Hai tiếng rưỡi sau khi tôi gọi cuộc điện thoại ấy, Cố Từ Viễn đứng trước mặt tôi.
Lúc này, tôi đang ngồi cạnh sân vận động của trường cấp ba, toàn thân giống như con cá bị mắc cạn. Anh đứng trước mặt tôi rất lâu. Tôi mở mắt thật to mới có thể nhìn thẳng vào mặt anh.
Không phải là giả vờ, tôi biết sự hối hận và xót xa trên khuôn mặt anh không phải là giả vờ. Nhưng đối với tôi, tất cả những điều đó còn có ý nghĩa gì?
Anh từ từ ngồi xuống, ôm tôi vào lòng. Không phải tôi không muốn đẩy anh ra, chỉ là tôi quá mệt, tôi không còn sức để phản kháng.
Toàn thân anh khẽ run lên. Anh gục mặt vào tóc của tôi, không chịu nhìn thẳng vào mặt tôi. Có lẽ anh đã khóc. Điều này cũng không liên quan đến tôi. Anh ta khóc vì anh ta, dù sao cũng không phải là vì tôi.
Tôi không còn một chút sức lực nào để vùng vẫy khỏi vòng tay của anh ta, mặc dù tôi không thích vòng tay này nữa.
Trước khi anh ta đến, tôi ngồi ở giữa hai vạch vàng. Một tài xế tâm trạng không tốt lúc phóng xe qua chỗ tôi, bỗng nhiên quát lên:
- Muốn chết thì cút xa ra.
Tiếng quát ấy đập vào màng nhĩ của tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng sụt sịt không biết từ đâu, giống như nghẹn ngào, rất nhỏ, rất nhỏ…
Cuối cùng tôi phát hiện tiếng khóc ấy là của chính tôi.
Tôi mơ màng ngẩng đầu, đợi đến khi tôi lấy lại thần trí thì chiếc xe ấy đã phóng đi rất xa rồi.
Đèn xe chiếu qua chiếu lại vào mặt khiến tôi không mở mắt được. Vì sao lại có nhiều nguồn sáng đến thế? Vì sao cuộc sống giống như một tấm lưới, tình cảm, sự kiêu ngạo, lòng tự trọng của tôi đều tan biến?...
Giống như ma xui quỷ khiến, tôi lấy điện thoại, gần như là bất giác bấm dãy số ấy.
Đến tận khi điện thoại được kết nối tôi mới hiểu, cho dù mình có cho số điện thoại này vào danh sách đen bao lâu thì dãy số ấy vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi, không thể xóa nhòa.
Giọng nói của anh giống như bay tới từ một nơi rất xa rất xa:
- Sơ Vi, em đang ở đâu?
Tôi đang ở đâu? Tôi mơ màng nhìn những hòn đá nhấp nhô dưới đất. Tôi cũng không biết mình đang ở đâu.
Sau khi cúp máy, Cố Từ Viễn không kịp nói lời tạm biệt Lâm Mộ Sắc mà lao ra khỏi khách sạn. Khi Lâm Mộ Sắc quấn xong khăn tắm, chạy ra khỏi phòng thì đã không thấy bóng dáng của Cố Từ Viễn ở hành lang.
Cô ta nhìn con số trên thang máy không ngừng tăng lên, một luồng hơi lạnh trào dâng trong lòng: Thậm chí anh ta còn không đợi được thang máy, chỉ để đi gặp Tống Sơ Vi…
Tống Sơ Vi, đồ hèn hạ.
Bình tĩnh một hồi, cô ta quay về phòng, căn phòng ấm áp vẫn khiến cô ta cảm thấy lạnh. Hơi lạnh tỏa ra từ chính cơ thể cô khiến cô ta đang thu mình trong chăn mà vẫn không kìm được cơn run rẩy. Một lúc lâu sau, cô ta cầm điện thoại, nhấn một dãy số.
Cố Từ Viễn khó nhọc chạy bộ từ tầng mười lăm xuống tầng một, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Quân Lương, hỏi thăm chỗ ở của Tống Sơ Vi.
Giọng nói của Quân Lương trong điện thoại có vẻ vô cùng cấp thiết:
- Đường Nguyên Nguyên nói sáng nay vừa tan học là cô ấy về luôn. Bọn mình không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu mau đi tìm cô ấy đi!
Sau khi cúp máy, Cố Từ Viễn lao ra khỏi cửa khách sạn, mở cửa chiếc taxi đang chờ khách. Không chờ taxi phản ứng, anh liền lấy trong ví một tập tiền đưa cho tài xế, nói với anh ta bằng giọng điệu rất dứt khoát, không để cho anh ta từ chối:
- Thành phố Z, nếu thiếu, sau khi xuống xe tôi sẽ rút tiền trả anh.
Suốt chuyến đi hai tiếng rưỡi, anh thấy lòng như có lửa đốt, một câu nói không ngừng vang lên trong lòng, chỉ muốn nói cho Tống Sơ Vi nghe ngay sau khi bước xuống xe.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, chúng mình bắt đầu lại nhé.”
Thực ra chúng tôi chưa xa nhau bao lâu. Lúc được anh ôm vào lòng, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh. Tôi vẫn có thể nhớ rất rõ tên loại nước hoa ấy.
Cuối cùng anh không run rẩy nữa, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt đỏ hoe đã chứng minh cho suy đoán của tôi. Quả thật anh đã khóc.
Tôi nhìn anh, cảm thấy rất xót xa. Thực ra không cần như vậy, anh không cần phải vì em mà như thế. Em là cái gì cơ chứ, em chẳng là cái gì trong vũ trụ bao la này.
Ai cũng có thể lừa em, có thể không coi trọng em.
Quân Lương, anh và mẹ em, mọi người đều là những người thân thiết nhất của em, nhưng cũng là những người làm tổn thương em nhiều nhất.
Tôi nhìn anh chằm chằm, thực ra ánh mắt của tôi đã không còn nhìn rõ gì nữa, linh hồn đã bay đến một nơi rất cao và rất xa…
Từ Viễn, anh biết không, từ nhỏ mẹ em đã dạy em phải làm một người thành thật. Em cứ tưởng rằng thành thật là một phẩm chất tốt, đến tận khi từng sự thật tàn khốc trong cuộc sống dần dần được hé mở.
Cảm ơn anh đã khiến em biết được rằng thì ra người em yêu không yêu em như em đã tưởng…
Cảm ơn người xa lạ ấy đã khiến em biết được rằng thì ra không phải bố em mất tích… mà ông đã không còn trên cõi đời này…
Cô gái mặc bộ đồng phục màu trắng lại gần tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Cô ấy nói:
- Tống Sơ Vi, chị nghe rõ đây, bố chị đã mất lâu rồi…
Mất lâu rồi…
Một tai nạn nặng nề xảy ra trong cuộc sống của mình, vì sao nghe có vẻ giống như một câu chuyện bị trẹo chân? Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
- Cô mới chết ấy! Cô nói xong rồi chứ, nói xong rồi thì tôi đi đây.
Cô ta nắm chặt tay tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc, không cho phép tôi coi đó là chuyện đùa:
- Tống Sơ Vi, đó là sự thật! Chính bà nội chị nói cho tôi biết. Hồi chị học tiểu học, có một năm chị ở nhà bà ngoại. Tôi nói không sai chứ? Chuyện xảy ra vào năm ấy. Họ sợ chị không chịu đựng nổi, vì thế nên mới giấu chị…
Tôi nhìn miệng cô ta mấp máy, nói ra những lời nực cười nhưng lại không thể nghi ngờ.
Bao nhiêu năm nay, tôi không nhìn thấy hai chữ “ly dị” trong quyển hộ khẩu. Tôi luôn hy vọng, tưởng rằng họ chỉ xa cách… Tôi cứ tưởng rằng không biết chừng một ngày nào đó, bố sẽ quay về xin tôi tha thứ…
Giấc mơ ấu trĩ nực cười như vậy, tôi đã mơ suốt bao nhiêu năm.
Khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy trái tim mình đã trở thành một cục máu không biết đập… Cho dù có lấy kim chọc nó, tôi cũng không thấy đau nữa.
Được lắm, được lắm, đã thành công giấu giếm tôi bao nhiêu năm nay.
Bạn đã từng nhìn thấy nguyệt thực chưa?
Nguyệt thực là hiện tượng thiên văn đặc biệt. Khi mặt trăng chuyển động đến phần bóng của trái đất, ở khu vực giữa mặt trăng và trái đất, vì ánh nắng mặt trời bị trái đất che lấp nên nhìn thấy mặt trăng bị khuyết một phần.
Thì ra trong lúc tôi vẫn còn mơ hồ không hiểu gì, sinh mệnh của tôi đã bị mất đi một phần.
Một người cũng cảm thấy sinh mệnh của mình bị mất đi một phần chính là Thẩm Ngôn đang ngồi một mình trong căn phòng tối.
Sau lần Lê Lãng nói anh vẫn chưa chuẩn bị cho việc kết hôn, cô hút thuốc nhiều hơn. Trước đây căn phòng tràn ngập mùi hoa oải hương, còn bây giờ đã bị mùi thuốc lá thay thế.
Trong khói thuốc mịt mù, dường như cô lại nhìn thấy mình năm ấy.
Hồi ấy có một cô gái đối xử với cô khá tốt. Cô ấy hơn cô một tuổi, dù có chuyện gì hay không cũng tìm cô nói chuyện.
Cô gái ấy rất xinh đẹp, lúc cười mang một vẻ quyến rũ kỳ lạ. Khách đến hộp đêm đều rất thích tìm cô ấy. Có lúc muộn rồi, cô ấy đi cùng với khách.
Cô ấy đã từng hỏi Thẩm Ngôn:
- Vì sao cô đến đây?
- Vì cần tiền. - Đây là lý do chân thực nhất.
- Tiền, dĩ nhiên, ai thiếu tiền mà đến đây… - Dáng vẻ của cô ấy khi hút thuốc thành thục hơn Thẩm Ngôn rất nhiều, trên ngón tay đã có vết vàng của khói thuốc. - Nếu đã cần tiền, vì sao không qua đêm?
Vấn đề này khiến Thẩm Ngôn không biết nói gì, ngừng một lát, cô nói:
- Suy cho cùng chúng ta không giống nhau.
Không ngờ câu nói này khiến cô gái kia cười ngặt nghẽo. Cô ta nói với giọng điệu có chút khinh miệt:
- Chẳng phải đều là bán sao? Bán nụ cười với bán thân có gì khác nhau…
Thẩm Ngôn tức giận, chút lòng tự trọng còn lại của cô bị từ “bán” này làm tổn thương.
Một lúc lâu sau, cô cũng đáp lại một câu đầy khinh miệt:
- Nếu có bằng cấp thì khác.
Đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của họ. Sau lần đó, cô gái kia không coi Thẩm Ngôn ra gì, thỉnh thoảng lại nói xấu Thẩm Ngôn sau lưng:
- Đã đến đây rồi, còn làm ra vẻ thanh cao.
Nếu không phải vì có sự quan tâm của Trần Man Na, cô sẽ không có chỗ đứng trong hộp đêm.
Nhớ lại hồi ấy đúng là tuyệt vọng. Vì không chịu nhượng bộ, không chịu từ bỏ chút nguyên tắc cuối cùng, thu nhập của Thẩm Ngôn chỉ bằng một phần mấy các cô gái khác.
Chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến ngày khai giảng, cô ngồi trong quán trọ đếm những đồng tiền ít ỏi, cảm giác hiện thực tàn khốc đã đặt đôi tay lên cổ cô. Chỉ cần cô dùng sức một chút sẽ bị chết vì ngạt thở.
Cô đi tìm Trần Man Na, gần như là quỳ xuống trước mặt chị ta. Nhưng đối phương nói với cô:
- Chị thích em là một chuyện, nhưng chị tuyệt đối sẽ không cho em vay tiền. Em đừng nghĩ chị độc ác. Cuộc sống độc ác hơn chị gấp vạn lần. Em biết rốt cuộc thứ gì quan trọng nhất không? Là tiền! Có tiền em mới có lựa chọn. Có lựa chọn mới không sợ sống tiếp.
Thẩm Ngôn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Man Na, chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng càng tuyệt vọng hơn khi cô biết rằng những gì chị ấy nói là thật.
Thứ có thể khiến một người vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nguyên tắc, nhượng bộ tới cùng chính là cuộc sống.
Cô lặng lẽ suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:
- Em hiểu rồi.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Ngôn trang điểm, dùng mỹ phẩm của Trần Man Na. Trước đó cô hoàn toàn không có một chút khái niệm gì với những thứ này, cũng không hiểu phải phân biệt chúng như thế nào. Chính Trần Man Na đã nói cho cô biết, phấn lót không được đánh trực tiếp lên mặt, nhất định phải bôi một lớp kem lót trước… Kẻ mắt phải kẻ lên trên, như thế trông đôi mắt sẽ đẹp hơn… Mascara tốt nhất nên chuẩn bị hai chiếc, một chiếc đậm, một chiếc làm dài mi, lần lượt chuốt lên mi mắt, như thế mới đạt được hiệu quả lý tưởng nhất.
Sau khi trang điểm xong, Trần Man Na nhìn cô nói:
- Đúng là chị không nhìn nhầm, Thẩm Ngôn, em đúng là mỹ nữ trời sinh.
Tối hôm ấy, Thẩm Ngôn mặc chiếc váy màu đen, cổ khoét sâu, làn da trắng như tuyết, nổi bật giữa đám đông.
Xung quanh không có ai nói chuyện với cô, cô ngây người ngồi đó một mình.
Lúc cô ngây người, có một người đàn ông đi qua trước mặt cô hai lần. Hai lần đều nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, còn cô không hề nhận ra.
Trần Man Na sai người gọi cô vào phòng bao. Khách lần này đều là những nhân vật có máu mặt, Trần Man Na không dám sơ suất, thậm chí đích thân ra tiếp đón.
Thẩm Ngôn ngồi cạnh cô, bỗng chốc có chút lúng túng. Chính cái vẻ non nớt ấy của cô đã gây hứng thú cho người đàn ông kia.
Đó là một người đàn ông không còn trẻ, rất nho nhã, phong độ, cử chỉ rất đúng mực. Lúc ấy ông ta không hề nói với Thẩm Ngôn điều gì mà gọi Trần Man Na sang một bên, thì thầm vài câu rồi đứng dậy ra về.
- Em thật may mắn. - Trần Man Na thốt lên từ tận đáy lòng.
Thẩm Ngôn nhìn cô, không biết tiếp theo mình sẽ nghe thấy điều gì nhưng trực giác nói với cô, chuyện này đủ để lật đổ cả cuộc đời cô.
Trần Man Na không vòng vo, phong cách nói chuyện của cô từ trước tới nay đều như vậy:
- Có một người đàn ông thích em, nghe nói em vẫn còn trinh… muốn đưa em đi, em hiểu ý của chị rồi chứ?
Hiểu, dĩ nhiên là hiểu, đã nói đến lõa lồ như thế, đến mức khiến cô cảm thấy không thể lọt tai được…
Cuối cùng Trần Man Na nói:
- Em hãy nghĩ thật kỹ. Chị vẫn nói câu ấy, em cũng là người trưởng thành rồi, có thể tự mình quyết định.
Đôi khi có vẻ như vận mệnh cho bạn lựa chọn, thực chất bạn không có quyền lựa chọn.
Bạn không biết tiếp theo là họa hay phúc. Bạn không biết nên đau khổ nhẫn nhịn hay mỉm cười.
Sau một đêm trằn trọc mất ngủ, Thẩm Ngôn đã gọi điện cho người đàn ông ấy. Trong căn phòng ở khách sạn, cô ngồi trước mặt ông, dáng vẻ bồn chồn, bất an khiến ông nghĩ đến con gái của mình. Con gái của ông ít hơn cô năm tuổi, đang ở cái tuổi không biết trời cao đất dày là gì.
Ông rót một cốc trà nóng cho cô. Cầm cốc trà, cô cảm thấy mình dần bình tĩnh lại.
Dần dần bước vào những tình huống mà vận mệnh đã sắp đặt từ trước.
Ông mỉm cười với cô, câu đầu tiên mà ông nói là:
- Tôi họ Tô.
Điện thoại của Lê Lãng khiến Thẩm Ngôn giật mình bừng tỉnh. Anh hỏi cô:
- Em vẫn chưa ngủ à, nếu chưa ngủ thì gặp nhau, anh có chuyện muốn nói với em.
- Thật trùng hợp… - Trong bóng tối, Thẩm Ngôn nhếch mép cười. - Em cũng có chuyện muốn nói với anh.
Hai mươi phút sau, họ lái xe đến quán “Phi”. Mục đích của hai người không giống nhau nhưng ước nguyện ban đầu giống nhau: Nếu một số chuyện bắt đầu ở đây, vậy thì hãy để nó kết thúc ở đây.
Kết thúc không có nghĩa là đoạn tuyệt. Xét ở một góc độ nào đó, kết thúc là lật sang một trang mới.
- Sơ Vi, em đừng nói gì cả, kiên nhẫn nghe anh nói hết là được.
Tôi im lặng nhìn Cố Từ Viễn, đôi mắt anh ấy ẩn chứa sự chân thành:
- Sơ Vi, anh biết tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều khiến em rất đau lòng, cho dù anh làm gì cũng không thể cứu vãn được… Mặc dù anh biết rằng nói như thế là không công bằng với em nhưng anh hi vọng em tin anh, tin rằng anh thật sự chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội em. Thật sự anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương em… Có lẽ câu nói này khiến em thấy rất sến, nhưng… anh thật sự yêu em, thật sự chỉ yêu mình em.
Sơ Vi, buổi tối hôm tốt nghiệp cấp ba em nói với anh là em theo đuổi anh chẳng qua là vì muốn chọc tức mẹ em. Bắt đầu từ cái hôm em không còn quấn lấy anh nữa, bỗng nhiên anh có một cảm giác chưa từng có, cứ nghĩ đến việc sau này, hằng ngày em không xuất hiện trước mặt anh, không có những chuyện khiến anh dở khóc dở cười… Anh cảm thấy cuộc sống thật vô vị, thậm chí anh cảm thấy nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Vì thế anh tìm Quân Lương, hỏi nguyện vọng của em. Anh nói với em, em đi đâu anh sẽ theo đó. Em không tin, anh sẽ chứng minh cho em thấy… Anh biết bao nhiêu năm nay em luôn ngụy trang bản thân, làm ra vẻ không sợ gì cả. Nhưng thực ra em sợ rất nhiều chuyện… Em sợ đau bụng kinh, em sợ mùa đông đi ngủ không có đệm điện sẽ lạnh, em sợ anh không yêu em thật lòng… Những điều này anh đều biết.
Vốn tưởng rằng tất cả lượng nước trong người đã cạn hết cùng với nước mắt trước đó, không ngờ sau khi nghe những lời anh nói, tôi vẫn khóc.
Tôi từ từ gục đầu xuống, gục vào vai anh. Tôi biết mình không thể lừa được bản thân.
Càng hận đến nghiến răng nghiến lợi thì càng chứng tỏ tôi yêu người đó, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Thứ mà tôi nghiến răng đối kháng không chỉ là thế giới này mà còn có anh. Thứ mà tôi muốn chung sống hoà bình ngoài thế giới này còn có bản thân mình.
Không ngờ người mà tôi tưởng rằng không hiểu tôi, thì ra lại hiểu tôi thấu đáo như thế. Nếu đã như vậy, vì sao còn khiến tôi bị tổn thương?
Đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt tôi kể từ khi chúng tôi quen nhau:
- Sơ Vi, sẽ không có lần thứ hai nữa. không ai có thể chắc chắn chuyện sau này, anh chỉ biết bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Đợi đến khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn. Em không muốn đi làm cũng không sao. Anh nuôi em.
Đến lúc này, hai chúng tôi đều đã nói năng lộn xộn. Nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu khoảng cách bị người ta cố tình chia cắt đang dần dần mất đi…
Chúng tôi ở trong ngôi trường quen thuộc trước đây, ôm nhau thật chặt. Khoảnh khắc ấy, tất cả những oán hận đều được tha thứ. Những thứ đã khiến tôi đau khổ cuối cùng giống như nước thuỷ triều rút xuống, trả lại sự bình yên…
Lễ tang của bà nội không quá khoa trương, theo lời trăng trối của bà, tất cả đều được tiến hành đơn giản.
Suốt thời gian này, Cố Từ Viễn luôn ở bên cạnh tôi. Mẹ tôi chỉ tỏ chút ngạc nhiên lúc mới nhìn thấy anh, sau đó cũng không có bất kỳ phản ứng khác thường nào.
Tôi quỳ trước mộ bà, giập đầu ba cái. Tôi nói với tấm bia mộ:
- Bà ơi, bà yên tâm, sau này cháu sẽ không bướng bỉnh như thế nữa, cháu sẽ học hành chăm chỉ, sau này chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền, hiếu kính với mẹ cháu.
Lúc tôi nói những lời ấy, mẹ lặng lẽ quay người đi lau nước mắt. Không phải tôi không biết, nhưng tôi không muốn nói.
Trước đây cứ tưởng rằng trưởng thành là một quá trình. Nhưng thực ra ở một thời điểm nào đó, vận mệnh khiến chúng ta chín chắn trong nháy mắt.
Sự thay đổi của tôi gần như hoàn thành trong một đêm.
Dường như chỉ trong một đêm, tôi tha thứ cho sự giấu giếm của những người thân suốt bao năm nay. Họ cố nén nỗi đau của mình, cố gắng hết sức tạo ra môi trường sống tốt nhất mà họ có thể mang lại cho tôi. Nhưng tôi chỉ biết soi mói, bới móc.
Quân Lương đã từng nói tôi giống Na Tra phiên bản nữ.
Cô ấy nói rất đúng, Tống Sơ Vi trước đây thích nhất chính là cậu bé tên là Na Tra. Cậu đã lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ, ngang nhiên giơ cao ngọn cờ phản nghịch thách thức tam cương ngũ thường.
Cậu chính là linh hồn tự do duy nhất giữa trời đất.
Nhưng chỉ trong một đêm, bỗng nhiên tôi cảm thấy thực ra tôi, không giống Na Tra… Tôi giống con khỉ tên là Tôn Ngộ Không, đã từng không biết trời cao đất dày, đại náo thiên đình, cuối cùng bị đè dưới núi năm trăm năm mới nghĩ rõ ràng rốt cục mình nên làm như thế nào.
Không phải quá trình phá kén đau đớn thì không thể hồi sinh.
Qua bao nhiêu năm, cuối cùng tôi đã nhận ra nhiều điều, đã không còn bướng bỉnh và thích phản kháng nữa. Cuối cùng, tôi đã đứng trước mặt mẹ, nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con xin lỗi.
Còn về chuyện tôi đã biết bố tôi không còn trên cõi đời này, tôi không để mẹ tôi biết.
Sau khi trải qua nhiều trở ngại như vậy, tôi đã hiểu tấm lòng của mẹ. Thế nên tôi quyết định âm thầm hoàn thành tâm nguyện của mẹ.
Thẩm Ngôn nói đúng, đôi khi im lặng cũng là một cách biểu đạt. Có lẽ nó là cách biểu đạt có sức mạnh nhất trong cuộc đời.
Sau khi ngồi xuống ghế, câu đầu tiên mà Thẩm Ngôn nói với Lê Lãng là: “Em biết anh muốn nói gì.”
Lê Lãng có chút ngạc nhiên. Thẩm Ngôn có vẻ rất tự tin, nở nụ cười như đã biết rõ tất cả mọi chuyện. Dáng vẻ này khiến cô trở nên bí ẩn, rất khó đoán biết.
Anh luôn biết Thẩm Ngôn là một phụ nữ thông minh. Nhưng anh không ngờ, thì ra phụ nữ thông minh lại khiến đàn ông cảm thấy áp lực như vậy.
- Mặc dù em biết anh muốn nói gì nhưng anh cứ nói đi. - Thẩm Ngôn không nhìn anh mà chuyên tâm đổ sữa vào cốc cà phê.
Ở bên nhau lâu như vậy, đến tối ngày hôm nay Lê Lãng mới nhận ra, thực ra anh chưa bao giờ hiểu cô gái trước mặt mình. Mặc dù họ đã tiếp xúc về da thịt, anh hiểu rất rõ khẩu vị của cô, sở thích của cô, thói xấu của cô… nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy thực ra Thẩm Ngôn giấu rất kỹ một số chuyện nào đó còn anh thì chưa bao giờ biết rốt cuộc trong bọc ấy là gì…
Nghĩ đến đây, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của Quân Lương.
Có lẽ mình thích hợp với những người đơn giản hơn một chút. Sau khi nghĩ như vậy, cuối cùng Lê Lãng nói:
- Chuyện kết hôn mà em nói lần trước, anh đã suy nghiêm túc suy nghĩ rất lâu. Anh nghĩ có lẽ chúng ta có thể tạm xa nhau một thời gian, để cả hai có một chút không gian suy nghĩ thật nghiêm túc. Dù sao thì chuyện hôn nhân đại sự không phải là trò trẻ con, thận trọng một chút thì tốt hơn.
Những lời nói này anh đã suy nghĩ trong đầu vô số lần, lúc nói ra cũng lưu loát hơn.
Chẳng có chút sáng tạo nào, Thẩm Ngôn cười khẩy một tiếng nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên.
- Đúng rồi, chẳng phải em cũng có chuyện muốn nói với anh sao? - Lê Lãng sợ Thẩm Ngôn không chấp nhận được, vội vàng chuyển chủ đề để xoa dịu không khí.
Cuối cùng Thẩm Ngôn không nhìn vào cốc cà phê nữa, cô mỉm cười bình thản:
- Chuyện em muốn nói với anh cũng là chuyện ấy. Lê Lãng, về chuyện kết hôn, em nghĩ tốt nhất là đừng trì hoãn nữa.
- Thời gian gần đây đầu óc em không minh mẫn, nhầm lẫn giữa thuốc tránh thai và Vitamin C… Anh biết đấy, tủ thuốc của em rất bừa bộn. Lê Lãng, em có thai rồi.
Tất cả đều ở trong dự tính của cô. Lúc lái xe về căn hộ của mình, bản thân Thẩm Ngôn cũng không nhận ra nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt mình.
Chia tay, không dễ như thế đâu.
Cô sẽ không để nhà họ Tô kia khống chế mình cả đời. Hồi cô còn trẻ, vì học phí và sinh hoạt phí bốn năm, cô phải cúi mình trước người đàn ông kia. Đó chỉ là vì cô không có gì cả, không có cách lựa chọn nào khác.
Người đàn ông kia đối xử với cô không tệ. Khi cô chưa hạ quyết tâm đi theo ông ta, ông ta đã giảng giải cho cô rất nhiều đạo lý, trong đó có một câu khiến cô ấn tượng sâu sắc nhất là: dù sao cũng là giao dịch, giao dịch với một người tốt hơn giao dịch với vô số người, em thấy thế nào?
Cô là người thông minh. Sau khi tính toán thiệt hơn, cuối cùng người trưởng thành như cô đã đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời.
Trong khoảng thời gian ngắn, bạn không thể nhận ra rốt cuộc sự sắp đặt của vận mệnh có ý nghĩa như thế nào.
Người đàn ông này chỉ thỉnh thoảng gặp Thẩm Ngôn lúc ông ta đi công tác.
Thẩm Ngôn biết ông ta có nhà ở thành phố Z, có vợ có con gái, chẳng qua mình chỉ là con chim hoàng yến được nuôi ở thành phố khác.
Vì sự lựa chọn này, bốn năm đại học của cô qua đi rất nhẹ nhàng, hơn nữa lợi dụng người đàn ông này tích lũy những mối quan hệ nhất định, chuẩn bị cho việc thoát khỏi ông ta.
Ngày chia tay, hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, dù sao thì cũng sống với nhau mấy năm, dù nhiều hay ít, dù thật hay giả cũng có chút tình cảm.
Đêm hôm ấy, ông ta đi từ thành phố Z đến đây để gặp cô, dường như nhất định phải nói rõ ràng rất nhiều chuyện.
Người đàn ông kia nói:
- Anh có một linh cảm, e rằng một số chuyện sắp xảy ra.
Mặc dù ông ta không nói rõ ràng nhưng Thẩm Ngôn biết rất rõ ông ta đang ám chỉ chuyện gì. Một lúc lâu cô không nói gì, dường như đang suy nghĩ liệu rằng lúc này rời xa ông ta có phải là quá tàn khốc không.
Nhưng ông ta xua tay:
- Anh chuẩn bị cho em ít tiền, sau này em có thể sống theo ý của mình, không cần phải chịu sự bó buộc của đồng tiền. Gặp được người đàn ông tốt thì lấy anh ta, đừng bao giờ nói với anh ta về quá khứ của em.
Ông ta thật lòng yêu thương cô, nghĩ đến đây, cô thấy sống mũi cay cay, nước mắt tuôn trào. Cô định nói thêm điều gì đó nhưng ông đã nói trước:
- Đi đi, ở bên em mấy năm nay là đủ rồi. Ngay từ lúc đầu anh đã nói rồi, đây chỉ là một cuộc giao dịch.
Sau khi rời xa ông, cô không tìm gặp ông nữa, giống như lúc rời khỏi hộp đêm, vốn dĩ cô muốn giữ liên lạc với Trần Man Na nhưng đối phương cũng từ chối cô giống người đàn ông này:
- Thẩm Ngôn, hôm nay em bước chân ra khỏi cánh cửa này, từ nay về sau chúng ta là người xa lạ. Không phải chị tuyệt tình, em hiểu đấy, chị cũng vì muốn tốt cho em.
Những người chứng kiến những năm tháng thê thảm này của cô, tốt nhất là sau này đừng bao giờ nhận mặt. Nói cho cùng những người này cũng là quý nhân trong cuộc đời Thẩm Ngôn, không có họ thì sẽ không có Thẩm Ngôn sau này.
Sau khi người đàn ông này bị bắt, chút lương thiện còn sót lại trong cô thôi thúc cô tìm con gái của ông. Bởi vì đã từng nhận ân huệ của người đàn ông này nên cô muốn cố gắng hết sức chăm sóc cho cô gái tên Tô Quân Lương.
Trong tiềm thức, có lẽ vì cô biết mình đã trở nên lớn mạnh, không còn là cô gái nghèo khổ sống trong nhà trọ tồi tàn năm mươi tệ một ngày nên cuối cùng cô có thể đứng thẳng lưng, làm một người ban ơn.
Nhưng ban ơn không có nghĩa là dâng hạnh phúc của mình cho người đó.
Tiền bạc, ngoại hình, sự từng trải, trí tuệ, những thứ này cô đều có. Bây giờ thứ cô thiếu chẳng qua là một người đàn ông cô có thể khống chế, có một cuộc hôn nhân mà cô có thể khống chế, xây dựng một gia đình mà cô có thể khống chế.
Cho dù thế nào cũng phải đảm bảo là không để mất đi sự khống chế, đây chính là triết lý sống của Thẩm Ngôn.
Mang theo nụ cười thắng lợi, cô chầm chậm phóng xe trên con đường về nhà. Sau này không được hút thuốc nữa. Cô sờ bụng, thầm nghĩ.
Còn Lê Lãng, ngồi trong xe của mình, anh cảm thấy mình đã bị Thẩm Ngôn kéo vào một cuộc hôn nhân không thể trốn thoát.