Lý Ngọc Vân thay bộ đồ bảo vệ bước ra cổng lại vừa lúc gặp phải Trịnh Thúy Kiều lái xe về nhà, nàng vừa liếc mắt liền thấy '' ông trời con '' này đang xoay lưng núp núp mình. Thúy Kiều xuống xe, đi tới gần hắn nói :
- Bây giờ cậu có rảnh không ? Cậu theo tôi vào nhà, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.
Lý Ngọc Vân xem thời gian, còn hơn một tiếng rưỡi nữa mới tới giờ làm việc, nên hắn gật đầu đáp ứng nàng. Hai ngươi đi chung vào trong phòng khách, Thúy Kiều mời hắn ngồi xuống rồi nàng tự chọn cái ghế ngồi đối diện. Thúy Kiều mở miệng nói trước :
- Bây giờ không phải trong trường nên cậu không nên căng thẳng, cứ xem đây là cuộc trò chuyện của chị và em nhé ! Nghe em nó nói cậu sống một mình à ? Hình như cậu sắp sửa đi làm thêm thì phải ?
Lý Ngọc Vân mỉm cười, lúc này hắn đã lấy lại sự tự tin trước bà cô này rồi :
- Đúng vậy, mấy năm nay tôi tự mình kiếm tiên lo cho bản thân ! Dù sao thì công việc này cũng quen thuộc với tôi .
Thúy Kiều ngạc nhiên, nói :
- Cậu nói làm bảo vệ à ? Cậu cũng biết võ thuật ?
- " Có học qua, cũng đủ tự bảo vệ bản thân " Lý Ngọc Vân thật thà đáp. Thúy Kiều gật gật đầu, xem ra cậu học sinh này cũng không phải người không biết suy nghĩ, nàng liền nói :
- Vậy cậu đi làm có gần không ? Dù sao cũng đừng vì kiếm tiền mà bỏ lỡ việc học hành, nhất là lên cấp ba thì chương trình học nặng hơn hẳn cấp hai. Cậu phải ráng thu xếp học tập, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể qua đây hỏi tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu !
Lý Ngọc Vân gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng hắn thầm nói : " Có cho tiền cũng không dám qua gặp bà cô này đâu ! Mắc công lại chọc giận cô nàng nóng tính này ! ". Lúc này Thúy Kiều mới mỉm cười, nhẹ nhàng nói :
- Sau này cậu cũng đừng quá xúc động mà chọc vào người khác nữa nhé ! Một câu nhịn chín câu lành mà. Ngày hôm nay cậu làm bị thương Võ Kiệt, may mà nhà trường không truy cứu trách nhiệm của cậu nhưng sau này cần phải cẩn thận một chút. Đa phần nhưng thanh niên giống như Võ Kiệt ấy đều có bối cảnh cả, nếu không cẩn thận chọc giận người đứng sau lưng hắn thì lúc đó cậu sẽ bị thiệt thòi lớn .
Lý Ngọc Vân gật gật đầu, đúng là hôm nay hắn có chút bồng bột quá đáng. Thúy Kiều thấy học trò này nghe lời của nàng liền yên tâm, nói :
- Cậu cứ việc đi làm đi, kẻo trễ thì bị cấp trên trách mắng .
- " Vâng, chào chị Kiều ! " Hắn nói xong liền đứng dậy rời đi. Thúy Kiều nhìn theo bóng dáng của hắn bước ra khỏi nhà mình, trong nội tâm nảy sinh một cỗ cảm xúc khó hiểu.
---------------------
Vũ trường Hạ Lan nằm trên đường Công Hòa, nơi này là chốn ăn chơi của những kẻ có tiền, những cậu ấm cô chiêu sẵn sàng ném đi vài chục triệu trong vòng một đêm, chỉ nhằm thỏa mãn một niềm vui nào đó.
Lúc Lý Ngọc Vân đi tới vũ trường thì khoảng hai giờ chiều, hắn bước tới phòng người quản lý, trình tấm giấy giới thiệu của Trương Chí Tài cho người quản lý. Người quản lý là một phụ nữ khá trẻ, tên là Lê Mộng Oánh ! Người phụ nữ này nhìn kỹ tấm giấy giới thiệu hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói :
- Cậu có thể tiếp nhận công việc, vị trí của cậu là cổng B vũ trường. Cậu ra đó gặp anh Út nhận việc !
Lý Ngọc Vân gật đầu đi ra khỏi phòng,hướng cổng B vũ trường đi tới. Cổng B nằm trong một con hẻm nhỏ, nơi đây gần với bãi giữ xe của vũ trường. Lý Ngọc Vân nhận công việc khá thuận lợi, công việc bảo vệ này cũng không quá khó khăn, hầu như hắn chỉ có việc đứng một chỗ tạo ra bộ dáng hù dọa người khác mà thôi !
Lý Ngọc Vân cảm thấy nhàm chán, hắn dựa lưng vào bức tường , tâm thần khẽ chìm vào trong Kim Cầu. Kể từ khi hắn đột phá Vô Sương Quyết thì có thể tự do xuất nhập không gian Kim Cầu mà không cần phải ngồi thiền nữa, điều này làm cho Lý Ngọc Vân tùy thời có thể trốn vào trong này.
Trong không gian Kim Cầu, Kim Nhi đang ngồi trước một màn hình máy vi tính rộng lớn, vẻ mặt say mê nhìn chằm chằm vào đấy ! Lý Ngọc Vân tiến tới nhìn xem ,chỉ thấy cô nàng đang coi phim " 5 anh em siêu nhân " Gaoranger ! Lý Ngọc Vân thấy vậy liền cười lên một tiếng, nói :
- Cô cũng ham mê mấy bộ phim này nữa sao ? Thiệt là ...
Kim Nhi nhấn nút Pause rồi quay ghế sang trề đôi môi đỏ, nói :
- Tôi thích xem có mắc mớ gì tới anh đâu ! Hừ, anh kiếm tôi có chuyện gì !
Lý Ngọc Vân liền nói :
- Tôi đột phá xong tầng thứ nhất, cô nói xem tôi có thể mở ra mấy tín năng gì mới không ?
Kim Nhi đứng dậy bảo hắn theo nàng tới phòng luyện tập, nàng thao tác mở ra một cánh cổng màu xám, trên cổng có ghi : " Thử thách thứ nhất ! ". Kim Nhi nhìn Lý Ngọc Vân rồi nói :
- Anh có thể tiếp nhận thử thách thứ nhất, nếu thành công vượt qua thì anh có thể học tập khinh công, quyền pháp, ám khí, kiến thức về chế tạo robot đa năng, kiến thức về thiết kế nguồn năng lượng gần như vĩnh cữu.
Lý Ngọc Vân mỉm cười đi tới trước cánh cửa thử thách, hắn thầm hít sâu một hơi rồi vươn tay mở cửa. Cánh cửa màu xám từ từ hé mở, một đường hầm mờ mờ xuất hiện. Lý Ngọc Vân quay lại nói với Kim Nhi :
- " Cô đừng lo, tôi sẽ vượt qua ! " Hắn nói xong liền đặt chân tiến vào bên trong đường hầm !
-----------------
Một giờ sau, từ bên trong đường hầm vang lên thanh âm đổ vỡ, sau đó một bóng người phóng vụt ra bên ngoài ! Lý Ngọc Vân thở hổn hển , trên gương mặt có chút tái nhợt thầm nói :
- Đáng sợ thật, may mắn là ta có niềm tin sắt đá chứ không sẽ bị lâm vào ảo giác rồi !
Bên trong đường hầm , Lý Ngọc Vân được khảo nghiệm tinh thần chiến đấu. Nếu như một người có tinh thần chiến đấu kém cỏi thì coi như không thể nào vượt qua khảo nghiệm . May mắn Lý Ngọc Vân đã từng là thành viên Ám KIếm, nên nói tinh thần chiến đấu của hắn rất mãnh liệt, hắn luôn tin tưởng vào bản thân mình và không bao giờ lui bước trước kẻ thù hùng mạnh.
Cũng bởi vì thế nên hắn có thể vượt qua thử thách thứ nhất này.
Lúc này, cánh cửa màu xám từ từ vỡ vụn, một tia sáng từ trung tâm cánh cửa bắn thẳng về phía Lý Ngọc Vân. Nhưng khi tới gần cơ thể hắn thì từ từ chậm lại, cuối cùng hóa thành một dải lụa màu trắng bạc, mềm mại lấp lánh khoác lên đôi tay của hắn.
Lý Ngọc Vân kinh ngạc nhìn dải lụa này, hắn hỏi Kim Nhi :
- Cái này là thứ gì ? Vì sao lại ở đây ?
Kim Nhi không nói gì mà vỗ tay hoan hô hắn, nàng cười tươi như hoa , nói :
- Đây là phần thưởng mà Kim Cầu trao cho anh, coi như là một sự khích lệ vậy ! Dải lụa này gọi là Như Ý Lăng, nó có thể tùy biến thành mọi hình dạng như ý muốn của chủ nhân mình. Chỉ cần anh đưa tinh thần của mình vào bên trong dải lụa, phá vỡ cấm chế của nó thì từ nay về sau nó vĩnh viễn là vật sở hữu của anh rồi, trừ khi anh chết đi mà thôi .
Lý Ngọc Vân có chút không nghĩ được, hàm hồ nói :
- Thần kỳ như vậy à ? Để tôi làm thử xem !
Hắn nói xong liền thử đưa một luồng tinh thần vào bên trong dải lụa, tuy rằng bị cấm chế bên ngoài ngăn cản nhưng rất nhanh liền bị luông tinh thần mạnh mẽ của Lý Ngọc Vân đánh tan. Lý Ngọc Vân khẽ mỉm cười, hắn thầm nghĩ muốn biến dải lụa này thành một chiếc áo khoác !
Dải lụa lập tức biến ảo thành chiếc áo khác màu trắng, khoác lên người Lý Ngọc Vân. Lý Ngọc Vân hài lòng, lập tức biến hóa dải lụa thành mọi hình ảnh khác nhau, như con gấu trúc, khăn tay, khăn tắm ... Sau một hồi đùa nghịch thì hắn liền biến dải lụa thành cái áo khoác, rồi nói với Kim Nhi :
- Nhưng cái này có thể đem ra bên ngoài không ?
-" Hiển nhiên ! Nó bây giờ đã thuộc về anh, anh có thể tùy ý mang nó tới bất cứ nơi đâu mà anh muốn ! " Kim Nhi nhẹ nhàng nói.
Lý Ngọc Vân nghe thế liền vui vẻ, hắn liền yêu cầu nàng dạy cho hắn môn Khinh Công . Trong thâm tâm Lý Ngọc Vân muốn học khinh công để bay nhảy như chim, giống như trong phim vậy !