Tuần tra phòng bệnh xong đi ra ngang qua quầy y tá, hai cô y tá trẻ đang tán dóc.
“Lại xảy ra một vụ giết người!”
“Vụ giết người gì?”
“Ở công trường gần tiểu khu nhà tui mới phát hiện một thi thể nữ khỏa thân vô danh, đã chết mấy ngày, thi thể bị chuột gặm cắn không còn nguyên vẹn nữa.”
“Bà đi xem hả?”
“Ngày hôm qua lúc tui tan ca đi qua có nhìn thấy, buổi tối tui cũng không dám đi qua chỗ đó đâu!”
Trần Hãn đi qua quầy y tá trong lòng vững niềm tin, trở lại phòng làm việc làm xong chuyện nên làm, trong lòng không nắm chắc lắm, vừa muốn lấy di động gọi điện thoại liền nhớ lại hắn đang làm chuyện vô dụng. Mỗi lần y thi hành nhiệm vụ, di động chỉ là một thứ để trang trí, gọi cũng như không.
Một mình về đến nhà mà trong nhà lại cực kỳ yên tĩnh, lúc này thanh âm tíc tắc của đồng hồ treo trên tường được khuếch đại vô cùng tận, càng nghe trong lòng càng buồn phiền. Mò lấy điếu thuốc từ dưới bàn trà lên, mới vừa ngậm vào miệng thì nhớ lại chuyện Uông Cẩm Viêm không cho hút thuốc lá, tay dừng lại rồi ném điếu thuốc về, mở TV nhìn chằm chằm vào kênh địa phương nghe những tin tức nhàm chán.
Cánh cửa vừa vang lên, Trần Hãn lập tức lấy lại tinh thần nhìn cửa, Uông Cẩm Viêm vào cửa thấy hắn cũng kinh ngạc, “Tại sao anh còn chưa ngủ?”
Trần Hãn ngại thừa nhận mình quan tâm lo lắng vớ vẩn, thuận tay bấm điều khiển TV, “Ngủ không được nên ngồi ở phòng khách thôi.”
Uông Cẩm Viêm cười cười cởi áo khoác ngồi ở bên cạnh, thấy chỗ đặt bao thuốc lá đã di chuyển nhưng không ngửi thấy mùi thuốc lá, trong lòng cười trộm. “Đang yên đang lành sao lại mất ngủ?”
Trần Hãn vừa muốn nói chuyện thì di động của Uông Cẩm Viêm lại vang lên, Trần Hãn liếc mắt tiếp tục xem TV. Uông Cẩm Viêm nhận điện thoại xong liền đứng lên đi ra ngoài, không quên ngoảnh lại dặn dò hắn, “Trong tủ lạnh có sữa tươi, uống xong rồi đi ngủ sớm một chút đi.”
Trần Hãn nghe tiếng mở cửa càng ngủ không được, liếc nhìn đồng hồ treo tường tiếp tục tíc tắc, đứng dậy lấy đồng hồ treo tường xuống ném qua một bên.
Lúc đầu vốn cho rằng chỉ là một vụ giết người đơn giản, không ngờ không quá mấy ngày lần lượt chết thêm vài người, thi thể đều là phái nữ trẻ tuổi, điều này rõ ràng cho thấy là vụ án giết người có mưu tính trước.
Vụ án vừa xảy ra ngay lập tức đã bị truyền thông đặc biệt quan tâm, cảnh đội vừa phải điều tra án vừa phải ứng phó với truyền thông và cấp trên, tinh thần của tất cả mọi người đều khẩn trương cao độ.
Ảnh chụp thi thể dán ở ngoài nhưng không có người nhà tới nhận xác, trong số người bị báo mất tích cũng không khớp, chạy đôn đáo vài ngày cũng không có kết quả gì, Vương Minh vừa mới được điều tới ngồi ở trong xe càu nhàu, “Sếp Lý hạ nghiêm lệnh xuống, cho kỳ hạn phá án, trăm đầu nghìn mối làm sao tra ra đây! Không kịp chờ bắt được tội phạm thì tôi đã biến thành dưa muối thiu rồi!”
Uông Cẩm Viêm vừa lái xe vừa cười, “Truyền thông quan tâm như thế nên sếp Lý cũng nhận phải áp lực từ cấp trên. Chờ vụ án kết thúc sẽ liền được về nhà ngủ một giấc yên ổn rồi!”
Vương Minh nhếch miệng, “Vẫn là mấy người thanh niên trẻ tuổi mới có lòng hăng hái, tôi làm nghề này nhiều năm như vậy, số lần ngủ yên ổn có thể đếm trên đầu ngón tay. Chị dâu chú thường phàn nàn với tôi, chỉ cần vừa nghe thấy di động của tôi reo lên thì tim đập thất thường huyết áp tăng cao.”
Tôn Tiến cười, “Anh Vương đã thấy hết rồi đấy, đầu năm nay số cô nguyện ý đi theo cảnh sát sống cả đời thật không dễ tìm.”
Lúc này Vương Minh cười rộ lên, “Đúng đấy, chờ các chú đến tuổi của tôi đây sẽ hiểu cuộc sống bình ổn bên vợ con quan trọng đến thế nào.”
Tôn Tiến vỗ Uông Cẩm Viêm một cái, “Nghe chưa Cẩm Viêm, trong đầu đừng suốt ngày ngoại trừ vụ án chỉ có vụ án, lỡ may bạn gái chú chạy mất thì chú có khóc cũng không tìm lại được đâu!”
Uất Trì ngồi ở vị trí phó lái liếc nhìn Uông Cẩm Viêm, Uông Cẩm Viêm gượng cười có nỗi khổ không nói nên lời, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới trong nhà có một người đang chờ y, loại cảm giác này khiến trong lòng y rất ấm áp.
Vụ án này điều tra hơn hai tháng trời, Trần Hãn chỉ nhìn thấy y rời khỏi lúc ban ngày nhưng không nhìn thấy y về vào ban đêm, vụ án chưa phá được nên truyền thông cũng đào không ra cái gì có giá trị, nhiều nhất chỉ biết mấy người chết đều làm phục vụ chuyện khó nói, miễn bàn trong lòng Trần Hãn có bao nhiêu khuất nghẹn, còn không chỗ để nói.
Buổi trưa vừa ăn cơm trưa ở căn tin xong liền được thông báo có một ca phẫu thuật, vừa nghe nói là một cảnh sát bị thương, tim của Trần Hãn liền nâng lên cao chót vót, mãi đến khi thấy tên ở phía trên không phải là Uông Cẩm Viêm thì tim mới coi như trở về vị trí cũ. Nhìn cái tên xa lạ kia, Trần Hãn buồn cười, luôn nói Uông Cẩm Viêm có bệnh nghề nghiệp, tiếp tục thế này nữa mình cũng sẽ sớm bị bệnh tim.
Vụ án vừa được phá, trong đầu Uông Cẩm Viêm chỉ có một ý niệm, đó chính là về nhà, không có gì có thể hấp dẫn được y hơn việc này.
Về đến nhà đã hơn 7 giờ tối, vừa mở cửa Trần Hãn đã làm cơm xong xuôi đang đợi y, Uông Cẩm Viêm có chút được sủng ái mà lo sợ, “Nhìn dáng điệu này chẳng lẽ anh biết hôm nay em về sao?”
Trần Hãn tính là chờ y vừa vào cửa trước tiên sẽ tát y một bạt tai trút giận, nhưng vừa thấy người thì suy nghĩ gì cũng không còn. “Anh bấm ngón tay tính, sau này xin gọi anh là Trần Bán Tiên*!”
(*Bán tiên (半仙): chỉ người tu luyện Đạo giáo, coi như đã tu được thành tiên một nửa.)
Uông Cẩm Viêm khẽ cười tự động quên cách ăn nói ngang ngạnh của hắn, cởi áo khoác tiến tới ôm cổ hắn, ghé vào tai hắn thì thầm, “Không phải là không xem tin tức sao?”
Trần Hãn vỗ mông y một cái, thời khắc ôm người kia mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là niềm tin trong lòng. “Tranh làm một công dân tốt không được à! Mau tới ăn cơm đi.”
Uông Cẩm Viêm buông tay ra gật đầu. Y và Trần Hãn sẽ không có con cái, nhưng có cái gì có thể khiến người ta lưu luyến hơn việc được ở cùng một chỗ với người mình yêu trọn đời chứ.
Im lặng ăn cơm, không đợi Trần Hãn thu dọn xong liền bị Uông Cẩm Viêm dùng tốc độ truy tội phạm kéo vào phòng vệ sinh. Nhìn hành vi thô lỗ cởi quần áo của ngươì kia làm Trần Hãn vừa tức vừa cười, “Anh nói này em gọi một tiếng không được sao? Người không biết còn tưởng em bắt cóc đấy!”
Uông Cẩm Viêm cười, nước nóng vừa bật làm sương mù nhanh chóng bao phủ toàn bộ phòng tắm, ngay cả hô hấp cũng theo đó mà càng ám muội, không muốn nhiều lời hơn nữa, Trần Hãn ôm lấy đầu y bắt đầu hôn, sau khi cảm nhận được sự phối hợp của Uông Cẩm Viêm liền biến thành điên cuồng.
Da thịt trần trụi dán sát cọ vào nhau, ngoại trừ da thịt thân thiết còn cảm nhận được nhiều hơn nữa là sức nóng hầm hập. Nín một hơi hôn lẫn nhau không chịu nhận thua.
Nhưng sự thật chứng minh rằng y không có khí dài bằng Trần Hãn, bị hôn môi đến có chút ngộp thở. Dịch đầu thở một ngụm lớn, nhận thấy Trần Hãn lại lần nữa tiến tới Uông Cẩm Viêm nhận thua, “Anh thắng!”
Trần Hãn gặm một cái nơi khoé miệng y rồi cười như một con cáo vừa ăn trộm được gà, Uông Cẩm Viêm tức giận liền cắn một cái trên bả vai hắn.
Hai người đang triền miên khó tách rời trong phòng tắm, cơ thể của Uông Cẩm Việm dựa ở đằng sau một chút đụng phải chốt máy nước nóng, không có tiếng nước chảy tiếng chuông điện thoại di động lanh lảnh vang lên.
Hai người liếc mắt nhìn nhau mặt đen lại, Uông Cẩm Viêm vội vội vàng vàng ra khỏi phòng tắm mới nhớ di động của mình vẫn để trong túi quần chưa lấy ra, đang ra sức tìm trong phòng ngủ để xác định tiếng chuông điện thoại không phải là của mình.
Trần Hãn mặt đen lại ngay cả lòng kêu rên cũng không có, dãy số hiện ra là bệnh viện gọi tới, liếc nhìn Uông Cẩm Viêm rồi nhận điện thoại, “Alo?”
Uông Cẩm Viêm tựa ở bên cửa phòng ngửa nhìn y tiếp điện thoại xong mới mở miệng, “Có chuyện sao?”
Trần Hãn nhíu mày gật đầu, “Trên đường cao tốc có một chiếc xe đò bị lật, anh phải lập tức về bệnh viện.”
Uông Cẩm Viêm gật đầu, Trần Hãn thay quần áo xong đi qua bên cạnh y nhìn thấy sắc mặt của y liền giơ tay lên sờ sờ mặt y, “Em cũng cực khổ tròn mấy tháng rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”
Uông Cẩm Viêm bắt tay hắn lại rồi hôn lên một cái xong gật đầu, nhìn hắn ba chân bốn cẳng rời nhà chỉ có mình một mình thở dài, làm một người đàn ông lặng lẽ ủng hộ một người nam nhân tốt cũng không dễ dàng gì.
Đi tới bên giường ném mình lên giường lúc này mới thấy đồng hồ vốn treo ở phòng khách, Trần Hãn vừa đi nhà liền trở nên trống trảivà yên tĩnh. Uông Cẩm Viêm liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường xúi quẩy rồi bay qua nằm nơi chỗ Trần Hãn nhắm mắt lại. Tình yêu động lòng người không chỉ là thứ tốt đẹp khiến kẻ khác mơ ước, mà hơn thế nữa chính là tình cảm qua lại giữa hai người.