"Yêu hồ, ngươi đưa chúng ta đi ra ngoài, bằng không ta liền nói cho Linh Sơn tiên nhân, thương thế của ngươi và chúng ta." Nói xong, mẫu thân liền vén góc áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, mặt trên còn lưu lại vết thương do rơi từ trên núi xuống.
"Ta không có."
"Không chấp nhận được là ngươi nói, hoặc là ngươi hộ tống chúng ta an toàn trở lại kinh thành, hoặc là bị Linh Sơn tiên nhân trục xuất xuống núi, ngươi hai chọn một." Hồ ly mặt rối rắm nhìn lão nương này, sâu kín tập trung tự hỏi, nhất thời lộ ra vẽ mặt có lúm dồng tiền còn gian hơn cả hồ ly.
Này rõ ràng là già mồm át lẽ phải, rõ ràng là bọn hắn bị đã thương rồi tự mình rơi xuống, sao có thể đổ hết trên đầu nàng, "Ngươi vu khống."
Chọc hồ ly phát cáu, nhưng cũng điểm trúng tử huyệt của hồ ly, nương chính là dựa vào sự thông minh như vậy, thủ đoạn như vậy từng bước ngồi lên vị trí giữa cung điện.
Nàng mệt mỏi không có hơi sức, vẫn đang nói chuyện kèm theo chút Tiểu Kết Ba, "Ta không đả thương, sẽ không đả thương, đi mau."
"Hảo, chúng ta đi, hiện tại ta phải đi tìm Linh Sơn tiên nhân, xem thử hắn là nghe lời ngươi, hay là nghe của ta." Mẫu thân run lên phũi tro bụi dính trên bộ y phục dài, mang theo thái độ bất khả xâm phạm đứng lên, cả người khí phách nhìn xuống hồ ly tinh bị nàng đẩy ngã này.
"Ngươi. . . . . ."
Cho dù người nào cũng biết, từ trước đến nay Linh Sơn tiên nhân chỉ giúp người không giúp yêu, giờ phút này hắn không chớp mắt cho nên hồ ly mới tạo ra một hang động ở phía dưới cây già , không nghĩ tới vẫn là đưa người tới.
Đã thấy trên mặt nàng hiện ra vẻ ngượng nghịu, nương vội vàng lôi kéo hắn, giả bộ phải đi, lại sợ hồ ly tới mức lạnh run.
"Chớ đi."
"Yêu hồ, ngươi lo lắng như thế nào? có hay không đáp ứng ta, đưa chúng ta trở lại kinh thành an toàn." Nói đến cuối cùng còn cố ý nhấn nặng trọng âm.
"Ta không biết đường."
"Ngươi có thể đánh xe ngựa không."
Vội vàng gật đầu, "được."
"Ta có thể chỉ đường, nhưng ngươi nhớ kỹ phải đưa chúng ta đến kinh thành an toàn, nếu không ngươi có biết hậu quả, đừng vọng tưởng làm hại được chúng ta, Linh Sơn tiên nhân đối với ta là tâm đầu ý hợp, nếu ngươi làm tốt, ta có thể giúp ngươi hướng hắn giúp ngươi có một cái tên."
Mẫu thân nói dối không nháy mắt công phu có thể nói là số một, vẫn không quên dụ hoặc yêu hồ, Mạc Ly Bạch trong lòng âm thầm tự trách, không nghĩ tới bọn họ nay nghèo túng đến nỗi phải đi dụ dỗ yêu hồ.
Người ở phía bên ngoài không ngừng vung lưỡi đao, đao khởi chi lạc,(đao vung lên chém đứt ***) tách chướng ngại vật ra tìm kiếm bóng dáng hai người.
Hảo trong động hồ ly bày kết giới, mà những sát thủ bên ngoài cũng không phải là người tu tiên, người tu tiên trước giờ được chọn lựa đều phải trải qua sàng chọn nghiêm khắc, lên lớp hoàng đế giảng bài, lnh hoạt hằng ngày báo cáo lên cấp trên, như có sát sinh, hằng ngày phải lên án khiển trách, cho nên bọn họ chắt chắn sẽ tìm không thấy nơi này.
Nếu nói làm sao hai mẹ con bọn họ rơi tới nơi này, là do trên người bọ họ có chứa bùa hộ mệnh do quốc sư đem tặng, bản thân có bùa chú liền dấu diếm đi linh lực, cho nên có thể thoải mái tiến vào.
"Yêu hồ, còn không mau hiện ra nguyên hình, đi đánh xe mang bọn ta trở lại kinh thành."
"Nương, đợi chút một lát, đợi bọn hắn đi xa đã sau đó lại đánh xe đi cũng không muộn." Hắn có điểm lo lắng hành tung của mình lộ ra ngoài.
Nương lập tức hiểu ý, cũng không biết yêu hồ này có bao nhiêu năng lực, nếu hành tung bị lộ ra ngoài, liền không biết lại phái người nào ám sát.
"Yêu hồ, ngươi đi xem bên ngoài sao rồi, chỉ cần bọn họ vừa đi xa, ngươi lập tức đánh xe mang bọn ta đi, hiểu được không."
"Phải" Quỷ Trời Lạnh hâm mộ loại người này, rõ ràng rất sợ hãi, lại có một loại uy nghiêm làm người khác không thể cãi lời, trong lòng đối với việc tu tiên càng kiên định .