Gió nổi lên. Từ từ mạnh dần. Lúc đầu, ta không nghe được gì nhưng lúc sau lại nghe được tiếng vù vù của gió thổi. Gió quật vào thân người như những trận roi đánh vào da thịt. Tuy nhiên tốc độ không cao lắm nên ta và Sesshomaru né hết được tất cả.
Thế mà vẫn chưa đủ, càng ngày nó càng mạnh hơn, nhanh hơn nữa. Nó như những cơn gió to báo hiệu cơn bão sắp đến. Khi ta cảm thấy như cả người chuẩn bị bay lên trên không thì nó đột nhiên im lặng trở lại. Cả không gian im ắng một cách lạ thường. Ta không hề mừng rỡ mà còn cảnh giác cao độ hơn vì ta biết cái gì càng im lặng càng đáng sợ. Những cơn gió trong âm thầm đã tạo thành hình bán nguyệt và bay vù vù từ bốn phương tám hướng. Ta bỗng nhiên cảm thấy như bị dao cứa, những cơn gió cắt vào da thịt ta cũng như Sesshomaru. Mùi máu bắt đầu nồng lên.
Có vẻ người khảo nghiệm không muốn giết chúng ta nên cơn gió gây ra vết thương dù sâu nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng nhiều đến sự linh hoạt của cơ thể. Ta hoàn toàn không nghe được bất kì thứ gì thì cũng chẳng thể theo âm thanh mà phán đoán phương hướng của những cơn gió mà tránh. Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, làm sao để tránh? Ta bắt đầu nhớ lại những bộ phim hành động, kiếm hiệp mình đã xem. Hình như cũng có trường hợp tương tự như thế này. Ta biết mình phải làm gì rồi...
- Sesshomaru, không nhìn thấy gì thì đừng nhìn nữa. Dùng tâm để cảm nhận.
- Được.
Nhắm mắt. Nếu người khác sẽ cảm thấy ta rất liều trong lúc này vì gió vẫn không ngừng cắt vào da thịt, máu cũng không ngừng chảy và ta cũng không biết mình làm đúng hay không. Tuy nhiên, ta rất tin vào phán đoán của mình, nếu ta không tin ta thì ai có thể tin ta được đây?
Cùng lúc ta nhắm mắt, một bóng trắng của lão nhân cũng cười: “Xuất hiện rồi... Ta đã đợi ngàn năm, cuối cùng người đó cũng xuất hiện, ta có để ra đi thanh thản rồi“.
Sau khoảng năm phút, ta bắt đầu cảm thấy được những cơn gió xẹt qua, nhưng vẫn chưa đủ để có thể tránh. Tâm trạng ta dựng đứng cả lên, vết thương không sâu nhưng để như thế này thì có nước mất máu mà chết. Hắn dường như cảm nhận tâm trạng thất thường của ta nên lấy đuôi tìm ta và cuốn cả người ta vào trong lòng hắn. Ngay lập tức ta bình tĩnh trở lại. Ta không hiểu tại sao mình lại mất kiểm soát như vậy. Để trở thành một đặc công, một người đứng đầu của Băng Hoa cung ta luôn giữ cho mình một cái đầu lạnh, nhưng có vẻ mấy tháng ở với Sesshomaru ta đã vứt nó đi đâu rồi. Sau vụ này chắc phải rèn lại thôi.
Ta dùng tâm tĩnh như nước đối diện với tất cả. Mọi thứ xung quanh đều ta bắt đầu biến mất, ta cảm thấy mình đã nhập vào trong một thế giới mới. Trong thế giới ấy, mọi thứ vẫn tối om, còn ta thì dần dần cảm nhận được hướng đi của gió, rồi thấy được đường đi của gió, sau đó thấy được cả hình dạng của nó nữa.
Ta mừng rỡ, nắm lấy bàn tay của hắn, dường như hắn cũng đã cảm nhận được giống như ta. Ta thoát ra khỏi người của hắn, bước đi trên đôi chân của mình và cùng hắn tiến lên. Phải, trái, phải, phải, cúi người, phải, bay lên... Đôi khi, ta cảm thấy tốc độ mình không đủ để né những cơn gió và sắp bị cắt vào da thịt thì hắn lại kéo ta nhanh hơn để thoát được. Ta cảm giác được hắn bị thương vì không kịp né tránh cơn gió đang tấn công ở bên hắn. Nó làm ta cảm thấy xấu hổ, a vẫn chưa đủ mạnh, vẫn níu chân hắn, hắn còn vì bảo vệ ta mà bị thương. Ta không muốn những người ta coi trọng bị thương tích gì, chỉ một mình Thanh Long đã là quá đủ. Thanh Long còn tìm lại được, nếu sau này hắn như Thanh Long thì ta sẽ mãi mãi không thể tìm được hắn. Mạnh hơn, ta quyết định phải mạnh hơn nữa.
Sau một thời gian né tránh cơn gió. Cuối cùng, ta và hắn cũng đã tới đích.
Sau đó, hang động lại sáng mờ mờ, đủ để nhìn thấy như trước. Ta nhìn xung quanh và thấy các bậc thang dẫn đến hai cánh cửa to lớn cổ kính, bên cạnh là những tảng đá đủ hình thù, sắp xếp không theo một trật tự nào cả. Ta và hắn bước lên bậc thang để tiến đến cánh cửa. Hai cánh cửa được trang trí bằng những hoa văn cổ xưa, đơn giản, tinh tế nhưng không kém phần đẹp đẽ trên đó bám đầy rêu xanh và dây leo càng tăng thêm vẻ huyền bí của nó. Ta quan sát kĩ cả hai cánh cửa, nếu bỏ đi phần dây leo và rêu xanh thì hai cánh cửa hoàn toàn giống nhau. Thế thì nên chọn cái nào đây?
- Sesshomaru ngươi thích cái nào?
- Cái nào cũng được.
- Vậy chọn đại đi, hai cái như nhau thôi.
Ta và hắn bước đến cánh cửa bên phải, đẩy ra. Cánh cửa mở ra, ánh sáng chói mắt ùa vào.
Ta thầm rủa tên tạo ra khảo nghiệm này một trăm lần. Thích chơi trò sáng tối lắm hay sao mà lúc thì sáng lúc thì tối, loạn xì ngầu cả lên làm đôi mắt ta đau nhức hoài. Sesshomaru tiếp tục lấy đuôi che mắt ta lại.