• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng đã tới lễ thành niên, Hoàng Tố Yên mặc dù biểu hiện trầm tĩnh, nhưng trong lòng cũng cực kỳ phiền muộn.

Từ sau lần ám sát đó, không động tác nữa. Người giám thị vẫn tiếp tục, nhưng Tác Hồn môn trước thám thính được tin tức, nói trước thành niên một ngày Hoàng Tố Yên lễ sẽ gặp ám sát, nhưng tới hiện lúc này, nghi thức sắp tới, lại thủy chung không gặp hoàng tỷ bên kia có bất kỳ động tác gì. Chẳng lẽ nói là lần ám sát trước? Không có khả năng, Hoàng Tố Yên rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này của mình, mặc dù lần ám sát trước người được phái tới nàng đã là tinh anh, nhưng không có khả năng thất bại một lần liền rút lui a? Không ngừng suy đoán, khiến nàng càng thêm phiền muộn, Hoàng Tố Yên thực sự rất chán ghét loại cảm giác vô pháp nắm trong tay này, dường như chính mình chính là chuột bạch trong mắt người khác, tùy ý có thể chơi đùa.

Hoàng Tố Yên bực bội đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn viện hoa đào, trước mắt đột nhiên hiện lên nụ cười ôn nhu của phụ hậu, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Một ý niệm trong đầu rất nhanh hiện lên, chẳng lẽ…

Chết tiệt! Nàng thế nào bỏ quên điểm này. Vội lấy một khối ngọc bùa bóp nát, phân phó môn nhân đi thông tri Hạ Vân các nàng theo kế hoạch hành sự, chính mình thì thật nhanh thi triển thân pháp, hướng hoàng cung chạy đi.

Hoàng cung, điện thảo luận chính sự.

“Mẫu hoàng, nhi thần cũng không muốn làm như vậy, là ngươi bức ta.” Đại hoàng nữ Hoàng linh Dạ tay cầm một thanh trường kiếm chỉ vào người đứng phía dưới hoàng tọa, toàn thân Nữ hoàng tức giận phát run.

“Ngươi nghịch nữ này, trẫm chỗ nào bức bách ngươi? A? Rõ ràng là ngươi muốn mưu quyền soán vị, còn ở nơi này kiếm cớ!” Nữ hoàng nhìn chằm chằm đại hoàng nữ, nhi nữ của mình, mà chính nàng vẫn cho rằng ôn hòa có lễ, không ngờ a! Nàng đem dã tâm của mình che giấu tốt như vậy, thẳng cho tới hôm nay chính nàng nhảy ra soán vị, hiện tại nàng mới biết nguyên lai đại hoàng nữ bình thường ôn hòa là người tâm cơ sâu nhất, lại nhìn nhị hoàng nữ một bên vẻ mặt âm tà, trong lòng Nữ hoàng rất khó chịu, mặc dù từng nghĩ tới mình cũng có thể gặp nạn hôm nay, nhưng thế nào cũng không ngờ nàng bị hai nhi nữ đồng thời làm khó dễ a! Nữ hoàng trong lòng cảm giác vô lực.

“Ngươi tại sao không bức ta? Mẫu hoàng, ta bây giờ còn gọi ngươi một tiếng mẫu hoàng! Ta là nhi nữ lớn nhất của ngươi a! Nhưng ngươi lại đem thái nữ vị cho Hoàng Tố Yên vừa sinh ra, ngươi như vậy chính là đang ép ta!” Hoàng Linh Dạ nói xong lời cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi.

“Cũng bởi vì như vậy? Ngươi nói một chút xem, ngươi bây giờ cái dạng này chỗ nào có thể so với Yên nhi!” Nữ hoàng tức giận chỉ vào Hoàng Linh Dạ lớn giọng.

“Hiện tại cái dạng này? Hừ! Ta ngay từ đầu chính là bộ dáng này sao? Mà Hoàng Tố Yên vừa sinh ra thì có thể được như bây giờ sao? Còn không phải là bởi vì người kia, một câu nói nàng tương lai tất thành đại tài ngươi mới phong nàng sao?” Hoàng Linh Dạ trào phúng cười nhìn Nữ hoàng, “Nga! Không, là hoàng hậu, ngươi đã nói chỉ có đứa nhỏ của ngươi cùng hoàng hậu mới có được hoàng vị này!” Hoàng Linh Dạ vừa nói, trong mắt hận ý càng đậm, “Ngươi đem chúng ta đặt chỗ nào?”

Nghe thấy Hoàng Linh Dạ nói ra chuyện năm đó Nữ hoàng đã nói trong tẩm cung, Nữ hoàng sửng sốt. Mà chính Hoàng Tố Yên nằm ở trên xà nhà cũng ngây ngẩn cả người, nàng làm sao biết? Nháy mắt, trong mắt Hoàng Tố Yên hàn quang càng sâu, nguyên lai từ đó trở đi, bọn họ liền bị giám thị a!

“Ngươi…” Nữ hoàng tức giận đến nói không ra lời.

“Ta cái gì? Vô luận như thế nào hoàng vị ta là muốn định rồi.” Hoàng Linh Dạ cũng mặc kệ Nữ hoàng tức giận thành bộ dáng ra sao!

“Vậy còn phải xem ta có đáp ứng hay không?” Hoàng Tố Yên từ trên xà nhà nhảy xuống, đứng trước mặt Nữ hoàng cùng Hoàng Linh Dạ.

Bọn thị vệ bên người Hoàng Linh Dạ vội khẩn trương hộ xung quanh nàng ta, chặt chẽ nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên.

“Hừ! Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới a!”

Hoàng Linh Dạ cười lạnh nhìn Hoàng Tố Yên.

Hoàng Tố Yên cũng cười lạnh nhìn lại. Nhưng trong lòng lại suy tư về việc gì mà nàng ta tự tin lớn như thế? Chắc hẳn sự tình ám sát đêm hôm đó cho dù không phải nàng ta phái người tới, nàng ta hẳn cũng biết thực lực của nàng, nhưng nàng ta hiện tại lại tuyệt không để ý, chẳng lẽ còn có cao nhân tương trợ? Đột nhiên ý thức được cái gì, Hoàng Tố Yên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoàng Linh Dạ, nghiêm nghị nói: “Phụ hậu ta ở đâu? Ngươi đã làm gì hắn?”

“Ha ha! Thế nào? Hiện tại mới nhớ tới a! Hắn rất tốt! Người tuyệt mỹ như vậy bản cung như thế nào sẽ nhẫn tâm thương tổn đây?” Vừa mới bắt đầu vẫn không nói chuyện Hoàng Cầm ở một bên ngầm bi thương nói.

“Ngươi!” Trên người Hoàng Tố Yên đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí lưu cường đại, lấy nàng làm trung tâm, hướng bốn phía cuốn đi. Hoàng Tố Yên khống chế cổ khí lưu này chuẩn xác đem Hoàng Linh Dạ cùng Hoàng Cầm cuốn lấy, sau đó cho các nàng nặng nề ngã rước mặt của mình.

Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, đến khi những thị vệ đó phục hồi tinh thần lại, Hoàng Tố Yên đã một người một kiếm gác trên cổ các nàng.

Thấy một màn như vậy, bất kể là nữ hoàng đứng ở bên này, hay là thị vệ bảo vệ Hoàng Linh Dạ cùng Hoàng Cầm đều ngây dại. Đây là lực lượng gì a! Quả thực… Quả thực không phải là lực lượng của người a!

Hoàng Tố Yên cũng mặc kệ chính mình tạo thành bao nhiêu chấn động. Chỉ để ý ép hỏi Hoàng Linh Dạ cùng Hoàng Cầm, “Nói, phụ hậu ta thế nào?”

“Phụ hậu ngươi ở trong tay của ta.” Một thanh âm ma mị đột ngột vang lên.

Hoàng Tố Yên quay đầu, nhìn cửa đại điện. Một thân ảnh, thân mặc trược bào hắc y xuất hiện ở cửa đại điện. Mà phụ hậu của nàng cũng đang bị người nọ nắm trong tay.

“Phụ hậu…” Nhìn phụ hậu nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt tùy ý người nọ nắm lấy, Hoàng Tố Yên nhất thời kích động muốn tiến lên phía trước.

“Chậm đã… Kha kha! Không ngờ thế giới này lại có người tu chân, lần này kiếm được! Ừ, mặc dù nhìn không ra là cảnh giới gì, nhưng ở địa phương tìm không ra bất kỳ tung tích người tu chân nào, tu vi cũng hẳn không tệ đi! Ha ha…“

Nghe bóng đen lẩm bẩm nói, toàn thân Hoàng Tố Yên chấn động, “Hắn” biết, “Hắn” cư nhiên biết chuyện người tu chân, nhưng nhìn “Hắn” bộ dáng không giống là người tu chân, kia trên người huyết tinh cùng giọng nói lộ ra khí âm tà, chẳng lẽ là…Người tu ma? Hoàng Tố Yên vô cùng kinh ngạc nhìn “Hắn”.

“Ha ha… Tiểu oa nhi nên đoán được thân phận của ta rồi! Vậy ta cứ việc nói thẳng nga!”

“Tham dự chuyện này đối với ngươi cũng không có lợi!” Hoàng Tố Yên cau mày nhìn chằm chằm “Hắn”, người tu ma sao? Này nhưng khó làm! Hoàng Tố Yên bây giờ rốt cuộc hiểu rõ vì sao Tác Hồn cũng không thể tra ra người lần này Hoàng Linh Dạ cùng Hoàng Cầm là ai!

“Kha kha… Vừa mới bắt đầu chỉ cảm thấy chơi thật khá, hơn nữa kia hai người bị ngươi định trụ, đáp ứng sau khi chuyện thành công cho ta một vạn hồn sống, ta mới đáp ứng đến đùa. Bất quá bây giờ không cần… Hắc hắc! Ta cảm thấy rất đáng giá.” Lắc lắc người trong tay, tiếp tục nói: “Tiểu oa nhi, chúng ta làm giao dịch thế nào?”

“Giao dịch gì?” Hoàng Tố Yên cảnh giác nhìn bóng đen kia.

“Hắc hắc… Ngươi đem chính ngươi giao cho ta, ta đem người này… Phụ hậu trả lại cho ngươi thế nào?” Trong mắt, quang mang giả dối chợt lóe lên.

“Hảo.“

Nhìn thấy Hoàng Tố Yên dị thường sảng khoái trả lời, bóng đen kia lại do dự một chút, nhưng lại bị việc thăng thực lực dụ hoặc, đem phụ hậu ném qua.

Hoàng Tố Yên mắt thấy phụ hậu bị ném lên không trung, vội phi thân đón. Lúc này bóng đen kia cũng đồng thời động, một đôi tay móng vuốt gầy khô mang theo nồng đậm khí tức tử vong hướng về phía Hoàng Tố Yên.

Hoàng Tố Yên không rảnh bận tâm phía sau, chỉ muốn phụ hậu không bị thương mới tốt.

Chờ Hoàng Tố Yên nhận được phụ hậu, cảm nhận được nguy hiểm phía sau, đem linh lực phóng ra ngoài tạo phòng ngự che chắn, một đạo hoàng ảnh thật nhanh đánh về phía nàng.

“Mẫu hoàng!” Khi Hoàng Tố Yên thấy rõ thân ảnh nhào tới kia là ai, nhất thời tâm muốn nhảy ra ngoài!

“A!” Chỉ nghe mẫu hoàng kêu một tiếng, tay người tu ma kia cư nhiên cứ như vậy thẳng tắp xuyên qua lồng ngực mẫu hoàng.

“Không…” Hoàng Tố Yên một tay ôm phụ hậu, một tay ôm mẫu hoàng, trong lúc nhất thời lệ rơi đầy mặt. Trong lòng mặc dù bi phẫn muôn vàn, nhưng tay nàng lại không bị ảnh hưởng chút nào ở trên người mẫu hoàng điểm huyệt, ngăn lại đại mạch trên người mẫu hoàng.

“Linh lực phóng ra ngoài! Linh lực phóng ra ngoài! Kim Đan kỳ, ngươi là người tu chân Kim Đan kỳ!” Mặc dù nhìn không thấy mặt, nhưng trong mắt lại lộ ra tràn đầy khiếp sợ cùng với… sợ hãi, “Hắn” biết chân chính chống lại người tu chân Kim Đan kỳ, “Hắn” vẫn là đánh không lại. Như vậy cũng chỉ có…

Nhìn thấy bóng đen kia đột nhiên nhanh chóng hướng cửa chạy trốn.

“Hừ! Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!” Lúc này Hoàng Tố Yên đã hận chết “Hắn”, làm thương mẫu hoàng cùng phụ hậu của nàng còn muốn chạy, hai mắt Hoàng Tố Yên nổi lên tơ máu. Đề khí bay nhanh đuổi tới, vung tay lên, trong tay ngưng tụ ra một đạo hỏa diễm sắc trắng thuần, hướng bóng đen kia ném tới.

Người tu ma kia đột nhiên cảm giác có một đoàn nhiệt lực cường đại hướng mình nhào tới, thoáng sau liếc một cái, nhất thời sợ đến ngẫn người, đó là… Tam muội chân hỏa? Thiên a! Nguyên Anh kỳ! Chính mình cư nhiên gặp Kim Đan kỳ hơn nữa còn là Nguyên Anh kỳ cao thủ có tam muội chân hỏa khắc tinh của người tu ma, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Tam muội chân hỏa thoáng cái liền đuổi theo bóng đen, rất nhanh đem bóng đen kia đốt cháy sạch sẽ, người tu ma kia ngay cả một tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra liền bị đốt rụi.

Hoàng Tố Yên lập tức trở đại điện, cũng không để ý tới một đám thị vệ kia làm gì, cùng với Hoàng Linh Dạ cùng Hoàng Cầm bị nàng khống chế. Trực tiếp chạy vội tới bên người mẫu hoàng, “Mẫu hoàng! Ngươi yên tâm ta nhất định sẽ chữa tốt thương thế của ngươi.” Trong mắt Hoàng Tố Yên hàm chứa nước mắt, đem mẫu hoàng ôm trong ngực, không ngừng hướng cơ thể nàng chuyển vận linh lực.

“Yên nhi… Mẫu hoàng biết… Đại nạn đã đến, ngươi… Không phải thương tâm… Sau này… Chính là… Hoàng Nguyệt quốc nữ hoàng, ta tin… Ngươi nhất định… Nhất định có thể làm tốt. Đáp ứng ta… Hảo hảo… Hảo hảo chiếu cố phụ hậu ngươi…”

“Vâng, nhi thần đáp ứng.” Hoàng Tố Yên nghẹn ngào đáp ứng, trước mắt đã mơ hồ một mảnh.

“Tốt…”

“Mẫu hoàng!” Nhìn mẫu hoàng nhắm hai mắt lại, không còn hô hấp, Hoàng Tố Yên rốt cuộc khắc chế không được, khóc rống lên. Vì sao? Vì sao làm cho nàng lại một lần nữ chịu cảnh tang thân chi đau? Vì sao, nàng rõ ràng có thể ngăn cản hết thảy phát sinh, lại bởi vì nhất thời sơ sẩy mà tạo thành bi kịch? Lúc này Hoàng Tố Yên thống hận chính mình!

Hạ Vân cùng Lãnh Nhan mang theo binh lính bình định phản loạn bên ngoài chạy vào đại điện, lúc nhìn thấy một màn này: tiểu thư các nàng tối kính ngưỡng lúc này đang ôm thi thể nữ hoàng ngơ ngác ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, hoàng hậu thì nằm bên người tiểu thư. Bốn phía là một đám thị vệ tản ra đứng kinh hồn chưa định, cùng hai vị hoàng nữ bị định trụ.

“Này…” Nhìn nữ hoàng cư nhiên chết, trong mắt Hạ Vân cùng Lãnh Nhan tràn ngập khiếp sợ. Nhưng giải quyết tốt hậu quả làm việc vẫn phải làm, chỉ huy những binh sĩ các nàng mang đến đem thị vệ làm phản cùng hai vị hoàng nữ lôi xuống. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng quyết định trước đem tiểu thư mang đi, ngồi ở chỗ kia như vậy cũng không phải biện pháp a!

Hoàng Tố Yên vô ý thức bị Hạ Vân dắt đi ra đại điện, bên ngoài dương quang chói mắt làm hai mắt nàng đau nhói, dùng tay che mắt, nước mắt không ngừng chảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK