đang chạy thì nghoảnh đầu lại. Thấy em gái như vậy , lòng nó nhói đau . Chạy
thật nhanh đến bên em…
‘’Đứng lên đi!’’
Lạ thay , đứa bé trai không
đỡ em dậy ngay mà đứng đó nhìn em mà bảo.
Trông đứa bé trai này thật ra
dáng người lớn và hết sức thương em. Làn
da trắng hồng như làn da nó, đẹp nhưng đôi mắt hơi lạnh lùng.
‘’Không…em muốn anh đỡ cơ.’’
Yếu ớt và hay làm nũng , vẻ
đã được nuông chiều quá nhiều , nó cứ ngồi vậy mà khóc , ánh mắt nhìn cậu
bé-anh trai nó năn nỉ.
‘’Không…em hãy tự đứng dậy.’’
Cậu bé nhỏ đưa ánh mắt nghiêm
nghị của mình, ánh mắt rất giống cha – Vương Nghị và nhìn em. Trông rất ra dáng một người anh
trai nghiêm khắc nhưng rất yêu em gái.
‘’Hãy tự đứng dậy’’
Bao năm qua , càng lớn lên
thì Vương Hàn Phong càng dạy dỗ em nhiều hơn . Lúc nào cũng vậy , nếu Ngọc Khả
Nhi cố yếu đuối thì cậu bé lại cố tỏ vẻ chín chắn mà dạy em.
‘’Anh mãi mãi yêu thương và
che chở em nhưng hãy tự bản thân mình bảo vệ mình trước, đứng dậy và nín khóc,
đừng bao giờ dễ khóc như thế.’’
Lời cậu bé nói với em gái
khiến cho kẻ lớn tuổi cũng phải khâm phục.
Bởi Vương Hàn Phong dù mới 11
tuổi nhưng đã tỏ ra thông minh hơn bao đứa trẻ khác. Cậu mang trên mình phong
thái và vẻ đẹp của một người con trai hơn người , cậu là bản sao như đúc và còn
giỏi hơn cả Vương Nghị.
Cảm thấy bất lực trước sự
nghiêm khắc của anh trai , cuối cùng nó cũng cố gắng tự mình đứng dậy. Đưa tay
lau dòng nước mắt đang lã chã trên làn má hồng , nó thút thít:
‘’Em sẽ không khóc nữa.’’
Vương Hàn Phong tỏ ý hài lòng
, đầu gật nhẹ , giờ mới giơ tay ôm lấy em gái bé bỏng của mình – đứa em yêu
nhất của anh .
‘’Thế mới là em của anh đó’’
‘’Ừm…’’
Nó gật đầu , dúi mình vào bờ
vai của anh trai.
Nó sẽ mạnh mẽ nhưng anh phải
ở bên nó cơ, có anh bên cạnh , nó mới mạnh mẽ được.
‘’Ha…ha…ha’’
‘’Dạy em như vậy là rất tốt’’
Tiếng cười lớn và đầy tham
vọng bỗng vang lên sau lưng nó.
Là Vương Nghị - cha của hai anh
em Vương Hàn Phong và Vương Ngọc Khả Nhi.
11 năm trôi qua , người đàn
ông này đã già hơn trước, mái tóc đã lấm chấm sương mai , đôi mắt đã đầy vết
nhăn nhưng cái thần của đôi mắt vẫn vậy- chưa hề hiền hơn mà ngược lại càng
khiến cho ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ. Ngọc Khả Nhi cũng vậy , không hiểu vì
sao cùng là cha cả nhưng đối với nó, ông ta luôn tỏ vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn
với nó còn với Hàn Phong , ông lại hết mực nuông chiều.
May mà nó được tình yêu
thương dạt dào nhất từ mẹ bù vào. Không cần cha , chỉ mẹ thôi cũng được!
Người đàn ông ấy đã đứng đấy
hồi lâu và yên lặng nhắm nhìn nó và anh nó.
‘’Hàn Phong , lại đây nào.’’
Lúc nào cũng vậy ,ông luôn sà
tay đón Hàn Phong vào lòng để nó đứng một mình đơn độc. Nó luôn muốn chực khóc.
‘’Con trai ngoan của ta.’’
Vừa nói , hắn vừa nhẹ nhàng
xoa đầu cậu bé nhỏ.
‘’Ta muốn báo cho con một
việc quan trọng’’
Chẳng thèm nhìn nó một tí ,
hắn luôn mỉm cười và dành tình yêu của mình với đứa con trai độc nhất.
‘’Chuyện gì vậy , hả cha?’’
Vương Hàn Phong đứng dựa vào
người cha , miệng lạnh lùng nói.
‘’Ta sẽ cho con đi du học!’’
Ôm chầm lấy con trai , như
nói ra được lời này hắn cảm thấy vui sướng vô cùng.
‘’Đi…đi…du học’’
Cậu bé tỏ ra ngạc nhiên và
hoảng hốt. Dù đã tỏ ra vô cùng chin chắn nhưng ngay giờ phút này , Hàn Phong
không che được tính trẻ con của mình.
‘’Đúng vậy’’
Vương Nghị vẫn nhìn con trìu
mến mà chẳng để ý Ngọc Khả Nhi đang nhìn ông không chớp.
‘’Sao con phải đi du học, còn
em con …có đi cùng không ạ’’
Nhắc đến em tức Ngọc Khả Nhi
, thần sắc y bỗng thay đổi. Chẳng còn là nụ cười nhân từ nữa mà là con mắt
khinh thường và ghét bỏ.
‘’Con không cần lo…chỉ mình
con đi thôi’’
‘’Hu…hu…con cũng muốn đi nữa
cơ’’
Nghe đến đây , nó đứng xa hắn
cũng phải chạy lại mà ôm chầm lấy anh nó , cứ như nó không muốn xa anh , không
bao giờ muốn.
Anh nó đã khuyên nó không
được khóc nhưng giờ thấy anh sắp rời xa nó, lòng nó lại cảm thấy yếu đuối hơn
bao giờ hết.
‘’ Cho con đi nữa cơ’’
Vừa nói nó vừa níu lấy tay áo
của Vương Nghị.
Hắn ta đã cảm thấy với nó rất
nhiều , thấy nó như vậy , lòng hắn khó chịu vô cùng, bàn tay cứng như sắt cầm
lấy bàn tay bé nhỏ của nó, hắn giật tay nó ra không thương tiếc.
‘’Không liên quan đến ngươi’’
Giờ hắn nhìn nó , ánh mắt của
một người cha nhưng lại mang thần khí của một ác quỷ.
‘’Không , con muốn ở bên anh
con cơ’’
Dù sợ hãi nhưng nó quyết
không muốn xa anh, nước mắt vẫn tuôn ra mà van nài cha.
‘’Con ơi…cố học thật giỏi sau
này con sẽ được đi mà’’
Mẹ nó đã đến bên nó tự lúc
nào. Người phụ này lúc nào cũng vậy, thời gian có trôi qua nhanh nhưng tấm lòng
và vẻ đẹp thánh thiện của bà vẫn không hề biến mất.
Xoa mái tóc tơ và mềm mại của
nó , bà cố an ủi.
‘’Anh con đi học…con muốn ở
bên anh con thì cũng phải học thật giỏi, sau này con sẽ được như anh con.’’
‘’Con chỉ muốn ở bên anh
thôi, mẹ bảo anh đừng đi’’
‘’Đừng đi mà anh’’
Nó cố níu lấy tay mẹ và tay
anh nó mà van nài , trông thật tội nghiệp.
‘’Nín đi, đừng khóc nữa, đã
bảo đừng khóc nữa mà’’
Anh nó nghiêm mặt nhìn nó , tức giận mà quát, chợt những giọt nước mắt cũng tuôn ra trên khóe mắt từ lúc nào.
‘’Anh bảo em không khóc nhưng
chính anh cũng khóc mà’’
Nó dịu dàng lấy tay khẽ lau
những giọt nước mắt cho anh trai.
Vì quá thương anh , nó cố nín
khóc. Còn Hàn Phong , dù cứng cỏi biết mấy nhưng biết mình sắp xa em , lòng
không khỏi đau ứa.
‘’Không khóc nữa’’
Người đàn ông vẫn lạnh lùng ,
chẳng tỏ vẻ gì và không một chút cảm xúc trên mặt , dường như trái tim hắn là
tảng đá vậy , quát vào mặt anh em nó không thương tiếc.
‘’Ngày mai , hãy chuẩn bị đi…
con
sẽ đi du học’’
Bà mẹ cũng cảm thấy chạnh
lòng và thương con nhưng không thể làm gì trước sự quyết định của chồng. Bà ôm
con mà khóc.
‘’Nín đi con’’
***
7
giờ sáng hôm sau.
Tại Sân Bay.
‘’Anh
phải đi rồi, em đừng khóc nữa.’’
Hàn
Phong cố vỗ về em , nước mắt cứ long lanh chực rơi trên khóe mắt.
‘’Đừng
đi mà anh …hu…hu…hu’’
Muốn
bên em lắm chứ nhưng Hàn Phong không làm được gì , một khi cha Vương Nghị đã
bảo làm thì nhất quyết phải nghe theo.
‘’Thôi
được rồi , lên máy bay đi con’’
Vương
Nghị âu yếm nhìn con trai , cố giục con đi nhanh.
Với
hắn ta , con trai hắn đi du học để thành tài , sớm gây dựng sự nghiệp của Vương
gia ngày càng giàu có mới làm hắn có tình người.
Trong
mắt hắn, Hàn Phong là báu vật – là đứa con trai độc nhất sẽ kế nghiệp gia tộc.
‘’Anh
ơi’’
Nó
chỉ biết khóc mà gọi anh. Càng gọi anh nó cứ xa dần.
‘’Hãy
mạnh mẽ và học giỏi nhé, về anh sẽ có
quà’’
Hàn
Phong cố hét thật to tới Khả Nhi.
‘’Em
sẽ chờ anh’’
Tiếng
hét của anh khiến nó mạnh mẽ lên hẳn , cố thôi khóc , nó nở một nụ cười tươi
nhìn theo bóng anh đang khuất dần.
Vậy
là đã 6 năm trôi qua kể từ khi Vương Hàn
Phong xa nó đi du học.
Giờ
nó đã bước sang cái tuổi 16 đẹp đẽ.
Ngọc
Khả Nhi càng lớn càng đẹp . 6 năm khiến nó chín chắn hơn nhiều và lớn hẳn.
Không
chỉ là người con gái đẹp nhất trường ‘’Diamond’’ nổi tiếng cả nước mà nó còn là
học sinh xuất sắc 6 năm liền đứng đầu bảng về danh hiệu Học Sinh Giỏi toàn
diện.Không ai có thể vượt qua nó, nó đứng cách người thứ 2 cũng ở số điểm khá
cao.
Ngọc
Khả Nhi ở cái tuổi 16 thật dễ thương và đáng yêu.
Nó
đã cao lên rất nhiều , hiện tại nó sở hữu chiều cao là 1m 70 (huống người con
gái nào cao được như nó).
Thân
hình mảnh mai, duyên dáng. Mái tóc đen nháy , rất dài.Làn da trắng không tì vết
,không ai đẹp bằng nàng. Cả trường ai cũng yêu quý nó, nhất là bọn con trai ,
chỉ cần thấy nó là bổ nhào.Không ai có thể đứng vững trước vẻ đẹp của nó.
''Ê, Khả Nhi!''