Lại tạo nên một hình vuông khác hình chữ nhật, trên đó có ghi cấu trúc của khẩu pháo, còn có nhiều từ ngữ mà nàng không hiểu, nhưng nhìn xuống hình dưới nàng liền hiểu ra.
"Thiên Uyên tỷ tỷ, ngươi dựa theo bản thảo ta từng vẽ cho ngươi để vẽ ra bản thảo này?" Thiên Uyên gật gật đầu, Thanh Nhi lại tiếp tục nhìn xem.
Linh thạch loại này được vẽ to hơn loại nàng vẽ cho Thiên Uyên nhiều, bên cạnh đó còn có ghi chú? Nàng ngước mắt mà nhìn, trên đó có dòng chữ.
Theo như linh khí trên viên linh thạch này, mỗi lần bắn có thể ngang hàng với một Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, nếu phát nổ ngay khi bắn có thể gây ra sát thương tương đương Trúc Cơ cảnh trung kỳ, nếu mà trực tiếp đỡ lấy, không có pháp bảo phòng ngự.
Chỉ một cách là chết không toàn thây, dưới Trúc Cơ cảnh không hề có khả năng chạy thoát.
Nhưng đây chưa phải bản hoàn chỉnh, cần hỏi qua Thanh Nhi lão sư mới có thể nắm chắc. Đây là bản thảo ta tự nghĩ ra kí tên Thiên Uyên.
Thanh Nhi hít sâu nhìn tấm giấy da "Tê." nàng thốt ra lời này, làm Thiên Uyên nghiêng đầu nhìn nàng: "Thanh Nhi bản thảo của ta có sai sót?"
Thanh Nhi liền lắc đầu: "Không có không có." nàng vừa lắc đầu, vừa khươ khươ cánh tay, làm Thiên Uyên đều? Bên cạnh nàng Tuyết Liên cũng không hiểu được tấm da này vẽ cái gì đi.
Thiên Thanh Nhi: "tỷ tỷ ngươi làm rất tốt, có thể nghĩ được ra từ việc mà muội vẽ cho tỷ, tỷ thật thông minh đây, nhưng ta sẽ nói thêm cho tỷ về hoạt động của nó."
Nàng tay nhỏ chỉ về phía bản vẽ: "Cái này tỷ tỷ, ngươi sẽ không quên việc pháo được làm bằng sắt chứ?" Thiên Uyên gật đầu.
"Nhưng linh thạch đây thế nhưng là tu sĩ chúng ta cần nhất, linh thạch tụ tập đủ linh khí vậy nên nếu bắn ra linh thạch, nó sẽ không bay đi mà phát nổ tại chỗ."
Nghe vậy Thiên Uyên ngạc nhiên: "Ta không từng nghĩ qua việc này, lão sư ngươi nói thêm." Thanh Nhi lại nhìn về phía Thiên Uyên chỉ tay xuống hình vẽ pháo.
"Tỷ tỷ, ngươi xem pháo thế nhưng cũng giống như làm bằng sắt, rất giống kiếm hay đao chúng ta, vậy nên chỉ cần một người cảnh giới cao thâm đưa linh khí bao trùm lấy pháo là được."
"Còn về phần linh thạch, sư tỷ người không cần dùng linh thạch to như vậy, nếu người muốn thì có thể, trong viên đạn bằng đá, tỷ có thể đưa linh thạch hạ phẩm vào trong."
"Như vậy khi vừa chạm đất, linh thạch bị tác động va chạm bay giữa không chung, đá va phải đất hay tường thành."
"Tự nhiên sẽ vỡ ra kèm theo mảnh đá có thể gây nát linh thạch hạ phẩm, bởi vì là hạ phẩm nên dễ dàng nát. Nên sẽ nổ ra một vùng linh khí, nếu thêm độc tố vào trong đó hắc hắc."
Thiên Thanh Nhi nói đến đây, làm Thiên Uyên mắt tỏa sáng, cầm lấy tờ giấy da, chạy ra ngoài, vừa đi vừa đưa lên cao: "Thanh Nhi đa tạ, ta sẽ làm theo lời ngươi nói."
Thanh Nhi nhìn bóng hình Thiên Uyên đi xa thì cảm thán.
Thiên Uyên tỷ tỷ cảm giác rất học nhiều kiến thức đây, không hổ là một nữ nhân tốt. Tuyết Liên bước nhẹ đến đóng lại cửa phòng, hai tay nàng đưa nắm lấy cửa đóng lại.
Quay người nhìn về phía Thanh Nhi nói: "Thánh nữ người cùng Thiên Uyên tiểu thư là đang giảng dạy cái gì? ta nghe không hiểu?"
Thanh Nhi chỉ cười mà không nói lời nào, bên này Thiên Uyên nàng chạy đến Hoàng Cung đi tìm Thiên Hồng nói về pháo sự tình, muốn cái này áp dụng bảo vệ thành.
Một bên khác Vân Phàm, Tô Hạo hai người đã quay về hoàng cung, Vân Phàm hắn từ biệt Tô Hạo đi về Vân gia phủ, thì trước mắt hắn xuất hiện một đám nữ hài tử, đang vây quanh. Hình như đang đánh một nữ hài tử?
Vân Phàm núp vào trong bóng tối nhìn, đám nữ hài tử vây quanh nữ hài tử ngồi xuống, đám nữ hài tử: "Ha ha cái thứ như ngươi, không xứng đáng giống trong hoàng cung, một đứa như ngươi."
"Như thế nào mà có thể được ưu ái đây mà vào trong cung, ta không hiểu rõ nhưng mà, Mạn Chi, ngươi đừng hòng có thể sống yên ổn trong hoàng cung đây, có chúng ta ở đây ngươi không thể nào sống vui vẻ."
Nữ hài tử ngồi xuống ôm đầu nước mắt rơi nhưng không khóc, nàng tên Mạn Chi là một nữ hài được Thiên Hồng nhặt được trong rừng. Nàng bị phụ mẫu bỏ rơi, may mắn được Thiên Hồng cứu giúp.
Nhưng Thiên Hồng tướng lĩnh bận bịu, muốn đưa nàng cho nữ nhi ngài ấy làm nha hoàn.
Mạn Nhi lại nhìn trước mắt nhiều vị nữ hài tử trêu chọc nàng dùng chân đá nàng. Mạn Chi đều không sao bởi vì việc này nàng diễn ra hai ngày, nàng cũng không sợ hãi.
Mạn Chi không khóc, không cầu xin. Vân Phàm nhìn xa xa thấy vậy đang định tiến lên thì, bên đường Thiên Hồng thấy vậy, xung quanh mấy nữ hài nữ nhìn thấy hắn sợ hãi.
Mà nhanh chân chạy ra khỏi, Thiên Hồng ngồi xuống, đưa tay ôm lấy Mạn Chi đôi tay lớn xoa xoa đầu nàng:"Mạn Chi ta không thể giúp ngươi, để ngươi chịu khổ."
Thật ra Thiên Hồng không giống như lời đồn, tuy hắn quyết đoán tàn nhẫn đối với định nhân, nhưng mà hắn thật sự rất thương cảm, như Mạn Chi bây giờ.
Nhưng hắn cũng phải điều tra cặn kẽ mọi việc.
Thiên Hồng nữ hài tử trước mắt, hắn từng nói với nàng muốn nàng làm nha hoàn cho Thanh Nhi, nhưng giờ Thanh Nhi có nha hoàn, vậy tìm thêm cho Thanh Nhi muội muội.
Thiên Hồng: "Mạn Chi bây giờ theo ta được biết, Thanh Nhi đã có nha hoàn vậy về sau ngươi là muội muội của nàng, ta sẽ không đổi tên ngươi, về sau ngươi cứ gọi là Thiên Thanh Mạn Chi."
Mạn Chi nhìn trước mắt một nam nhân tốt tuấn nam tử gật đầu, từ giờ trở đi nàng thế nhưng là Thiên Thanh Mạn Chi.
Nàng không hiểu rõ ý nghĩa của cái tên này, ngay cả Thiên Hồng cũng không biết, Thiên Hồng đang định bế Mạn Chi đi thì, Vân Phàm từ đâu xuất hiện: "Thiên Hồng tướng lĩnh, người này là?"
Thấy Vân Phàm bước đến, Thiên Hồng đưa Thanh Chi xuống dưới, hắn cẩn thận khom người đưa hai tay bế lấy Thanh Chi, rồi quỳ xuống một chân nói: "Thần tham kiếm hoàng tử bệ hạ."
Bên cạnh Thanh Chi thấy vậy nhìn về phía Thiên Hồng, mắt nhỏ ngước nhìn người tiểu hài tử này.
Nàng biết rằng người này không đơn giản mới có thể để Phụ Thân làm việc này, nàng thay đổi xưng hô thành Phụ Thân. Bởi vì bây giờ nàng là muội muội của Thanh Nhi.
Nhưng nàng trước tiên phải quỳ xuống đã. Mạn Chi quỳ xuống theo như Thiên Hồng. Thiên Hồng thấy vậy thì bó tay, Mạn Chi ngươi không phải như vậy, đây là cách chào của nam nhân.