Chỉ thấy tóc dài bay múa giữa không trung, đen óng, mềm mượt tựa như một làn suối. Thân hình gầy gò trong tấm áo đỏ lung lay, như một ngọn lửa than hồng dưới mưa tuyết đêm đông.
Thời gian dần trôi, cơ thể huyết y nhân càng trở nên héo rũ, tựa như một cái cây khô. Nhìn vào vẻ yếu nhược ấy, không thể không dâng lên cảm giác muốn chở che, bao bọc.
Bốn mươi tám thân ảnh đứng trên cột đá rất muốn giúp nàng, nhưng lực bất tòng tâm. Bọn họ đều là người chết được chiêu hồn trở về, nguồn linh lực có hạn, cũng đã được dùng để khai mở phong ấn.
Sau nửa khắc thời gian, một cơn chấn động truyền ra từ trên người Lý Vũ, khiến mặt đất cũng nhẹ rung chuyển. Trên phiến đá, một vệt huyết quang bay ra, đáp vào cây cột còn trống trên tế đàn.
“Môn chủ!” Từng gương mặt mờ nhạt hướng về phía đó, lo lắng nói.
“A Ly không sao, dùng một ít tiên thù… là ổn thôi” Huyết y nhân khoát tay, ngồi xuống điều chỉnh lại khí tức. Chiếc mũ trùm đã được nàng đội lên, không cho những người khác nhìn thấy gương mặt, có lẽ đang rất tiều tụy, của mình.
Ở giữa thạch động, Phong Thiên Ấn không ngừng xoay tròn rồi thu nhỏ lại, chui vào con mắt của Lý Vũ. Lam sắc quang mang không còn phát ra mãnh liệt, mà lập lòe tỏa sáng trong bóng tối.
Huyết y nhân vung nhẹ tay áo, một lần nữa thắp lên những ngọn đèn trong thạch động. Nhưng đúng lúc này, hắc phong đột ngột kéo đến, mang theo một cơn lạnh lẽo bao trùm không gian nơi đây.
Ánh lửa vừa lóe sáng lại bị thổi tắt đi, nhường chỗ cho bức màn âm u như màu mực phủ xuống. Tiếng khóc than ai oán, rền rĩ cất lên, như muốn chạm đến từng sợi lông tơ trên cơ thể.
Huyết y nhân ngoảnh nhìn từng hư ảnh đang mờ dần trong thạch động. Bọn họ mỉm cười nhìn lại nàng, trên gương mặt không giấu nổi cảm xúc không nỡ rời đi. Có lẽ, đó cũng là cảm xúc của nàng vào lúc này.
Nhưng thời gian của chiêu hồn thuật đã kết thúc, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc phải rời đi. Giữa bóng đêm tịch mịch, thanh âm kẽo kẹt tê tái vang lên, báo hiệu cánh cửa luân hồi một lần nữa mở ra.
“Có thể lại gặp được môn chủ sau vạn năm, lão cũng không còn gì nuối tiếc nữa rồi.” Đại trưởng lão cung kính ôm quyền hướng về phía huyết y nhân, sau đó từ từ biến mất.
“Hồng Mật không biết vì sao môn chủ hi sinh cho đứa bé kia nhiều như vậy, nhưng ta mong rằng người sẽ không lặp lại sai lầm lúc trước.” Mỹ phụ trung niên thở dài, dường như muốn nhắc nhở chuyện gì đó.
“Môn chủ, mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi, người không cần phải tự trách mình nữa.” Thư sinh đưa bút lông ra sau gáy, gãi gãi vài cái. “Nếu không thì trên đường đầu thai, ta vì lo cho người mà lại ngã nhầm vào một nhà không ra gì nữa.”
“Môn chủ, sau này Trương Dã không thể tiếp tục phò tá người được nữa, mong người hãy bảo trọng.” Một đại hán mang theo chiến phủ sau lưng khẽ khom người, giọng nói sang sảng.
“Công ơn của môn chủ nô tỳ còn chưa báo hết, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa tiếp tục hầu hạ người.” Một nữ tử trẻ tuổi mạnh quỳ xuống, cúi đầu thật lâu, đến tận lúc rời khỏi vẫn chưa đứng lên.
“Xin môn chủ hãy bảo trọng.”
“Môn chủ bảo trọng.”
Từng bóng hư ảnh nói xong lời từ biệt thì dần mờ đi, sau đó hoàn toàn tan biến.
“Mọi người…”
Huyết y nhân nhìn những gương mặt quen thuộc mỗi lúc một ít đi, muốn nói gì đó nhưng không thốt lên thành lời. Nàng cảm giác như bóng tối trong thạch động càng thêm âm u, gió cũng lạnh lẽo hơn trước rất nhiều.
“Tiểu nha đầu, ta cũng phải đi đây.” Trên cột đá đối diện, nam tử râu ria rậm rạp lên tiếng. Hắn là linh hồn cuối cùng còn sót lại nơi đây.
“Thập thúc!” Huyết y nhân nhìn nam tử, trong giọng nói không còn kiềm chế được cảm xúc của mình. “Người thay cha chăm sóc A Ly từ nhỏ, A Ly còn chưa kịp hiếu kính người…”
“Tam sư huynh đối với ta ân trọng như thiên, ta thay huynh ấy chăm sóc ngươi là việc phải làm.” Nam tử khoát tay, ngắt lời nàng. “Vậy nên, ngươi không nợ ta bất kỳ điều gì cả.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn trên đỉnh thạch động, như đang chờ đợi thứ gì đó. Chính là thứ đã đưa hắn tới đây. Ánh mắt hắn hướng lên, tuy không thể rơi lệ nhưng gương mặt lại đang méo mó vô cùng.
Nam tử không biết rằng bởi vì chấp niệm của mình quá lớn, đến nỗi linh hồn cũng lưu lại lâu hơn những người khác. Vài hơi thở trôi qua, trên người hắn vẫn không xuất hiện động tĩnh nào.
Nam tử mạnh xoay người về hướng khác, không muốn huyết y nhân nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình. Sau lưng hắn, huyết y nhân chầm chậm quỳ xuống rồi dập đầu lên trên cột đá.
Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt. Bên trong vẻ ngoài thần bí lạnh lùng ấy vẫn là một trái tim nóng hổi, vẫn có những cảm xúc, tình cảm như ai.
Nàng sớm đã mồ côi từ nhỏ, lớn lên đều nhờ một tay Thập thúc nuôi nấng, bảo bọc, chăm sóc. Đối với nàng mà nói, Thập thúc không khác nào cha mẹ thứ hai. Thậm chí, công ơn dưỡng dục còn lớn hơn công ơn sinh thành.
“Tình đạo! Hệt như cha ngươi, vì tình mà trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng vì tình mà trở nên yếu đuối. Thế gian này có trăm ngàn đại đạo, cớ sao hai cha con ngươi lại lấy tình nhập đạo làm gì chứ?”
Thanh âm của nam tử truyền ra, nhẹ nhàng tựa như một tiếng thở dài trong hoài niệm.
“Hoặc giá như, năm đó ngươi không ngộ đạo, tiếp tục làm một Tiểu Hồ Ly tinh nghịch thì tốt biết mấy.”
Đã bao nhiêu tuế nguyệt qua đi, cho dù bản thân đã chết, chỉ còn lại một tia tàn hồn, nhưng hắn vẫn nhớ hình ảnh một bé gái thông minh lanh lợi, hay bày trò nghịch ngợm để gây sự chú ý, dần dần bị mọi người gọi bằng cái tên Tiểu Hồ Ly.
“Cho dù là trước kia, hiện tại hay sau này, ta đều không thể thay tam sư huynh chống đỡ được sóng gió ngoài kia cho ngươi. Ta thật có lỗi với huynh ấy, có lỗi với ngươi.”
Nhắc đến đây, hai mắt nam tử khẽ nhắm lại. Thanh âm của hắn mỗi lúc một nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn lại tiếng gió thoảng qua, cuốn bay đi mất.
“Thời gian của ta đã hết, chỉ có thể khuyên ngươi một câu cuối cùng. Hãy suy nghĩ cho bản thân nhiều một chút.”
“Thập thúc!”
Huyết y nhân run rẩy thân hình, không dám chứng kiến hư ảnh nam tử sẽ mờ đi, tan biến như đã từng chứng kiến trước đó. Nhưng khi nàng hốt hoảng ngẩng đầu lên, Thập thúc của nàng đã không còn.
Hắc phong dần lắng xuống, những ngọn đèn trong thạch động lại vươn lên tia lửa yếu ớt, thắp sáng nơi đây. Nhìn cột đá trống rỗng trước mắt, hơi thở của nàng như bị nén lại.
Những cảm xúc trong lòng, tiếc nuối, lưu luyến, ân hận, bi thương, oán trách, phẫn nộ, tất cả vào lúc này như đang dồn nén lại, theo một hơi thở mà tan biến hết đi trong không khí.
“Thập thúc! A Ly xin ghi nhớ!”
Huyết y nhân dập mạnh đầu ba cái rồi từ từ đứng lên. Nhưng nàng đang định quay đi thì đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào vị trí ban nãy của nam tử. Ở đó, ánh sáng lờ mờ trong thạch động như đang bị uốn cong.
Chân nhẹ đưa tới trước một bước, thân ảnh trong áo choàng huyết sắc đã xuất hiện trên cột đá đối diện. Nàng khẽ vươn tay, nhẹ nhàng đón lấy một viên pha lê nhỏ bằng hạt đậu, hình dạng giống như giọt nước.
Là nước mắt!
Bề ngoài cộc cằn, thô lỗ, luôn tỏ ra mạnh mẽ là vậy, nhưng cuối cùng nam tử ấy vẫn phải rơi lệ. Cả một đời lẫy lừng, hắn chưa bao giờ rơi lệ vì bất kỳ điều gì, hay bất kỳ ai. Không ngờ rằng sau khi chết đi, hắn lại rơi lệ.
Giọt lệ này của hắn, trong trạng thái linh hồn hư hóa, vậy mà kết tinh thành một viên pha lê lấp lánh. Rốt cuộc thì chấp niệm của hắn lớn như thế nào, đến mức phải khóc vì không thể thực hiện được.
Huyết y nhân ôm lấy giọt lệ, nâng niu như một món bảo vật vô giá. Mà có lẽ, đây chính là thứ quý giá nhất với nàng vào lúc này. Bởi tất cả nỗi niềm, tình cảm của Thập thúc đều được chất chứa ở bên trong.
Một lúc sau, huyết y nhân cẩn thận đặt giọt lệ vào một chiếc bình nhỏ bằng ngọc rồi cất đi. Thở nhẹ ra một hơi, nàng quay lại nhìn Lý Vũ vẫn còn đang hôn mê, nằm trên phiến đá giữa thạch động.
Dưới tấm mũ trùm, ánh mắt bùng cháy như một đốm lửa, đỏ tươi như màu máu. Thân hình khẽ nhoáng lên, nàng hóa thành một vệt huyết hồng, cuốn qua người Lý Vũ rồi biến mất.
Những ngọn đèn trong thạch động vụt tắt, đưa nơi đây trở lại với sự yên tĩnh vốn có.