‘’Tôi…không…biết chuyện gì đã xảy ra…nhưng…cô tự đâm vào tay mình là ngốc lắm đó…’’
‘’Tôi đã từng một lần ngốc như vậy…để rồi…’’
Có lẽ nỗi đau của vết sẹo nơi bàn tay làm Kid nhức nhối…nghẹn ngào, không thể nói nên lời.
Sao bỗng dưng hắn muốn nói ra mọi tâm sự với cô bé đang nằm trên giường kia…cô bé mà Kid cảm thấy vừa lạ vừa quen dù mới chỉ gặp chưa đầy một tuần.
Một cảm giác thương hại và đồng cảm bỗng xợt qua tâm hồn nó. Nó không thể cứ vờ nằm im mãi…Bởi nó là một cô gái mạnh mẽ và lạnh lùng…sống không biết giả dối.Con người nó ghét cay ghét đắng sự giả tạo, bởi thế không biết từ lúc nào , nó đã xem Vương Nghị là kẻ thù xương máu của mình.
‘’Sao…tôi lại ở đây?’’
Nó bật dậy trong tích tắc cùng với dòng suy nghĩ. Con người đã dịu dàng hơn.
‘’Cô…tỉnh rồi hả!’’
Kid vui mừng như có thể nhảy cẫng lên được. Lần đầu tiên Kid cảm giác được sự quan tâm một người con gái là thế nào . Cái thứ cảm giác thuần khiết ấy làm hắn trở nên ấm áp và đáng yêu hơn với vẻ bề ngoài lạnh lùng như tảng băng cô độc.
‘’Ừm’’
Bỗng dưng nó ngoan ngoãn và hiền dịu hẳn…cái gật đầu thật êm ái.
Kid không biết nhưng giờ đây , nó mới thả lỏng người và trở về với chính con người thật của nó- một Ngọc Khả Nhi dễ thương và đầy ắp tình yêu thương…chỉ biết cười tươi như một đứa con nít .
‘’Thế thì tốt rồi…’’
Một cái nhìn liếc qua gương mặt tươi sáng của người con trai đang đứng trước mặt…trong nó không còn cảm giác xua đuổi , ghét bỏ …mà thêm vào đó là sự cảm thông, tin tưởng đang dâng trào.
‘’Cậu chở tôi về đây …về nhà cậu hả?’’
Câu hỏi của nó làm Kid tắt lịm nụ cười. Nụ cười đẹp đến nỗi Khả Nhi cũng phải ngắm nhìn hồi lâu…Hắn chỉ gật nhẹ .
Người ba ruột của hắn là một người nắm trong tay quyền lực và ở Mĩ làm việc. Còn hắn bị điều sang Việt Nam làm một nhiệm vụ quan trọng. Sau khi từ Mĩ trở về Việt Nam , hắn ở ngôi biệt thự giàu có cùng với ông quản gia mà ba hắn cắt cử để chăm sóc đứa con quý tử. Đó là ngôi biệt thự mà lúc nhỏ …gia đình hắn , ba, mẹ đã chung sống rất hạnh phúc.
Thấy Ngọc Khả Nhi bị thương nặng , trong tình thế nguy cấp , Kid không biết làm gì hơn ngoài việc đưa nó về khu biệt thự chữa trị…Ông quản gia dường như đã biết , hắn đã cấm ông nói với ba , nhưng có lẽ ông ta đã thông báo sang Mĩ rồi.Sớm hay muộn ba cũng sẽ biết!!!
‘’Cậu băng bó cho tôi?’’
‘’Tôi…chỉ biết sơ thôi’’- Kid cất tiếng rất nhỏ như đang suy nghĩ điều gì khác.
‘’Mà sao…cô lại bị thương vậy?’’
…
‘’sao cô bị thương…cô ngốc lắm !’’
Câu hỏi đó cứ hiện diện trong đầu nó…phải , lúc nó ngất đi vì mất máu quá nhiều…Kid đã hỏi nó.
Gương mặt khôi ngô với làn da trắng , sống mũi cao …mái tóc đen rũ xõa xuống nét mi được tạo hóa chạm khắc tỉ mỉ…Kid là một người con trai rất tốt , một người mà nó có thể tâm sự…vì lúc nãy , Kid đã không ngần ngại thổ lộ những tâm tư sâu kín với một người con gái xa lạ không quen không biết như nó.
‘’Cậu muốn biết hả?’’
‘’Nếu cô không muốn nói…thì tôi không tò mò nữa!””
Kid chỉ nhếch nhẹ làn mi , gương mặt pha trộn giữa lo lắng và tò mò…rồi trở về trạng thái bình thản vốn có.
‘’Tôi…đã tự cứa đứt tay mình…’’
Nó dám nói ra cái mà nó đã che giấu với cả con bạn thân An Nhược với Kid…một việc làm thật kinh khủng , nhưng thấy Kid chẳng hề tỏ ra cảm xúc gì.
‘’Cậu không ngạc nhiên …vì sao tôi làm thế sao?’’
Sau câu hỏi quá ngớ ngẩn của Khả Nhi , Kid khẽ lắc đầu.
‘’Tôi biết…cô là một người con gái khôn ngoan , chắc việc cô làm…’’
Mặc dù bảo nó ngốc nhưng suy tính lại , Ngọc Khả Nhi là một cô gái thông minh, nếu việc nó làm thì chắc việc đó …là việc rất cần làm.
Nó chẳng thắc mắc gì với câu nói của hắn cả, lặng đi một hồi , nó nói tiếp:
‘’Đừng đánh giá tôi quá cao…tôi luôn ngốc vậy đó…chỉ vì một phép tính sai mà tôi dễ dàng bị người ta hạ gục…để tôi…không thể…giỏi hơn Vương Hàn Phong…và…để…’’
Nỗi tức giận bản thân và sự báo thù sục sôi trong dòng máu đang chảy đều đều trong người nó như đang thúc giục nó tuôn ra hết mọi bí mật giấu kín.
‘’Để…’’
Cốc cốc.
Có tiếng đập cửa .
‘’Chờ tôi chút nhá…’’
‘’Chắc đến rồi đó…’’
‘’Ai vậy?’’
Kid chạy nhanh đến cửa rồi từ từ mở khóa…
Bóng dáng ấy…không lẽ là…Vương Hàn Phong…tại sao lại ở đây…
Từng dòng máu đang chảy bỗng tắc nghẽn lại …tiếng thở nặng nề…cơn tức giận đang ngùn ngùn bốc lên.
‘’Tại sao …Hàn Phong ở đây’’
Nó thay đổi giọng 180 độ , bất ngờ ném thẳng vào Kid một câu nói cộc lốc.
Kid chưa kịp lên tiếng , Hàn Phong đã gắt gỏng , lo lắng.
‘’Sao anh không thể ở đây…khi em gái mình đang bị thương chốn này…Ngọc Khả Nhi , em bị sao vậy?’’