Thật vất vả chịu đựng đến tan tầm về nhà vừa mở tủ quần áo ra là một cái và vạt màu xanh nhạt chói loà treo bên trong, đối lập rõ rệt với những cái cà vạt khác. Đây là quà sinh nhật Lý Hi tặng hắn vào sinh nhật năm ngoái. Cũng là ở vị trí này, Lý Hi tự tay thắt cà vạt cho hắn, chu miệng cảnh cáo hắn: “Mua cà vạt cho anh ngụ ý là nút buộc tre(1) không cho phép anh làm bậy, bằng không sẽ dùng cái cà vạt này siết chết anh.”
Chờ hắn lấy lại tinh thần đã cầm cái cà vạt kia ở trên tay, mỗi một chi tiết rõ mồn một khiến hắn thống hận. Tiện tay ném cà vạt vào góc phòng đóng cửa tủ quần áo lại dựa ở một bên thở hổn hển. Đèn bàn cũ kĩ màu đỏ bên cạnh đầu giường lắc lư, có lẽ ban nãy vô tình đụng phải, đang không ngừng rung lắc dữ dội. Vật này cũng là thứ Lý Hi thích, lúc trước cậu chỉ vào cái đèn cũ này nói, “Thứ này chính là anh, tuy rằng anh sẽ trở nên rất già rất xấu, nhưng em sẽ không chê anh đâu!”
Trần Hãn ném nó vào thùng rác, không dám nhìn đồ vật ở trong phòng nữa, tựa hồ tuỳ tiện liếc mắt liền có thể tìm thấy bóng dáng của Lý Hi. Nghĩ tới những thứ này hắn liền thấy phiền, nằm ở trên giường lấy điện thoại di động ra gọi Uông Cẩm Viêm. “Hôm nay là sinh nhật tôi, cùng mừng sinh nhật với tôi đi.”
Uông Cẩm Viêm vừa mới tan sở, nhận được điện thoại của Trần Hãn còn rất khó hiểu, thông thường bọn họ chỉ liên lạc bằng mấy tin nhắn ngắn. Ấn nút trả lời liền nghe ra được tâm trạng chán chường trong thanh âm của hắn, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý. “Được, tôi đãi khách!”
Cúp điện thoại, Trần Hãn nhếch khoé môi cười nhạo chính mình, ấy vậy mà lại nghĩ tới chuyện mừng sinh nhật cùng với bạn giường. Điện thoại di động ở trong tay rung lên, cầm lên thấy Uông Cẩm Viêm nhắn một tin ngắn qua, trên đó ghi địa chỉ và tên của quán cơm.
Lúc Trần Hãn lái xe đến, Uông Cẩm Viêm đã cầm thực đơn đang đợi hắn.
Đây là một nhà hàng kiểu Trung Quốc, lầu hai có một cửa sổ lớn sát sàn, y chọn vị trí ở trong góc, khách đến ăn còn chưa đông. Bất luận là cảnh vật chung quanh hay là cái gì đó không giải thích được, Trần Hãn đều rất thích.
Uông Cẩm Viêm nhìn thấy hắn ngồi xuống đưa thực đơn qua cho hắn, “Thọ tinh* gọi món ăn đi!”
(*Thọ tinh (寿星): người mừng sinh nhật)
Trần Hãn nhìn y cười cười, nhân viên phục vụ nghiêm chỉnh đứng ở một bên chờ bọn hắn gọi món ăn. Nhanh chóng chỉ vài món ăn, người phục vụ liền cầm thực đơn rời đi, còn lại hai người mặt đối mặt không biết nên nói gì. Ngoại trừ lên giường ra đây là lần đầu tiên bọn hắn ngồi chung một chỗ, cảm thấy rất mới lạ, cũng có chút khẩn trương, quan sát lẫn nhau trao đổi ánh mắt, Uông Cẩm Viêm mở miệng trước. Y thích có chuyện thì nói thẳng, không nói lời nào như thế này rất lúng túng, “Anh và bạn chia tay nhau?”
Trần Hãn không ngờ y hỏi thẳng, không vòng vèo cũng không lừa gạt, mới vừa uống một ngụm thiếu chút nữa phun ra ngoài, để ly xuống nhìn y, “Chẳng lẽ trên mặt tôi có viết hai chữ chia tay?”
Uông Cẩm Viêm nhịn cười nhưng không nhịn được, nhún vai, “Không viết chia tay, nhưng vẻ mặt viết: tôi khó chịu!”
Trần Hãn bĩu miệng, dựa ra đàng sau, “Mắc bệnh nghề nghiệp chứ gì? Thật là biết cách chọc trúng chỗ đau của người ta.”*
(*Nguyên văn (“陈瀚扯了下嘴角往后一靠.”你这算是职业病? 还真会接人伤疤!”): Câu này Nguyệt bí nên đã nhờ em Tịnh và bạn Bòn Idlehouse trên fb giúp đỡ ah ^^ Cảm ơn hai người đẹp rất nhiều *iu iu*)
Sau đó Uông Cẩm Viêm cười lên, “Tôi cũng không phải cố ý cười nhạo anh. Nhưng mà thật sự nhìn không ra anh là một người si tình!”
Trần Hãn cũng cười lên, mò mẫm quần áo mới nhớ mình không có mang thuốc lá theo. “Si tình dù sao cũng tốt hơn vô tình, hay là mặt tôi nhìn giống kẻ bạc tình?”
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Uông Cẩm Viêm thấy động tác của hắn cũng biết là đang tìm điếu thuốc, ném thuốc lá cùng cái bật lửa của mình qua cho hắn. Biết hắn lái xe đến không dám mời rượu đế, khui chai bia rót cho hắn. “Chưa đến mức độ như kẻ bạc tình, nhưng không tính là giống một người tốt!”
Trần Hãn nhận lấy điếu thuốc châm lên, tay ngừng lại, biết y nói đến chuyện lần đầu tiên bọn hắn gặp mặt, thật là một hồi ức chẳng vui vẻ gì.
Uông Cẩm Viêm lắc đầu khi hắn đưa điếu thuốc qua, “Xem ra anh định tiếp tục kéo dài tình cảm sao?”
Trần Hãn hít một ngụm khói trong lòng thoải mái hơn, đối với câu hỏi của Uông Cẩm Viêm, hắn thật sự không có ý nghĩ này, “Người cũng đã đi tôi kéo dài tình cảm cho ai xem đây! Tôi định cho thuê phòng đổi chỗ ở.”
Uông Cẩm Viêm nghe hắn nói như vậy suy nghĩ một chút. Tìm không phải dễ dàng như vậy, dù sao y cũng không chán ghét, phòng của y cũng chỉ có một mình y ở, thêm một người cũng không sao, đưa ra đề nghị, “Không bằng trước tiên dọn tới chỗ tôi, chờ anh tìm được phòng thích hợp sẽ dọn đi.”
Trần Hãn nở nụ cười, nếu y cũng đã hào phóng như vậy, hắn tiếp tục già mồm làm cái quái gì nữa! “Được!”
Hai người trò chuyện câu được câu mất, tuy Uông Cẩm Viêm nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng còn chưa tới nỗi quá khác biệt, trái lại, quan điểm của y còn khá đồng nhất với mình, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ngoài lên giường ra, bọn họ còn có thể ngồi chung một chỗ yên tĩnh nói chuyện phiếm như vậy, cảm giác không tồi.
Khi đưa hắn về nhà, Uông Cẩm Viêm đưa chìa khoá dự phòng cho hắn, “Anh muốn lúc nào qua cũng không cần báo với tôi.”
Trần Hãn gật gật đầu, hảo cảm đối với Uông Cẩm Viêm thật sự không phải chỉ tăng một cấp bậc.
Trần Hãn cố ý chọn một ngày nghỉ để chuyển nhà. Đồ đạc của hắn không nhiều, cũng không cần tìm công ty dọn nhà, tự hắn đi qua đi lại hai chuyến cũng đã gần xong, chỉ toàn quần áo và sách. Cần đem theo gì thì đóng gói lại, thu dọn đồ đạc của Lý Hi khiến hắn vô cùng buồn bực, cuối cùng đơn giản đều bị hắn khoá ở trong phòng sách cho xong chuyện, sau khi điền giấy cho thuê bất động sản hắn liền rời đi.
Nhà của Uông Cẩm Viêm ở lầu ba, tiểu khu cũ kỹ, khắp nơi đều là nhà cao tầng mọc san sát, tiểu khu cao cấp ở trong thành thị, tầng lầu như vậy thật sự có thể dùng từ đơn sơ để hình dung, cũng may tầng lầu không cao. Chuyển thùng đồ lên lầu, trong hành lang rất hẹp, khi tới cửa hắn cũng đã thở hổn hển. Nhìn loại cửa chống trộm chỉ có thể phòng quân tử không thể phòng tiểu nhân ở trước mặt, hắn nghĩ tới một chuyện cười, một gói mì ăn liền có thể ra vào bất cứ tiểu khu nào*. Mà cửa này, ngay cả mì ăn liền cũng không dùng, một đá là được rồi.
(*Một gói mì ăn liền có thể ra vào bất cứ tiểu khu nào (一包方便面可以出入任何小区): Ý là dùng sợi mì ăn liền vẫn có thể mở khoá cửa.)
Dùng chìa khoá dự bị mở cửa, phòng khách rộng rãi sáng sủa khiến Trần Hãn vô cùng thoải mái, phòng ngủ ở bên trái, bên phải là phòng bếp kiểu mở(2), chính diện là một cửa sổ sát đất, tuy nhà tổng thể cỡ 60 mét vuông, nhưng bố cục hợp lý nhìn qua không gò bó chút nào. Loại phong cách đơn giản cởi mở này thật phù hợp với cá tính của Uông Cẩm Viêm. Vốn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ là một ổ heo, làm cảnh sát luôn luôn ở bên ngoài, sinh hoạt rất bẩn thỉu. Nhìn sàn nhà sạch sẽ, phòng khách không có đồ linh tinh ngổn ngang gì, dễ nhận thấy Uông Cẩm Viêm không phải là loại này, như thế khiến hắn rất vui mừng.
Trần Hãn cất xong đồ đạc đứng ở sân thượng ngắm nhìn một cây đại thụ dường như đã mấy đời trong tiểu khu, đứng ở chỗ này rốt cuộc hắn mới thấy tình cảm hơn ba năm của bọn họ đã kết thúc. Hút thuốc xong đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đây coi như là hắn và Uông Cẩm Viêm từ quan hệ bạn giường biến thành chính thức ở chung sao? Suy nghĩ lại liền lắc đầu.
Dọn dẹp xong cái thùng cuối cùng Trần Hãn ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách nghỉ ngơi, lấy điện thoại di động ra không quên chào hỏi Uông Cẩm Viêm, nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: Chính thức vào ở!
Uông Cẩm Viêm nhìn tin nhắn ngắn cười một tiếng, ngón tay nhanh chóng trả lời: Chúc mừng dời đến nhà mới!
Đây là lần đầu tiên Uông Cẩm Viêm ở chung với bạn giường, mà nếu như người nọ là Trần Hãn thì y không cảm thấy phản cảm lắm. Dù sao y cũng chưa từng trải nghiệm sinh hoạt của hai người ở cùng một chỗ, hết giờ làm về đến nhà giúp hắn dọn dẹp xong đồ đạc, hai người ngồi trên giường bắt đầu thảo luận chi tiết các vấn đề trong sinh hoạt. Nếu nói dân lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu, tuy buổi trưa bọn họ đều ăn ở căn tin, nhưng vẫn sẽ ăn cơm tối ở nhà. Hai người mắt đối mắt nhìn nhau hồi lâu vẫn không có kết quả.
“Tôi không nấu cơm!” Trước kia mỗi ngày hắn phục vụ Lý Hi như hầu hạ tổ tông, nhưng bây giờ Lý Hi đã đi, hắn nhìn thấy nhà bếp liền thấy chán ghét. Đây chính là thái độ của Trần Hãn.
Uông Cẩm Viêm cảm thấy có thể hiểu được, đa số đàn ông bao gồm cả y đều không thích vào phòng bếp. Nhưng bây giờ thêm một người mà Uông Cẩm Viêm thì không thể mỗi ngày đều tuỳ tiện ứng phó giống như trước được nữa, thấy thái độ chán ghét nhà bếp của Trần Hãn, chỉ có thể do y chủ động nấu ăn, cũng may hắn vẫn sẽ làm những việc nhà đơn giản. Cứ như vậy, Uông Cẩm Viêm thăng cấp thành người đàn ông nội trợ, hai người chính thức bắt đầu cuộc sống ở chung.