Nhìn rừng cây trước mắt sâu không giới hạn, Hoàng Tố Yên cũng tự nhắc mình phải vạn phần cẩn thận. Mặc dù nàng mạnh hơn nhiều so với người trước đây từng tiến vào, nhưng dù sao trong đây vẫn có những thứ nàng không biết, thế nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Cưỡi ngựa chậm rãi đi vào, Uyển Tùy theo sau. Đi hơn nửa canh giờ, vẫn là một mảnh rừng hoang, ngoài cây cối ra thì không cảm giác được một chút sinh khí, Hoàng Tố Yên cùng Uyển Tùy liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người vận công lực đến cực hạn, tùy thời đối phó nguy hiểm.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Hoàng Tố Yên đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước bất đắc dĩ thở dài: “Chúng ta lại trở về chỗ cũ.”
Uyển Tùy nghe xong, cũng nhìn về phía trước, chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa trên một thân cây cắm một cây ngân châm tinh tế, đó là kí hiệu tiểu thư lưu lại, cau mày: “Chúng ta phải làm gì đây?”
Hoàng Tố Yên nhìn chung quanh một chút, xuống ngựa, đây chắc hẳn chính là mê trận trong truyền thuyết? Là ấn ngũ hành hay là ấn mười hai ngôi sao sắp thành hàng, bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ cho lắm “Nghỉ ngơi một chút trước đi!”
Ở chung quanh phạm vi ba thước được bày bố một trận pháp phòng ngự đơn giản, Hoàng Tố Yên liền tựa vào một thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Uyển Tùy nhẹ chân nhẹ tay dắt hai con ngựa qua một bên, mình cũng ngồi xếp bằng cách tiểu thư không xa, mặc dù cũng nhắm hai mắt lại, nhưng tập trung tinh thần cao độ chú ý động tĩnh xung quanh.
Hoàng Tố Yên đưa tâm thần vào giới chỉ, theo nàng nhớ thì trong động người tu ma kia lấy được một ngọc giản chuyên nói về các loại trận pháp, không chỉ bao gồm linh trận giới tu chân, còn nói một chút về mê trận thế thực, sát trận gì gì đó. Vốn nàng muốn để lại sau này sẽ nghiên cứu, nhưng bây giờ phải xem một chút mới được.
Dùng thần niệm nhìn sang thì nàng tìm được miêu tả giống với mê trận hiện giờ nàng gặp phải, cẩn thận ‘nhìn’, nhất định phải phá trận pháp này, nàng không muốn cứ như vậy mà quanh quẩn ở chỗ này.
Khoảng chừng qua một canh giờ, Hoàng Tố Yên mở mắt, trong con ngươi thoáng hiện tinh quang, dường như cây cối trước mắt xuất hiện bóng chồng lên nhau, hư hư ảo ảo, thật giả trong đó há người bình thường có thể thấy được rõ ràng, dĩ nhiên đây là một mê trận thiên nhiên, chắc là vùng này linh khí quá mức trùng hợp, khó trách nhiều người lạc đến vậy!
Vận dụng linh lực gia tăng thần niệm để dò xét phạm vi, Hoàng Tố Yên tìm được ngân châm để lại dọc đường đi, quan sát đủ một canh giờ, rốt cuộc khi nàng cảm thấy mệt mỏi, sau khi tìm ra quy luật vận hành mê trận. Hoàng Tố Yên cởi dây thừng, nhảy lên ngựa: “Đi.” Dẫn đầu hướng đến đường đã phát hiện mà đi. Uyển Tùy cũng cưỡi ngựa theo sát phía sau.
Chốc thì quẹo trái, lát lại quẹo phải, qua tiếp một canh giờ, hai người mới ra khỏi rừng cây, bời vì lúc này Hoàng Tố Yên vẫn vận chuyển linh lực với tốc độ cao, nên hơi có vẻ mệt mỏi, nhìn trước mắt mây mù lượn lờ ở Hắc sơn, xuống ngựa, nhập định hồi phục thể lực ngay tại chỗ, nàng giờ mới biết bước đầu tiên mệt đến vậy, lộ trình sau chắc cũng sẽ không đơn giản, nàng phải tự bảo trì trạng thái tốt nhất mới có thể ứng phó được.
Uyển Tùy lẳng lặng đứng một bên nhìn tiểu thư ngồi nhập định trên mặt đất. Hình như tiểu thư luôn giấu chuyện ở trong lòng, hành trình Hắc Sơn lần này, nàng ta tuyệt đối không tin vì hiếu kì như tiểu thư nói trước đó, nếu chỉ là hiếu kì vậy thì tiểu thư không chờ đợi được sao? Hơn nữa…nhìn rừng cây phía sau hay thay đổi, dường như nơi đây có gì đó không được bình thường. (Aqua: Đây là trận pháp trong Hắc Sơn đó, bình thường được mới là lạ đó chị.)…
Nhập định một khắc đồng hồ, Hoàng Tố Yên liền thu công đứng lên. Nhìn về phía Uyển Tùy phân phó nói: “Trên đường đi nếu thấy linh dược thì tiện tay hái một ít đi!”
Mặc dù không hiểu được tại sao tiểu thư lại đặc biệt nói một câu như vậy, nhưng Uyển Tùy vẫn cung kính đáp một tiếng: “Vâng.”
Lộ trình kế tiếp, cuối cùng Uyển Tùy cũng hiểu ý của tiểu thư. Trời ạ! Dọc con đường này các nàng nhìn thấy quả linh dược còn nhiều hơn trước đây nàng từng thấy, thậm chí còn có một ít bích liên trăm năm mà bên ngoài đã không còn, nhân sâm ngàn năm, cỏ linh chi ngàn năm… Chỉ là ‘tiện đường’ hái, nên Uyển Tùy đã gom nguyên một túi lớn, cũng may nàng mang theo rất nhiều hộp gỗ tùy thân chuyên dùng để đặt dược liệu quý, bằng không nàng cũng chỉ có thể nhớ linh dược mà than thở.
Hoàng Tố Yên thấy Uyển Tuỳ hài lòng như vậy cũng hơi gợi khóe miệng, nhưng lập tức lại khôi phục bộ dạng cảnh giác. Kỳ thực nàng đã chú ý sự ẩn núp của vài con thú xung quanh, nhưng có lẽ trên người nàng tỏa ra khí thế người tu chân, nên chúng nó không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là chăm chú theo sát các nàng. Nàng cũng không để ý, những con linh dương dựng dục tự nhiên không phải là loại thú bình thường, có lẽ là linh thú, nàng không muốn tùy tiện sát sinh.
Thế nhưng càng lên cao, linh thú cũng ngày càng ít đi, Hoàng Tố Yên cảm thấy một khí tức nguy hiểm, do dự một chút, đưa Uyển Tùy một chiếc nhẫn bạch ngọc: “Ngươi đeo nó vào, khi gặp nguy hiểm, nó có thể giúp ngươi.”
Uyển Tùy nhận lấy nhẫn, đeo vào, hướng tiểu thư gật gật đầu, đem linh dược vừa hái cất đi.
“Đưa bao quần áo cho ta!”
“Nga.” Có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đưa bao quần áo qua.
Thần niệm đảo qua, bao quần áo trong tay liền vào giới chỉ, thấy Uyển Tùy kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nói một câu: “Pháp thuật.”, liền đi về phía trước.
Máy móc theo sát tiểu thư, trong lòng Uyển Tùy khiếp sợ không thôi, pháp thuật? Trên thế giới này có thứ đó thật sao? Đây không phải là ‘thần côn’ chuyên làm xiếc gạt người sao? Nhìn bóng lưng tiểu thư, giữa đôi con ngươi Uyển Tùy lòe lòe một tia sương mù, tiểu thư thật sự càng ngày càng thần bí!
(Aqua: Chị Yên mà biết chị Tùy nói mình là thần côn thì sẽ như thế nào nhỉ?)
Biết trong lòng Uyển Tùy nhất định có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại Hoàng Tố Yên không có thời gian để giải thích, nàng nhìn chằm chằm vào tấm bia đá dựng thẳng cách đó không xa, xung quanh tấm bia đá dường như đã trải qua mấy nghìn năm, bên cạnh bia cũng đã hủ hóa, nhưng mặt bia lại giống như mới, bằng phẳng bóng loáng.
Bất quá những thứ này đều do Hoàng Tố Yên vận linh lực lên mắt để quan sát, bây giờ các nàng chưa thể tiếp cận. Quét mắt nhìn thi cốt động vật rải rác xung quanh, nàng biết nơi đây nhất định có trận pháp——sát trận, nhưng dường như trận pháp này không phải tự nhiên, mà là có người cố ý sắp đặt.
Thay đổi linh lực trên người, tay nàng chỉ thật nhanh lên không trung khoa tay múa chân, nàng muốn phá trận. Mặc dù chỉ vừa nghiên cứu trận pháp một lúc, nhưng nàng chỉ chuyên quan sát mê trận cùng sát trận, coi như cũng hiểu biết một ít về kỹ xảo phá trận đi, dù không đủ tinh luyện cho lắm, nhưng đủ để phá trận này là đủ rồi. Bởi vì người tu chân luôn câu thông cùng linh khí thiên địa, cho nên đối với thứ có sự uy hiếp đến mình sẽ có năng lực cảm ứng rất mạnh, sát trận trước mắt làm nàng không cảm thấy nguy hiểm, dường như chỉ để bảo vệ tấm bia đá ở giữa không bị linh thú phá hủy, cho nên nàng mới dám vận dụng tri thức phá trận mà cả nửa cuộc đời cũng chưa quen được.
Uyển Tùy không bao giờ có thể duy trì biểu tình lãnh đạm nữa, mà là vẻ mặt khiếp sợ nhìn tiểu thư đang ở giữa không trung làm một ký tự kì quái lóe lam quang, đẩy nó về hướng tấm bia đá, ngay sau đó không khí chung quanh tấm bia đá phát ra từng trận tiếng nổ mạnh, một hồi rung chuyển qua đi, nhìn về bốn phía, những thi thể động vật xung quanh hoàn toàn biến mất, mà bụi cỏ như bị người chặt ngang cắt đoạn, mặt trên vỡ đều đến quỷ dị, nơi ban đầu vẫn có chút cây cối nay lại phá lệ trống không.
Uyển Tùy ngây ngốc nhìn hết thảy nơi đây, đang muốn hỏi tiểu thư, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào trên người mình lại bao bọc một tầng sáng lam sắc, kinh ngạc nhìn nhẫn bạch ngọc trên tay, ánh sáng chính là phát ra từ đây.
“Uyển Tùy, ta đã nói rồi, chiếc nhẫn này sẽ bảo vệ ngươi, nếu như không có nó, thì ngươi sẽ giống những cây cối ngươi vừa thấy. Được rồi, ngươi đứng ở đó trước đi, để ta qua xem.” Hoàng Tố Yên nhàn nhạt giải thích một chút, liền tới gần tảng đá kia.
Nhìn sát vào tấm bia đá, rất bằng phẳng, khó phát hiện có gì a! Hoàng Tố Yên đi vòng quanh tấm bia đá cũng không phát hiện được cái gì. Không có khả năng một tấm bia đá chẳng có gì mà phải dùng đến sát trận để bảo vệ! Nhìn chằm chằm nó, tâm tư bay loạn. Ẩn đi rồi sao?! Tay chậm rãi giơ lên, dần dần phủ lên một tầng lam quang, người tiến lên nhẹ nhàng đi sát tâm bia đá.
Nhất thời lam quang trên bia đá thoáng hiện, thoáng cái lại biến thành bạch quang, qua một hồi chói mắt, mặt trên chậm rãi hiện ra chữ.
Hoàng Tố Yên ngổi xổm xuống nhìn sát vào chút, nhất thời ngây dại, lại là những lời này! Hơn nữa…nàng đột nhiên kích động, ngón tay có chút run run vỗ lên mặt chữ: thượng cổ chi thủy, thiên địa sơ phân, thần nguyên phi thần, ma nguyên phi ma, tam giới lục định, thiện sinh chuyển xấu, thần bản vì (vốn là) ma, ma tức là thần.
Ha ha, thần bản vì ma, ma tức là thần? Vậy người lưu lại điều này là ma hay là thần đây? Đột nhiên hưng trí rã rời, nàng không muốn theo thiên đạo cái gì, cũng không muốn trở thành thần, không muốn hóa ma, biết những điều thiên lý này có ích lợi gì kia chứ?
Hoàng Tố Yên vỗ vỗ y phục có chút nhăn nhúm, đứng lên, dường như mình hơi quá kì vọng vào nơi này, bởi vậy bây giờ mới có thể thất vọng như vậy! Xoay người đang chuẩn bị đi, bỗng liếc về phía dư quang bụi cỏ có vật gì đó lóe lên, đến gần quan sát một chút, ha, thì ra là còn có cơ quan a, thiếu chút nữa bỏ lỡ, tâm trạng uể oải của Hoàng Tố Yên lại lần nữa dấy lên hi vọng.
Cẩn thận quan sát quang phiến dường như không có quy tắc rơi lả tả bốn phía, nàng tìm được chỗ của mắt trận, chính là chữ giới trên tấm bia đá kia, thảo nào nàng lại cảm thấy chữ ‘giới’ này có chút kì quái, thì ra là cùng với quang phiến xung quanh tương hỗ dẫn dắt.
Vận linh lực lên, cẩn thận những chỗ hõm, đợi cho đến lúc chữ kia tràn đầy linh lực, tấm bia đá chậm rãi lướt sang ngang…
Ha ha, thần bản vì ma, ma tức là thần? Ha ha, thần bản vì ma, ma tức là thần?