Beta: An Dĩnh Hy
Lần này Cố Phán Nhi vào núi, liền có chủ ý lấy dược phẩm tốt ở trong rừng, dù sao dáng người nàng mập mạp, can đảm đi vào sẽ không sợ có vấn đề gì.
Ở bên ngoài cánh rừng gặp mấy người phá rau dại, chốc lát Cố Phán Nhi liền cao hứng muốn cùng bọn họ chào hỏi, ai biết được nàng chưa kịp đi đến gần, bọn họ như thấy quỷ liền chạy đi. Liên tiếp gặp phải nhiều người như vậy, Cố Phán Nhi buồn bực, tâm tình không tốt, nếu không phải muốn giữ gìn hình tượng tốt đẹp, thật muốn đem bọn hắn từng người xốc lên đánh cho một trận -- Dáng dấp tỷ đây giống kẻ xấu lắm sao?
Tự nhiên không giống kẻ xấu mà do trong thôn truyền ra loại tin tức, Đại Cố nha đầu phát điên, gặp người liền đánh.
Người trong thôn xa xa thấy Cố Phán Nhi sắp tiến vào trong rừng, nhưng không ai tình nguyện lại nhắc nhở một câu, ngược lại bọn họ do dự, tưởng tượng đến tin tức trong thôn truyền tới liền không có mấy người dám đi vào nói, hơn nữa Cố Phán Nhi đi nhanh, lập tức không còn bóng dáng, mọi người cũng đem lời nói nuốt trở vào.
Dù sao cũng là người điên, chết liền yên tĩnh?
Nói chừng không còn mạng sống mà đi ra?
Cố Phán Nhi không biết trong đầu mấy người gặp phải trên đường kia suy nghĩ nhiều như vậy, tự tiến vào sâu bên trong càng về sau nàng liền phát hiện không ít dược liệu trân quý, có thể do ít người tiến vào, những dược liệu này có niên đại lâu năm, chỉ chốc lát nàng hăng hái lấp đầy túi đựng, thấy hạt mầm đậu đỏ liền mang về dùng dược liệu.
Vốn định hái thêm một chút, nhưng sờ bụng rồi lại nhìn sắc trời, quyết định nên về nhà trước.
Người tu luyện đều hiểu được vài phần y thuật, đối với dược liệu lại càng quen thuộc, tuy y thuật của Cố Phán Nhi không tính là cao, nhưng đối với thực vật cũng nắm được vài phần hiểu biết, có thể làm thuốc hay không nàng thậm chí vừa nhìn liền biết. Rừng cây trong này nàng vừa phát hiện, khắp nơi đều có thể dùng dược liệu làm thuốc, muốn hái toàn bộ là không có khả năng, căn bản không cần phải phí tinh thần, về sau cần cái gì thì đi vào hái cũng như nhau.
Đang định trở về, trong rừng cây có một đầu heo hung hãn xông tới, bờm dài cùng với răng nanh to lớn, Cố Phán Nhi không cần tận lực nhìn nó, liền đánh rắm một tiếng có thể biết nó là một con heo rừng đực, hơn nữa còn là một con heo rừng trưởng thành nặng đến hơn hai trăm cân.
Chống lại ánh mắt heo rừng, điều Cố Phán Nhi nghĩ tới duy nhất là: Sớm biết có thịt heo đưa tới cửa, nàng không đi mua cho rồi, vì hai miếng thịt còn bị tiểu tướng công lải nhải lâu như vậy, ta sống dễ dàng lắm sao?
Cố Phán Nhi đem dược thảo buộc lại liền ném sang bên cạnh, rút sài đao đằng sau lưng, ánh mắt tựa như sói đói nhìn chằm chằm heo rừng, ở trong mắt nàng đây chính là một núi thịt ngon, bụng nhỏ đang kêu gào muốn ăn thịt, cả người như bỏ đói ba ngày ba đêm.
Ánh mắt này, cho dù gan lớn hay tính khí nóng nảy thì lợn rừng nhìn thấy cũng có chút nao núng, từng chút lùi lại phía sau.
Cố Phán Nhi đang đói thấy thế liền nóng giận, thấy heo rừng lùi lại còn tưởng rằng nó muốn chạy trốn, nàng mang theo sài đao xông tới. Lợn rừng có điểm suy sụp, trong rừng hoành hành ngang ngược đã quen, khó dây dưa như bầy sói chúng cũng không dám trêu chọc bầy heo rừng, ai ngờ hôm nay gặp phải quái vật như thế.
Heo rừng đực đích thực là lẻ loi, bất quá...
Bất quá con heo rừng đực tính khí nóng nảy cùng với đại não ngắn khiến nó theo bản năng phẫn nộ, hét lên một tiếng hướng Cố Phán Nhi vọt tới. Cố Phán Nhi bách chiến bách thắng, làm sao đem lợn rừng này để vào mắt, lúc lợn rừng sắp vọt tới trước mặt, liền nghiêng người tránh răng nanh dài của lợn rừng, trong tay sài đao bèn hướng đến cổ heo hung hăng chém xuống, một kích tất trúng, muốn rút sài đao về nhưng thấy có điểm không thích hợp, nàng vội vàng tránh ra.
Lợn rừng bị thương nặng, tiếng kêu trở nên thê lương, vang vọng khắp rừng, cây to gần bên đều rung mạnh.
Sài đao chém sâu vào thịt, toàn bộ động mạch bị chặt đứt toang, lợn rừng chỉ kịp đuổi theo Cố Phán Nhi một khoảng liền ầm ầm ngã xuống. Cố Phán Nhi cũng không dễ dàng chạy thoát nếu như lợn rừng tiếp tục truy đuổi, đoán chừng cũng phải bị thương vài phần. Thấy heo rừng vô lực thở dốc trên mặt đất, Cố Phán Nhi đắc ý nhướng mày.
Rút sài đao về, không ngờ heo rừng sắp chết phản công, nàng nhanh chóng né ra, suýt chút nữa bị răng nanh tập kích.
Lợn rừng rất nhanh chết đi, còn chưa kịp thư giãn một hơi, trong rừng rậm truyền đến trận địa làm rung chuyển cây cối xung quanh, Cố Phán Nhi cảnh giác nhìn lại, xa xa một đám điểm đen đang hướng về phía nàng, những đốm đen này không ngừng nghỉ mà nhanh chóng tiến lại gần nàng hơn..
Đàn dã thú? Dã thú gì? Hươu? Dê? Sói..
Rất nhanh Cố Phán Nhi liền trợn to hai mắt, khẽ nguyền rủa một tiếng, bất chấp tình hình xung quanh, nàng nhanh chóng nhặt giỏ thuốc ném ở một bên, nâng lợn rừng đã chết bộ dạng vắt chân lên cổ mà chạy như điên.
Chết tiệt! còn tưởng rằng heo rừng này đi riêng lẻ, không nghĩ tới còn có bầy đàn.
Một đàn heo rừng đó! Không chạy thì chờ chết sao?!
Cố Phán Nhi muốn trực tiếp chạy về trong thôn, nhưng mà nàng không dám nha! Tuy chúng là lợn rừng nhưng tương đối nhớ thù, nếu để một mình nó đi vào trong thôn vậy còn được, nhưng có hơn mười con heo rừng cũng không phải chuyện đùa, nhất định sẽ chết rất nhiều người.
Phía bên kia núi có sông, Cố Phán Nhi định nhảy qua, chỉ cần qua sông, heo rừng muốn đuổi theo nàng cũng vô dụng.
Đói bụng đến choáng váng đầu, hoa mắt, thể lực Cố Phán Nhi tiêu hao đặc biệt nhanh, qua sông nàng tìm một chỗ ẩn náu liền không tình nguyện mà chuyển động, thấy rằng bản thân ứng với câu nói "Người chết vì tiền chim chết vì ăn", vì thịt heo mà nàng khi gặp nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn.
Bầy heo rừng truy lùng đến bờ sông liền ngừng lại, "thở hổn hển" trong chốc lát lại cùng đồng bọn trở về trong rừng.
Cố Phán Nhi xác định đã an toàn liền nâng heo rừng kéo thẳng một đường vào thôn, trên đường gặp qua vài người trong thôn, bất quá thấy nàng toàn thân ẩm ướt còn khiêng một con heo rừng to lớn, mỗi người đều sợ hãi liền tự động tản ra, đợi nàng đi xa bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
Cố Phán Nhi không suy nghĩ nhiều, đã đói bụng đến khó chịu. Về đến nhà, mở rộng cửa đều dựa vào sức đạp mà vào: "Nhanh xới cơm cho ta, ta sắp chết đói rồi! "
Phanh!
Cố Phán Nhi một tay lấy heo rừng ném ra ngoài, cũng không để ý trên người còn ẩm ướt xông thẳng vào phòng bếp, cầm cái muỗng liền múc miếng thịt to, miệng mở lớn mà ăn vào, tuyệt không thừa nhận hành động này là do bản thân gây nên, nhất định là cổ thân thể này phản xạ có điều kiện.
Cố Thanh đang ở phòng bếp, lúc Cố Phán Nhi tiến vào hắn không phản ứng kịp, thẳng đến khi Cố Phán Nhi đem nồi thịt ăn phân nửa mới kịp la:
"Đại Cố nha đầu, ngươi là heo! "
Cố Phán Nhi mơ hồ đáp một câu: "Heo ở trong sân! "
Cố Thanh không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Phán Nhi, chỉ biết mình không kịp ngăn cản cái bà điên kia ăn thì chốc lát nồi thịt to chắc chắn sẽ bị bà điên này cho toàn bộ vào bụng. Đoạt cái muỗng đi Cố Thanh cảm giác mình hành động chưa đủ, cho nên không vứt cái muôi mà trực tiếp đem nắp nồi đậy kín sau đó bưng đi.
"Heo a!”
Mới vừa bưng nồi lên Cố Thanh bị tiếng thét chói tai dọa sợ đến suýt chút nữa liền đem nồi ném đi, vừa ra ngoài liếc mắt tới, nhất thời lồng ngực như bị người gõ nhiều phát.
Heo, một con heo rừng thật lớn, đầu con heo rừng đen này thật to~!
"Con trai, ngươi đừng sợ, heo này không còn sống. " An thị vẻ mặt sợ hãi lại không nhịn được tò mò, cẩn thận vòng quanh heo rừng quan sát.
"Đã xảy ra chuyện gì? " Cố Thanh nhìn về phía Cố Phán Nhi, lại phát hiện trên người Cố Phán Nhi lúc này quần áo đầy nước rơi lách tách trên sàn, lập tức đem khuôn mặt đen tới:
“Ngươi, cái người điên này sẽ không phải mới chui từ sông đi về chứ!? Trời lạnh, thay vì trở về thay y phục ngươi lại cố sức mà ăn, ngươi đúng là heo! "
Cố Phán Nhi chỉ chỉ heo rừng chết kia: "Đó mới là heo!"
"... "
Nhịn không được nghe Cố Thanh lần nữa mắng chửi người, Cố Phán Nhi yếu ớt bay vào gian phòng, khoan hãy nói, thực sự rất lạnh!
Bên ngoài Cố Thanh vẫn là lẩm bẩm vài câu: "! "
...