Beta: An Dĩnh Hy
Bước chân Tam Nha dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt sốt ruột của phụ thân, nhất thời không biết trong lòng có loại tư vị gì, lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Cửa nhà đại tỷ không mở, ta không thể đi vào, không nhìn thấy đệ đệ, không biết đệ đệ thế nào. Nếu người muốn biết, chính mình đi hỏi đại tỷ đi!”
Tam Nha không biết bản thân từ đâu có lá gan cùng phụ thân mình nói như vậy, ngữ khí oán giận mười phần không chỉ làm Cố Đại Hà hoảng sợ, mà ngay cả chính nàng cũng hoảng sợ, sau khi nói xong cũng không dám nhìn lên Cố Đại Hà, chạy nhanh về phía hậu viện.
Việc đệ đệ còn sống hẳn nên nói cho mẫu thân sớm một chút, như vậy mẫu thân sẽ khỏe hơn.
Từ lúc Cố Phán Nhi rời đi, Trương thị vẫn luôn ngồi tại chỗ, động cũng chưa từng động một chút, cả người giống như khúc gỗ, Trương thị như vậy làm Tam Nha cùng Tứ Nha nhìn đến sợ hãi, nếu không phải vì đi nghe ngóng tin tức, Tam Nha căn bản không dám rời khỏi Trương thị nửa bước.
“Nương, đệ đệ còn sống, đại tỷ đem đệ đệ chiếu cố rất tốt, người mau tỉnh lại.” Tam Nha ở bên tai Trương thị rì rầm mà nói vài lần, nhưng Trương thị vẫn không nhúc nhích, cả người giống như mất hồn, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng chưa từng chớp qua.
Tam Nha sốt ruột, dùng sức lắc lắc Trương thị, nhưng Trương thị vẫn không nhúc nhích mà ngồi như cũ.
Đầu mùa xuân khí hậu vẫn rất lạnh, trên mặt đất khí lạnh tản ra, cho dù là ngồi xổm trên mặt đất Tam Nha cũng cảm thấy vô cùng lạnh, nhưng Trương thị lại ngồi suốt cả một buổi chiều. Tam Nha rất muốn đỡ Trương thị về phòng, nhưng chỉ dựa vào sức lực của nàng và Tứ Nha thì căn bản là không được. Các nàng có phụ thân, nhưng mà chân phụ thân què, bản thân đi đường cũng là cả một vấn đề. Các nàng còn có những người thân là thúc bá, nhưng đều vờ như không thấy, Tam Nha nhìn Trương thị như vậy, hận ý mới vừa giảm xuống lại một lần nữa nảy lên trong lòng, bàn tay nhỏ chặt chẽ nắm thành quyền.
Tứ Nha bị đông lạnh đến không ngừng run rẩy, lôi kéo ống tay áo Tam Nha: “Tam tỷ, muội sợ.”
Tam Nha cùng lắm cũng chỉ là tiểu nữ hài mới mười một tuổi, nhìn thấy mẫu thân như vậy nàng cũng sợ hãi, nhưng lại vờ như kiên cường mà an ủi Tứ Nha: “Lưu nhi đừng sợ, có tam tỷ ở đây, nương sẽ không xảy ra việc gì.”
Tứ Nha khóc nức nở nói: “Nếu có đại tỷ ở đây thì tốt rồi.”
Tam Nha nghe vậy ánh mắt sáng lên, có điều lại nhanh chóng ảm đạm xuống, đại tỷ sớm vì ba trăm văn tiền mà bị bán ra ngoài, mẫu thân từng nói đại tỷ gả cho người chính là người của người khác, tuy rằng không hiểu quá rõ ràng ý tứ ở vấn đề này, nhưng từ nhỏ đã nghe nói ‘nữ nhi gả chồng như nước đổ đi’, nước đổ ra ngoài đương nhiên không thu lại được, nói cách khác đại tỷ sẽ không trở lại.
Lần này đại tỷ có thể giúp đệ đệ, hẳn là đã rất khó cho đại tỷ.
Nhưng mà đại tỷ nếu ở đây, nương sẽ không phải ngồi như vậy, đại tỷ sức lực lớn như vậy, có thể ôm mẫu thân về phòng rất dễ dàng. Tam Nha chưa bao giờ hâm mộ sức lực của đại tỷ như thời khắc này, nghĩ nếu bản thân có thể có sức lực lớn như vậy, khẳng định có thể làm rất nhiều chuyện, cho dù sức lực lớn không gả được phu quân tốt cũng không quan hệ.
“ Hả, tam tẩu sao vẫn ngồi ở đây?” Liễu thị vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn ba mẹ con. Tam Nha đối với vị tiểu thẩm này cũng không có hảo cảm gì, chỉ là ở trong nhà này, nếu phải nói thì cũng chỉ có thể xin giúp đỡ từ tiểu thẩm này, dù sao cha mình cũng không thể trông cậy được, liền mở miệng: “Tiểu thẩm, nương của ta không tốt lắm, ngươi có thể giúp ta hay không, đỡ nương của ta về phòng nghỉ ngơi.”
Liễu thị vốn muốn cự tuyệt, đã quay đầu đi hai bước lại quay người trở về: “Được rồi, tranh thủ thời gian, nương của ngươi nặng như vậy, ta một người đỡ không nổi, ngươi cũng đến đỡ đi.”
Tam Nha vội gật đầu, duỗi tay đỡ Trương thị đứng lên.
Trương thị tựa như không phát giác gì, mặc cho hai người đỡ cũng chưa từng phản ứng. Vốn dĩ chỉ đỡ người đi cũng sẽ không quá mệt mỏi, nhưng Trương thị không hề động đậy, thật sự không khác gì nâng một người đi.
“Ta nói tam tẩu ngươi có đi hay không, không đi ta cũng mặc kệ ngươi.” Liễu thị tuy rằng cảm thấy Trương thị đáng thương, nhưng thấy Trương thị như thế không khỏi có chút tức giận, liền muốn buông tay mặc kệ.
Trương thị vẫn không có phản ứng, Tam Nha thì lại nóng nảy lên: “Tiểu thẩm không nên, nương của ta chỉ là…… Chỉ là chân bị đông lạnh đến tê rần nên bất động, đường cũng không có bao xa không phải sao? Ngươi giúp một tay có được không?”
Liễu thị tức giận mà trừng mắt liếc Tam Nha một cái, có chút hối hận bản thân nhiều chuyện. Ánh mắt thoáng nhìn qua Trương thị không có nửa điểm phản ứng, có chút khó thở mà dùng sức bấm một cái, véo đến ngón tay của mình cũng đau, Trương thị lại không có nửa điểm phản ứng, không khỏi lại đổi tay bấm vài cái, nhưng Trương thị vẫn như cũ giống như người chết không có nửa điểm phản ứng.
Tay đụng đến đâu, nơi đó lại là một mảnh lạnh lẽo, không có nửa điểm phản ứng, nội tâm Liễu thị không khỏi run rẩy, duỗi tay quơ quơ trước mắt Trương thị, chợt cảm thấy một luồng hàn khí từ tứ chi truyền đến, sợ tới mức sắc mặt nàng trắng bệch.
Trương thị này sẽ không…… chết rồi đi?
Run run rẩy rẩy mà duỗi tay đặt dưới mũi Trương thị xem xét, sau khi cảm nhận được hô hấp như có như không mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may vẫn còn sống, nếu đỡ một đường lại là người chết thì thật sự hù chết nàng.
Trương thị này thật là, giả chết cái gì!
Cố Đại Hà ở chỗ Tam Nha không có được đáp án, lòng nóng như lửa đốt không khỏi có chút trách cứ, vốn muốn răn dạy Tam Nha một chút, lại thấy hai người nửa đỡ nửa kéo Trương thị đi tới, Tứ Nha đi theo phía sau cũng là bộ dáng thất hồn lạc phách, không khỏi giật mình: “Đây là thế nào, hài tử, nương làm sao?”
Liễu thị dừng một chút, khinh thường nhìn thoáng qua Cố Đại Hà, trong miệng tuy chưa nói gì, nhưng nội tâm lại cực kỳ khinh thường nam nhân này, đáng thương thay Trương thị. Nếu nàng gả cho nam nhân như vậy, thì đã sớm xách theo tay nải về nhà mẹ đẻ, chỉ có Trương thị ngốc này mới có thể sống cùng nam nhân thế này.
Tam Nha cũng dừng lại, trong mắt hiện lên tia thất vọng, nội tâm dâng lên một cổ oán khí. Tứ Nha không hiểu nhiều lắm, thấy Cố Đại Hà hỏi, lập tức liền tìm chỗ dựa, vừa khóc nức nở vừa nói: “Cha, ngươi mau nhìn nương, nương hình như choáng váng, vẫn luôn ngồi bất động ở kia.”
Liễu thị nghe vậy liền liếc mắt nhìn Trương thị một cái, thầm nghĩ: Cũng không phải chỉ có choáng váng thôi đâu!
Trời rất lạnh, gió thì vẫn luôn thổi mạnh, Liễu thị lại không kiên nhẫn đợi ở đây, nhanh chóng kéo Trương thị vào phòng, cùng Tam Nha hợp lực đem Trương thị đặt lên trên giường, liền không có ý định lưu lại nữa. Lúc ra cửa vừa vặn chạm mặt Cố Đại Hà, Liễu thị ‘ hừ ’ một tiếng, cánh tay đẩy một cái trực tiếp đi ra ngoài.
Cố Đại Hà không đứng vững bị đẩy, ‘ ai u ’ một tiếng té lăn trên đất.
“ Phụ thân ngươi không sao chứ?” Tứ Nha quan tâm tiến lên muốn nâng Cố Đại Hà dậy, nhưng dựa vào sức lực này của nàng thì làm sao có thể nâng được một người trưởng thành, cuối cùng vẫn là Cố Đại Hà tự mình bò lên.
Tam Nha chỉ nhìn thoáng qua liền không tiếp tục để ý tới, vẻ mặt lo lắng mà nhìn Trương thị, cơ thể mẫu thân thật lạnh, bàn tay che như thế nào cũng không che ấm được, nàng muốn đi mời đại phu tới xem cho nương, nhưng nãi nãi chắc chắn sẽ không đáp ứng, nên làm gì bây giờ?
Cố Đại Hà có chút gấp: “Tam nha đầu, nương của ngươi đây là thế nào?”
Tam Nha trong lòng khó chịu, khó có thể hình dung trong lòng có loại tư vị gì, nhưng hỏi chuyện chính là cha của mình, không thể không trả lời: “Không biết, nương ngồi trên mặt đất ở hậu viện cả một buổi chiều, động cũng chưa từng động qua.”