Mạc Tử Yên kinh ngạc, cảm xúc đan xen vào nhau, không khỏi nhớ đến nụ cười vừa nãy của Mạc Vũ Hiên, nhất thời hiểu ra vấn đề. Người mà ba tin tưởng muốn cô đi theo học tập không phải chú Phó mà là anh, tuy nhiên điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu, Mạc thị không phải thiếu nhân tài, ba muốn cô tiếp quản Mạc thị thì không phải tốt hơn hết là nên chọn người trong công ty sao, như chú Phó chẳng hạn?
Nếu là hai năm trước, chuyện này xảy ra thì cô cũng chẳng lấy làm lạ, hai nhà vốn là thế giao, sự việc này chỉ là cái cớ để hai người họ bồi dưỡng tình cảm. Nhưng bởi vì hôn sự không thành, hai nhà mặc dù còn qua lại nhưng ít nhiều vẫn gượng gạo, biết rõ tính tình của ba nhưng cô không ngờ, thế mà hiện tại ba lại nhờ đến anh?!
“Mạc tổng, chào chú!” Anh lễ phép gật đầu chào Mạc Vũ Hiên, ánh mắt như có như không liếc qua vị trí của cô.
Ba ngày không gặp cô vẫn xinh đẹp như vậy, hôm nay cô mặc chiếc váy tím ôm sát người, để lộ đường cong quyến rũ, nổi bậc làn da trắng noãn của cô, cô ngồi im lặng một góc sô pha tựa như đóa hoa oải hương yên tĩnh không màng thế sự nhưng vẫn khiến người khác chú ý đến, ánh mắt không khỏi dõi theo cô. Ám Dạ Duật phát hiện, bất kể là chiếc váy màu gì chỉ cần khoác lên người cô thì cho dù không thích hợp cũng trở nên vô cùng hài hòa, màu tím thủy chung nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyến rũ.
Mạc Vũ Hiên thấy anh liền vui vẻ ra mặt, mỉm cười: “Cháu ngồi đi, đừng khách sáo.” Phân phó thư ký mang cà phê cho anh, ánh mắt ông rơi vào người con gái bảo bối rồi tiếp túc nói: “Duật, đây là Yên Nhi, hai đứa đã từng gặp nhau!”
Ám Dạ Duật là đứa con rể mà ông hài lòng nhất, nhìn anh từ nhỏ đến lớn, bất kể là thái độ hay phong cách làm việc đều khiến ông hài lòng không thôi, giao Mạc thị cùng con gái bảo bối cho anh, ông hết sức yên tâm. Nhưng người tính không bằng trời tính, con gái không chịu mối hôn sự này, người làm cha như ông cũng vô cùng khó xử, tiểu tử nhà họ Trác ông cũng gặp vài lần, mặc dù cũng là “nhân trung chi long” nhưng so với đứa con rể trước mắt vẫn kém xa, chỉ nhìn cách hắn đối xử với con gái bảo bối nhà ông, ông liền hiểu rõ Trác Lân không xứng đáng với tình yêu của cô.
Ám Dạ Duật là con người lạnh nhạt, mặc dù giữa anh và con gái ông không có cái gọi là tình yêu nhưng sau khi kết hôn, cô đã là vợ anh, ông tin rằng anh sẽ đối xử tốt với cô, ít nhất dựa vào quan hệ hai nhà, anh sẽ không khiến cô phải chịu bất kì ủy khuất gì.
“Xin chào, Mạc tiểu thư!” Ám Dạ Duật gật đầu, nhớ đến mục đích ngày hôm nay của bản thân, trong lòng không khỏi cười khổ. Tối qua vừa về đến nhà, anh đã phải đối diện với gương mặt đẫm lệ của mẫu thân đại nhân, còn có ánh mắt sắc như dao của phụ thân đại nhân, một lúc sau anh rốt cuộc cũng hiểu vấn đề, bởi vì anh luôn trốn xem mắt khiến mẹ đau lòng khóc lóc, cha anh tức giận, nói tới nói luôn rốt cuộc thì hôm nay anh phải đến đây gặp cô.
Mạc tiểu thư...? Đạm mạc xa cách như vậy khiến Mạc Tử Yên giật mình, ngẩn đầu lên nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia sáng không rõ, ngập ngừng mở miệng: “Xin chào...”
Nghe được anh gọi, Mạc Tử Yên sớm đã tức giận, vứt bỏ chuyện ba cô làm sao phải nhờ đến anh ra sau đầu, trong lòng thầm mắng Ám Dạ Duật đáng ghét. Anh lạnh nhạt như thế, xa cách như thế, còn gọi cô là Mạc tiểu thư, so với Châu tiểu thư hôm trước cùng những cô gái anh đi xem mắt thì có khác gì?!
Cơn tức bị nghẹn không thể phát tác, chỉ có thể im lặng ngồi đó, cô không muốn bản thân cùng những cô gái khác đánh đồng nhưng cách anh đối xử với cô như người xa lạ khiến cô cảm thấy không vui. Cô biết trước kia là bản thân cô sai, nhưng ông trời cho cô cơ hội sửa lỗi chẳng lẽ anh lại không cho cô cơ hội sao? Mặc dù biết theo đuổi anh không phải dễ dàng nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy uất ức.
Thấy biểu hiện của con gái, Mạc Vũ Hiên không khỏi suy nghĩ đến lời nói của vợ, hài lòng gật đầu, xem ra lần này Hinh Như quả thật đã suy nghĩ đúng, con gái đúng là có thiện cảm đối với Ám Dạ Duật. Bất quá tuổi trẻ thời nay thật là khó hiểu, xem chừng ông đã già, con gái nếu thích Ám Dạ Duật, ông vui mừng còn không kịp sao có thể phản đối, chỉ là nếu con gái vẫn chưa quên Trác Lân mà đến với Ám Dạ Duật thì...
“Duật, Yên Nhi muốn đến công ty học tập nhưng trong công ty không có nhân tài, ta thấy cháu có tài năng lại có kinh nghiệm, không biết cháu có đồng ý nhận lời dạy dỗ con gái bảo bối của ta không?!” Mạc Vũ Hiên nói dối không chớp mắt, đường đường là chủ tịch của Mạc thị, lại đi nói công ty của bản thân không có nhân tài, chuyện này đồn ra ngoài danh tiếng Mạc thị lập tức sụp đổ không ít, bất quá vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà vợ đã giao, Mạc tổng của chúng ta không hề biết hai chữ vô sỉ viết thế nào.
Ám Dạ Duật nghe vậy chỉ có thể cười trừ: “Mạc tổng nói đùa, bất quá chú đã mở lời, cháu cung kính không bằng tuân mệnh.” Nếu không đồng ý, chỉ sợ tối nay về đến nhà anh phải đối mặt với gương mặt khóc lóc của mẹ, cha anh thấy vậy đau lòng không thôi, lại bắt anh đi xem mắt.
Hai người đàn ông đều vì nhiệm vụ được giao hoàn thành mà cảm thấy vui vẻ, bỏ mặc Mạc Tử Yên buồn bực ngồi đó, không biết qua bao lâu rốt cuộc Mạc Vũ Hiên cũng hạ lệnh đuổi khách, hận không thể lập tức đóng gói cô bỏ lên xe anh khiến cô vốn buồn bực lại càng buồn bực.
Trên đường đi hai người không ai mở miệng, không khí căng thẳng đến đáng thương, để lại không ít nhân viên dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn đôi trai tài gái sắc sánh đôi bước khỏi cửa công ty.
Ngồi trên xe, ánh mắt cô rơi vào hàng cây bên đường, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Mạc tiểu thư dường như không đồng ý với cách làm của Mạc tổng? Không sao, nếu như vậy hiện tai quay trở lại vẫn còn kịp.”
Mạc Tử Yên nhìn anh, gương mặt anh thập phần nghiêm túc, bộ dạng định quay đầu xe khiến cô không khỏi mở miệng ngăn cản: “Không phải...”
“Sao?” Ám Dạ Duật ngừng xe bên đường, lúc này anh mới quay đầu đối diện với ánh mắt cô, đôi mắt anh trong suốt như nước, hoàn toàn tĩnh lặng, giọng nói gần sát bên tai, mùi trà xanh thoang thoảng giữa chóp mũi khiến cô giật mình cúi đầu.
“Không cần phải quay về...”
“Mạc tiểu thư, nếu cô không muốn cũng không cần phải ép mình, nhìn gương mặt tức giận của cô tôi có thể hiểu.”
“Không phải!” Mạc Tử Yên lắc đầu, phủ nhận lời nói của anh.
“Cô đang tức giận?!” Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu khẳng định khiến cô không khỏi giận dữ: “Không có!”
Nhìn giọng điệu trẻ con của cô, đột nhiên trong đầu anh lóe lên ý nghĩ muốn trêu chọc cô, vì vậy anh tiếp tục mở miệng: “Cô có.”
“Không có...”
“Cô có!”
“Đúng vậy, em là đang tức giận!” Nghe ra giọng điệu cười cợt trong lời nói của anh, cơn giận vốn bị cô kìm nén nửa ngày trời rốt cuộc không nhịn được nữa mà bộc phát.
“Tôi khiến cô tức giận?”
“Đúng vậy, là anh chọc giận em!”
Ám Dạ Duật nheo mắt: “Mạc tiểu thư, tôi không nhớ...” Anh còn chưa dứt lời đã bị Mạc Tử Yên cướp mất: “Không cho gọi!”
Lúc này Mạc Tử Yên ngẩn đầu lên, ánh mắt cô sáng như sao, bên ngoài xe cộ chạy không ngừng, ồn ào náo nhiệt nhưng anh vẫn nghe rõ mồn một lời nói của cô: “Không cho phép anh gọi là Mạc tiểu thư!”
“Ồ?” Ám Dạ Duật mặt không biểu tình, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.
“Anh... anh có thể học theo mẹ anh gọi em một tiếng “Yên Nhi” hoặc cũng có thể...” Gọi em là bà xã.
Bất quá lời nói phía sau cô không dám mở miệng, hiện tại quan hệ giữa bọn họ còn chưa tiến triển đến mức đó, nói bọn họ là người yêu, Mạc Tử Yên cảm thấy không giống, anh xa cách như vậy, cho dù muốn cô cũng khó mà đến gần, nói bọn họ là người xa lạ, nhớ những lần trước bọn họ tỏ ra thân mật khiến cô không khỏi đỏ mặt, đến người khác cũng khó mà tin huống hồ là cô?! Nói tóm lại, quan hệ của họ vô cùng ái muội, không thể giải thích được!
“Theo như trí nhớ của tôi, tôi và cô không thân như vậy?!”
Mạc Tử Yên cắm môi, rũ mắt không thèm nhìn đến gương mặt tuấn tú của anh nữa, ánh mắt cô không khỏi đỏ lên dòng người không ngừng qua lại, trong lòng cảm thấy uất ức không thôi.
Cuộc sống hôn nhân của họ tuy không có tình yêu nhưng không vì có phải vì giao tình giữa hai nhà hay ba cô ủy thác mà anh đối xử với cô rất tốt, mặc dù gặp mặt nhau không nhiều nhưng sự quan tâm anh dành cho cô là một lời không thể nói hết, mùa hè nóng nực anh sẽ thu xếp công việc đưa cô đi nghỉ mát, mùa đông lạnh giá anh sẽ về sớm bảo dì Hà nấu canh nóng cho cô, còn mua không ít áo lông cho cô, chỉ sợ cô sẽ cảm lạnh. Cô biết anh quan tâm cô nhưng vì bị tình yêu đối với Trác Lân che mờ mắt, nếu không... đứng trước một người đàn ông như anh, bất kể cô gái nào cũng sẽ động lòng!
“Tiểu Yên.”
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Rốt cuộc Mạc Tử Yên cũng ngẩn đầu lên, ánh mắt mở to, dường như không thể tin được hai chữ “Tiểu Yên” đó lại xuất phát từ anh.
Kí ức lùa về, không khỏi nhớ đến ngày tổ chức hôn lễ của bọn họ, trong phòng cô dâu, anh đứng trước mặt cô, gọi cô một tiếng “Tiểu Yên” khiến cô kinh ngạc, còn chưa đợi cô mở miệng anh đã nói tiếp, nói xong anh quay người rời đi, để lại cô ngẩn ngơ đứng đó, trong lòng không rõ tư vị.
Đến tận bây giờ Mạc Tử Yên vẫn chưa từng quên, khi đó anh nói:
“Tôi sẽ không gọi em là Yên Nhi, bởi vì bây giờ em đã là vợ của tôi, tôi muốn gọi em một cái tên chỉ thuộc về một mình tôi - Tiểu Yên.”