• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc tiến vào trò chơi tới nay, Diệp Vô Truy nghe qua các loại xưng hô, như là Diệp thiếu hiệp, Danh Đao truyền thụ các loại.

Người quen thuộc một chút như Lưu Lạc, gần đây hắn cũng bắt đầu học tập Hảo Mộng Vô Hoa, gọi thẳng Diệp Vô Truy là A Truy.

Về phần bị người chơi gọi là “Tiền bối”, tuyệt đối là lần đầu tiên từ trước tới nay!

Diệp Vô Truy nhất thời ngây ngẩn cả người, cậu cẩn thận tự hỏi toàn thân mình chỗ nào có khí chất già nua, đủ để cho người chơi trung niên hơn ba mươi tuổi trước mắt này gọi mình là tiền bối chứ?

Suy nghĩ nửa ngày vẫn không thông, Diệp Vô Truy đơn giản quyết định không thay đổi —— cậu tiếp tục ngồi uống rượu.

Mà người chơi bị bỏ qua kia vẫn như trước không nổi giận, ân cần vây quanh Diệp Vô Truy chuyển trái chuyển phải, dường như hắn quyết tâm nhất định phải thu được một ít nhiệm vụ bất khả từ trên người “NPC cao cấp” này!

Qua nửa ngày, bị dây dưa đến có chút phiền toái, Diệp Vô Truy buông chén rượu nhìn người nọ, đang định nói gì đó.

“Được rồi, người anh em này anh cũng đừng quấn quýt lấy hắn nữa. Người này chúng tôi biết, trên người hắn không có nhiệm vụ.” Một bên, Bất Đổng Hòa Thượng đột nhiên đi tới giải vây.

Tuy rằng loại phương thức giải vây này của hắn Diệp Vô Truy nghe có chút không hiểu, trên người không có nhiệm vụ cái gì. Diệp Vô Truy cậu cũng không phải NPC, trên người sao có nhiệm vụ phát cho người chơi?

“Thật sao?”

Người chơi dây dưa với Diệp Vô Truy kia bán tín bán nghi, cuối cùng được mấy người Bất Đổng Hòa Thượng khuyên bảo mới rời đi. Trước khi đi còn lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn Diệp Vô Truy, khiến cả người họ Diệp nào đó nổi da gà.

“Tiền bối, vừa rồi đa tạ ngài ra tay tương trợ.” Mấy người Bất Đổng Hòa Thượng lúc này đi tới, ôm quyền nói lời cảm tạ.

Vì sao một người hai người đều gọi cậu là tiền bối, cảm thấy tôi có “khuôn mặt tiền bối” sao?

Diệp Vô Truy phiền muộn sờ sờ mặt mình: “Không cần gọi tôi là tiền bối.”

Đều là người chơi bị người khác gọi như thế, nghe cực kỳ khó chịu.

“A, vậy xin hỏi có thể nói cho chúng tôi biết nên gọi ngài thế nào không?” Bất Đổng Hòa Thượng lúng túng nói: “Vừa rồi ngài giúp chúng tôi đuổi kẻ ác đi, chúng tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn. Được rồi, tôi là Bất Đổng Hòa Thượng, mấy người này là ban tốt của tôi Bất Tri, Bất Vấn, còn có Khuynh Thành.” Mấy người khác bị điểm danh đều hơi gật đầu, hướng Diệp Vô Truy chào hỏi.

“Chỉ là bọn họ cản đường của tôi.”

Diệp Vô Truy cũng không quan tâm, thuận tiện nghĩ ra một cái tên giả: “Tôi là Thất Ngôn, gọi thẳng tên là được rồi. Còn có, không cần kính xưng.”

Nghe yêu cầu của cậu, mấy người Bất Đổng mắt to trừng mắt nhỏ, lập tức hiểu rõ. Nghe nói một ít cao nhận ngoại thế đều có tính tình cổ quái, hay là NPC trước mắt này tên Thất Ngôn, chính là không thích người khác sử dụng kính xưng đi.

Mấy người trước mắt tựa hồ vẫn rất đáng tin, trong lòng Diệp Vô Truy vừa lúc có nghi vấn, vì vật hỏi bọn họ: “Người vừa rồi vì sao phải quấn lấy tôi? Còn có cậu nói nhiệm vụ là cái gì?”

Vốn ý của Diệp Vô Truy là truy hỏi, vì sao người chơi kia lại muốn đến tìm người chơi là mình đây để tìm nhiệm vụ? Nhưng mà trong tai mấy người Bất Đổng nghe tới, lại là một ý tứ khác.

Mấy người Bất Đổng Hòa Thượng lúc này đều có chút do dự, không biết nên hướng vị NPC cao cấp này giải thích về hệ thống nhiệm vụ như thế nào. Mà bản thân Diệp Vô Truy, càng không biết đám người trước mắt này vẫn như cũ đem cậu trở thành NPC.

Cho nên nói, hiểu lầm chính là phát sinh như thế.

“Nhiệm vụ này, là nhiệm vụ sư môn vài đại môn phái phát cho chúng tôi. Phỏng chừng người vừa rồi đem cậu trở thành người trong sư môn đi.” Suy nghĩ nửa ngày, Khuynh Thành nhanh trí giải thích.

“Nhiệm vụ sư môn?” Trong tai mẫn cảm nghe được từ then chốt, Diệp Vô Truy tự động bỏ qua cái khác: “Là nhiệm vụ gì?”

Bất Đổng lúc này đem cậu xem như cao nhân thế ngoại tôn kính như nhau, huống hồ nhiệm vụ này cũng không phải bí mật gì, lập tức đáp: “Là nhiệm vụ tìm người, nghe nói ngoại trừ phái Thanh Thành chúng tôi ra, những phái khác ngoại trừ Thiên Sơn đều phát nhiệm vụ tương đồng.”

“Tìm người?” Trong lòng Diệp Vô Truy trở nên cảnh giác, mơ hồ có dự cảm: “Tìm ai?”

“Trước,,, Thất Ngôn ngài hẳn là không có nghe qua tên này.” Bất Đổng Hòa Thượng nói: “Người này tên là Diệp Vô Truy, gần đây mới qua lại trên giang hồ.” Từ góc nhìn của mấy người Bất Đổng Hòa Thượng, thân là cao nhân lánh đời NPC cao cấp sẽ không biết chuyện xảy ra trên giang hồ gần đây.

Nhưng mà Diệp Vô Truy lại ở trong lòng yên lặng trở mình khinh thường, âm thầm thổ tào. Ai nói tôi chưa từng nghe qua, thực sự không ai so với tôi có thể quen tên này hơn!

Bề ngoài cậu vẫn làm bộ bất động thanh sắc, không lộ ra một chút manh mối nào.

“A? Diệp Vô Truy là nhân vật nào, lại làm cho nhiều môn phái tìm hắn như vậy?” Cố ý tỏ vẻ có chút hiếu kỳ, Diệp Vô Truy hỏi.

“Kỳ thực, chúng tôi cũng không biết đến tột cùng hắn là ai, chỉ nghe nói dường như hắn là Danh Đao truyền thụ, tin tức khác đều không có.”

“Như vậy à,,,” Trong giọng nói tựa hồ mang theo một tia tiếc nuối, trong lòng Diệp Vô Truy mừng thầm. Xem ra cậu công tác bảo mật không tệ, chí ít có thể không cần lo lắng tùy thời sẽ bị người tìm được.

Sau khi nói xong, Diệp Vô Truy cũng không nói chuyện gì khác, với tình tình của cậu không nói chuyện liền không nói. Vì vậy, đem mấy người Bất Đổng ném qua một bên, mình tiếp tục uống rượu.

Mấy người Bất Đổng Hòa Thượng nhìn nhau vài lần, hồi lâu mới cố lấy dũng khí nói: “Không biết Thất Ngôn anh muốn đi đến chỗ nào, có biết rõ đường hay không. Nếu không biết đường, mấy người chúng tôi thường hoạt động ở vùng này có thể dẫn đường cho anh, xem như là báo đáp tương trợ vừa rồi.”

Diệp Vô Truy giương khóe miệng, vừa định nói không cần, nhưng mà giây tiếp theo cậu liền sửa lại chủ ý.

“Tôi đang muốn đi Tàng Kiếm sơn trang, các cậu biết không?”

Bất Đổng Hòa Thượng có chút khó xử nói: “Tàng Kiếm sơn trang từ trước đến nay không mở cửa với người ngoài, tuy rằng chúng tôi biết địa chỉ, thế nhưng vẫn không được phép tiếp cận.” Loại bản đồ cao cấp như loại Tàng Kiếm sơn trang này, hiện nay người chơi vẫn không mở được.

“Các cậu chỉ cần mang tôi lên đường, cái khác tôi tự giải quyết.” Diệp Vô Truy nói.

Kỳ thật nếu một mình cậu cũng không phải không tìm được Tàng Kiếm sơn trang, thế nhưng trên người có những người chơi này làm bạn đồng hành, có thể che giấu tung tích rất tốt. Ôm mục đích này, Diệp Vô Truy hướng mấy người ra yêu cầu.

Mấy người Bất Đổng Hòa Thượng ôm tâm tình báo ân trong lòng, vui vẻ đáp ứng đưa Diệp Vô Truy một quãng đường. Bọn họ tuyệt đối không ngờ, bản thân bị người ta coi như là tấm gỗ để ẩn giấu thân phận.

Nhìn biểu tình nhiệt tâm hỗ trợ của mấy người trước mắt, trong lòng Diệp Vô Truy hơi có chút hổ thẹn. Thế nhưng lúc này cậu rất khó bận tâm việc khác, nhiệm vụ mới là quan trọng.

Vì vậy sau khi nghỉ ngơi một chút, bốn người Bất Đổng Hòa Thượng cùng “NPC cao cấp” Diệp Vô Truy lên đường.

Tàng Kiếm sơn trang cách trấn nhỏ nơi bọn họ đặt chân còn cách một đoạn không xa, đi bộ thập phần tốn công. May là mấy người Bất Đổng đều có ngựa, Diệp Vô Truy cũng có một con ngựa do trước đó dọa dẫm Hảo Mộng Vô Hoa có được, năm người cứ như vậy ra roi thúc ngựa, một đường đi đến hướng Đông.

Dọc theo đường đi, Diệp Vô Truy nhìn bốn người kia dáng vẻ tiêu sái cưỡi ngựa, biết bọn họ đều là người quen cưỡi ngựa, cưỡi ngựa rất giỏi. Lúc này cậu không khỏi cảm thấy có chút may mắn, may là trước khi xuất phát đã khổ luyện cưỡi ngựa một chút, không muốn giống như lần trước bị Hảo Mộng Vô Hoa cười nhạp, mất mặt với người bên ngoài.

Theo như lời của bạn tốt lâu năm Hảo Mộng Vô Hoa, Diệp Vô Truy thoạt nhìn cái gì cũng không quan tâm, kỳ thực sĩ diện nhất. Nói dễ nghe là trọng tự tôn, nói trắng ra là cậu thích phân cao thấp, mặc kệ là phân cao thấp với người khác hay với mình, Diệp Vô Truy đều có chút khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ, không cho phép mình dễ dàng phạm sai lẫm.

Tựa như Diệp Vô Truy canh cánh trong lòng việc đứng thứ chín bảng thực lực, cậu không thích loại vị trí nửa vời này. Muốn làm liền làm đến tốt nhất, điển hình của vẫn đề xử nữ.

Bọn Bất Đổng Hòa Thượng đương nhiên không biết lúc này Diệp Vô Truy đang nghĩ cái gì, bọn họ chỉ cần trọng dẫn đường cho vị NPC cao cấp này, để báo đáp ân tình.

Năm người một đường ra roi thúc ngựa, cũng không biết đi được bao xa, thẳng đến lúc mặt trời bắt đầu lặn ở hướng Tây, mới trong phạm vi nhìn thấy một trấn nhỏ khác. Diệp Vô Truy đang định nói với mọi người đi nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên phát hiện trước cửa trấn nhỏ khác thường, lông mày không khỏi nhíu chặt.

“Phía trước làm sao vậy?” Mấy người cưỡi phía sau cậu cũng đuổi đến, chú ý tới đoàn người tắc nghẽn bên kia, Khuynh Thành hiếu kỳ hỏi.

Bất Tri nhanh như bay nhảy xuống ngựa: “Tôi đi hỏi một chút.”

Lời còn chưa dứt, người đã chạy thật xa.

Mấy người còn lại không đợi bao lâu, chỉ thấy Bất Tri tìm một người qua đường hỏi mấy câu, rồi rất nhanh chạy trở về.

“Đang kiểm tra, Phi Ưng giáo ở cửa trấn nhỏ sắp xếp đội ngũ, kiểm tra từng người tiến vào trong trấn.” Ngữ khí của Bất Tri rõ ràng có chút không vui.

“Phi Ưng giáo này đem bản thân trở thành cái gì? Thiên Vương lão tử sao, tiến vào trấn họ dựa vào cái gì muốn kiểm tra!” Bất Vấn bên cạnh tính tình táo bạo đã có chút lửa giận, lập tức ra sức mắng.

Bất Đổng Hòa Thượng trầm tư vài giây, nói: “Phỏng chừng bọn họ cũng đang tìm người?”

“Cậu là nói, bọn họ cũng đang tìm Diệp Vô Truy, cho nên mới ở giao lộ vào trấn bố trí ngăn cản?”

Bất Đổng Hòa Thượng gật đầu. Thiên Ưng giáo cũng là một trong tám đại phái, nghe nói môn nội của bọn họ cũng phát nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của Diệp Vô Truy.

“Tôi dựa vào, đây cũng quá kiêu ngạo đi, ai biết Diệp Vô Truy kia sẽ đi đường nào. Thiên Ưng giáo bọn họ chung quy không thể đem giao lộ của toàn bộ thiên hạ đều phong tỏa đi!”

Nhân vật trung tâm được nghị luận Diệp Vô Truy, lại có chút phức tạp nhìn chướng ngại vật trên đường Thiên Ưng giáo kia.

Kiểm tra này quả thực là một cửa khó khăn, tuy nói cậu chưa từng để lộ dung mạo, thế nhưng “Đao” cũng vẫn mang theo trên người. Nếu như bị người tiếp cận thân lục soát, khó tránh khỏi việc bại lộ thân phận. Dù sao cái thanh “Đao” này cũng không giống vũ khí bình thường, trong thiên hạ cũng không có mấy cái thần binh có thể tương giác, người thật tinh mắt liếc mắt là có thể nhìn ra nó không giống bình thường.

Diệp Vô Truy hơi nắm chặt tay, đang suy nghĩ có nên xông vào vượt qua cửa hay không.

Đoàn người tắc nghẽn phía trước đột nhiên bạo phát một trận gây rối, còn có tiếng kêu sợ hãi của người chơi bên kia truyền đến, xem ra bên kiểm tra kia lại có dị tượng!

Ỷ vào thị lực tốt, Bất Tri ra xa xa, một lúc lâu bỗng nhiên kinh hồ: “Trời ạ! Đây là thần nhân gì, dĩ nhiên dám can đảm xông qua cửa! Thiên Ưng giáo hơn mười người đều bị hắn đánh ngã!”

Nghe được tiếng kinh hô của hắn, Diệp Vô Truy trong lòng kinh ngạc, cũng vội vàng ruổi ngựa tiến vài bước quan sát tình thế.

Đến tột cùng là người nào, dĩ nhiên đoạt xông qua cửa trước mặt cậu?!

Chỉ thấy thân ảnh xa xa thoăn thoắt dùng dằng với Thiên Ưng giáo thật quen mắt, cho dù hắn đội mũ, Diệp Vô Truy liếc mắt cũng đem người nhận ra được.

Người xông qua cửa kia, mấy hôm trước mình cùng hắn từng gặp mặt một lần tại Thiên Sơn, thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo Ly Hỏa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK