“A a“
“Ra rồi, ra rồi, là một tiểu hoàng nữ, a, chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là một tiểu hoàng nữ!” Một cao âm nam đột nhiên kêu lên, tay chân lanh lẹ đem đứa bé trong lòng toàn thân lau sạch sẽ, động tác nhẹ nhàng dùng vải bông tốt sớm đã chuẩn bị đem đứa nhỏ thân thể bao lên. Nhìn động tác kia lưu loát, liền biết vị trung niên nam tử diện mạo âm nhu này nhất định là đã có kinh nghiệm phong phú.
“Vân nhi, đem đứa nhỏ…Ôm cho ta xem…” Lúc này thanh âm nồng đậm mệt mỏi từ trên giường truyền đến mang theo nhẹ nhàng.
“Vâng, nương nương.” Vị nam tử kia được người trên giường gọi là Vân nhi, cẩn thận ôm đứa bé trong lòng, đi tới bên giường, đem đứa trẻ đưa cho người trên giường.
Chỉ thấy người trên giường hơi vươn bàn tay ngó sen, vạn phần cẩn thận theo trong tay Vân nhi tiếp nhận cái tiểu thân thể kia, hai mày liễu bởi vì mệt mỏi mà nhẹ nhàng nhăn lại, trong đôi mắt to như nước không chút nào mệt mỏi, chỉ chứa đựng đầy nước mắt mừng rỡ, vẻ trên mặt tái nhợt bởi vì vui sướng mà để lộ ra một chút ửng đỏ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đối diện đứa trẻ nở một tia tươi cười đẹp nhất, mặc tóc đen mượt bị thấm ướt mồ hôi bám trên mặt, nhưng lại không hư hao chút nào tuyệt thế mỹ mạo của hắn, trái lại càng tăng thêm mấy phần gợi cảm.
Hoàng Tố Yên vừa mới mở mắt ra, nhìn thấy đó hình ảnh dụ hoặc người như thế. Nàng cũng bị dụ hoặc theo!
Trước mắt nàng là một căn phòng thượng tầng quý tộc, mà chính nàng cũng là một mỹ nhân hiếm có, mặc dù cái mặt nàng cả ngày hàn băng, cũng không chút nào ngăn cản được “Tre già măng mọc” người theo đuổi, mà người dám theo đuổi nàng, người nào cũng là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Nhưng cùng người trước mắt so sánh, sợ rằng cũng chỉ biết cảm thán, ganh tị, liền ngay cả mình, Hoàng Tố Yên không nhịn được ở trong lòng âm thầm cảm thán, có điểm bi ai, ngay cả làm nữ nhân mình cũng thua trước mắt vị nam tử mỹ lệ này.
Đúng vậy, là nam tử, vì nàng nhìn thấy cục hầu kết của vị mỹ nhân trước mắt này, liền kinh ngạc phát hiện vị này vẻ đẹp không giống người phàm, lại là nam nhân.
Mà nàng ở một giây sau phát hiện một chuyện làm cho nàng ngốc, thất thần thực sự, đó chính là nàng hiện tại đang bị vị mỹ nam ôm này, hơn nữa…Giơ giơ tiểu cánh tay của mình, đột nhiên có điểm dở khóc dở cười, chính mình thế nhưng thành một đứa con nít, hơn nữa hiển nhiên là một đứa trẻ con vừa mới sinh ra.
Chẳng lẽ đây là cái mà gần đây rất lưu hành trên mạng cái kia là cái gì nhỉ…Cái gọi là xuyên việt thì phải?
Nhìn Đứa trẻ vừa sinh hạ đến khóc cũng không khóc, hơn nữa, còn có thể mở mắt ra nhìn mình, trong mắt Thượng Quan Thanh ngoại trừ mừng rỡ, còn có kinh ngạc vô pháp che giấu, nhìn nữ nhi giơ giơ tiểu cánh tay lên, lập tức rơi vào trầm tư, Thượng Quan Thanh trong lòng chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung!
Điều này sao có thể, nàng mới vừa sinh ra a ! ! !
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị một người từ bên ngoài dùng sức đẩy ra, một người uy nghiêm, thanh âm trầm thấp vang lên, “Thanh nhi, ngươi thế nào?“Một tiếng này đột nhiên vang lên, cũng đem hai cha con nàng rơi vào trầm tư giật mình tỉnh giấc, chỉ là một là vạn phần mừng rỡ, nhìn lại, mà một thì lại là vạn phần kinh ngạc.
Này… Này diện mạo anh tuấn, vóc người thon dài mỹ nữ này là.. Hoàng thượng???? Kinh ngạc nghe đám người xung quanh đều quỳ xuống, hô to vạn tuế, nàng đột nhiên thấy lạnh run, có chút cứng ngắc đem đầu nhỏ chuyển hướng, vừa rồi còn đang đặc biệt kinh diễm vì tuyệt thế mỹ nam, chẳng lẽ đây là cái gọi là … Nữ tôn? !
Đó chính là nói nam nhân có vẻ thập phần mệt mỏi đó là người sinh ra mình ? ? ? ! ! ! Trời ạ… Hoàng Tố Yên ta một đời anh minh a! Bây giờ xuyên việt, cư nhiên bị nam nhân sinh ra! (Sally: Haha ta chết cười với cái phát hiện của nữ chính)
Nữ tử được xưng là hoàng thượng kia cũng mặc kệ Hoàng Tố Yên trong lòng thống khổ giãy giụa thế nào, theo trong tay Thượng Quan Thanh tiếp nhận thân thể nho nhỏ của nàng, kinh ngạc nói: “A! Vừa sinh ra là có thể mở mắt ra, nàng chắc là đúng như vị tiền bối kia nói là anh tài ngút trời đi!“
Nghe nói như thế, Hoàng Tố Yên chẳng thèm liếc mắt nhìn vẻ mặt hưng phấn nữ hoàng, thiết! Thần côn nói cũng tin!
Nữ hoàng —— Hoàng Như Ngữ càng mở to hai mắt nhìn, nàng vừa nhìn thấy gì? Trong mắt nữ nhi hiện lên tia khinh bỉ (hehe tỷ khinh vì mẹ mình mê tín), tuy chỉ thoáng hiện qua nhưng nàng vẫn thấy được.
Ha ha vốn vẫn có chút hoài nghi, hiện tại cuối cùng là tin, nữ nhi này sau này khẳng định không giống bình thường, ha ha nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ thế nào mới có thể “Giáo dục” hảo nàng!
Nhìn nữ hoàng, cũng là mẫu thân của mình bây giờ, kinh ngạc qua đi, lại cười hiện lên vẻ mặt hồ ly, Hoàng Tố Yên không khỏi khó chịu mở mắt nhìn.
“Được rồi được rồi, ngữ, ngươi không nên cùng nữ nhi mắt to trừng mắt nhỏ a! Mau cấp nữ nhi của chúng ta một cái danh (tên) đi!” Rốt cuộc nhìn không màn hai mẹ con đấu mắt nhìn nhau khó thấy trên đời, Thượng Quan Thanh hơi chút trách cứ, liếc mắt nhìn nữ hoàng một cái.
“Hảo, hảo, hảo, là ta không đúng, Thanh nhi, tên nữ nhi ta đã sớm nghĩ kỹ, kêu là Hoàng Tố Yên đi? Được không?“
“Hảo, Ngữ thích là được rồi!” vẻ mặt Thượng Quan Thanh hạnh phúc tựa trong lòng Hoàng Như Ngữ.
Hoàng Tố Yên? Cùng với tên mình kiếp trước như nhau a !
Chẳng lẽ mình còn phải như kiếp trước mặc cho người định đoạt sao? Không… Ông trời làm cho ta thống khổ như vậy một lần rồi sẽ không có lần hai nữa, cả đời này ta sẽ vì chính mình mà sống, không còn là công cụ vì ai để giúp họ đạt được mục đích. Loại đau khổ này, chính mình không muốn lại trải qua thêm một lần nữa. Cái loại cuộc sống như cái xác không hồn, mình không muốn tiếp qua. Hạ quyết tâm xong, Hoàng Tố Yên liền cảm giác một trận buồn ngủ kéo tới, tiểu thân thể hơi giật giật, thỏa mãn ở trong lòng Hoàng Như Ngữ rơi vào ngủ say, ý thức mơ hồ nghĩ đến thân thể trẻ nhỏ thật đúng là không chịu nổi thời gian dài a!
Một tháng, ta tới thế giới này đã tròn một tháng, ta cũng bị vây ở này một tháng. Mặc dù mỗi ngày có thể nhìn thấy phụ hậu tuyệt sắc là một chuyện rất tốt, nhưng đối với nàng kiếp trước sống liên tục bận rộn, hiện tại không làm gì, đây quả thực là chuyện không thể chịu đựng được a!
Ta thấy được bà vú lại muốn phải đem đầu v* nhét vào trong miệng mình, luôn luôn lạnh lùng mà chống đỡ ta cũng không khỏi bạo phát, “Oa a… Oa a…” Nghe thấy thanh âm chính mình phát ra, trái tim nhỏ của ta không khỏi rùng mình một cái, thập phần khinh bỉ chính mình, người lớn như thế, còn giống như trẻ con khóc náo lên, nhưng chỉ có làm như vậy, “Hiệu quả” mới tốt a!
Hơn nữa tiểu thân thể này cũng chỉ có thể phản kháng như thế.
“A! Tiểu điện hạ, ngài làm sao vậy, không đói sao? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Nãi cha (Sally: bà vú thì phải, hix thứ lổi cho ta không biết vú này là nam hay nữ nửa) hiển nhiên bị ta đột nhiên khác thường khóc lớn cấp sợ đến hoang mang, không ngừng vỗ nhẹ lưng của ta, ở trong phòng gấp đến độ thẳng chuyển.
“Trực nhi, tiểu hoàng nữ làm sao vậy? Mau, mau ôm vào đến cho ta nhìn!” Trong nội thất truyền ra một thanh âm lo lắng.
“Vâng, vâng, chủ tử không nên gấp, nô tỳ ôm tiểu điện hạ tiến vào” .Bị phụ hậu gọi tác Trực nhi nãi cha một bên đáp lời, một bên cẩn thận ôm ta đi vào nội thất.Ta lập tức dừng khóc náo, ta thế nào lại quên phụ hậu đang ở bên trong nghỉ ngơi chứ? Một tháng này, ta theo trong miệng nãi cha cùng với phụ hậu cũng cơ bản hiểu biết một ít chuyện thế giới này, nghe bọn hắn nói, thế giới này nam tử sinh sản hậu trong một tháng đều tương đối suy yếu, trừ phi là nhà nghèo khổ, bởi vì gia cảnh không có biện pháp, nếu không, nam tử sau sinh sản một tháng này đều sẽ nằm ở trên giường tĩnh dưỡng.
Trong khoảng thời gian này ta không khóc không làm khó, cũng là không muốn làm cho phụ hậu mệt nhọc, không ngờ, lúc này cũng bởi vì trong lòng phiền muộn mà làm cho phụ hậu lo lắng, ta thực sự muốn đánh mình một cái. Cả đời này ta đối với sủng ái mẫu hoàng, phụ hậu của ta thập phần coi trọng, kiếp trước ta đã trải qua tư vị mất đi cha mẹ, cả đời này ta vô luận như thế nào đều phải bảo vệ bọn họ.
Ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, ta khẽ mỉm cười, đem tay nhỏ bé trắng nộn đưa về phía phụ hậu, “Ô nga (phụ hậu ), oa ( ôm )!” Bất đắc dĩ nghe thấy “Hỏa tinh ngữ”, dây thanh của mình còn chưa có phát triển hoàn toàn a!
Hẳn là người thông minh sắc sảo đi! Phụ hậu mỹ lệ tựa hồ nghe đã hiểu lời của ta, trong mắt ánh nước chợt lóe, cười khanh khách tiếp nhận ta, ôn nhu nói: “Thế nào? Bảo bảo của ta muốn phụ hậu?“
“Nhất định là như vậy. Nương nương ngài xem, vừa thấy được ngài, tiểu điện hạ sẽ không khóc, còn cười đến vui vẻ như vậy!“
Trời ạ ta không phải khóc bởi vì nguyên nhân này có được không? Bất quá, biểu hiện của ta rất dễ làm cho người ta nghĩ như vậy, quên đi, tùy tiện đi! Chỉ cần không cho phụ hậu lo lắng thì tốt rồi.
Có lẽ là biểu tình của ta có chút kỳ quái, phụ hậu nhìn ta, đột nhiên “Ha ha!” Cười lên, ” Bảo bảo của ta thật là tiểu thiên tài a!“Ách đây là giải thích thế nào? Ta rõ ràng biểu hiện nghi hoặc ra ngoài càng làm cho phụ hậu cười đến thoải mái.
“Là chuyện gì làm cho Thanh nhi cười đến vui vẻ như vậy a?” Phụ hậu cười vui vẻ, cùng lúc mẫu hoàng thân ái của ta mỉm cười đi đến.
“Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng!“
“Ân, các ngươi đều đi xuống đi!“
Đợi nãi cha bọn họ đều lui xuống, mẫu hoàng đột nhiên đưa một vật quý đưa cho phụ hậu.Phụ hậu nghi ngờ tiếp nhận, vừa nhìn, lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn mẫu hoàng, “Ngữ, đây là?“
“Chính là như vậy a! Ta hôm nay ở lên triều đã hướng mọi người tuyên bố, ta muốn phong nữ nhi của chúng ta —— Hoàng Tố Yên làm thái tử.” Mẫu hoàng vẻ mặt đắc ý nói.
“Thế nhưng…“
“Không có thế nhưng. Thanh nhi! Chỉ có nữ nhi của chúng ta mới có quyền được cái vị trí kia.” Nhìn mẫu hoàng trên mặt kiên trì, phụ hậu nhẹ nhàng gật gật đầu, tựa ở trong lòng mẫu hoàng, ôn nhu nói tiếng “Hảo!”
Thế nhưng, ta nghe thấy tin tức này lại không có nửa điểm mừng rỡ, lại bắt đầu sao? Hoàng cung ngươi lừa ta gạt…