Mặt Uất Trì biến sắc, “Không thấy, Cẩm Viêm, chúng ta đi thôi.”
Uông Cẩm Viêm cũng không có hứng thú với tin tức trọng điểm gì gì đó nên gật đầu, “Chờ tôi sửa soạn tài liệu xong đã.”
Tôn Tiến tìm một vòng không tìm được đành bỏ một mình ngồi tại chỗ cảm thán, “Về sau còn ai dám làm chuyện tốt nữa chứ, một bác sĩ tốt cứu người kết quả bị cắn lây bệnh AIDS, aiz!”
Uất Trì ho khan một tiếng, “Trở về rồi chỉnh lý cũng được, chúng ta đi trước đi.”
Uông Cẩm Viêm vừa nghe nói hai chữ ‘bác sĩ’ thì tim nảy lên, dự cảm xấu dâng lên trong lòng, “Đợi đã, bác sĩ của bệnh viện nào? Tên gì?”
Tôn Tiến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y liền sửng sốt một chút, suy nghĩ kỹ lưỡng mới nhớ ra, “Bệnh viện Trung Tâm Thành Phố, tên gì không nhớ, nhưng nhớ hình như họ Trần…”
Tay Uông Cẩm Viêm run rẩy làm toàn bộ văn kiện rơi xuống đất, Tôn Tiến thấy được gì đó không đúng, “Cẩm Viêm, cậu không sao chứ?”
Uông Cẩm Viêm hoàn toàn không nghe được hắn nói gì, toàn bộ trong trí não đều là Trần Hãn. Không nói hai lời xoay người chạy ra ngoài, Uất Trì kéo y lại, “Cẩm Viêm, trước tiên cậu đừng kích động, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi!”
Uông Cẩm Viêm thoát ra khỏi sự lôi kéo của hắn, “Cho dù có phải hay không tôi cũng phải nhanh chóng đến xem, cậu giúp tôi xin nghỉ phép với đội trưởng Lý!” Nói xong tựa như một cơn gió lao xuống lầu.
Vừa chạy vừa gọi điện cho Trần Hãn, nhưng vô luận y gọi đối phương thế nào thì vẫn là một giọng nữ cứng ngắc lạnh như băng kia: “Số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi…”
Uông Cẩm Viêm nóng ruột tới cực điểm, trong lòng không ngừng cầu khẩn: Trần Hãn, nghìn vạn lần đừng có việc gì.
Mặc dọc đường kẹt xe Uông Cẩm Viêm vẫn lao như điên đến bệnh viện, níu lấy một y tá đi ngang qua hỏi, “Xin hỏi, bác sĩ Trần Hãn ở đâu?”
Y tá trẻ nhìn dáng vẻ thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi của y, “Bác sĩ Trần xảy ra chút chuyện nên đã về nhà nghỉ ngơi rồi, mấy ngày nữa mới đi làm.”
Uông Cẩm Viêm quên cả nói cảm ơn quay đầu chạy đến nhà Trần Hãn.
Đứng trong thang máy đi lên nhà Trần Hãn, cửa nhà đóng kín trong phòng cũng không có một âm thanh nào, điều này càng khiến tim Uông Cẩm Viêm đập rộn lên. Không để ý tới vấn đề có nhiễu dân hay không, nhấn chuông gõ cửa điên cuồng, “Trần Hãn tôi biết anh đang ở trong nhà, anh mau mở cửa! Trần Hãn!”
Cho dù y đập loạn thế nào kêu ra sao trong phòng vẫn không có một tiếng trả lời, Uông Cẩm Viêm nóng tính, gõ mạnh cửa kêu gào, “Trần Hãn, anh mở cửa ra.”
Cửa nhà đối diện đột nhiên mở ra là một bác gái, “Ái chà chàng trai, cậu còn gõ thế nữa thì bệnh tim của bác đây sẽ lên cơn mất!”
Uông Cẩm Viêm sốt ruột đến hai mắt đều bốc lửa, “Xin lỗi bác gái, cháu sợ anh ấy xảy ra chuyện gì, lại không có cách nào mở cửa, thật sự xin lỗi.”
Bác gái vừa nghe liền hiểu ra, “Vậy cậu đừng gõ nữa, nhanh đi tìm người quản lý tới, bác cũng không thấy người trong nhà này ít nhất mấy ngày rồi.”
Uông Cẩm Viêm lập tức lao xuống lầu tìm quản lý đến, người của công ty quản lý mang theo chìa khoá dự phòng mở cửa cho Uông Cẩm Viêm. Cửa vừa mở ra Uông Cẩm Viêm không nhìn thấy Trần Hãn, trong phòng kéo rèm cửa sổ lại không một chút ánh sáng, bên trong đen thẫm một mảng. Tay mò mở công tắc điện quét qua một vòng trong phòng khách không thấy ai, khắp nơi đều loạn tùng phèo không ai dọn dẹp, xộc ra mùi thuốc lá sặc người. Uông Cẩm Viêm vọt tới trong phòng ngủ mới nhìn thấy người đang nằm trên giường.
“Trần Hãn, Trần Hãn!” Uông Cẩm Viêm vén chăn lên ra sức lay hắn.
Đang lúc nhân viên quản lý đang cân nhắc xem có nên gọi xe cứu thương hay báo cảnh sát hay không thì Trần Hãn mở mắt, sắc mặt ảm đạm giọng khàn khàn mở miệng. “Cậu tới làm gì? Đi ra ngoài!”
Cuối cùng Uông Cẩm Viêm nghe hắn mở miệng liền thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn nhân viên bên quản lý rồi tiễn họ đi thì mới ổn định lại tâm trạng không ngừng phập phồng của mình. Ngồi xổm trước giường xem xét, dùng giọng thật nhẹ nhàng hỏi hắn, “Ăn cơm chưa?”
Trần Hãn xoay người nhắm mắt lại, “Cút!”
Uổng Cẩm Viêm khẽ thở dài, đứng lên đi vào bếp tìm một vòng, trong tủ lạnh căn bản cũng không có đồ gì ăn được, ngoại trừ rượu bia thì là thuốc lá, còn có mấy túi bánh bao đã quá hạn. Khó khăn tìm mãi mới lục được một quả trứng gà sống và mì sợi, Uông Cẩm Viêm nấu một tô mì, làm xong bưng đến trước giường. “Ngồi dậy ăn chút gì đó đi!”
Trần Hãn nằm ở trên giường không nhúc nhích, Uông Cẩm Viêm đặt ở trên tủ đầu giường, lôi Trần Hãn dậy, “Anh đang phát cáu với ai chứ? Không ăn không uống thì có thể giải quyết vấn đề sao?”
Trần Hãn nhìn y một cái rồi rút tay ra, “Uông Cẩm Viêm, từ trước đến nay tôi không hề yêu cậu, bây giờ ngược lại cậu còn bám dính vào thì thú vị lắm à?”
Uông Cẩm Viêm nắm chặt quả đấm hít sâu một hơi, tự nói với mình phải bình tĩnh lại. “Anh xem như tôi xen vào chuyện của người khác là được rồi, con mèo con chó ở ven đường mà tôi còn đi cứu, huống gì là một người sống sờ sờ như anh. Trước tiên ăn chút gì đi.”
Trần Hãn nhìn y bưng mì tới, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, vẫy tay khiến tô mì lật úp rớt trên đất, “Tôi lặp lại lần nữa, cút! Đừng quên bây giờ chúng ta không còn là quan hệ bạn giường cũng chưa bao giờ là người yêu, tôi đã có người yêu, không cần cậu tới giả làm người lương thiện!”
Uông Cẩm Viêm nhìn cái tô bị rớt bể trên đất cùng nước sôi và sợi mì đầy đất, trong lòng bực bội. Không phải chỉ vì những lời này của Trần Hãn, hơn thế là vì Trần Hãn cam chịu gục ngã như thế.
Đứng dậy dọn dẹp đống lộn xôn đầy đất, “Nếu như anh cho rằng những thứ này có thể khiến tôi bỏ đi thì anh đã sai hoàn toàn rồi Trần Hãn.”
Trần Hãn quét mắt nhìn y xoay người tiếp tục nằm cứng đờ ở trên giường. Uông Cẩm Viêm thu dọn xong ngồi trên giường nhìn hắn, nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của hắn nên nghĩ có thể hắn đang ngủ. Giơ tay lên muốn xoa tóc hắn, nhưng tay cứng đờ giữa không trung làm thế nào cũng không hạ xuống được, y sợ bản thân sẽ sụp đổ trước Trần Hãn. Lúc này bất luận phát sinh ra chuyện gì thì y cũng phải cùng Trần Hãn vượt qua, cho nên càng không thể chưa đánh đã thua.
Thu tay về nắm lại thật chặt, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, vào giờ phút này bất cứ tâm tình gì của y cũng có thể ảnh hưởng Trần Hãn, y chỉ hy vọng Trần Hãn có thể tỉnh lại, tìm lại chính mình.
Nghe được tiếng đóng cửa khẽ khàng, Trần Hãn yên lặng mở hai mắt ra rồi lại từ từ đóng lại. Có lẽ như vậy đối với ai cũng tốt!
Uông Cẩm Viêm không dám đi xa, đang ở siêu thị gần đó mua một đống nguyên liệu nấu ăn và vật dụng hàng ngày. Từ siêu thị đi ra thì thấy Lý Hi ở dưới lầu, hai người không hẹn mà gặp. Nhìn qua nhìn lại đều có cảm giác lúng túng, Uông Cẩm Viêm mở lời trước, “Lên đi, Trần Hãn ở trên lầu.”
Lý Hi gật đầu rồi hai người cùng nhau vào thang máy, khi thang máy khởi động Uông Cẩm Viêm đưa lưng về phía cậu dặn dò, “Tâm trạng của Trần Hãn hơi bất ổn, không nên kích động hắn.”
“Ừ, tôi biết rồi!”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy, Uông Cẩm Viêm dùng chìa khoá mở cửa, không tiếng động chỉ tay về phía phòng ngủ với Lý Hi, sau khi Uông Cẩm Viêm kéo rèm cửa sổ phòng khách rồi mở cửa sổ để thoáng khí ra thì đem nguyên liệu nấu ăn vào bếp.
Lý Hi đi tới bên giường, “Trần Hãn, em là Lý Hi!”
Trần Hãn không động đậy, Lý Hi chần chừ một chút rồi từ từ đến gần, “Em biết trong lòng anh không dễ chịu, nhưng…”
Bỗng nhiên Trần Hãn lao người tới doạ Lý Hi cả kinh suýt nữa rớt xuống từ trên giường, “Tôi không sao cậu đi đi.”
“Trần Hãn…” Lý Hi có chút sợ hắn, thanh âm cũng bất ổn hơi run run.
“Tôi nói đi, cậu không nghe sao? Cút!” Trần Hãn hoàn toàn bùng nổ, đèn bàn trên tủ đầu giường bị Trần Hãn đập bể, thiếu chút nữa Lý Hi đã thất thanh chạy ra khỏi phòng ngủ.
Uông Cẩm Viêm nghe thấy tiếng động liền ra khỏi phòng bếp, “Làm sao vậy?”
Lý Hi vừa tủi thân vừa khóc, “Vì sao Trần Hãn lại biến thành như thế, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ…”
Uông Cẩm Viêm lập tức lôi kéo Lý Hi đi qua một bên, “Tâm trạng của hắn không tốt lắm, cậu cũng đừng quá để ý.”
Lý Hi gật đầu, hai người cùng đến cửa phòng ngủ, Trần Hãn đứng ở trên sàn đập nát tất cả những gì có thể đập nát, mảnh vụn đầy đất, một phòng lộn xộn.
Lý Hi chưa bao giờ thấy một Trần Hãn cuồng bạo như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng xa lạ và đau lòng.
Uông Cẩm Viêm chú ý tới tay Trần Hãn không biết bị gì rạch phải, máu tươi chảy xuống trên sàn nhà vài vết máu vô cùng chói mắt, hiển nhiên Lý Hi cũng nhìn thấy, nhưng sợ không biết nên làm thế nào cho phải.
Uông Cẩm Viêm quay đầu nhìn Lý Hi, “Cậu đi tìm hòm thuốc, tôi đè vết thương hắn lại.”
Lý Hi gật đầu tìm kiếm trong phòng khách, Uông Cẩm Viêm tiến lên chế trụ lấy hắn, “Ngón tay của anh có vết cắt, đừng lộn xộn!”
“Không cần cậu quan tâm tôi!” Trần Hãn không phối hợp, Uông Cẩm Viêm lại không dám dùng sức, trên đất toàn là mảnh vụn, thật sợ làm hắn bị thương.
Lý Hi cầm hòm thuốc tới thấy hai người đang đánh tay đôi không dám tới gần, “Hòm thuốc cho anh!”
Uông Cẩm Viêm không dám thả tay gọi Lý Hi, “Cậu đem tới đi!”
“Tôi…” Lý Hi dừng lại không tiến lên, bây giờ Trần Hãn có thể là người bệnh AIDS, không ai biết hắn có bị lây nhiễm hay không, cậu không dám tuỳ tiện đến gần, huống gì bây giờ Trần Hãn bị thương, máu tươi chảy đầy tay.
Hành động của Lý Hi càng kích thích Trần Hãn, đẩy Uông Cẩm Viêm ra mắt đầy tia máu, sắc mặt tái xanh thở hổn hển, “Đều cút hết cho tôi! Tôi không cần các người tới thương hại! Cút!”
Uông Cẩm Viêm thật sự sự hối hận mình đem Lý Hi đi lên, nhìn Trần Hãn nóng nảy khiến Uông Cẩm Viêm vừa tức vừa đau lòng, “Cút em gái anh, anh tới tới đi đi có mỗi từ này, chẳng có chút mới mẻ.” Uông Cẩm Viêm lấy băng gạc từ trong hòm thuốc ra cẩn thận đề phòng Trần Hãn lại lần nữa tự làm mình bị thương chậm rãi đến gần, thanh âm chậm rãi, “Đưa tay cho tôi!”
“Các người đều cách tôi ra xa một chút!” Trần Hãn thống khổ ngồi chổm hổm dưới đất.
“Cách anh bao xa thì gọi là xa?! Anh đứng lên cho tôi, kết quả kiểm tra còn chưa có, đừng biến mình thành người bệnh trước, anh không phải là một bệnh nhân được đãi ngộ đặc biệt! Đừng tưởng rằng anh gầm thét đôi câu là có thể hù chết người khác!” Uông Cẩm Viêm nhìn thấy hắn thế thì trong lòng cũng không dễ chịu gì, Lý Hi đứng ở một bên không biết làm sao, Uông Cẩm Viêm cũng không trông mong cậu có thể chế trụ Trần Hãn. Thử thăm dò rồi nhích gần lại một chút, tâm trạng của Trần Hãn rất kích động, hoàn toàn không cho y tới gần.
Uông Cẩm Viêm cũng nổi giận, “Trần Hãn, ĐM anh có phải là đàn ông hay không, cho dù anh thật sự bị lây bệnh AIDS thì thế nào? Có phải cảm thấy chỉ một mình anh bị cái bệnh này thì trong lòng thấy bất công hả! Nói cho anh biết anh còn lâu mới chết.” Nói xong Uông Cẩm Viêm thừa dịp hắn ngẩn người liền xông tới bắt hắn lại, Trần Hãn giãy giụa kịch liệt.
“Đừng ép tôi phải ra tay với anh, Trần Hãn!” Uông Cẩm Viêm siết chặt nắm tay hung ác nhìn hắn.
Trần Hãn cười khẩy, “Nếu không sợ bị lây thì cậu cứ đánh đi!”
Uông Cẩm Viêm liếc nhìn hắn, giơ tay lên nắm lấy mảnh kính bể trên đất không chút do dự rạch ngón tay rồi ấn thẳng xuống vết thương của Trần Hãn. Trần Hãn bị hành động đột ngột của y làm cho sợ hãi đến thất kinh lập tức kéo cánh tay bị thương ra ngăn y lại, “Cậu điên rồi?”
“Đúng, tôi chính là điên rồi. Anh cũng điên rồi mà anh nghĩ tôi có thể bình thường được sao?” Uông Cẩm Viêm thở hổn hển vành mắt đỏ bừng, ánh nước mắt ở hốc mắt lấp lánh nhưng quật cường không chịu rơi xuống. “Nếu như anh chỉ là sợ chết một mình thì tôi đây sẽ chết chùm cùng anh!”
Trần Hãn được sự dứt khoát cùng nghiêm tục ở trong mắt y làm cho bình tĩnh lại mà từ từ buông tay ra không giãy giụa nữa, Uông Cẩm Viêm cúi đầu nhanh chóng xử lý vết thương trên tay hắn. Ở cùng với hắn hơn hai năm, cái khác thì không học được, nhưng xử lý vết thương thì cũng khá lành nghề.
Đỡ Trần Hãn dậy ngồi ở trên giường, Uông Cẩm Viêm thu dọn mảnh vụn đầy trên đất. Trần Hãn ngồi ở trên giương yên lặng nhìn y liên tục bận rộn mà trong đầu suy đi nghĩ lại rất nhiều lần.
Chờ Uông Cẩm Viêm dọn dẹp xong mới phát hiện không biết từ lúc nào Lý Hi đã bỏ đi, hắn không trách Lý Hi, cậu chỉ là có phản ứng của một người bình thường.
Nấu cho Trần Hãn một tô mì mà hắn thích ăn xong, Uông Cẩm Viêm bưng bát đưa cho hắn, Trần Hãn nhìn y không nhận lấy, Uông Cẩm Viêm trêu đùa, “Chỉ là bị thương ngón tay thôi, không đến mức bảo tôi đút anh chứ!”
Trần Hãn không lên tiếng, im lặng nhận lấy bát ngồi trên giường ăn từng sợi từng sợi mì, đây là bữa cơm thứ nhất mà hắn ăn sau khi ra khỏi bệnh viện, cũng trở thành hình ảnh bữa cơm mà hắn khắc sâu nhất. Ăn từng ngụm từng ngụm vào trong miệng, ấm áp không chỉ có dạ dày hắn, còn có trái tim hắn.
Uông Cẩm Viêm ngồi bên cạnh hắn chờ hắn điều chỉnh tốt tâm trạng mới mở lời, “Trần Hãn, anh cũng đừng suy nghĩ làm thế nào để đuổi em đi, không có tác dụng gì đâu, còn không bằng tiết kiệm ít sức lực. Tóm lại, em sẽ ở bên anh!”
Tay Trần Hãn ngừng lại, trong nháy mắt vành mắt đỏ bừng lên, nhưng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn mì.