sẽ không quay lại nữa đâu.”
Tô Nhiên Nhiên gật đầu nói: “Ừ, vậy về nhà thôi.”
Lúc đầu Phương Lan còn muốn giữ hai người lại chơi một lát, nhưng lúc này trợ lý của bà chạy tới nói với bà vài câu, nên bà chỉ đành thở dài nói xin lỗi: “Bây giờ còn có việc gấp phải làm, không thể đưa hai đứa được, hôm nào có cơ hội nhất định sẽ cảm ơn cậu thật tốt.”------oOo------