• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thôn hậu thôn tiền đạm tự yên

Bán vô bán hữu tịch dương biên

Mục đồng địch lý ngưu quy tận

Bạch lộ song song phi hạ điền.”*

Trong lớp học của Lưu sư phụ, tiếng đọc ê a của lũ trẻ vang lên, kéo dài.

Lý Vũ không thích cách học theo kiểu đọc chữ nào nhớ chữ đó như thế này lắm. Hắn đang cố tìm ra quy luật giữa những chữ mình học được, sau đó hệ thống lại một lần để suy ra những chữ khác.

Nhưng đây là việc không thể thực hiện trong ngày một ngày hai được. Cho nên khi những đứa trẻ kia đã thuộc được rất nhiều chữ thì Lý Vũ vẫn còn đang loay hoay với ý tưởng của mình. Vì thế, hắn luôn là đứa trẻ học chậm nhất trong lớp.

“Hôm nay học đến đây thôi.” Lưu sư phụ nói rồi cho đám học trò của mình ra về.

Sau bữa trưa, hai huynh muội Lý Vũ lại rủ nhau đến chỗ Tiêu thầy lang để thăm Nhược Hà. Kể từ sau chuyện bị ngã từ trên cây xuống, Lý Vũ vẫn thường đến đây, nhân tiện xem Tiêu thúc chữa bệnh, cũng học hỏi được vài thứ hay ho.

Có thể nói, đây là cơ hội để hắn tìm hiểu về y thuật của thế giới này, thứ mà kiếp trước hắn vẫn còn đang làm dang dở.

Ở Lý gia, Lý bà bà cũng biết y thuật, nhưng dường như không có ý định truyền cho người khác, mỗi lần luyện đan là lại đóng cửa không cho ai tới gần. Chính vì thế nên Lý Vũ mới phải tìm đến Tiêu thúc để học, mà Tiêu thúc cũng rất chịu khó chỉ bảo cho hắn.

Sau khoảng một tháng dưỡng bệnh, Nhược Hà đã có thể rời khỏi giường, nhưng vẫn cần phải chống thêm một cây nạng. Dù không tiện đi lại, nhưng với sự rủ rê của Mộng Liên, cô bé vẫn cùng hai huynh muội đi vào rừng chơi.

Nắng chiều dần tắt, thay vì leo lên cây, ba người Lý Vũ lại quay trở về nơi trước đó vẫn thường ngắm hoàng hôn. Đó là một tảng đá cao gấp đôi người trưởng thành, nằm bên cạnh con suối nhỏ, xung quanh khá trống trải nên rất thuận tiện cho việc nhìn ngắm bầu trời.

“Tiểu Hà, lên đây chơi không? Để ta bảo Vũ ca cõng ngươi lên.” Mộng Liên ngồi trên tảng đá, nghiêng người nhìn xuống phía dưới hỏi.

“Thôi, chờ khi nào chân của ta khỏi hẳn đã, ngồi dưới này cũng tốt rồi.”

“Vũ ca, lên đây chơi đi!”

“Ca còn phải trông chừng Tiểu Hà nữa.” Lý Vũ đáp.

“Vậy hai người ở dưới đó với nhau đi.” Mộng Liên hậm hực nói.

Mấy hôm gần đây, Lý Vũ bắt đầu đam mê y thuật, dẫn đến đôi lúc không để ý đến muội muội của mình. Mặt khác, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân có lỗi trong chuyện ngã cây lần trước, nên lúc này mới chú ý đến Nhược Hà nhiều hơn.

Mộng Liên cảm thấy sự quan tâm của ca ca đối với mình có phần ít đi, đâm ra buồn bực trong người. Cô bé ngồi ôm gối, quay mặt nhìn về phía chân trời, không nói bất cứ một lời nào cho đến khi trời chạng vạng tối.

“Tiểu Liên, chúng ta về thôi.” Lý Vũ nhìn cô bé đang ngồi như một pho tượng trên tảng đá, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhược Hà.

“Khoan đã!” Mộng Liên quay lại rồi nhảy xuống dưới đất. “Để muội cõng Tiểu Hà.”

Chưa ai kịp nói gì thì Mộng Liên đã cõng lấy Nhược Hà, hướng về Tiểu Trúc thôn mà đi. Lý Vũ có chút bất ngờ, hắn cúi xuống nhặt lấy cây nạng rồi đuổi theo muội muội của mình.

Sau khi đưa Tiểu Hà về, Lý Vũ đi bên cạnh Mộng Liên, xoa đầu cô bé và hỏi:

“Tiểu Liên này, muội còn giận chuyện lần trước ca lớn tiếng với muội à?”

“Không có!”

“Thế muội giận ca chuyện gì à?” Hắn nghiêng người, nhìn đôi chân mày cau có trên gương mặt bầu bĩnh, cố gắng làm ra một nụ cười thật ngọt.

“Không có!” Mộng Liên quay sang hướng khác rồi nói.

Quả nhiên là muội muội đang giận chuyện gì đó, nhưng hắn không dám chắc có phải là chuyện mà hắn nói không, vì cũng qua lâu lắm rồi. Muốn chữa bệnh phải biết nguyên nhân, hắn đành mặt dày mày dạn, nở một nụ cười trước mặt cô bé lần nữa:

“Thế muội thấy trong người không được khỏe à?”

“Không có!” Cô bé tức tối giẫm chân, bước nhanh hơn về phía trước.

Bất quá tam, nhưng hắn đã hỏi đến ba lần mà vẫn chỉ nhận được một câu trả lời, xem ra phải đổi cách khác.

Lý Vũ hít sâu một hơi, lục lại trong trí nhớ của mình xem có chiêu nào để dỗ con nít không. Một lúc sau, dường như đã nghĩ được thứ đó, hắn thở mạnh ra, nhanh chóng bước lên phía trước, con mắt trở nên sáng long lanh nhìn Mộng Liên, nhẹ giọng nói:

“Thế… ngày mai ca ca tốt làm kẹo đậu phộng cho tiểu muội muội đáng yêu nhé!”

“Không…” Mộng Liên quay lại, gương mặt vẫn vô cùng giận dữ, phùng mang trợn mắt nói: “Ca không được nuốt lời đâu đấy!”

“Tất nhiên rồi!” Lý Vũ thở phào một hơi. Xem ra, từ bỏ hình tượng một lần này cũng đáng.

Trên con đường nhỏ của Tiểu Trúc thôn, hai huynh muội hắn một trước một sau, bước đi dưới ánh sáng của những ngọn đèn lồng đang đung đưa trên những cây cột gỗ cao cao.

Bên ngoài Tiểu Trúc thôn về phía nam, chỉ có độc nhất một ngôi nhà nằm ở đó, chính là Lý gia.

Về tới nhà, Mộng Liên đẩy cổng rồi chạy vào trong, tiến thẳng về phía phòng ăn. Lý Vũ cũng đang định rửa tay chân sạch sẽ rồi ăn tối, nhưng bất chợt có một giọng nói vang lên trong đầu hắn:

“Vũ Nhi, đến phòng khách gặp ta.”

“Gia gia?” Lý Vũ nói thầm. “Chẳng phải người đang bế quan sao?” Thắc mắc thì thắc mắc, Lý lão đã gọi thì hắn cũng chỉ có thể đến gặp.

“Gia gia, bà bà, cha, dì Hoa.” Lý Vũ bước vào phòng khách, lễ phép chào từng người một.

Lúc này, ngoại trừ Mộng Liên, mọi thành viên của Lý gia đều có mặt, kể cả người cha thích rời khỏi nhà để đi lang thang của hắn. Tuy nhiên, còn có sự xuất hiện của một người khác nữa, một người vừa lạ vừa quen.

“Tiêu thúc?”

Lý Vũ nghi hoặc nhìn “vị khách” của Lý gia. Đây đúng là người hắn quen biết, nhưng lạ ở chỗ, Tiêu thúc bây giờ khác hẳn với Tiêu thúc hắn vẫn gặp thường ngày. Dáng vẻ điềm đạm nhưng dễ gần đã không còn, thay vào đó là khuôn mặt hung dữ, chứa đầy nộ khí.

“Ai là Tiêu thúc của ngươi.” Nam tử trung niên quát. “Ta với ngươi không có thân thiết đến thế!”

“Tiêu huynh đừng nóng, thằng bé còn nhỏ, có chuyện gì từ từ nói.” Lý lão lên tiếng, bộ dạng vô cùng hòa nhã.

“Hừ! Còn nhỏ? Nhỏ mà làm được chuyện lớn như vậy, không biết lớn lên còn làm được chuyện lớn đến như thế nào?” Nam tử họ Tiêu hừ lạnh nói.

Nghe những lời này, Lý Đại ngồi gần đó có chút không thoải mái, nhưng cũng không dám biểu lộ ra quá nhiều, chỉ liếc ngang liếc dọc một chút rồi nhắm hai mắt lại.

“Gia gia, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?” Lý Vũ cảm thấy đầu óc vô cùng mơ hồ.

“Chuyện ngươi làm mà ngươi còn không biết hay sao?” Tiêu thầy lang tức giận nói.

“Tiêu huynh bình tĩnh, để ta nói chuyện với nó.” Lý lão cố gắng khuyên can.

“Không được! Để các người tự giải quyết rồi lại bao che nhau à?” Nam tử tỏ ra vô cùng quyết liệt, quay sang nhìn Lý Vũ: “Ta hỏi ngươi, một tháng trước, có phải ngươi khiến con gái ta bị ngã từ trên cây xuống đúng không?”

“Vâng!” Lý Vũ gật đầu, nhìn Tiêu thúc một cách đầy khó hiểu.

Dù không phải lỗi hoàn toàn ở hắn, nhưng là người lớn nhất trong bọn, hắn nhận thấy bản thân nên chịu trách nhiệm về chuyện này. Tuy nhiên, chẳng phải Tiêu thúc đã biết rồi hay sao, cớ gì hôm nay lại còn đến Lý gia làm loạn.

“Thế sau khi con gái ta ngã xuống, ngươi đã làm gì?”

“Làm gì… là làm gì?” Hắn nhíu mày, gãi gãi đầu, nghĩ mãi không ra.

“Ngươi! Cái tên trời đánh này! Ngươi tranh thủ lúc con gái ta không có sức để phản kháng, chiếm tiện nghi của nó, giờ lại giả vờ như không hay biết gì.” Nam tử trung niên vỗ bàn, đứng dậy chỉ vào mặt Lý Vũ, sau đó quay sang nhìn Lý bà bà cùng Lý lão. “Hôm nay, các ngươi nhất định phải cho ta một cái công đạo.”

“Chuyện đó…” Lý Vũ chợt nhớ ra chút gì, vội lên tiếng. “Tiêu thúc hiểu nhầm rồi, đó hoàn toàn là hiểu nhầm.”

“Cái gì?” Lý Đại cũng giật mình thốt lên.

Hắn đến cũng không sớm hơn đứa con trai là bao, lúc này nghe thấy nam tử kia nói thì mới biết đầu đuôi sự việc.

Tuy nhiên, chỉ là một thường nhân mà dám đến nhà hắn đòi công đạo, lại còn chỉ trỏ, quát tháo lung tung như giữa chợ, khiến hắn nhìn nam tử trước mắt một cách vô cùng khó chịu.

Nhưng nộ khí của hắn chưa kịp dâng lên thì đã bị ánh mắt của Lý lão đè xuống. Lão không nhanh không chậm nói:

“Đại Nhi, trà nguội hết rồi, mau đi pha một ấm khác lên đây.”

“Dạ, phụ thân.”

Lý Đại không phải kẻ ngu, giữa lúc như thế này mà cha hắn lại bắt đi pha trà, hiển nhiên là tâm trạng đang không được bình thường. Hắn đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi nơi nguy cơ trùng trùng này.

“Tiêu huynh.” Lý lão lại nở một nụ cười hòa nhã nhìn Tiêu thúc. “Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, lúc này huynh mới đến đây đòi công đạo, hình như có chút không thỏa đáng. Hay là thế này đi, trẻ con không biết nói dối, Tiêu huynh có thể đưa ái nữ đến đây gặp mặt được không?”

Tiêu thúc nhìn Lý lão, sau đó đưa mắt đảo quanh phòng khách Lý gia một lượt, hít sâu một hơi.

“Một tháng trước, khi mới đưa Tiểu Hà về nhà, thấy áo quần của nó xộc xệch, ta đã cảm thấy nghi ngờ rồi. Nhưng khi đó tình trạng của con bé quá yếu, ta không thể hỏi được.

Ba ngày trước, sức khỏe của Tiểu Hà đã tạm ổn, ta gặng hỏi thì mới biết được chuyện này. Con bé nói rằng khi đó dù không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng thấy được những việc mà cháu ngoan của các người đã làm.

Tiểu Hà từ nhỏ đã không có mẹ, ta cũng bận rộn suốt ngày nên không lo lắng cho nó thường xuyên được, như vậy đã khổ sở lắm rồi. Giờ lại bị cháu ngoan của các người hãm hại, cả ngày chỉ nằm một chỗ khóc lóc, không chịu ăn uống gì.

Nếu không phải y thuật của ta tạm dùng được, có lẽ con bé đã không trụ nổi đến ngày hôm nay. Các ngươi nói xem, ta có thể nhẫn tâm đưa nó đến đây gặp các ngươi sao?”

Nói xong, Tiêu thúc cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng không được, vội đưa tay áo lên lau nước mắt.
Chú thích:
  • Bài thơ “Thiên trường vãn vọng” của Trần Nhân Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK