• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ám Dạ Duật bế cô vào phòng mình, căn phòng vừa quen thuộc nhưng cũng không kém phần xa lạ khiến cô có một cảm giác khó tả, màu chủ đạo là màu trắng, giống như anh tinh khiết không nhiễm chút bụi trần. Căn phòng rộng rãi, chiếc giường rộng lớn, drap giường màu xám nổi bật lên giữa căn phòng, đây là căn phòng mà cô cùng anh sống trong năm năm qua, là chiếc giường mà cô cùng anh ngủ trên đó, tất cả kí ức dường như đang lùa về, ánh mắt cô mờ đi vì nước, nếu thời gian có thể quay lại, quay về líc cô và anh kết hôn thì cô nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt, sẽ không làm tổn thương anh... nhưng, so với việc thời gian quay trở lại, hiện tại cô được làm lại từ đầu vẫn tốt hơn nhiều.

Lúc này một chiếc khăn chùm lên đầu cô, Mạc Tử Yên ngước mắt nhìn, thân hình cao ráo, ánh mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng, tay anh đặt lên đầu cô giúp lau khô tóc.

“Mau vào bên trong tắm đi, cẩn thận bị cảm.” Giọng nói trầm thấp, mùi trà xanh thoang thoảng trước mũi khiến cô có cảm giác không chân thực.

Anh viễn viễn như thế, vĩnh viễn ôn nhu như thế!

Dù cô đã phản bội anh, đối xử không tốt với gia đình anh, dồn anh vào bước đường cùng, hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh... nhưng anh vẫn đối xử với cô nhẹ nhàng như thế, ôn nhu như thế, dường như tất cả mọi việc cô làm đều không có ý nghĩa gì với anh, khiến nó trở nên vô bổ, lại khiến cho cô hối hận không thôi.

Cô với anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, giữa bọn họ không có tình yêu, hôn nhân của bọn họ chỉ là một tờ hợp đồng, vì vậy nên cô hối hận, nếu lúc đầu giữa bọn họ có tình yêu, nếu không phải vì hành vi ngu ngốc của cô, nếu không phải Trác Lân xuất hiện, nếu tất cả mọi chưa từng xảy ra... thì liệu anh có yêu cô không?! 

Câu trả lời, ít nhiều cô vẫn hiêir rõ, anh làm sao có thể yêu người đã khiến gia đình anh tan vỡ, giống như Trác Lân đã làm với cô, một cô gái như cô làm sao có thể xứng đáng với tình yêu của anh, nhưng nếu người bên cạnh ạn không phải là cô, nếu anh và cô gái khác thân mật thì cô... phải làm sao đây? Ôn nhu của anh từ trước giờ chỉ dành cho cô và cô luôn hưởng thụ ôn nhu đó, Ám Dạ Nghiên là ngoại lệ nhưng nếu một ngày nào đó, ôn nhu của anh không còn dành cho cô nữa thì cô sẽ như thế nào?! Dù cho kiếp này cô đối với anh ra sao, nếu anh biết được bí mật tận sâu trong đáy lòng cô thì liệu... anh có rời xa cô không?!

Nghĩ đến đây nước mắt vốn đang cô kìm nén không khỏi rơi xuống, ánh mắt cô khiến Ám Dạ Duật đối diện giật mình, tâm tình có chút phức tạp mở miệng: “Làm sao vậy?”

“A? Không có gì.” Mạc Tử Yên vội vàng lau nước mắt, không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

“Mau vào bên trong tắm rửa đi, lát nữa Tiểu Nghiên sẽ mang quần áo đến cho em thay.”

Mạc Tử Yên gật đầu, nhìn anh từ trên xuống dưới, mái tóc đen láy, áo sơ mi trắng dán vào ngực để lộ cơ ngực rắn chắc, cũng ướt không kém gì cô.

“Người anh cũng ướt cả rồi, anh không cần tắm sao?” Có trời mới biết khi cô nói ra câu nói này tâm tư cô đơn thuần cỡ nào, hoàn toàn không có ý mời gọi anh hay ám chỉ bất cứ điều gì, chỉ là đơn thuần lo lắng cho sức khỏe của anh, so với bản thân mình thì cô lại càng lo lắng cho anh hơn.

Thế nhưng anh...

“Rầm!”

Ám Dạ Duật ám sát cô vào tường, cúi đầu nhìn xuống, một tay duỗi ra chống đỡ vách tường, tay còn lại nâng cằm cô lên, khiến cô ngẩn đầu đối diện với anh, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, đôi môi nở nụ cười xấu xa.

“Cho nên... em là muốn tôi tắm chung với em sao?”

Lưu manh!

Mạc Tử Yên kinh ngạc, ánh mắt mơ màng, lần đầu tiên nhìn đến dáng vẻ lưu manh của anh khiến cô có chút không tin tưởng, đây là anh sao, bộ dạng lưu manh như thế, rõ ràng cô chỉ đơn thuần là lo lắng cho thân thể của anh nên mới... không biết vô tình hay cố ý mà anh lại xuyên tạc lời nói của cô, trong kí ức cô anh vĩnh viễn đều nở nụ cười nhu hòa, không nghĩ đến anh lại... có một con người khác như vậy?!

Năm năm sống chung cô cứ nghĩ ít nhiều gì cô cũng sẽ hiểu được tính tình của anh nhưng xem ra có lẽ không phải vậy?!

“A?”

Mạc Tử Yên còn chưa phục hồi tinh thần đã bị anh đẩy vào nhà tắm, đóng cửa lại, để cô một mình nơi đó, ánh mắt có chút mê mang, cho dù lời nói của anh có lưu manh thế nào nhưng hành động thì hoàn toàn trái ngược.

Ngâm mình trong bồn tắm khiến thân thể cô có chút thoải mái, tinh thần cũng thả lỏng không ít, nguồn nước ấm áp như bao bọc lấy cô, so với nước mưa lạnh giá, nguồn nước này như ôn nhu của anh, khiến cho cô quên đi tất cả suy nghĩ vừa rồi, cảm giác an toàn mà anh cho cô khiến cô yêu thích không nỡ rời khỏi bồn.

Không biết qua bao lâu, Mạc Tử Yên rốt cuộc cũng đã tắm xong, nước trong bồn sớm đã lạnh, còn chưa kịp lấy khăn tăm quấn quanh người thì cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra, một chân cô bước ra khỏi bồn tắm, hai mắt cô mở to, do quá hoảng hốt mà chân cô không khỏi lùi về sau, lòng bàn chân trơn trượt cả người ngã vào bồn tắm.

Bọt nước bắn tung tóe trên nền gạch, bên trong bồn lại là một cảnh kiều diễm khác, cơ thể anh cúi xuống một tay chống vào phía trên thành bồn tắm, tay còn lại giữ lấy đầu cô đang hạ xuống, không để cô bị va đập.

Mạc Tử Yên quá hoảng sợ, hai bàn tay trắng nõn ôm lấy cổ anh như muốn tìm kiếm điểm tựa, không để bản thân rơi thẳng xuống nước, cô không nghĩ anh đột nhiên lại đi vào, lại không nghĩ đến bản thân lại bất cẩn như vậy, liên lụy anh ướt sủng cả người.

Bất quá còn chưa kịp lo lắng cho người khác thì cô đã nhận thức được, chiếc khăn tắm trên tay không cánh mà bay, ở dưới nước là cơ thể không mảnh vải che thân, bọt nước không thể che đi cảnh xuân trần trụi, mắt cô trợn to, vội vàng buông anh ra, lấy tay che đi cảnh xuân trước ngực, lần đầu tiên, Mạc Tử Yên cô rơi vào tình huống xấu hổ như vậy!

Cơ thể trần trụi trong nước, lòi lõm đều lộ ra, hai tay cô vốn dĩ không thể che hết cảnh xuân trước mắt, làn da trắng noãn sau khi được nước gọt rửa lại càng trở nên bóng loáng, mái tóc đen dài ướt sủng, ôm lấy gương mặt xinh đẹp của cô, nhìn cô như mỹ nhân ngư đến từ biển xanh, đến để cướp lấy trái tim anh.

Ám Dạ Duật nhìn gương mặt xấu hổ của cô, ánh mắt anh ngày càng âm trầm, anh cúi thấp người chậm rãi tiến vào trong bồn tắm lớn, dòng nước khiến áo sơ mi anh ướt đẫm dán chặt vào cơ thể để lộ từng đường cong, một tay anh vẫn giữ lấy sau đầu cô, tay còn lại rút khỏi bồn tắm, vòng sau lưng cô khiến cô cùng mình ngồi giữa bồn tắm.

“Ám...” Gương mặt sợ hãi toát lên vẻ đẹp kiều diễm, giọng nói cô run rẩy, gò má đỏ lên vì xấu hổ, đôi môi hồng nhuận mấp máy, tim cô đập ngày càng nhanh, ngày càng mãnh liệt, rõ ràng nước trong bồn sớm đã lạnh nhưng thân thể cô lại nóng không thôi, Mạc Tử Yên khí mà có thể giải thích.

Bộ dạng của cô khiến người khác nhìn vào không khỏi rung động, anh cúi thấp người, từng chút tiếp xúc với thân thể cô, xúc cảm mềm mại khiến cô thẫn thờ, cánh môi của anh tùy ý dán vào đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô, anh đơn thuần chỉ là chạm vào môi cô  liếm nhẹ theo hình môi, một vòng lại một vòng nữa, qua lại chà xát liên tục.

Cô không chịu được vươn chiếc lưỡi thơm tho liếm liếm thì càng khiến cho đôi môi trở nên bỏng rát, còn chưa kịp chạm vào vành môi thì một luồng sức mạnh đã khóe chặt chiếc lưỡi của cô, tách lấy răng cô ra, dễ dàng luồng vào khoang miệng cô.

Nụ hôn này cực kỳ ôn nhu triền miên, so với lúc nãy khác xa một trời một vực, lúc nãy là vì muốn cứu cô nên anh mới hô hấp nhân tạo cho cô, đó cũng không được xem là hôn, hơn nữa khi đó cô lại ngất xỉu, cũng không biết đó là cảm giác gì. Thế nhưng lúc này đây, nụ hôn của anh nhanh chóng không còn dịu dàng nữa, hóa thành vũ bão, bá đạo càn quét khoang miệng cô, tham lam hút lấy mật ngọt, đầu lưỡi bị anh quấn quýt dây dưa, cô muốn né tránh cũng không thể, anh mút lấy cái lưỡi thơm tho khiến thân thể cô không khỏi tê dại.

“Ưm...”

Tiếng rên rĩ nho nhỏ như một luồng kích thích, anh đỡ lấy đầu cô ép xuống, nụ hôn ngày càng bá đạo, dường như muốn lấy hết không khí trong miệng cô khiến cô thở dốc không thôi, điên cuồng kích thích lí trí của cô.

Hô hấp của anh càng thêm nặng nề, hơi thở nóng hổi như lửa phả vào gương mặt đỏ bừng của cô, khiến cho trái tim cô nhảy loạn, bàn tay thon dài đặt phía sau lưng bóng loáng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự tiếp xúc da thịt, tiếng than nhẹ từ nơi tiếp hợp giữa hai môi tràn ra.

“Em mang đồ đến rồi...?” Cánh cửa phòng mở ra, căn phòng không bóng người khiến Ám Dạ Nghiên kinh ngạc, lúc nãy mẹ còn bảo cô phải cố tình lựa quần áo thật lâu để kéo dài thời gian cho hai người bọn họ có không gian riêng tư tâm sự, cô cũng không có phản đối gì, dù sao ấn tượng của cô đối với Mạc Tử Yên rất tốt, muốn Mạc Tử Yên làm chị dâu cô cũng không phải không được, chỉ là hiện tại... hai người họ biến đi đâu mất rồi?!

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước khiến cả người Ám Dạ Nghiên cứng đờ, hai người không thấy bóng dáng, trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước... mặt Ám Dạ Nghiên không khỏi đỏ lên, không phải như cô nghĩ chứ, hai người họ...?

Cửa phòng tắm lần nữa mở ra, anh trai cô một thân ướt sủng, ánh mắt sâu thẩm có phần lạnh lùng khiến Ám Dạ Nghiên có phần sợ hãi, không phải là cô đã phá hỏng chuyện tốt của anh trai chứ?!

“Em... em để đồ ở đây nhé...” Ám Dạ Nghiên đặt quần áo lên giường, sau đó nhanh chóng quay người bỏ chạy, tất nhiên cô cũng không quên đóng cửa phòng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK