Mục lục
Huyền Tiên: Vừa Xuyên Qua, Ta Thế Nhưng Không Có Hệ Thống?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nên nàng biết chắc rằng, nàng từng đột phát Kim Đan cho nên Cảnh giới nàng chắc chắn đang ở Kim Đan? Khí ức mơ hồ không nhớ rõ.

Về phần Thanh Nhi nàng mặc kệ, miễn là nàng có thể tăng cao tư chất cùng thánh thể.

Điều này làm nàng có thể rời khỏi phòng, hai người liền đi đến quảng trường, cũng vừa lúc thấy Vân Phàm, Mạn Chi, Tô Hạo vừa rời đi.

Vân Phàm cùng Tô Hạo, Mạn Chi thế nhưng quay về cung chuẩn bị đi đến Tiên Đạo Tông. Lăng Thanh, Lăng Liên nhìn cảnh xếp hàng trước mắt mà thở dài.

Vậy mà lâu như vậy, Lăng Thanh cùng Lăng Liên hai nàng cần phải xếp hàng, bên này Vân Phàm rời đi quảng trường đi đến phủ Vân gia.

Trong Thiên gia phủ, đứng trên đài cao Vân Chiến nhìn thấy Vân Phàm bước vào đại điện: "Nhi tử, cuối cùng ngươi vẫn là thức tỉnh thánh thể. Về sau ngươi là không thể ở trong Vân Quốc được."

Vân Phàm lại hiếu kỳ: "Phụ Thân người nói tại sao ta không thể ở lại Vân Quốc?." Vân Chiến đi qua bên cạnh ghế hắn hay ngồi, đi vào bên trong là một khung ảnh.

Đưa ảnh xuống, bên trong là một tấm lệnh bài, Vân Phàm hắn đứng dưới đấy không hề rõ, nhưng mà Vân Chiến hắn dùng máu nhỏ lên tấm lệnh bài. Xung quanh tấm lệnh bài cấm chế đều được phá bỏ.

Vân Chiến nắm lấy tấm lệnh bài, quay người lại đi đến bên ghế ngồi xuống, đưa lệnh bài bay về phía Vân Phàm, rơi trên tay Vân Phàm. Vân Phàm đứng đấy dùng tay nắm lấy tấm lệnh bài.

Nhìn trên tấm lệnh bài thấy Băng Kiếm Thần, Vân Chiến trên cao: "Nhi tử, đây là tấm lệnh bài mà tổ tông chúng ta truyền thụ lại."

"Nhưng từ ngàn năm tới giờ nhưng chưa ai trong Vân gia tộc chúng ta chưa ai có thể thức tỉnh!"

Vân Chiến mặt buồn bã: "Nhưng lần này, ngươi thức tỉnh ngươi không thể ở Vân Quốc là vì lí do, là bởi vì ta không muốn ngươi ở đây haha."

Vân Phàm từ sắc mặt tối sầm tưởng tượng như trong các bộ tiểu thuyết.

Sẽ như thế nào có áp lực lớn lắm đây, nhưng mà lão cha vậy mà nói không muốn hắn ở.

Vân Phàm mặt chán nản nhìn lên Vân Chiến, Vân Chiến thấy bản thân quá mức ho khan: "Thật ra từng có người muốn cướp tấm lệnh bài, nhưng mà đều bị Thiên Hồng tướng lĩnh bắt được."

Vân Phàm nghe vậy âm thầm gật: "Còn về lai lịch của Tấm Lệnh bài ngươi cũng biết đấy, là tổ tông chúng ta truyền thừa."

"Tổ tông ở Tây Vực chúng ta, thế nhưng là Thần cảnh."

Vân Chiến ngồi đấy cười ha ha nói, làm Vân Phàm vỗ mặt mình, hắn hiếu kỳ nói: "Phụ Thân ngươi thế nhưng muốn nói với ta cái gì, ta cần làm sao để nhận truyền thừa?"

Vân Chiến nghe vậy đứng dậy vẻ mặt nghiêm túc dùng tay vuốt tóc: "Ngươi chỉ cần nhỏ một giọt máu là có thể nhận chủ, cùng lúc có thể nhận được truyền thừa chỗ tốt, theo truyền đời là vậy!"

Vân Phàm gật đầu, nhưng mà hắn nhìn cảnh lão cha vuốt tóc, thì lại thầm nghĩ.

Vân Phàm hắn viết sách vậy mà ngay cả lão cha cũng đọc, đây là hắn viết khi lão cha, cùng mẫu thân không cấp hắn quan tiền tiêu.

Vậy mà nổi như vậy ngay cả Phụ thân cũng xem, xem ra hắn phải không ngừng viết sách để kiếm thêm tiền đi chơi mua đan dược haha, Vân Phàm quay người rời đi.

Vân Chiến thấy vân Phàm rời đi nhảy dựng: "Phượng Vũ hắn cuối cùng cũng đi, Nhi tử phiền phức của ta cuối cùng cũng đi haha. Ta có thể không cần lo lắng mấy vụ việc hắn gây nên haha."

Vân Chiến lấy từ bên cạnh ghế ra một quyển sách, mở ra đọc. Vân Phàm hắn vừa bước đi, thì cảm thấy mũi chua chua, đưa tay lên gãi gãi thầm nghĩ ai nhớ đến ta?

Bên này Mạn Chi vừa chạy đến phòng mẫu thân mở ra cửa: "Mẫu hậu ta chúng tuyển, ta có thể đi Tiên Đạo Tông."

Nàng lại quay người chạy đi đến phòng Thanh Nhi mở cửa ra lại nói: "Ha ha tỷ tỷ ngươi xem ta có thể gia nhập tông môn."

Nàng chạy đến mở cửa phòng ra nhưng không hề thấy một ai. Mạn Chi nhíu mày, rốt cuộc rốt cuộc mọi người đã đi đâu?

Nàng suy nghĩ thì bên cạnh, truyền đến giọng nói: "Mạn Chi con trở về, tỷ tỷ của con thế nhưng đã được mang đi đây. Một vị tiền bối đã nhận nàng làm đồ đệ, mang nàng đi theo."

"Trước khi nàng rời đi , còn để cho ngươi một miếng ngọc bội." Thiên Lung lấy ra từ tay áo một ngọc bội, đưa đến tay Mạn Chi.

Mạn Chi thấy vậy nước mắt rơi xuống, nàng lại khóc. Nàng đã được Thiên gia tất cả mọi người hảo hảo yêu thương, nàng rất cảm kích coi bản thân là một phần trong Thiên gia.

Nhưng mà lúc này thì sao? Tỷ tỷ lười nhưng rất đối tốt với nàng lại đi đâu? Một vị tiền bối mang nàng đi? Mẫu thân không cản lại?

Chắc chắn là không thể nàng suy nghĩ nàng luôn không hiểu, nhưng mẫu thân cảnh giới mới Trúc Cơ nên không có khả năng cản lại.

Mẫu thân nói tiền bối dẫn Thanh Nhi tỷ tỷ đi, vậy mà còn tặng ngọc bội này trên đó còn khắc tên nàng.

Mạn Chi cầm lên tay nhìn thấy Thiên Thanh Mạn Chi, nàng khóc rống ôm lấy mẫu thân: "Ô Ô mẫu thân tỷ tỷ rời đi không nói với ta lời nào Ô Ô."

Thiên Lung ôm lấy Mạn Chi xoa xoa đầu rồi bỏ tay xuống ôm chặt lấy nàng: " Mạn Chi, con không cần khóc Thanh Nhi có thể, thế nhưng sẽ có khi về thăm nhà đây. Tỷ tỷ của con thế nhưng rất lười ngươi minh bạch a."

Mạn Chi ôm lấy Thiên Lung: "Mẫu thân người nói có chắc chắn? Ta thế nhưng mỗi ngày không thể thức dậy thiếu tỷ tỷ nằm trên ghế, cùng Tuyết Liên tỷ tỷ."

Thiên Lung cười: "Không mệnh hệ, Mạn Chi là Tiên Đạo Tông đệ tử cũng phải xa cách tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ lại đi trước con một bước, nếu Mạn Chi cố gắng tu luyện khả năng nghiền ép nàng!"

Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu ân một tiếng, còn phía Tô Hạo. Không có cố sự gì hắn trực tiếp bị Tô Ảnh phụ thân hắn, đá thẳng ra khỏi phủ.

Tô Hạo đành mang theo thân mình đi ra khỏi phủ, cúi đầu người đi nhớ đến cảnh lúc nãy, hắn hớn hở chạy vào trong phủ, phụ thân hắn Tô Ảnh cũng đang cùng các quan thần đang bàn bạc triều chính.

Trong phòng đại điện, Tô Ảnh đang bận tâm chăm chú nhìn cảnh trước mắt các quan đại thần cùng hắn bàn bạc thì, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra làm các quan đại thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK