"Coi như là cái nhà quê, cũng nên biết sự bất quá tam, huống chi ngươi còn đọc qua sách."
Giả bộ ngủ, giả bộ ngủ, không tin ngươi có gan làm gãy chân ta!
"Ngươi cho rằng ngươi không lên tiếng ta liền không có biện pháp với ngươi?"
Liền không hé răng, ngươi cắn ta!
“Ta nói rồi chớ có chọc ta, bằng không ngươi sẽ hối hận!”
Ngươi khi nào nói qua những lời này?
"Tuy rằng chân của ngươi rất bé rất gầy, bất quá đêm dài đằng đẵng, ta nghĩ ta nhất định sẽ quen!”
Đây là có ý tứ gì?
Qua hồi lâu Cố Phán Nhi cũng không nói gì thêm, Cố Thanh lia mắt không rõ là nhìn cái gì, qua một thời gian cuối cùng cũng minh bạch câu nói của Cố Phán Nhi rốt cuộc là có ý gì.
Điên bà nương chết tiệt này vậy mà thực sự đem chân hắn lót mông, hơn nữa một lần lót còn là cả một buổi tối.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Cố Thanh hai mắt đen như gấu trúc, khi đi đường còn chân thấp chân cao, hơn nữa ánh mắt vô hạn oán niệm thỉnh thoảng còn trừng Cố Phán Nhi, bộ dáng như bị chà đạp.
Ngồi trên chân hắn cả đêm, mông Cố Phán Nhi tuy rằng có chút không thoải mái, lâu lâu lại xoa một chút, bất quá tinh thần lại rất tốt, bộ dáng thần thanh khí sảng*.
*Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.
Ánh mắt An thị ở trên người hai người nhìn qua nhìn lại, sắc mặt cổ quái không thôi.
Cố Phán Nhi cũng không mấy kỳ vọng vào bữa sáng, một nồi rau dại lớn nấu trong nước sạch, thực phẩm màu xanh lục rất đơn giản, lại làm người ta như thế nào cũng không thích nổi.
Hôm qua tốt xấu gì cũng có một nồi cháo loãng, hôm nay lại chỉ có vẻn vẹn một thau rau dại, thật rốt một bàn lục sắc thức ăn, Cố Phán Nhi ăn đến mặt cũng chuyển màu.
"Có thức ăn đã không tồi rồi, kéo căng cái khuôn mặt cho ai xem!" Cố Thanh hung dữ mà nhai một cây rau dại, liếc ngang Cố Phán Nhi một cái. "Đợi lát nữa ngươi cùng ta đến trấn trên, đem con mồi bán đi, mười hai mười ba cân con mồi, hẳn là có thể đổi được hai mươi cân lương thực phụ, sẽ không đói chết ngươi!"
Cố Phán Nhi tính tính, như thế nào cũng cảm thấy không quá có lời, không khỏi nghi hoặc: "Một cân thịt mới đổi được hai cân lương thực?"
Cố Thanh hỏi lại: “Bằng không ngươi cho rằng?”
Cố Phán Nhi nghĩ, gà rừng này không quá mập, nặng ba cân rưỡi sau khi xử lý xong đoán chừng cũng chỉ còn lại hai cân rưỡi, tổng cộng là năm cân, con thỏ mập một chút, sau khi lột xong da cũng có bốn cân, theo giá thịt thời hiện đại, đúng ra phải đổi được bốn mươi cân gạo, nhưng đây là cổ đại, khả năng là không giống nhau, nghĩ nghĩ liền nói: "Như thế nào cũng phải đổi được ba mươi cân đi?"
“Ngươi đây là nằm mơ!”
“…… Như thế nào lại nằm mơ?”
"Không phải nằm mơ thì là cái gì? Phải biết rằng thịt heo mập mạp sạch sẽ của người ta cũng không quá mười lăm văn một cân! Gà rừng thịt quá chắc, không bằng nuôi trong nhà ăn ngon, thỏ ngược lại có giá hơn, không thể quá đắt, hai con gà rừng cộng lại nhiều lắm là sáu mươi văn, con thỏ cũng là sáu mươi văn, kia vẫn là người ta cho giá cao, nếu là bình thường thì cộng lại có thể bán một trăm văn đã rất không tồi."
“Một trăm văn có thể mua bao nhiêu lương thực?”
"Gạo thô tệ nhất cũng năm văn một cân!"
“!”
Cố Phán Nhi buồn bực mà nghĩ ngược lại, tính ra con số này còn khá tốt, bất quá rất nhanh nàng lại mặt mày hớn hở đứng lên: "Có điều ba con mồi có thể đổi hai mươi cân lương thực, kỳ thực cũng rất không tồi phải không? Có thể ăn tới sáu, bảy ngày!"
Sáu, bảy ngày? Cố Thanh trầm mặt xuống: "Một ngày ba cân gạo? Ngươi là heo sao?"
"Heo mà ăn như vậy, khẳng định đều chết gầy!"
“Không thấy ngươi chết gầy!”
“……”
Cố Phán Nhi chớp chớp đôi mắt, muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất, không rõ chính mình nói sai chỗ nào, rõ ràng đã tính được rất tốt, một ngày ba bữa, mỗi bữa một cân gạo, mỗi người hơn ba lạng gạo, nấu chín cũng không đến một cân, đâu ra nhiều!
Cố Thanh thấy Cố Phán Nhi không nói gì, trong lòng không khỏi đắc ý, lại nhịn không được liếc Cố Phán Nhi vài lần.
Cố Phán Nhi thở dài, đưa đũa gắp một nhúm rau dại vô vị bỏ vào miệng nhai nhai, hạ quyết tâm rảnh rỗi liền đi chuẩn bị con mồi, bằng không chẳng những không có thịt ăn, mà cơm ăn còn không đủ no.
Lại nghĩ gắp thêm một đũa, chiếc đũa liền bị đánh rơi xuống dưới.
"Ngươi đã ăn nửa nồi rồi còn ăn, cái con heo nhà ngươi!" Cố Thanh cướp đi chén cơm trên tay Cố Phán Nhi, đặt ở trên mặt bàn, một tay kéo Cố Phán Nhi đang sửng sốt đứng lên. "Ăn ăn ăn, trừ bỏ ăn ra ngươi còn còn có thể làm cái gì! Cầm cái sọt lên, đem thỏ với gà rừng bỏ vào, nếu lại trễ giờ tối nay phiên chợ liền không còn ai!”
Đại gia, muốn trâu làm việc còn không cho trâu ăn cỏ, đây là bóc lột sức lao động nghiêm trọng a!
Đổi thành qua đi……
Cố Phán Nhi đeo cái sọt đi theo phía sau cái tên đi đường chân thấp chân cao Cố Thanh, nhịn không được duỗi tay khoa chân múa tay ở không trung một chút, chẳng sợ không có tu vi trước kia, dựa vào sức lực hiện tại, cái cổ tinh tế kia chỉ cần một bàn tay là có thể vặn gãy, sau đó ném xác vào nơi hoang dã.
Nơi này thật tốt, không có thứ gọi là quân khuyển (chó quân đội), cũng không có vân tay xử án, càng không có camera, quá dễ dàng thoát tội giết người.
Người đi đường trên đường chỉ chỉ trỏ trỏ, Cố Thanh mạc danh quay đầu nhìn lại, tức khắc hắc tuyến đầy đầu.
"Điên bà nương nhà ngươi đang làm cái gì?"
Cố Phán Nhi động tác vặn cổ biến thành trảo, mặt vô cảm bắt lấy không khí chung quanh: “Cái nơi rách nát này, nơi nơi đều là côn trùng bay, có khi nào sẽ cắn nhức hết người không?"
Cố Thanh nhíu mày nhìn bốn phía, nơi nơi đúng thật đều là côn trùng bay, tuy nhiên cũng không khoa trương đến mức độ muốn bắt.
"Vốn chính là cái chân đất bò ra từ sâu đôi, còn sợ bị sâu cắn, ta thấy ngươi không phải hết bệnh ngốc, mà là bệnh càng nặng hơn, chạy nhanh đi!" Cố Thanh quay đầu lại kéo Cố Phán Nhi đi, đi đường như cũ chân thấp chân cao, đau đến nỗi khiến hắn không ngừng co rút, tức giận mà trừng mắt liếc Cố Phán Nhi một cái.
Vốn tưởng rằng chỉ tê rần mà thôi, ai biết sau khi cơn đau đi qua, thế nhưng lại đau lên.
Quả nhiên là heo, nặng muốn chết!
Cố Phán Nhi nhướng mày: "Bò ra từ sâu đôi?"
Cố Thanh thấy Cố Phán Nhi vẻ mặt không cho là đúng, cười nhạo: "Không phải từ sâu đôi bò ra, ngươi còn tưởng rằng ngươi là thiên kim đại tiểu thư từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng?"
Cố Phán Nhi khóe miệng khẽ nhếch, không nói lời nào.
Cố Thanh bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Chưa từng thấy ngươi như vậy, ở nông thôn chỗ nào chẳng có sâu, đều lăn bò dưới bùn mười mấy năm, còn sợ sâu cắn!"
Cố Phán Nhi: "......" Ta có nói ta sợ sao?
Cố Phán Nhi suy nghĩ xấu xa, nếu Cố Thanh biết được động tác vừa rồi của chính mình không phải bắt sâu, mà là muốn vặn cổ hắn, có thể sợ tới mức tè ra quần hay không.
Tầm mắt lại không tự giác mà dừng trên cổ Cố Thanh, ngầm khoa tay múa chân một chút.
Cố gia thôn cách trấn trên không xa lắm, ước chừng đi tầm ba khắc liền đến trấn trên, lúc này trấn trên đã thập phần náo nhiệt, trên đường dựng đầy các loại tiểu quán, âm thanh thét to không ngừng.
Cố Thanh mang Cố Phán Nhi từ đầu này nhìn qua đầu kia, lại từ đầu kia nhìn qua đầu này, rốt cục cũng tìm được một chỗ khoảng chừng một mét mà đi vào, đem thỏ với gà rừng lấy ra đặt trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống phía sau, lúc thì vội vã nhìn bốn phía, lúc lại gắt gao mà nhìn chằm chằm thỏ với gà rừng.
Dáng vẻ kia không cần đoán cũng biết, tiểu tử này khẳng định là sợ không ai mua và bị người trộm mất.
Cố Phán Nhi tay xách cái sọt, vô tâm vô phế đánh giá khắp nơi, nhìn thấy đồ vật mới lạ chưa từng thấy qua sẽ coi trọng trong chốc lát, nhìn thấy người đẹp cũng coi trọng một hồi lâu. Bởi vì ánh mắt quá mức quái dị, thường thường sẽ bị người khinh thường, dần dần còn có người đối nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.
...