“Nghe nói tâm tình cậu dạo này không được tốt?” Tôn Lãnh Diệt tựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc, cây bút trên tay không ngừng di chuyển, tựa hồ như đối với sự xuất hiện của hắn làm như không thấy.
“Không có.” Cây bút trên tay vẫn không ngừng lại, nếu không phải anh trả lời, Tôn lãnh Diệt còn nghĩ rằng đại mỹ nam như hắn cũng không quan trọng bằng công việc của anh.
“Tâm lí chuẩn bị làm cha thế nào? Ổn không?” Nhớ phản ứng ngày đó của Ám Dạ Duật, hắn cũng hết lời để hình dung, mỗi người khi lên chức đều sẽ có tâm trạng khác, chính là tâm trạng của Ám Dạ Duật, hắn chưa từng gặp qua.
“Không có việc gì.” Thực chất từ trước đến giờ anh cũng chưa bao giờ chuẩn bị tâm lí cho việc phải làm cha, trước khi gặp cô anh không có hứng thú, sa khi gặp cô anh cũng chẳng nghĩ đến vấn đề này, trong suy nghĩ của anh cuộc sống của hai người hiện tại rất tốt, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ chen giữa... ừ, tâm trạng có chút không tốt. Mặc dù tâm trạng không vui nhưng Ám Dạ Duật cũng không có bộc lộ ra ngoài, anh trước giờ luôn là người che giấu cảm xúc, thế nhưng đôi mắt lạnh lẽo không chút vui sướng đó của anh đã bán đứng anh, người nhà Ám Dạ gia không nhìn ra là bởi vì học đều tập trung vào đứa bé trong bụng cô, Mạc Tử Yên cũng vì lo lắng cho đứa nhỏ nên vắng vẻ anh nhưng Tôn Lãnh Diệt là bạn thân của anh, từ trước đến nay ở trước mặt hắn anh chưa bao giờ che giấu con người thật của mình.
Tuy Ám Dạ Duật nói là không có việc gì nhưng nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của anh, Tôn Lãnh Diệt tất nhiên không tin tưởng.
“Mạc Tử Yên gọi điện cho tôi nói là cậu dạo này rất kì lạ, giống như...” Đối với chuyện cô ấy mang thai không có vui vẻ, những lời này Tôn Lãnh Diệt cũng không cứ thế mà nói ra. Quan hệ giữa hắn và Mạc Tử Yên không thể nói là thân thiết nhưng hắn cảm thấy cô gái này cũng xứng đôi vừa lứa với anh lắm, ít nhất thì Ám Dạ Duật tựa hồ như rất sủng cô, cho nên hắn cũng không thể duy trì tình trạng như nước với lửa với Mạc Tử Yên được, hắn thân là đàn ông, còn chấp nhất với một cô gái, à không phải nói là phụ nữ mang thai sao? Cho nên khi Mạc Tử Yên gọi điện thoại đến nhờ vả, hắn cũng không chút do dự liền đồng ý, bởi vì hắn cũng cảm thấy kể từ ngày ở bệnh viên Ám Dạ Duật có chút kỳ lạ, bản thân mình có con chẳng lẽ không phải điều đáng vui sao? Tôn Lãnh Diệt không biết, bất quá nếu đặt hắn vào trường hợp của Ám Dạ Duật có lẽ hắn sẽ không phản ứng như anh đâu.
“Giống như cái gì?” Động tác trên tay rốt cuộc cũng dừng lại, Ám Dạ Duật ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước, khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc gì, ngay cả Tôn Lãnh Diệt chơi với anh từ nhỏ đến lớn cũng không hiểu được suy nghĩ hiện tại của anh.
“Chính là...” Tôn Lãnh Diệt ngập ngừng, nghĩ đến bạn thân của hắn là một con người thông minh, lại vô cùng lí trí, huống hồ từ nhỏ anh đã được đào tạo để trở thành quân nhân, chắc chắn là sẽ quý trọng sinh mạng, dù sao sứ mạng của quân nhân cũng là bảo vệ tính mạng của mỗi người, đối với việc có con chắc chắn sẽ vui mừng, chỉ là anh không dễ bộc lộ cảm xúc thật của mình mà thôi, tẩy não mình xong hắn liền thở phào nhẹ nhõm, bạn thân của hắn, hắn nhất định phải tin tưởng. Bất quá để Tôn Lãnh Diệt phải thất vọng rồi, những điều trên chỉ là suy nghĩ của hắn, còn về phần suy nghĩ của Ám Dạ Duật thế nào, không ai có thể đoán được, hơn nữa trước giờ gương mặt Ám Dạ Duật đều bộc lộ sự ôn hòa, cho dù hắn có bất mãn với điều gì đi chăng nữa, hiện tại hắn lại trưng ra gương mặt lạnh tanh, rõ ràng trong chuyện này có vấn đề nhưng Tôn Lãnh Diệt lại sợ câu trả lời của anh nên mới không dám nói ra.
“Cậu... sẽ không phải không muốn sinh con đâu nhỉ?” Nói ra những lời này Tôn Lãnh Diệt cũng cảm thấy thấp thỏm, là bạn thân nhiều năm tính tình của nhau cũng xem như rõ ràng.
“Sinh con sẽ khiến cô ấy gặp nguy hiểm.” Ám Dạ Duật nói ra vấn đề mà bấy lâu anh đang suy nghĩ, anh biết rõ hắn đang hỏi về vấn đề gì, dù sao cũng là bạn thân, Tôn Lãnh Diệt dù không hỏi ra nhưng chắc chắn hắn đã nghi ngờ.
Tôn Lãnh Diệt nghe được đáp án liền thở phào, may mắn là không phải anh nói không muốn sinh con, nếu không hắn cũng không biết nên có phản ứng thế nào nữa, dù sao chuyện này cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Tôi biết cậu lo lắng cho cô ấy, nhưng cô ấy đã mang thai rồi, cậu nên học cách chấp nhận.”
“Chỉ vừa mới một hai tháng, vẫn có thể không mang nữa.” Ám Dạ Duật lạnh lùng nói ra một câu, câu nói không đầu không đuôi cũng đủ để người đối diện phải khiếp sợ.
Tôn Lãnh Diệt đứng bật dậy, bộ dạng không thể tin được: “Cậu điên rồi sao? Đó là con của cậu, nếu Mạc Tử Yên nghe được những lời này thì phải làm sao?” Hắn thầm cảm thấy may mắn vì ngày hôm nay đến đây nói chuyện với anh, nếu không bản thân hắn cũng không biết anh vậy mà lại ấp ủ suy nghĩ như thế này.
“Cho nên tôi mới không để cho cô ấy biết.”
“Đừng giỡn nữa, lo lắng là một chuyện nhưng cậu đừng để suy nghĩ lệch lạc đó làm ảnh hưởng chính mình, từ xưa đến nay mười người mẹ sinh con thì có đến tám chín người mẹ tròn con vuông, huống hồ với khoa học hiện tại cũng không cần quá lo lắng.” Sợ bạn thân nghĩ không thông, Tôn Lãnh Diệt nhanh chóng tẩy não Ám Dạ Duật, mong anh nghĩ rằng không phải bất kì người mẹ nào sinh con cũng gặp nguy hiểm.
Ám Dạ Duật trầm mặc không nói.
Hiểu rõ bạn thân, Tôn Lãnh Diệt nghĩ rằng cũng không chỉ có bao nhiêu vấn đề: “Có phải còn vấn đề gì khác không?”
“Nếu cô ấy sinh con ra, tình yêu của cô ấy sẽ chia bớt đi.” Ngày thường Ám Dạ Duật thông minh ôn hòa, cho dù là có chuyện gì anh vẫn bình tĩnh đối mặt, hiện tại anh lại cứ như một đứa trẻ, hết lần này đến lần khác nêu ra một câu hỏi làm khó Tôn Lãnh Diệt.
“Chỉ như vậy?” Tôn Lãnh Diệt không xác định hỏi lại.
Anh nhíu mày: “Lý do này còn chưa đủ lớn sao?”
Lần này đến lượt Tôn Lãnh Diệt rơi vào trầm mặc, hắn biết anh vì cái chết của Diệp Hạo đã để lại bóng ma tâm lí nhưng hiện tại xem ra là không phải, suy nghĩ như vậy của anh không chỉ hoàn toàn là do cái chết của Diệp Hạo mang lại, mà là khi Mạc Tử Yên xuất hiện, Ám Dạ Duật mới có suy nghĩ này, có lẽ là vì muốn độc chiếm Mạc Tử Yên làm của riêng mình nên anh mới có suy nghĩ thế này, thảo nào trước kia Tạ Cẩm Y vẫn luôn muốn Ám Dạ Duật đi trị liệu tâm lí, đặc biệt là sau khi anh và Mạc Tử Yên đang qua lại với nhau, hóa ra ngay từ đầu Tạ Cẩm Y đã biết được sự việc này.
Đột nhiên có chút đồng tình với Tạ Cẩm Y.
“Cậu có bệnh, phải chữa.” Đứa trẻ còn chưa ra đời Ám Dạ Duật đã sợ nó cùng anh tranh giành tình cảm của Mạc Tử Yên, lý do này để Mạc Tử Yên biết được không biết cô ấy sẽ phản ứng ra sao?
“Cảm ơn nhưng tôi rất tốt, Tiểu Yên cũng cảm thấy tôi không có vấn đề gì.”
“Duật, là bạn thân của cậu, tôi phải khuyên cậu một câu, nên cùng Mạc Tử Yên ly hôn đi.” Nếu cứ tiếp tục để anh bên cạnh Mạc Tử Yên bệnh tình của anh sẽ ngày càng nghiêm trọng, Mạc Tử Yên là cô gái tốt, cô ấy không hề biết bản thân yêu một người như thế nào, cô vốn vô tội, hắn cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Ám Dạ Duật hủy hoại cô, mới mang thai mà anh đã nghĩ như vậy, ai biết được một ngày nào đó cô gặp một người đàn ông khác, cho dù không nhưng có hành động thân mật bị Ám Dạ Duật bắt gặp, liệu Ám Dạ Duật có nổi điên lên mà nhốt cô lại hay không? Đó cũng là một phần lý do khi xác định Mạc Tử Yên đã ở bên cạnh anh thì cô tuyệt đối không nên làm tổn thương Ám Dạ Duật, đặc biệt là phản bội, nếu không chỉ sợ Ám Dạ Duật sẽ không chút do dự cùng cô chết chung.
“Tôn Lãnh Diệt, cậu vẫn nên lo cho hôn nhân của cậu đi.” Ánh mắt Ám Dạ Duật bao phủ một lớp sương dày, rõ ràng đói với lời nói của Tôn Lãnh Diệt không hài lòng, nhưng bởi vì hai người là bạn thân nên anh cũng không có nổi giận đùng đùng đập cho hắn một trận.
“Duật, cậu sẽ không tổn thương Mạc Tử Yên đúng không?” Biết rõ khuyên can không có ích gì, hiện tại hắn chỉ muốn một câu trả lời chắc chắn từ anh, ít ra thì như vậy cũng xoa dịu được tâm tình hiện tại của hắn, dù sao Mạc Tử Yên cũng là vợ của anh, anh có động sát ý với cô không, hắn cũng không dám xác định.
“Cô ấy đáng yêu như vậy, sao tôi có thể làm tổn thương cô ấy?”
Tôn Lãnh Diệt thở ra một hơi: “Thế thì tốt, bất quá cậu đừng để cô ấy nghe những lời vừa nãy, tôi nghe Đồng Đồng nói cô ấy có vẻ rất quan tâm đứa trẻ này.” Có người mẹ nào mà không quan tâm con mình? Thế nhưng Tôn Lãnh Diệt lại cảm thấy câu nói này vô cùng châm chọc.
Lúc này đây anh rốt cuộc cũng nở một nụ cười ôn nhu: “Thứ cô ấy quan tâm tôi tất nhiên sẽ không phá hủy nó, nếu không cô ấy sẽ đau lòng.”
Tôn Lãnh Diệt nhíu mày, cứ cảm thấy lời anh nói có chút không đúng nhưng cụ thể thế nào hắn cũng không rõ, bất quá nếu anh đã sợ Mạc Tử Yên đau lòng thì có lẽ anh sẽ không làm gì đứa bé đâu, nhiệm vụ của hắn cũng xem như hoàn thành.
Buổi chiều người trong công ty đều đổ nhau tan làm sớm, hôm nay tâm trạng tổng tài bọn họ có chút kì lạ, nói là vui thì mặt anh không chút biểu cảm, nhưng nếu nói không vui thì làm sao anh lại hứng khởi cho mọi người tan làm sớm? Bất quá là nhân viên thì không nên quá nhiều chuyện, chuyện tổng tài vui hay buồn không quan trọng, âun trọng là hôm nay là một dịp hiếm để mọi người quậy tưng bừng, vừa mới ra khỏi cửa công ty mọi người đều hẹn nhau đi chơi thâu đêm.
Ám Dạ Duật đi đến bãi đậu xe lấy xe, từ trước đến nay anh luôn lái xe một mình mà không có tài xế, cho nên khi anh lái xe rời đi cũng không có ai để ý đến, người ra sau đều nghĩ rằng anh là lái xe về nhà, cũng không có phát hiện phương hướng mà xe anh đang chạy không phải về Ám Dạ gia mà là hướng ngược lại.
Nhà xưởng Tân Hưng là một nhà xưởng may mặc, trước kia do công ty Tân Hưng quản lí, sau đó ngành may mặc ngày càng phát triển nhưng Tân Hưng thì lại không được phát triển như vậy, ông chủ Tân Hưng thấy đầu tư vào đây không được gì nên quyết định bán đi, ôm một túi tiền rồi chạy sang nước ngoài, nhà xưởng Tân Hưng bị bỏ hoang, Ám Dạ thị có hạng mục muốn đập bỏ nhà xưởng này nên đã thu mua nó, hiện tại nhà xưởng là tài sản dưới danh nghĩa của Ám Dạ thị.
Bởi vì quyết định đập bỏ nên xung quanh đều có bảng cấm người đi vào, người nào biết quý trọng tính mạng thì sẽ không đi vào, Ám Dạ Duật cho xe dừng ở cửa sau, khu này vắng người, cửa sau không có nhà nào cả, anh mở cửa sắt đi vào, cửa sắt cũng không có khóa, chỉ là có chút gỉ sét. Bầu trời đã ngã về phương Tây, khắp nơi đều bao trùm một màu cam đỏ rực, bên trong nhà xưởng lại tối đen như mực, bỏ hoang lâu rồi nên không có đèn, điện cũng bị người ta cắt, thế nhưng điều này tựa hồ không làm khó được Ám Dạ Duật, anh đi thẳng một loạt đến căn phòng trên lầu ba, căn phòng nằm ở phía mặt trời lặn, không có đèn nhưng có một cái cửa sổ lớn, ánh nắng mặt trời buổi chiều chiếu rọi vào phòng, hiện lên những bóng người đang ở trong phòng.
Bên trong có hai người đàn ông mặc đồ đen, bộ dạng cao lớn như vệ sĩ của tổng thống nhưng vẻ mặt hung tợn lại giống xã hội đen hơn, loại người này nhìn vào liền biết chỉ nhìn tiền làm việc không nhìn người, bất kể là giết người phóng hỏa, chỉ cần có tiền là có thể sai khiến bọn họ. Bên trong căn phòng còn có một người khác, là một cô gái, cô đang ngồi ở kế cửa sổ, ánh chiều tà như bao trùm lấy thân hình cô gái, trong khung cảnh tối tăm thế này, cô gái vô cùng nổi bật.
Ám Dạ Duật mở cửa đi vào, hai người đàn ông cúi đầu chào anh, anh phất tay cho họ ra ngoài, rất nhanh căn phòng chỉ còn lại hai người, anh đi đến góc phòng, lấy một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt rơi vào một bên mặt không mấy rõ ràng của cô.
“Thế nào? Mấy ngày nay cảm nhận được không?”
Phát hiện có người đến bên cạnh mình, cô gái ngẩng đầu, mặc dù quần áo xốc xếch, đầu tóc rối tung, bộ dáng chật vật nhưng lại không chút ảnh hưởng đến gương mặt xinh đẹp đó, nếu là người thường xuyên đọc tin tức thì có thể nhận ra được cô gái này không ai khác chính là Tiểu Thiên Hậu của Thịnh Thế - Lãnh An Nhiên vừa mới tuyên bố giải nghệ cách đây không lâu, hiện tại cả giới truyền thông đều nhao nhao đi tìm nhưng không tìm được cô, cô như thể đã biến mất rồi vậy.
“Anh...” Giọng cô gái khàn khàn, hoàn toàn khác hẳn với giọng nói thanh thúy vốn có của mình, sự biến đổi ở giọng nói này không phải là do bị viêm họng hay cảm nhiễm, từ mấy ngày trước Lãnh An Nhiên đã nhận ra giọng nói của bản thân có biến hóa rõ rệt nhưng cứ nghĩ là do thời tiết thay đổi ảnh hưởng đến sức khỏe, mấy ngày nữa là hết nhưng hóa ra không phải như vậy, mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Từ ngày cô bị bắt đến đây chỉ có người mang đồ ăn nước uống đến, lần đầu tiên chịu khuất nhục như vậy cho nên cô đã không ăn cơm suốt một ngày, thế nhưng thân thể vì chịu không nổi cơn đói nên ngày hôm sau liền ăn như hổ đói. Lúc đầu cô còn đề phòng bọn họ sẽ bỏ độc cô nhưng bữa cơm đầu tiên rất bình thường, ăn xong cũng không phát hiện có vấn đề gì, nhưng mấy ngày sau đó giọng nói của cô liền bắt đầu có biến hóa, khàn khàn khó nghe, hiện tại giọng cô chẳng khác nào những người bình, thậm chí người bình thường khi nói chuyện còn hay hơn Tiểu Thiên Hậu là cô, lúc này mới nhận ra sự khác thường thì đã quá trễ, bọn họ chắc chắn đã bỏ gì vào cơm hoặc nước để hủy hoại giọng nói của cô, cho nên cả ngày hôm nay cô đều không ăn không uống, rốt cuộc cũng gặp được người mình muốn gặp.
Kể từ ngày cô làm anh bị thương rồi chạy khỏi căn biệt thự bỏ hoang đó, cô liền vội vàng về nhà trốn, quản lí gọi điện cô cũng chẳng nghe, trong lòng sợ hãi cứ dồn dập, khiến cả đêm đó cô gặp phải ác mộng, không thể nào ngủ được. Nỗi sợ hãi đó là do cô làm anh bị thương hay là do ánh mắt anh nhìn cô, cô không biết nhưng cả hai đều khiến cô ám ảnh.
Ngày hôm sau mở mắt ra có người đến cửa tìm cô, cô nghĩ đó là quản lí của mình nhưng không phải, một người đàn ông xa lạ xuất hiện trước nặt cô, còn chưa đợi cô kịp phản ứng hắn đã chụp thuốc mê cô, không biết hắn dùng cách gì mà đưa cô ra khỏi khu nhà đến nơi này. Ngày đầu tiên Lãnh An Nhiên gào thét hết cả hơi, nhưng hai người đó không bận tâm, bọn họ nhốt cô ở nơi này, một ngày ba bữa đều đặn, trong phòng cũng có nhà vệ sinh, Lãnh An Nhiên từng có ý định bỏ trốn nhưng cửa chính canh giữ nghiêm ngặt, cho dù còn lại một người dựa vào sức lực của cô cũng không thể đấu lại người đàn ông, huống hồ trong phòng không có vật nào làm hung khí, cho nên cô muốn phá cửa sổ tìm lối khác, nhưng cửa được xây kín vào tường, giống như các toài nhà cao ốc khác, vật dụng bình thường không thể phá cửa được, nơi này là tầng ba, mặc dù độ cao không cao lắm nhưng nhảy xuống chắc chắn sẽ bị thương, đặc biệt là khi cô gái chân yếu tay mềm như cô, thế nào cũng mất một hai cái tay gì đó.
Cho nên cô đổi sang kế sách thương lượng, đám người này bắt cô cũng chỉ vì tiền, nếu cô cho họ số tiền lớn hơn mà người bắt cô bỏ ra chắc chắn họ sẽ thả cô ra, thế nhưng cho dù cô nói thế nào bọn họ cũng không bận tâm, vì vậy cô đành ngồi đợi người đến, cô biết người bắt cô là ai, cô vừa cho Vân Uyển bắt cóc Mạc Tử Yên hôm qua, hôm nay lại có người đến bắt cóc cô, cho dù Lãnh An Nhiên có ngốc nghếch thế nào cũng biết được ai là kẻ tình nghi lớn nhất, nếu không phải Mạc gia bên kia thì chính là Ám Dạ Duật.
Nhìn đến gương mặt người đàn ông, đáy lòng cô không sinh ra vui mừng vốn có mà thay vào đó là sự sợ hãi, sợ hãi tột cùng, cô sớm đã dự liệu trước, nếu là Mạc gia thì không sao nhưng người đó lại là Ám Dạ Duật, anh vì Mạc Tử Yên nà cho người bắt cóc cô, chứng tỏ địa vị của cô ta trong lòng anh không hề nhỏ.
“Anh... anh muốn thay cô ta trả thù em sao?” Một ngày không ăn uống năng lượng trong cơ thể cũng cạn kiệt, bây giờ ngay cả sức lực nói chuyện mà cô cũng chẳng có.
“Tôi chỉ muốn cô nếm trải mùi vị bị bắt cóc mà thôi.”
“Anh vì cô ta mà cho người bắt cóc em, anh không thấy bản thân quá tàn nhẫn sao? Dù sao em cũng là bạn học cũ của anh mà?” Lãnh An Nhiên cười khổ, dưới ánh hoàng hôn nụ cười của cô gái thêm vài phần bi thương.
“Đây đâu phải lần đầu tiên cô chứng kiến sự tàn nhẫn của tôi?” Ám Dạ Duật bình tĩnh nói ra nhưng lời này.
Lãnh An Nhiên ngây người, bản thân rơi vào trầm tư, đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên cô chứng kiến sự tàn nhẫn của anh, lần đầu tiên cô nhìn thấy một gương mặt khác của Ám Dạ Duật là trước khi quen biết anh, khi đó cô chỉ mới nhập học vào cao trung Nam Thành. Ngày đầu tiên của học kì mới chẳng có gì đáng nói, nhận lớp, giới thiệu giáo viên chủ nhiệm, xếp chỗ ngồi, xong hết mọi chuyện thì ai về nhà nấy, đối với học sinh trong giới quý tộc cao trung Nam Thành cũng không có gì xa lạ, vì vậy tất cả mọi người trong trường ngoại trừ Lãnh An Nhiên đều ra về, sở dĩ cô không về là muốn đi tham quan trường.
Trường học náo nhiệt nhất là giờ nghỉ trưa, vắng lặng nhất là giờ học và giờ ra về, đi được một đoạn đường thì cô nghe thấy được tiếng người, hình như là của một cô gái, cô vốn không đi tiếp, bởi vì trong mắt cô đám thiên chi kiêu tử này đều là loại mắt cao hơn đầu, cô không muốn cùng đám người đó gây sự nhưng sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp mặt nhau, tránh được hôm nay không tránh được ngày mai, không bằng trực tiếp đối diện. Cô ôm ấp tâm trạng bất an đi về phía trước, càng tiến lại gần thì càng nghe rõ tiếng của cô gái, đến gần mới phát hiện ở bên cầu thang có một cặp nam nữ, Lãnh An Nhiên thở phào một hơi, hóa ra là đang hẹn hò à?
Cô gái mặc đồng phục Nam Thành, gương mặt xinh xắn ửng đỏ, bộ dạng ấp úng không nói nên lời, đối diện cô là một chàng thiếu niên tuấn tú, ít nhất thì anh là người điển trai nhất cô từng gặp, anh như một vị hoàng tử khiến người khác chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn mà không dám đến gần, sợ sẽ kinh động đến vẻ đẹp của anh, mặc dù không phải người từng trải nhưng nhìn bộ dạng của cô gái đó rõ ràng là đang hướng anh tỏ tình, đáng tiếc thay anh lại rất nhã nhặn từ chối. Đang líc cô nghĩ rằng câu chuyện đến đây là kết thúc thì cô gái bị từ chối sắc mặt đanh lại, có chút khó coi, bất chấp mọi thứ níu lấy cánh tay chàng trai, cô vốn nghĩ rằng con người lịch sự như anh sẽ nhẹ nhàng đẩy tay cô gái ra khỏi người mình rồi rời đi, không ngờ anh lại không chút lưu tình đẩy cô gái một cái, hai người đang đứng trước cầu thang, cô gái thuận theo ngã xuống cầu thang, may mắn là câu thang chỉ khoảng mười bậc, nếu không cô gái có lẽ sẽ nhập viện, về phần chàng trai sau khi đẩy cô gái ra khỏi người mình, ánh mắt anh dừng lại ở vị trí cô đnag đứng, lúc Lãnh An Nhiên nghĩ rằng anh đã phát hiện ra mình thì anh đã rời đi.
Cô gặp lại anh lần nữa là khi cô bị một đám nữ sinh bắt nạt, Diệp Hạo ra mặt giúp cô, từ đó cô liền trở thành một thành viên của Tam vương Nam Thành, trong ấn tượng của cô, Diệp Hạo là ánh mắt trời sáng chói khiến người khác cảm thấy ấm áp, Tôn Lãnh Diệt là ánh trăng sáng của màn đêm được rất nhiều vì sao vây quanh, còn Ám Dạ Duật là ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, trước mặt mọi người anh là hoàng tử ưu nhã, sau lưng mọi người anh liền hóa ác ma, một con người như anh vốn không phải là mẫu người lí tưởng mà cô đang tìm kiếm, chính là càng tiếp xúc với anh, cô lại bị anh cuốn hút, lúc nhận ra thì bản thân đã thích anh rồi.
Lần thứ hai cô chứng kiến sự tàn nhẫn của anh là khi bước vào mùa xuân, thời tiết S thị vô cùng lạnh lẽo, lễ hội mùa xuân của Nam Thành, cô tình cờ phát hẹn giấy nhắn là có người hẹn anh ra hồ bơi, nếu là trước kia cô sẽ không để ý nhưng hiện tại cô đã thích anh, đối với người hẹn anh vô cùng tò mò, đến nơi mới phát hiện quả nhiên cô gái đó muốn tỏ tình với anh. Không khác gì lần trước, cô gái bị anh từ chối liền bất mãn, đám người này đều là những thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đã xem mình là trung tâm của vũ trụ, tất nhiên là không chịu được bản thân bị từ chối, cho nên cô ta lại cứ dây dưa với anh. Sau đó anh không chút lưu tình đẩy cô xuống hồ bơi, trời xuân nước lạnh, mặc dù cô gái biết bơi nhưng vẫn bị cảm, khi cô ta lên bờ thì anh đã rời đi, ngày hôm sau cô ta nghỉ học, sau đó liền ra nước ngoài, lúc này cô mới hiểu vì sao đám người đó bị anh từ nhỏ và đẩy ngã đều không dám nói chuyện này ra ngoài hay đến tìm anh khởi vinh vấn tội, bởi vì thân phận anh rất đặc thù, người nhà bọn họ không dám đắc tội.
Mười sáu tuổi năm đó anh đã biết thế nào tàn nhẫn, anh sinh ra với vẻ ngoài là hoàng tử nhưng trái tim lại thuộc về ác ma, chỉ cần có người có suy nghĩ không an phận với anh, anh liền sẽ không nương tay, rõ ràng trước đó đã có rất nhiều người làm gương nhưng vì sao Lãnh An Nhiên lại cứ đâm đầu vào?
Có lẽ là vì... yêu?
“Anh muốn thay Mạc Tử Yên trừng phạt em?” Anh muốn cô từ bỏ anh thật sự, lại không chỉ từ chối bằng lời nói, anh muốn dùng hành động để chứng minh điều đó, anh muốn cô chết tâm thì phải hủy hoại thứ quan trọng nhất đối với cô chính là giọng nói của cô, cũng giống như cách cô làm với Mạc Tử Yên, anh càng quan tâm cô ta thì cô sẽ khiến anh phải thất vọng về cô ta, lấy đạo của người trả lại cho người, anh vốn rất giỏi về phàn này.
“Cô đi đi, tôi không muốn Diệp Hạo hận mình.” Ám Dạ Duật đứng dậy, một tuần dày vò là quá đủ, hiện tại là thế giới pháp trị, không dễ giết người, huống hồ nơi này là tài sản dưới danh nghĩa của Ám Dạ thị, giết người trên địa bàn của mình không phải là một lựa chọn thông minh, hơn nữa nếu giết cô ta Diệp Hạo có lẽ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Cô trừng mắt: “Anh đùa ư?” Cô không tin anh lại dễ dàng buông tha cho cô như vậy, cho dù là vì Diệp Hạo đi chăng nữa.
“Trừng phạt kết thúc.” Anh đi đến cửa, hai người đàn ông tránh sang một bên, sau đó đoàn người nối đuôi nhau rời đi.
“Ám Dạ Duật, anh là một tên ác ma. Cô ta có biết gương mặt thật của anh không? Nếu cô ta biết cô ta cũng sẽ rời xa anh thôi!” Giọng nói không còn, sự nghiệp cô cũng mất, có gương mặt xinh đẹp thì được lợi ích gì? Sau này cô không thể đứng trên sân khấu, như vậy thà Ám Dạ Duật giết chết cô còn hơn.
Đối với lời cô nói anh tựa hồ như không nghe thấy, bước chân thản nhiên rời khỏi phòng, hai người đàn ông cũng theo đó rời đi, nhiệm vụ của bọn họ đã chấm dứt, hiện tại bọn họ chỉ cần đi rút tiền rồi rời khỏi nơi này, căn phòng còn lại một mình cô gái, nhìn qua có chút cô độc.