Năm đạo kiếm bay đến, Lưu Minh dùng thanh đao chỉ có thể làm chậm lại tốc độ kiếm bay đến, không hề giảm công kích của năm đạo kiếm.
Năm đạo kiếm bay đến, một đạo đâm chúng cánh tay trái, một đạo còn lại là tay phải, hai đạo kiếm cũng đâm chúng hai chân, làm Lưu Minh nắm trên tay Thanh Đao không còn chắc chắn.
Rơi xuống đất, hắn cũng theo đó mà ngã xuống, Lưu Minh ngước đầu nhìn lên đạo kiếm còn bay đến.
Hắn không còn cách nào khác phải sử dung đến công pháp đó, hắn thân là một Luyện Khí cảnh viên mãn, vậy mà bị một tên tiểu tử dắt mũi.
Còn nữa không thể đánh bại được hai tên tiểu tử này, cái này lại vũ nhục hắn, đạo kiếm vừa đâm đến đầu hắn thì liền một tiếng keng vang lên.
Đạo kiếm đâm đến đầu hắn nhưng không có xuyên qua hay đâm đến, mà như đâm sắt đồng dạng rơi xuống đất.
Vân Phàm thấy vậy cũng không ngạc nhiên, lúc nãy hắn cũng bị tên này, sử dụng công pháp hắn không rõ nhưng chắc chắn rằng. Trong tiểu thuyết công pháp" Mình Đồng Da Sắt."
Vân Phàm đứng dậy, nắm trên tay trường kiếm hướng Lưu Minh đang quỳ xuống chạy đến, Lưu Minh thấy vậy không hề hoảng hốt, cố gắng đứng dậy, dùng tay rút năm đạo kiếm.
Lưu Minh vừa rút ra một đạo, trên tay máu chảy ra, Lưu Minh cắn chặt răng không hề kêu đau đớn.
Tuy công pháp đó có thể miễn sát thương đâm, nhưng những sát thương đã tạo ra từ trước vẫn có hiệu quả.
Lưu Minh cắn răng rút ba đạo kiếm còn lại, hắn chịu đựng cơn đau nhức lấy từ trong túi quần ra một viên đan dược, ném vào trong miệng cúi người nhặt lấy thanh đao.
Vừa lúc Vân Phàm lao đến, hắn đưa thanh đao lên cao một đạo chém xuống.
Đạo kiếm mạnh mẽ phủ xuống, còn có linh khí toát ra trên trường kiếm làm xung quanh thanh kiếm cũng xuất hiện dị tượng ba động.
Lưu Minh nhanh tay phản ứng, đỡ lấy trường kiếm đâm đến. Hắn đưa thanh đao sang ngang, Vân Phàm chém trúng thanh đao.
Keng.
Vân Phàm hắn không sợ hãi, càng thêm mạnh mẽ đánh xuống, bên này Tô Hạo thấy Vân Phàm.
Hắn cũng đã thoát khỏi mười mấy tên cướp bao vây, đã chạy nhanh lên một cành cây, Tô Hạo nhìn xa xa Vân Phàm cùng Lưu Minh chiến đấu.
Bên trong cánh rừng.
Hắn không thể trốn trên cành cây mãi, mấy tên cướp bên dưới không có thể trèo lên mà giết Tô Hạo.
Vừa trèo lên hắn dùng đao chém thì sao, bọn hắn cũng không ngốc. Liền mỗi người một đạo kiếm, đạo đao chém đến gốc cây.
Tô Hạo ôm gốc cây trên cao thấy vậy liền nói: "Cẩu thí, các ngươi không có võ đức, vậy mà muốn chặt gốc cây, không cho ta trốn."
"Nếu các ngươi muốn vậy thì, nhận lấy công pháp mạnh nhất của bổn đại gia."
Dứt lời Tô Hạo buông ôm gốc cây đứng dậy, nắm trên tay Thanh Đao, xoay xoay người mấy tên cướp nghe vậy ngước nhìn đầu nhìn.
Thấy Tô Hạo cầm thanh đao xoay xoay người trên cao, nghi hoặc? Đây vậy mà là công pháp mạnh nhất của ngươi?
Mười mấy tên cướp ôm bụng cười nhìn về phía Tô Hạo: "Haha đây vậy mà công pháp mạnh nhất của ngươi?"
Đây là công pháp phế vật đi, còn không bằng công pháp bọn ta học được."
Tuy mấy tên cướp chỉ được đại đương gia dạy hai đến ba công pháp, nhưng cũng mạnh hơn tên trên cành cây này tử, Tô Hạo hắn bị chê cười.
Trong đầu liền xuất hiện cảnh tượng, hắn đưa tay lên trước mắt một nắm đấm chỉ về phía mấy tên cướp.
Mười mấy tên cướp vẫn không ý thức được, Tô Hạo xoay xoay, xung quanh hắn cũng xuất hiện dị tượng, gió lốc thổi lên.
Tô Hạo thấy vậy đầu hắn cũng sắp choáng bởi vì bản thân xoay xoay thế nhưng đầu muốn sắp nổ đây.
Tô Hạo thấy xung quanh gió lốc nổi lên cười, hắn dừng xoay xoay người, đứng trên cành cây, gió lốc vẫn tập trung quanh người hướng đám cướp.
Tô Hạo cười nói: "Các ngươi chuẩn bị nhận thức công pháp mạnh nhất của ta."
Dưới gốc cây, mười mấy tên cướp vừa dừng cười thì cảm nhận được xung quanh hình như không đúng.
Mười mấy tên mới ý thức lại nhưng đã quá muộn, gió lốc tạo nên một vòng xoáy xung quanh gốc cây kéo đến. Những lá cây cũng bị gió lốc hút vào.
Mà Tô Hạo hắn tuyệt chiêu cũng chính là lá cây như phi tiêu đồng dạng, bay theo gió lốc, mười mấy tên cướp đều bị hút kéo vào trong vũ khí cũng bay theo gió lốc.
Mười mấy tên cướp hét to: "Tiểu tử ngươi vậy mà hố bọn ta, bọn ta thoát khỏi đây sẽ không để ngươi sống không bằng chết." Tô Hạo nghe vậy đưa tay, biểu thị không nghe rõ.
Lăng Thần cúi người xuống, đưa thanh đao ra sau hét to nói: "Gió Lốc."
Hắn viết sách công pháp, Tô Hạo hắn lại có thể học công pháp trong đó, nhưng mà ngươi cầm sai vũ khí đây.
Tô Hạo vừa hét to, hắn biến mất, xuất hiện gần trước mắt mười mấy tên cướp. Gió lốc vừa đúng lúc hết, Tô Hạo hắn chém ra vô số đạo đao lên mười mấy tên cướp.
Mười mấy tên cướp không có gì phản kháng, bởi vì bọn hắn đang bay trên cao, không thể phản kháng. Đều bị vô số đạo đao đâm đến, từng mảnh áo trên người đều bị Tô Hạo hắn chém qua.
Mười mấy tên cướp trong đó có vài tên Luyện Khí cảnh tứ giai, bị dồn kỹ năng công pháp, của Tô Hạo đều lĩnh cơm hộp, thân thể rơi xuống đất, vô số vết thương.
Vô số trên người, mà lúc này mười mấy tên cướp rơi xuống đất, thân thể nằm xuống dưới đất, máu lòe loẹt dính trên người, được vài giây qua đi, chỉ còn lại vài tên cướp có thể đứng dậy.
Vài tên cướp này có thể sống sót qua công pháp, Tô Hạo cũng không phải dạng gì khó, bởi vì bọn hắn thế nhưng cảnh giới thấp nhất thế nhưng là ngũ giai.
Tô Hạo từ trên cao đáp xuống dưới đất, nhìn thấy mười tên cướp đứng dậy, trong mười mấy mấy thi thể nằm dưới đất.
Hắn mắt quét qua thì phát hiện, mười sáu tên cướp vậy mà sống sót qua được, hắn vừa giết được sáu tên.
Tô Hạo không khỏi cảm thán không thể xuyên phá đi, không khỏi gật đầu, hắn nhìn trước mắt còn lại mười tên cướp.
Suy nghĩ, thân ảnh hài tử Tô Hạo biến mất xuất hiện bên cạnh một tên cướp, đưa Đao cạnh hắn cổ, tên cướp bị Tô Hạo nắm lấy một tay. Một tay cầm kiếm kề bên cạnh cổ sợ hãi nói.
"Ngươi ngươi không được giết ta, ngươi giết ta đại...." chưa dứt câu Tô Hạo liền chém đao, cổ hắn một vết máu bay ra ngoài, chín tên cướp còn lại quay đầu, thì thấy tên cướp kia.
Đã thân thể ngã xuống, mà không còn thấy Tô Hạo, Tô Hạo lúc này hắn đã tiến tới bên cạnh Vân Phàm cùng Vân Phàm giải quyết Lưu Minh, bởi vì hắn không thể một mình giải quyết được chín tên còn lại.
Vân Phàm lúc này, hắn kiếm chém xuống hoàn toàn bị Lưu Minh đỡ lấy, chém một đạo kiếm không thành công, thân thể bước lui ra sau.
Sợ hãi cảnh bị ném đi, nếu bị ném lần nữa hắn sẽ thụ thương nặng không thể di chuyển.