Lâm lãnh vũ nhất thời chán nản, nhưng vì đang đói bụng đành phải nhịn.
Móng vuốt giật giật chiếc đũa, tỏ vẻ không cầm được chiếc đũa ăn cơm.
"Ngươi còn muốn bắt chước con người dùng đũa ăn cơm sao?" Rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười.
"Không phải là đã muốn quên chính mình lúc trước làm hồ ly ăn cơm như thế nào đi?"
Hắn biết quỷ trời lạnh?
Khó trách lúc ta ngủ dậy không thấy không Diêm la vương,(theo phương tây nghĩa là thần chết) xem ra Quỷ Trời Lạnh quen biết bằng hữu thật đúng là không đơn giản, có thể đem nàng cứu ra từ lôi khu .
Ôn nhu nở nụ cười, dùng móng vuốt chọc chọc vạc áo của Đào Hoa Nam, dùng ánh mắt chứa đầy sự yêu mến bắn về phía hắn.
Ẩn tình nháy mắt đưa tình hành động thật đáng yêu, coi như đang nói.
Ca ca, ta muốn ngươi cho ta ăn !
Nhất thời một đợt rét lạnh truyền tới, Đào Hoa Nam làm bộ như không có việc gì nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng đem ánh mắt nhìn về phía tiểu hồ ly trên mặt bàn.
Dựa vào đó có thể thấy hắn không phải nam nhân a!
Không thấy được hiện tại ta đang là hồ ly sao? Sẽ không thể có chút lòng tốt cho ta ăn cơm sao? Tốt xấu gì ta cũng là một bệnh nhân, ngươi rốt cuộc không phải là hảo bằng hữu của Quỷ Trời Lạnh a!
Lâm lãnh vũ càng nghĩ càng tức giận, đặt mông ngồi ở trên bàn, kiên quyết không ăn!
Vừa nghĩ tới bộ dáng con cún lúc ăn cơm kia, kêu nàng làm giống nó thì về sau lên nàng phải làm người như thế nào a.
"Hé miệng." Một âm thanh dễ nghe vang lên bên tai, làm hại nàng tim đập liên hồi.
Một khối thịt gà không biết từ lúc nào đã đưa đến miệng!
Ngửi được hương vị mê người này, lâm lãnh vũ cảm động theo chiếc đũa nhìn qua!
Lộ ra toàn bộ khuông mặt gần như hoàn mỹ, nàng theo thói quen tính xoa xoa cằm, soái, thực TMD soái!
Giương lên khóe môi khêu gợi, Mạc Ly Bạch lại nâng chiếc đũa kia lên, ý bảo nàng há mồm ăn.
"Như thế nào, không hợp khẩu vị sao?"
Không phải. Tiểu hồ ly ngốc lắc đầu vù vù, giây tiếp theo đã đem khối thịt gà kia ngậm vào miệng!
Không ngừng gật đầu, ăn ngon ăn ngon!
Trong lòng ngập tràng ngọt ngào, kiêu ngạo hướng Đào Hoa Nam cách đó không xa mang theo sự khinh bỉ liếc mắt một cái.
Xem, đây mới là nam nhân tốt.
Đương nhiên, Đào Hoa Nam đã sớm vì hành động đòi chăm sóc của nàng mà rung động, trong lòng lén lút vì tiểu hồ ly lau đi một phen mồ hôi.
A ni đà phật, tiểu hồ ly người ta còn muốn sống lâu trăm tuổi a, phi phi, là trường mệnh vạn tuế.
Nhìn Đào Hoa Nam kia ánh mắt mâu thuẫn, lâm lãnh vũ trong lòng âm thầm sảng khoái một phen.
Ngươi không cho ta ăn, thì có người khác cho ta ăn.
Quay đầu tiếp tục ăn đồ ăn do soái đút cho, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng hắn.
"Không thích nhìn ta sao?" Thanh âm này giống như một cái gì đó ấm áp, xinh đẹp thu hút nhìn nàng.
Tiểu hồ ly lắc đầu giống như chiếc trống bỏi.
Vừa nhấc đầu nhìn lên khuôn mặt không gì so sánh nổi của người kia, quả thực là soái đến nổi làm cho người ta mất hồn, ở trên người hắn mơ hồ tản ra một loại khí chất không thể chạm đến.
Nếu nói hồng y nam tử có vẽ đẹp diệu dàng, kia hắn chính là người có vẽ đẹp hoàng mỹ.
Ánh mắt của nàng trong suốt mỹ lệ, trên người tỏa ra một tầng khí chất làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, rất khó nghĩ nàng cùng hồ ly là một người.
"Ăn đi!" Tiếp tục gắp ít rau cho nàng, trong lòng lại giống như bị cái gì mà rạo rực bất thường.
Nàng dùng cơm xong cảm thấy bụng mình thật no, thật sự là khâm phục chính mình, cư nhiên có thể ăn hơn một nữa bàn đồ ăn.
Mạc Ly Bạch tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng liếc mắt một cái, làm cho trong lòng nàng không hiểu vì sao trỡ nên ấm áp.