Quái Sơn có thể chiếm được chỗ lần kỳ thật là quá quái dị, đâu đâu cũng có cây khô, thu thủy trường lưu,(nước sông mùa thu chảy dài) tạo ra một con đường cong co vòng vèo.
Quỷ Lão Tử tuy rằng qua tuổi mạo điệt,(qua 70 tuổi) tóc dài như lông chim tiên hạc giống như tuyết trắng , sắc mặt hồng hào mang theo một hài đồng có vẻ yếu ớt, thân hình mạnh giống như chim yến, lại không giống như tuổi già sức yếu, ăn mặc hở hang giọng nói cao vút, "Đứng lại, hôm nay ta không đem ngươi trục xuất khỏi sư môn là không được."
Nhợt nhạt cười, dựa vào địa thế Quái Sơn đem hắn đùa giỡn xoay vòng, làm nũng hô to, "Sư phó!"
Giọng nói nhu nhuận như kiều tự thủy,(mềm mại như nàng kiều tựa như nước) bay thẳng vào trong tai quỷ Lão Tử làm hắn như nhũn ra, nàng xuất ra một vò rượu nhỏ, tận tình đong đưa , hơi thở làm say mê lòng người làm cho quỷ Lão Tử muốn ngừng mà không được, vẻ mặt ngạc nhiên rất giống nàng: "Của ta hảo đồ đệ, đây không phải hương mãn lâu loại mới nhất làm say lòng người sao? Còn không có mở bán ngươi cư nhiên lại có thể mua được."
Nghĩ tới ngày đó thử rượu ở Túy Hồng Lâu, hương thơm làm say lòng người dư vị vẫn còn lưu lại, mùi hương vòng quanh trong mũi mỗi người không tiêu tan, hì hì, thật không hổ là hảo đồ nhi của ta, nhanh như vậy liền mua đến hiếu kính với sư phó, "Đến đến, mau cho vi sư uống hai chén."
"Ai!" nhẹ than một tiếng, cả người và tâm đều lên tiếng.
"Làm sao vậy, hảo đồ đệ của ta!"
"Sư phó, vẫn là luyến tiếc Phích Lôi Châu, thực làm cho tâm của Thiên Lãnh có chút buồn."
"Này. . . . . ." Phích lôi châu là pháp bảo nhân gian ít, nhưng rượu này. . . . . .
Nhìn ra được sư phó đang u buồn, Quỷ Thiên Lãnh vẫy vẫy vò rượu đá trong tay càng thêm lợi lại hơn trước, giống như chỉ trong nháy mắt vò rượu sẽ bị quăn vỡ, thấy vậy trái tim hắn cũng bay theo vò rượu cùng nhau rơi xuống.