• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu sư phụ không tránh không né mà bước tới, mặc cho cú đấm của nữ tử rơi vào trên người mình.

Ầm!

Thanh âm chấn động như tiếng sấm rền vang lên. Trong phạm vi mười trượng xung quanh nữ tử, những hạt mưa chưa kịp rơi xuống đất đã nổ tung, nhanh chóng hóa thành hư vô.

Lưu sư phụ đưa tay lên ôm lấy ngực.

Đau!

Thật sự là rất đau!

Nhưng không phải vì một quyền vừa rồi của nữ tử, mà bởi vì trái tim hắn bỗng dưng cảm thấy như vậy. Màn mưa lạnh lẽo trút lên cơ thể gầy guộc của hắn. Một vệt máu nhỏ chảy ra từ khóe môi, bị nước mưa cuốn trôi đi.

Lưu sư phụ nhắm hai mắt, hít vào một hơi thật sâu, cố kìm nén cảm xúc của chính mình. Tiếng mưa vẫn rơi rả rích, tiếng gió rít gào từng cơn lạnh lẽo, nhưng cũng có tiếng khóc của nữ tử văng vẳng bên tai.

“Muội vẫn như vậy nhỉ.” Lưu sư phụ nở một nụ cười, mở ra đôi mắt hiền hòa ngắm nhìn nhan sắc kiều diễm trước mặt.

“Manh!” Nhan Nguyệt bước tới, lần nữa đến gần Lưu sư phụ. Cánh tay lại nâng lên, nhưng không phải để tung ra một cú đấm khác, mà ôm chầm lấy thân ảnh đang đứng ở trước mặt mình.

“Muội tìm được huynh rồi!”

Giọng nói của nàng nghẹn lại. Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu đợi chờ, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu oán hận chất chứa trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thốt ra được một câu như vậy.

“Thôi nào, đừng khóc nữa.” Lưu sư phụ ngập ngừng ôm lấy nữ tử, vỗ về an ủi.

Dưới màn mưa, hai thân ảnh ghì chặt lấy nhau, dường như không có thứ gì có thể làm phiền hay chia cắt bọn họ được nữa. Ngay cả nước mưa cũng không thể thấm được vào giữa hai người.

Một lúc sau thì mưa tạnh, Lưu sư phụ nhẹ nhàng đẩy nữ tử đang dán chặt vào cơ thể mình ra. Hai tay giữ lấy vai nàng, hắn nhìn thật lâu vào đôi mắt long lanh như chất chứa tất cả những hạt mưa vừa rơi xuống.

“Manh…”

Bờ môi nữ tử khẽ mấp máy, nhưng bị ngón tay của Lưu sư phụ đưa lên chặn lại. Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng đủ để khiến cho trái tim của nàng đập loạn nhịp.

“Đừng cử động!” Lưu sư phụ nghiêm túc nói. “Ta muốn nhìn ngắm muội như thế này thêm chút nữa.”

Nhan Nguyệt cắn nhẹ môi, cảm giác không được tự nhiên cho lắm. Nàng chưa bao giờ bị ai nhìn như vậy, kể cả Lưu Manh của trước đây. Nhưng nàng vẫn yên lặng, để mặc cho ánh mắt kia lướt đi trên gương mặt mình.

Nhìn xong, Lưu sư phụ đưa tay lên vuốt ve mái tóc vẫn còn ẩm ướt, mơn man trên bờ má hơi ửng đỏ của nàng. Nàng vẫn như vậy, cho dù tu vi cao tới đâu cũng không thể chống đỡ được những cử chỉ trìu mến này của hắn.

Bàn tay bất chợt ngừng lại, khiến cho đôi mắt lim dim của Nhan Nguyệt mở ra. Lưu sư phụ khẽ mỉm cười, cánh tay đưa sang bên cạnh, cầm lấy một bông hoa đang chầm chậm bay tới.

“Tặng muội.”

Nhan Nguyệt cúi xuống nhìn bông hoa, rồi lại nhìn nụ cười của Lưu sư phụ, hơi nhíu mày.

“Hoa cúc?”

“Muội không thích sao?” Lưu sư phụ nói, trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng ánh mắt đã đượm chút nét buồn.

“Có, muội thích lắm!” Nhan Nguyệt chăm chú nhìn vào đôi mắt của hắn, dường như có thể cảm nhận được tâm sự chất chứa bên trong.

“Muội thật xinh đẹp!” Lưu sư phụ cài bông hoa lên mái tóc nàng, ngắm nhìn không chớp mắt, sau đó đột nhiên hỏi. “Muội muốn nghe kể chuyện không?”

Nhan Nguyệt gật đầu, từ nhỏ nàng đã rất thích nghe kể chuyện rồi. Hắn đã nói như vậy, sao nàng lại có thể từ chối.

Lưu sư phụ nắm tay nàng ngồi xuống, hít sâu một hơi hương hoa cúc trong gió rồi bắt đầu câu chuyện của mình.

Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình gồm hai mẹ con, sống yên bình với nhau trong một ngôi nhà nhỏ. Nhưng rồi người mẹ lâm trọng bệnh, chữa chạy khắp nơi mà vẫn không khỏi.

Nhìn mẹ mình mỗi lúc một yếu đi, người con buồn lắm, ngày ngày cầu khấn cho mẹ mau khỏi bệnh. Lòng hiếu thảo của người con cảm động tận trời xanh, liền phái tiên nhân xuống tặng cho cậu bé một bông hoa. Với mỗi cánh hoa trên đó, người mẹ sẽ sống thêm được một năm.

Nhưng bông hoa chỉ có năm cánh, nghĩa là cậu chỉ được sống cùng với mẹ thêm năm năm. Không từ bỏ, cậu bé liền xé từng cánh hoa ra thành nhiều cánh nhỏ, đến mức không còn đếm được có bao nhiêu cánh nữa. Nhờ đó, người mẹ khỏi bệnh và sống rất lâu bên người con hiếu thảo.

“Loài hoa trong câu chuyện của huynh chính là hoa cúc đúng không?” Nhan Nguyệt ngồi tựa vào vai Lưu sư phụ, bắt chước hắn hít thở hương hoa cúc trong gió.

“Thật ra, còn có một truyền thuyết khác liên quan đến loài hoa này.” Lưu sư phụ gật đầu, tiếp tục nói. “Đó là bông hoa cúc một ngàn cánh có thể giúp cho người đã chết đi…sống lại.”

“Ý của huynh là…” Nhan Nguyệt ngồi bật dậy, quay sang nhìn Lưu sư phụ.

Nàng biết hắn muốn nhắc đến ai, nhưng thật sự không thể tin được điều này. Quá hoang đường rồi! Người vừa chết đi được cứu lại nàng còn chưa nghe nói đến, huống hồ gì người đã chết từ rất lâu.

Hơn trăm năm trước, sư nương của nàng đột ngột qua đời không rõ nguyên nhân. Cho dù điện chủ đã điều động tất cả trưởng lão đi điều tra cũng không thu được kết quả gì. Cuối cùng, sau nhiều năm thì chuyện này cũng chìm dần vào quên lãng.

Nàng vốn là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, nếu không phải được sư nương nhặt về nuôi thì đã chết đói nơi đầu đường xó chợ. May mắn có tư chất tốt, sư nương càng thêm yêu mến nàng, hết lòng truyền thụ công pháp mà các đệ tử bình thường không cách nào học được.

Đối với Nhan Nguyệt, sư nương giống như người mẹ thứ hai, nhưng lại là người quan trọng nhất trong cuộc đời. Vì vậy, cái chết của sư nương khiến nàng vô cùng đau khổ, không màng đến việc tu luyện trong một thời gian dài.

Nhưng có người còn đau khổ hơn cả nàng, đó chính là Lưu sư huynh. Bởi sư nương của nàng chính là mẹ hắn, điện mẫu Thái Dương Thần Điện. Vì chuyện này mà hắn đã bỏ đi biền biệt suốt bao nhiêu năm, khiến cho mọi người nháo nhào lên đi tìm.

Lưu sư phụ im lặng không nói, nhưng nàng biết câu trả lời đúng là như vậy. Hắn muốn hồi sinh mẹ của mình.

“Thật sự có thể sao?” Nhan Nguyệt cố kìm nén rung động trong lòng, hỏi lại lần nữa.

“Ta không biết.” Lưu sư phụ ngẩng đầu nhìn trời. Nơi ấy vốn dĩ có rất nhiều ngôi sao, nhưng đã bị đám mây của Nhan Nguyệt mang đến che phủ hết tất cả. “Nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, ta cũng sẽ thử.”

Nhan Nguyệt im lặng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mở miệng nói: “Chúng ta về đi, muội sẽ giúp huynh trồng một bông hoa cúc có ngàn cánh.”

“Cảm ơn muội.” Lưu sư phụ nở một nụ cười âu yếm nhìn nàng. “Đợi ta sắp xếp xong việc ở đây rồi sẽ cùng muội trở về.”

Gió không còn gào thét nữa, mây đen cũng tan dần. Lưu sư phụ đứng dậy, dắt tay Nhan Nguyệt đi vào trong.

Cửa đóng chặt lại!

Ánh đèn vụt tắt!

Đêm hôm ấy, tại gian nhà nhỏ giữa vườn hoa của Lưu sư phụ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.







“Nhanh lên, nhanh lên chút nữa!”

Hộc! Hộc! Hộc!

“Ta xin lỗi, Nguyệt Nhi!”

Phù! Phù! Phù!

Lưu sư phụ mặt đỏ gay, há mồm thở dốc từng cơn. Suốt hơn mấy trăm năm tồn tại, hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt như thế này. Nhưng hắn vẫn phải tiếp tục, không thể ngừng lại được.

Tại một nơi cách Tiểu Trúc thôn rất xa, không rõ là nơi nào, Lưu sư phụ cắm đầu cắm cổ chạy, không dám nghỉ chân hay ngoảnh lại để nhìn phía sau lưng dù chỉ một lần.

Mãi cho đến khi linh lực trong người gần cạn kiệt, hắn mới di chuyển chậm lại rồi từ từ hạ xuống một rừng cây.

“Nguy hiểm thật!” Lưu sư phụ lấy trong người ra một viên đan dược bỏ vào miệng, đi bộ một lúc để hồi lại linh lực.

“Ta đánh không lại muội, nếu không phải nhanh trí dùng mỹ nam kế rồi đánh lén, chắc chắn giờ này đang bị nắm đầu lôi về Thái Dương Thần Điện rồi.”

“Ta thật sự còn có việc phải làm, hiện tại chưa thể trở về được.” Dường như có chút áy náy, Lưu sư phụ ngoảnh lại phía sau, ánh mắt hướng về một nơi xa xăm.

“Việc này, ta không thể nói với bất cứ người nào, kể cả muội. Dù muội có oán hận ta đến tận xương tủy, ta cũng không thể nói.”

“Nguyệt Nhi, ta xin lỗi. Ta là người có giáo dục, thật sự không muốn nói dối muội.”

Nói xong, Lưu sư phụ cắn răng, tiếp tục ra sức chạy đi.

Mặt trời lên cao, nắng cũng dần mất đi vẻ dịu dàng khi còn bình minh trước đó. Như mọi hôm, vài đứa trẻ lại đến nhà Lưu sư phụ để học. Nhưng khi đến nơi, khung cảnh trước mắt khiến cho bọn chúng cùng cha mẹ ngỡ ngàng.

Vườn hoa đẹp đẽ của Lưu sư phụ đã biến mất, thay vào đó là một đầm lầy đen thui, thối hoắc. Vô số ruồi bọ từ khắp nơi bị hấp dẫn bay tới, nhưng chỉ cần vừa tiến vào phạm vi phía trên đầm lầy, từng tia nước đen thui từ phía dưới lao lên, bám chặt vào cơ thể chúng.

Đám ruồi bọ không chết ngay, bởi loại nước đen này không có tác dụng công kích mà chỉ có độ dính rất cao. Chúng không thể vỗ cánh được nữa, đành bất lực rơi xuống đống bùn thối, từ từ chết đi trong sự sung sướng.

Ở giữa đầm lầy, mảnh sân cùng hai gian nhà vẫn còn, chỉ là con đường dẫn đến đó đã bị phá hủy. Lúc này, một nữ tử áo quần xộc xệch, đầu tóc rối bù, mặt mày nhem nhuốc từ trong gian nhà nhỏ chạy ra.

Nhan Nguyệt đã bị Lưu sư phụ phong ấn tu vi nên không thể bay qua đầm lầy. Với lực lượng của nhục thân, nàng vẫn có thể nhảy ra ngoài, nhưng chắc chắn không thể tránh thoát được những tia nước từ phía dưới bắn lên.

Nàng biết, thứ nước thối kia mà dính vào người thì có tắm ngày tắm đêm, tắm suốt bảy tháng liền mới rửa sạch hết mùi được. Cho dù dùng linh lực để tẩy uế thì cũng mất ít nhất một tháng mới xong.

Nhưng phong ấn trên người nàng không thể hóa giải, chỉ có thể chờ một tháng sau sẽ tự mất đi. Một tháng cộng thêm một tháng, nghĩ đến việc mang cái mùi thối ấy trên cơ thể đi khắp nơi trong suốt hai tháng, nàng không thể nào chịu được.

“Lưu Manh!!!”

Nhan Nguyệt gào thét nhìn đầm lầy, hai mắt đỏ ngầu, long lên sòng sọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK