Buổi trưa, sau khi tan học, Quân Lương nhìn thấy một chiếc xe rất quen ở cổng ký túc xá nữ.
Không phải Đỗ Tầm. Thời gian gần đây tinh thần của Đỗ Tầm không được tốt lắm, tạm thời không còn sức lực để đến an ủi Quân Lương.
Đợi đến khi Quân Lương lại gần chiếc xe ấy, cửa xe mở ra, Lê Lãng bước ra, mỉm cười với cô:
- Em có thời gian không? Anh đưa em đi ăn.
Có một số cô gái biết Quân Lương. Lúc cô đi qua, họ đều nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, dường như họ đang nghĩ cùng một chuyện: Kẻ thứ ba không biết xấu hổ này đã cướp bạn trai của người khác, vì sao vẫn còn người vừa đẹp trai vừa giàu có quỳ dưới váy cô ta?
Những ánh mắt này khiến Quân Lương cảm thấy như bị kim chích sau lưng. Thậm chí, cô không kịp nghĩ ngợi gì mà dứt khoát gật đầu.
Chiếc xe của Lê Lãng rời khỏi ký túc xá nữ chưa được bao xa thì xe của Thẩm Ngôn đã theo sau.
Cô rất kiên trì, giữ một khoảng cách an toàn. Với khoảng cách này, cô đảm bảo Lê Lãng sẽ không phát hiện ra cô, hơn nữa cô tự tin là mình sẽ không bị dòng xe nườm nượp che khuất tầm nhìn, để mất dấu vết.
Cô đeo kính râm, hút một điếu thuốc.
Cô rất ít khi hút thuốc, trừ hai tháng ở hộp đêm.
Hồi ấy là bất đắc dĩ. Mỗi buổi tối, lúc nào trên tay cô cũng là các loại thuốc dành cho phái nữ như DJ, MIX, ESSE hoặc More. Cô chưa bao giờ hút 502 vì không thích.
Trong các loại thuốc lá, cô thích nhất là More. Điếu thuốc màu cà phê, rất dài, có thể cháy rất lâu.
Mỗi khi việc kinh doanh không được tốt lắm, cô lại trốn vào nhà vệ sinh đốt một điếu, nhìn nó hóa thành tàn tro. Dường như thời gian có thể trôi đi rất chậm, rất chậm… Dường như vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ lau đi những vết nhơ loang lổ khi còn trẻ.
Lúc mới đến thành phố K, Thẩm Ngôn không biết mình có thể làm gì. Cô chỉ có thời gian hơn hai tháng để kiếm đủ học phí cho năm thứ nhất.
Rửa bát, bưng bê, làm gia sư? Những công việc này đều không khả quan. Làm việc vất vả một ngày, mệt đến nỗi thở không ra hơi, nếu gặp kẻ vô lương tâm, không những không được một đồng nào mà còn lãng phí thời gian.
Thu mình trong quán trọ năm mươi tệ một ngày, cô gái Thẩm Ngôn mười tám tuổi cảm thấy mình như sắp phát điên.
Cô không giống một số người, khi rơi vào bước đường cùng, đem tất cả số tiền trên người đi đánh bạc. Đánh một ván thật lớn, nếu thắng thì là ông trời có mắt, nếu thua thì cùng lắm là chết.
Cô không muốn chết. Cô không thể thua.
Tự biết mình không phải là dân cờ bạc, Thẩm Ngôn cầm chút tiền trên tay, suýt chút nữa thì cắn chảy máu môi.
Trên tường của quán trọ có một cánh cửa sổ nhiều năm không ai mở. Bên ngoài cửa sổ là bầu trời u ám của thành phố K. Thẩm Ngôn cảm thấy mình đang bị cuộc sống u ám này lấy mất sự nhiệt tình và nghị lực lúc đầu.
Vận mệnh nằm trong tay mình. Cô nói với mình, Thấm Ngôn, mày phải là người nắm lấy vận mệnh. Mày không được làm nô lệ của vận mệnh.
Chỉ là một bước ngoặt, cô đi loanh quanh chợ tìm việc rất lâu, tay cầm nửa chiếc bánh mỳ chưa ăn hết, buồn rầu đi ra ngoài, ngồi bên đường gặm bánh mỳ.
Đúng là nghèo, ngay cả một chai nước khoáng cũng không nỡ bỏ tiền mua. Nhiều năm sau, nghĩ lại bộ dạng thảm hại của mình lúc ấy, cô vẫn còn rùng mình.
Không có gì có thể hủy hoại lòng tự trọng của một người hơn là sự nghèo khó. Lúc bị bố cầm gậy đánh cô không khóc, nhưng khi lang thang trên đường phố xa lạ này, đột nhiên cô rất buồn, khóc không thành tiếng.
Đang khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa thì có người dừng lại trước mặt cô, vỗ vai cô.
Cô ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt rất xinh đẹp qua đôi mắt nhạt nhòa. Người phụ nữ ấy ngắm nghía cô hồi lâu rồi thẳng thắn nói:
- Chị họ Trần, Trần Man Na. Em cứ gọi chị là chị Trần.
Trần Man Na không giở trò gì, cũng không nói những lời nói dối dễ nghe để lừa cô gái chưa hiểu gì về sự đời. Mặc dù cô là người ở chốn làng chơi nhưng trong người lại có nghĩa khí của gái giang hồ:
- Em muốn đến thì gọi điện cho chị, không muốn thì thôi.
Cuối cùng chị ta còn nói với Thẩm Ngôn:
- Mười tám tuổi, là người lớn rồi, có thể tự mình lựa chọn được rồi.
Thẩm Ngôn nghĩ suốt một đêm mà vẫn chưa đưa ra một quyết định dứt khoát.
Đi hay không đi, đây quả là một vấn đề rất lớn.
Nếu đi, dĩ nhiên sẽ nhanh có tiền hơn, chí ít là nhanh hơn những công việc vặt như rửa bát, bưng bê, hơn nữa lại còn kiếm được nhiều tiền. Nhưng nếu đi thì chẳng phải là tự đẩy mình vào vũng bùn sao?
Còn nhớ hồi ở nhà, những bà lắm chuyện bên hàng xóm ngồi túm tụm với nhau, thích bàn tán về chuyện nhà này nhà kia, nói con gái nhà ai đi hai năm, lúc về đeo dây chuyền vàng, ai biết được số tiền ấy từ đâu ra, ai biết được những đồng tiền đó có trong sạch không…
Những lời nói rõ ràng là do đố kỵ nhưng lại đại diện cho quan niệm đạo đức truyền thống nhất của xã hội này: con gái, không được bán dâm.
Đàn ông có xấu cũng không sao. Nếu phụ nữ bước vào con đường này thì vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến việc quay đầu làm người tốt.
Cô bực bội đến nỗi gần như muốn đập đầu vào tường. Đúng lúc ấy thì giấy báo trúng tuyển trong túi rơi ra.
Qua ánh sáng hắt vào từ cánh cửa sổ ấy, Thẩm Ngôn nhìn thấy ngày nhập học… Ngày ấy mỗi lúc một gần… Cô không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
Đây là thành phố K, nơi có hàng triệu người.
Không có người biết cô, chỉ làm hai tháng. Hai tháng sau cho dù thế nào cũng rửa tay gác kiếm.
Cô cầm tờ giấy thông báo trúng tuyển, thầm hứa với mình, chỉ hai tháng thôi, sau đó, khoảng thời gian ấy sẽ hoàn toàn bị gạt ra khỏi cuộc đời của Thẩm Ngôn. Ngoài cô ra, sẽ không ai biết.
Sau khi hạ quyết tâm, cô thấy thanh thản hơn, mơ hồ ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh dậy, cô rửa mặt, tìm bốt điện thoại công cộng bên đường, nhấn số điện thoại mà hôm qua Trần Man Na đưa cho cô. Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
- Em đi. - Thẩm Ngôn rất thẳng thắn nói.
- Được, tối gặp nhé! - Trần Man Na cũng nói rất dứt khoát.
Ngày thứ hai ở hộp đêm, Trần Man Na gọi Thẩm Ngôn lên phòng làm việc của mình, chỉ vào mấy bộ quần áo trên sofa rồi nói:
- Mặc cái này vào. Em nhìn xem em đang mặc cái gì? Chỗ chúng ta là chỗ làm ăn, em giống hệt gái quê vậy, còn ai đến nữa…
- Vốn dĩ em làm nghề này, dĩ nhiên là không giống các chị. - Không hiểu vì sao, cho dù đã đến nơi này rồi nhưng Thẩm Ngôn vẫn rất ngông nghênh.
Quả thực Trần Man Na có cách nhìn khác với cô. Nếu người khác dám nói với cô như thế thì e là phải chuẩn bị tâm lý bị tống cổ ra ngoài, nhưng Thẩm Ngôn không sợ.
Trần Man Na nhìn khuôn mặt trẻ con của cô, bỗng nhiên cười và nói:
- Chưa gặp ai nhờ vả người khác như em, nhưng rất lạ là chị lại thích em. Em giống chị, chúng ta đều biết mình cần gì.
Mục đích rất rõ ràng. Đây là lời đánh giá mà giám đốc và tất cả các đồng nghiệp xung quanh đã dành cho Thẩm Ngôn nhiều năm về sau. Nếu là trong công việc, đây không những không phải là khuyết điểm mà còn là ưu điểm đáng để người khác học tập.
Nhưng mỗi khi có ai đó nói câu nói này, người đầu tiên mà cô nhớ tới là Trần Man Na mà mình đã gặp năm mười tám tuổi.
Bắt đầu từ ngày đến hộp đêm, cuộc sống của cô bắt đầu từ đêm.
Ban đầu, cô chỉ uống rượu, hát hò cùng với khách giống như những cô gái trang điểm rất đậm. Tiền thù lao không nhiều, đôi khi còn phải chia cho mấy người. Nhưng thu nhập vẫn cao hơn nhiều so với những công việc trước đây của cô.
Mặc dù vậy, cô vẫn không lỡ tiêu pha lãng phí, thường xuyên nhịn đói đi làm, sau đó lúc ngồi với khách thì trốn một bên ăn ngấu nghiến những đồ ăn mà khách gọi.
Lâu dần có khách hàng không hài lòng:
- Cô em này đến để ăn hay tiếp khách?
Thẩm Ngôn cũng không chịu thua:
- Mẹ kiếp! Ai là cô em? Tôi là phục vụ!
Câu nói ấy khiến mọi người trong phòng cười ầm lên. Mọi người vui đến nỗi ôm bụng cười ngặt nghẽo, không chỉ những khách hàng đến mua vui, ngay cả đồng nghiệp của cô cũng cười.
Cô không muốn nói nhiều với những người này, đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở cửa xin một điếu thuốc, không quan tâm mình có biết hút hay không, châm một điếu rồi bắt đầu hút.
Quán bao phía sau vẫn có người đang cười. Cô khinh miệt nghĩ, tôi sẽ đi, tôi sẽ đi học, tôi không giống với các người.
Nhiều năm sau, cô nhìn bạn trai của mình giấu mình, ngồi cùng một cô gái kém mình năm tuổi trong quán sushi của Nhật, cười nói vui vẻ, trong lòng cảm thấy bi ai.
Mày tưởng là khác ư? Có cái gì khác nào, chẳng phải cuộc đời chỉ có mấy loại đó sao?
- Anh đã gặp Sơ Vi, em biết chứ? - Lê Lãng gắp một miếng cá hồi đưa lên miệng.
Quân Lương rất thích uống trà đại mạch ở đây, không giống với trà đại mạch kém chất lượng nhạt đến nỗi không cảm nhận được mùi vị ở những cửa hàng sushi giả mạo khác. Mùi vị ở quán này rất đặc trưng.
Cô gật đầu:
- Em biết, anh còn mời cô ấy đi ăn kem. Lúc về cô ấy nói với em chị Thẩm Ngôn có bạn trai, vừa đẹp trai vừa phong độ, rất hợp với chị Thẩm Ngôn.
Lê Lãng mỉm cười rất lịch sự. Lúc Quân Lương nhắc đi nhắc lại tên Thẩm Ngôn, khuôn mặt của anh lộ vẻ ngượng ngùng, không vui.
Họ đều là người thông minh, có những điều không cần phải nói quá rõ ràng.
- Em cãi nhau với Sơ Vi à? - Lê Lãng có ý chuyển chủ đề.
Chủ đề này khiến Quân Lương không biết phải nói tiếp thế nào. Nhưng thực ra cô rất muốn mở cánh cửa đã đóng chặt quá lâu, tìm một người để tâm sự. Khoảng thời gian gần đây, cô cảm thấy quá nặng nề.
- Thực ra em không muốn cãi nhau với cô ấy. Em tin rằng cô ấy cũng không muốn cãi nhau với em… Chỉ là chúng em đều rất chán, không biết có thể nói gì với nhau. Ai cũng có rất nhiều chuyện… Lập trường của bọn em không giống nhau. Từ nhỏ đến lớn, chúng em cũng có một số bất đồng trong những chuyện khác nhưng chưa có lần nào giống như lần này… Thật sự không biết phải kết thúc như thế nào…
Mặc dù Quân Lương nói ngắt quãng nhưng Lê Lãng hiểu hết. Anh dịu dàng nhìn cô, để cô nói tiếp.
- Thực ra em rất mệt, rất khổ sở, có lúc em thật sự nghi ngờ không biết mình có sai không… Có phải em đã thật sự sai không, không nên tiếp tục ở bên cạnh Đỗ Tầm, không nên bất chấp ánh nhìn của người khác, kiên trì đến cùng… Từ trước tới nay, em tưởng rằng mình rất lợi hại, rất kiên cường. Em tưởng rằng bao nhiêu năm nay, cái tính thích làm theo ý mình đã khiến em không còn bận tâm đến suy nghĩ của người khác nữa nhưng thực ra không phải… Anh biết không, thực sự em rất buồn…
Không biết có phải vì đã kìm nén quá lâu hay không, Quân Lương nói rồi bắt đầu nghẹn ngào.
Cô rất ít khi khóc trước mặt người khác. Trước đây là vì không có chuyện gì khiến cô phải khóc. Sau này là vì cái tính kiêu ngạo không cho phép cô yếu đuối trước mặt người khác.
Nhưng không biết vì sao trước mặt Lê Lãng, dường như cô có thể không cần bận tâm, không cần ngụy trang, cũng không cần cứng cỏi.
Chiếc mặt nạ dù có đeo lâu như thế nào chẳng qua cũng chỉ là một chiếc mặt nạ. Sau khi bỏ nó xuống vẫn là khuôn mặt thiếu nữ trong sáng.
- Em không nói với Đỗ Tầm và Sơ Vi, rốt cuộc em phải chịu đựng những gì. Có hôm em đi học, người chuyển phát nhanh gọi em ra cổng trường nhận bưu kiện, là chuyển phát nhanh trong thành phố. Sau khi ký tên, bỗng nhiên em nghe thấy trong chiếc hộp ấy có âm thanh kỳ lạ, áp lại gần thì nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc… Em rất sợ, không dám mở nhưng cũng không dám vứt đi, không biết bên trong là gì… Bỗng nhiên lúc ấy điện thoại đổ chuông, Trần Chỉ Tình gọi điện đến… Cô ta có mật mã điện thoại của Đỗ Tầm nên có được số điện thoại của em.
Cô ta hỏi em bằng giọng điệu khiến người ta phải rùng mình: “Có thích món quà tôi gửi cho cô không? Cô đã châm ngòi quả bom trong cuộc sống của tôi. Tôi cũng trả lại cô một quả, cô vui chứ?”.
Dĩ nhiên không phải bom thật. Sau khi bình tĩnh lại em mở bưu phẩm, bên trong chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường… Nhưng suốt đêm em không ngủ được. Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Đỗ Tầm, em không dám khóc, cũng không dám nói với anh ấy. Em thầm nghĩ, Tô Quân Lương, đây là con đường mày đã chọn, mày phải chuẩn bị để đối mặt và gánh chịu.
Những chuyện như thế này không chỉ là một lần. Cô ta còn viết thư cho cô giáo của em, nói em, đều là những lời nói khó nghe. Cô giáo gọi em lên nói chuyện. Cô nói sinh viên có quyền tự do yêu đương nhưng tốt nhất đừng để ảnh hưởng đến danh tiếng của trường… Nếu không phải lãnh đạo nhà trường nể mặt bố em, có lẽ em sẽ bị phạt không nhẹ… Những chuyện này em không biết nói với ai.
Lần trước bị cô ta hắt nước vào mặt trước mặt mọi người, thực ra em rất muốn khóc nhưng em không dám. Em nghĩ nếu mình khóc, tất cả mọi cố gắng trước đây đều vô ích, có nghĩa là em chịu thua. Nhưng nếu em chịu thua thì tất cả mọi ấm ức trước đây là gì? Em thật sự không hiểu… Em chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu mà thôi, chỉ là chuyện đơn giản như vậy mà thôi…
Lê Lãng đưa giấy ăn hương trà xanh ra trước mặt Quân Lương. Lúc này Quân Lương đã khóc không thành tiếng, ngay cả thở dường như cũng khó khăn. Bao lâu rồi, những chuyện này kìm nén trong lòng bao lâu rồi. Lâu đến nỗi cô cho rằng đó là chuyện đương nhiên, là chuyện mà cô phải chịu đựng, không dám nghĩ sẽ có người thương xót mình.
Nhưng Lê Lãng, người mới chỉ gặp mặt có vài lần, đã nói với cô:
- Quân Lương, quả thực em phải chịu đựng quá nhiều.
Câu nói này giống như que diêm bùng cháy, bỗng chốc thiêu đốt những nỗi buồn và ấm ức kìm nén bấy lâu nay trong lòng Quân Lương. Không sợ mất mặt, cô nằm bò ra bàn khóc nức nở.
May là buổi trưa, khách không đông lắm. Họ lại ngồi trong phòng, vì thế Quân Lương có thể khóc thoải mái. Lê Lãng không khuyên cô, để mặc cho cô khóc, còn mình ngồi bên cạnh ăn.
Cuối cùng, Quân Lương đã được giải tỏa rất nhiều. Cô ngẩng đầu, nhìn Lê Lãng mỉm cười, khẽ nói:
- Em hết kiên nhẫn rồi.
Lê Lãng xua tay:
- Còn nhỏ như vậy, đừng bận tâm nhiều đến thế, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, nên sống đơn giản một chút.
Một mình tôi đến viện dưỡng lão thu dọn di vật của bà nội. Những lần trước, Cố Từ Viễn đều đi cùng tôi… Không ngờ lần cuối cùng đến đây tôi lại đi một mình.
Thật sự không muốn khóc nữa. Những ngày này tôi đã khóc quá nhiều, nước mắt rơi nhiều hơn cả ba, bốn năm trước cộng lại.
Thực ra bà cũng không có di vật gì, chỉ là những bộ quần áo cũ bà mặc khi còn sống, thuốc và mấy hộp cao phong thấp chưa dùng hết…
Mặc dù nói là không muốn khóc nữa nhưng nhìn thấy những thứ này, tôi không kìm được nước mắt.
Lúc tôi chuẩn bị đi, một cô gái trẻ gọi tôi lại. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm:
- Chị là cháu gái của bà Tống đúng không?
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, có lẽ là người làm việc trong viện dưỡng lão, chắc hàng ngày cũng chăm sóc bà tôi. Vì thế tôi gượng cười, gật đầu với cô ấy, coi như là chào hỏi.
Cô ấy lại gần tôi, chân thành nói:
- Hãy nén đau thương!
Tôi mỉm cười với cô ấy, đang định quay người bước đi nhưng một câu nói của cô ấy khiến tôi dừng bước:
- Tống Sơ Vi, sau này chị đừng đối đầu với mẹ nữa. Bác ấy cũng không dễ dàng gì.
Rất nhiều người đã từng nói với tôi câu ấy. Đó là vì họ đã chứng kiến cuộc “đấu tranh” kéo dài hơn mười năm giữa tôi và mẹ. Nhưng cô bé này lần đầu tiên gặp tôi mà lại tùy tiện nói với tôi câu ấy, quả thực khiến tôi cảm thấy có chút nực cười.
Nhưng cô ấy không cảm thấy nực cười chút nào, cô bé có vẻ ít tuổi hơn tôi tỏ ra rất chân thành:
- Nửa năm nay, tôi phụ trách chăm sóc bà nội chị. Bà đã nói với tôi rất nhiều chuyện liên quan đến chị. Thật sự bà rất thương chị. Mẹ chị cũng rất thương chị. Sau này, chị và mẹ phải sống dựa vào nhau, đừng giận bác ấy nữa.
Nếu không phải vì nỗi đau mất người thân đã lấp đầy tâm chí tôi thì với cái tính khí thường ngày của mình, e là tôi sẽ không khách khí với cô bé vô lễ này rồi.
Nhưng lúc này, quả thật tôi không muốn tính toán với cô ta.
Tôi quay đầu đi, khuôn mặt không chút biểu cảm. Đang định đi thì cô ta lại nói:
- Tống Sơ Vi…
Lần này thì tôi giận thật sự:
- Mẹ kiếp, có chuyện gì cô không thể nói hết một lần được sao?
Đôi mắt của cô bé ấy rất to và đen:
- Tống Sơ Vi, thực ra chuyện này không đến lượt một người lạ như tôi nói với chị. Tôi cũng vô tình biết được chuyện đó khi mẹ chị nói chuyện với bà chị… Chỉ là mẹ chị đối xử với tôi rất tốt. Tôi nghe họ nói đến những chuyện chị giận bác ấy, tôi cảm thấy chị không hiểu chuyện…
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta. Nếu cô ta còn dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ đánh chết cô ta.
Cô ta tiến lên một bước, nhìn tôi không chút sợ hãi:
- Tống Sơ Vi, chị nghe rõ đây. Có một chuyện chị nên biết…
Tôi cầm di vật của bà đi trên đường phố của thành phố Z như một cái xác không hồn.
Đây là thành phố tôi đã sống mười mấy năm. Vì sao đột nhiên trông nó lại trở nên xa lạ thế này? Mỗi căn nhà, mỗi khu kiến trúc đều xa lạ… Dường như tôi đã mơ một giấc mơ rất, rất dài.
Bạn đã từng có cảm giác này chưa? Vốn dĩ tất cả đều rất quen thuộc nhưng cuối cùng phát hiện chẳng qua chỉ là ảo giác.
Những người vốn tưởng rằng là thân thiết nhất, thì ra từ trước tới nay đều lừa mình.
Vì sao… vì sao… vì sao… vì sao hết người này đến người khác lừa tôi?
Ngồi trên đường, ngồi giữa vạch vàng, ngồi ở cái nơi nhỏ bé nhất trên vũ trụ bao la, tôi ôm lấy cơ thể mình đang run rẩy, vừa khóc vừa tự hỏi.
Vì sao…
Trời mỗi lúc một tối.
Trong tiếng còi ô tô không ngừng, đột nhiên điện thoại của tôi đổ chuông. Giọng nói của Viên Tổ Vực nghe có vẻ rất lo lắng:
- Tống Sơ Vi, bạn em nói em về thành phố Z rồi, có thật không? Anh đến chỗ em nhé!
Tôi không nói một câu nào mà tắt máy luôn.
Bất kỳ ai cũng đừng đến làm phiền tôi, cả thế giới này không có một người nào đáng tin.
Các người đều lừa tôi. Các người đều coi tôi là con ngốc…
Tôi sẽ không tin bất kì ai nữa. Tôi sẽ không tin một ai…
Quân Lương bước xuống từ xe của Lê Lãng, sau khi lễ phép cảm ơn, cô dõi theo chiếc xe của anh. Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau:
- Anh ta là ai?
Cô quay người lại, Đỗ Tầm hằm hằm bước ra khỏi bóng tối. Anh nhìn Quân Lương chằm chằm:
- Anh hỏi em, anh ta là ai?
Vì trước đó đã khóc một trận nên tâm trạng của Quân Lương nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vì thế cô không hề so đo với thái độ của Đỗ Tầm mà khẽ trả lời anh:
- Bạn trai của một người chị, thấy em không vui nên đưa em đi giải sầu.
- Anh ta cũng quan tâm đến em thật đấy nhỉ? Bạn trai của chị gái ruột cũng không tốt như thế. - Đỗ Tầm không che giấu sự khó chịu của mình.
Quân Lương vốn đã không còn cảm thấy bực bội nhưng sau khi nghe câu nói xỏ xiên của Đỗ Tầm bỗng trở nên bực tức:
- Anh có ý gì hả? Khó khăn lắm em mới thấy khá hơn một chút, anh đừng khiến em ngột ngạt được không?
Thật khó có thể biết trước được, trước đây có bao nhiêu người phản đối họ yêu nhau, bao nhiêu trở ngại muốn họ chia tay, họ đều không từ bỏ. Vậy mà khi cuộc sống đã dần trở lại bình thường, tương lai sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp thì hai người lại bắt đầu cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.
Quân Lương gườm gườm nhìn Đỗ Tầm. Đỗ Tầm cũng trừng mắt nhìn cô.
- Đồ thần kinh! - Quân Lương nói câu ấy rồi quay người bước đi.
Đỗ Tầm túm lấy cô:
- Tôi làm sao, cô đã sai rồi lại còn mắng tôi?
- Tôi làm sai cái gì? Sai lầm lớn nhất của tôi chính là quen anh!
Vốn dĩ không nên như thế… Sau khi làm cho Đỗ Tầm tức giận bỏ đi, Quân Lương ngồi trên sân thượng suy nghĩ rất lâu.
Vào buổi tối cô biết thực ra Đỗ Tầm đã có bạn gái, cô ngồi dậy, leo lên sân thượng, vừa khóc vừa đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng tình cảm đã chiến thắng đạo đức, lý trí, lòng tự trọng… Hôm nay, cũng ngồi ở đó, nhưng tâm trạng của cô hoàn toàn khác.
Thực ra vấn đề ấy luôn ở trong lòng cô, chỉ là mỗi lần vừa mới nảy ra thì đã bị cô nén xuống. Cô không cho phép mình nghĩ, không cho phép mình đối mặt, không cho phép mình cân nhắc.
Đối thủ của cô trong cuộc tình này không chỉ có Trần Chỉ Tình mà còn là chính bản thân cô.
Vì sao lại như vậy? Trước đây Đỗ Tầm không phải là người so đo tính toán như thế. Sự phóng khoáng trước đây của anh đi đâu mất rồi? Có phải vì để đạt được những thứ trước mắt mà phải trả cái giá quá nặng nề như thế?
Vì cái giá này nên khiến những thứ cô và Đỗ Tầm đạt được trông có vẻ vô cùng quan trọng, không dễ bị xâm phạm, khiến cả hai trở nên suy tính thiệt hơn, không có cảm giác an toàn.
Vấn đề trước đây đã bị Quân Lương kìm nén cuối cùng đã xuất hiện trước mặt cô.
Chúng ta bất chấp mọi thứ để được ở bên nhau, thật sự có đáng không, Đỗ Tầm?
Mặt trăng dần bị đám mây che lấp. Trong căn phòng ở khách sạn, Lâm Mộ Sắc quấn khăn tắm, bình tĩnh nhìn Cố Từ Viễn đang nổi giận.
- Rốt cuộc hôm ấy cô đã đưa cho Tống Sơ Vi cái gì? Rốt cuộc cô đã nói với cô ấy những gì? - Cố Từ Viễn đi từ đầu phòng đến cuối phòng, trông giống như một con thú dữ.
Lâm Mộ Sắc không nói gì, mặc cho Cố Từ Viễn chửi bới, cô ta cũng không mở miệng.
Cuối cùng Cố Từ Viễn dừng lại trước mặt cô ta, bất lực ngồi xuống:
- Rốt cuộc cô muốn tôi phải thế nào mới chịu giải thích với cô ấy, coi như tôi cầu xin cô có được không?
Lâm Mộ Sắc giơ tay ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Cố Từ Viễn. Ánh mắt của cô ta ẩn chứa chút u sầu:
- Cố Từ Viễn, vì sao anh không có cảm giác gì với em? Thực ra, nếu yêu em thì sẽ không khó như thế, anh có biết không?
Cho dù thế nào, nét u buồn của một cô gái đẹp thật sự rất cuốn hút. Cố Từ Viễn biết mình không nên nhẫn tâm nói những lời quá đáng.
- Thực ra trước đây cũng có chuyện này, đối phương không hề thích em nhưng họ vẫn muốn ở bên em. Như thế thì sao chứ, mọi người vui vẻ là được, nghĩ nhiều như thế làm gì?
- Lâm Mộ Sắc, chúng ta khác… - Cố Từ Viễn thở dài. - Tôi không yêu cô không phải vì cô mà là vì bản thân tôi. Tôi và Sơ Vi có những hồi ức tốt đẹp, không ai có thể thay thế cô ấy…
Lâm Mộ Sắc ngắt lời anh:
- Hồi ức thì có ích gì? Con người không thể sống mãi trong hồi ức!
- Đúng vậy, đối với tôi, Tống Sơ Vi không chỉ là người trong hồi ức, tôi còn muốn cô ấy là người trong tương lai.
Giằng co một hồi lâu, Cố Từ Viễn nhìn Lâm Mộ Sắc, trong lòng biết rằng không nên có hy vọng cô ta đi giải thích hoặc thanh minh gì với Tống Sơ Vi, tối nay coi như anh đã uổng công vô ích.
Thực ra vốn đã định từ bỏ, nếu không phải vì cái người tên là Viên Tổ Vực kia đột nhiên xuất hiện, xen vào giữa mình và Sơ Vi… Tối hôm ấy, sau khi đánh nhau xong, có vẻ anh ta rất nghiêm túc. Anh ta thật lòng thích Tống Sơ Vi.
Nghĩ đến đây, Cố Từ Viễn không muốn nghĩ nữa. Anh đứng dậy, nói với Lâm Mộ Sắc:
- Tôi đi đây, sau này tôi sẽ không đến tìm cô vì chuyện này nữa. Cô tin tôi thì tin, nếu không tin thì tôi cũng chẳng có cách nào.
Anh vẫn chưa kịp nói tạm biệt thì Lâm Mộ Sắc đã thả chiếc khăn tắm trên người xuống.
Cô ta nhìn thẳng vào Cố Từ Viễn đang vội vàng quay người đi rồi nói:
- Hãy ở lại với em… Chỉ đêm nay thôi. Em sẽ đi nói rõ ràng với Tống Sơ Vi, nhất định sẽ nói rõ ràng.
Cố Từ Viễn sững người, đợi đến khi anh quay người lại thì Lâm Mộ Sắc đã nước mắt đầm đìa.
Không phải là không xót xa, nếu tất cả chỉ là một cuộc giao dịch.
Cố Từ Viễn mềm lòng, đang định nhặt chiếc khăn tắm lên cho cô ta thì điện thoại của anh đổ chuông.
Màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Sơ Vi”