Trở lại hậu viện trong cửa hàng gạo, sau khi Ly Hỏa nghe Diệp Vô Truy trình bày xong, phân tích như vậy.
“Nếu chỉ có một mình Lưu Lạc, tôi không dám nói. Nhưng hắn và chú Lý cùng nhau mất tích, như vậy hai người nhất định là gặp phục kích rồi. Có thể đồng thời đối phó với hai người, thủ hạ đối phương phái tới cũng không thể khinh thường.” Diệp Vô Truy cau mày, nhìn qua có vẻ lo lắng.
“Tìm đúng mới hạ thủ sao?” Ly Hỏa thấp giọng tự nói.
Hắn và Diệp Vô Truy có cùng quan điểm, lần này Lưu Lạc mất tích nhất định là có liên quan đến Danh Đao. Nhưng mà đầu mối về Danh Đao trong trò chơi quá ít, phần lớn người chơi chỉ nhìn đến bóng lưng hiu quạnh trên tấm tuyên truyền. Cho dù Diệp Vô Truy là đệ tử thân truyền, lý giải về chuyện cũ của Danh Đao cũng không khác với người ngoài.
Sẽ là Lục Phiến môn hạ thủ sao? Trong lòng Diệp Vô Truy suy đoán như vậy, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Ly Hỏa.
Dường như nhìn ra trong mắt cậu biểu đạt hàn ý, thiếu giáo chủ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không phải bọn họ.”
“Lý do?” Tuy trong lòng Diệp Vô Truy cũng mơ hồ cảm thấy Lục Phiên môn rất không có khả năng xuất thủ, nhưng cậu còn cần một bằng chứng về cái suy nghĩ này.
“Có hai lý do. Thứ nhất, Lục Phiến môn mới vừa gặp mặt cậu, bọn họ không có khả năng gần đây có động tác lớn gì, bởi vì khó tránh khỏi khiến cho cậu hoài nghi, bất lợi với giải quyết hậu quả. Thứ hai, từ cuộc nói chuyện lần trước của cậu với vị Thương kia xem ra, Lục Phiến môn có lẽ nói nói dường như triều đình có cầu Danh Đao, tạm thời sẽ không cùng các cậu xé rách da mặt. Cho nên chuyện trói người này, có lẽ không phải bọn họ gây ra.”
Tuy rằng bộ khoái môn của Lục Phiến môn để phá án từ trước đến nay đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ở trong chốn giang hồ không có danh tiếng tốt gì, nhưng Ly Hỏa vẫn như trước thực sự cầu thị, không hề bất công phân tích tình huống cho Diệp Vô Truy.
“Không phải Lục Phiến môn, chẳng lẽ là môn phái khác?” Diệp Vô Truy nghi hoặc. Võ lâm đệ tử các phái hàng năm đều phái người đi quấy rối Danh Đao, thế nhưng chẳng bao giờ đắc thủ qua, hẳn là không có khả năng lúc này thực lực lại đột nhiên tăng vọt.
Hơn nữa hiện tại nhờ có thế lực Cửu Trọng giáo quật khởi khắp nơi hấp dận lực chú ý của phần lớn trên giang hồ, môn phái khác phân chia nhân thủ đến quấy rầy Danh Đao ở đây ít đi rất nhiều. Ngay cả Diệp Vô Truy, cũng thật lâu không có gặp phải các người chơi bí mật tìm tung tích cậu.
Nghĩ tới đây, đao khách trẻ tuổi không khỏi ngẩng đầu liếc người đối diện. Vừa nhìn, liền chạm phải cặp mắt sâu không đáy kia.
“Cậu có thể không cần cố kỵ tôi.” Ly Hỏa nói.
“Có ý gì?” Diệp Vô Truy nhíu mày, có loại không vui bị người xem thấu tâm tư.
“Diệp Vô Truy, chúng ta tuy ở chung chưa tính là lâu, nhưng tôi tự nhận mấy ngày nay ở chung sát người, cũng coi như hiểu cậu một chút.” Câu ra nụ cười không rõ, Ly Hỏa nói: “Nếu như cậu thực sự lúng túng, không có phương pháp ứng đối, bây giờ sẽ không thể còn bình tĩnh như vậy ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm với tôi. Tôi thấy cậu trấn định như vậy, chắc chắn là nghĩ được phương pháp giải quyết rồi đi.”
Nhìn Ly Hỏa tươi cười dường như nhìn thấu suy nghĩ của mình, Diệp Vô Truy im lặng chốc lát, mới nói: “Tôi sở dĩ không thất kinh, là tín nhiệm năng lực của sư phụ, không có khả năng dễ dàng thua người khác. Mà đối phương bắt bọn Lưu Lạc đi, cũng khẳng định có tác dụng, tạm thời sẽ không hạ thủ với bọn họ.”
“Nhưng cậu khẳng định nghĩ được phương pháp phá trận rồi.” Ly Hỏa tin tưởng.
Diệp Vô Truy không hiểu hắn tự tin cái gì, hay nói là không biết đối phương vì sao có lòng tin lớn như vậy với mình.
Thế nhưng, Ly Hỏa quả thực đoán đúng rồi.
“Phương pháp duy nhất, chính là trực tiếp phản kích, tôi định đi Ẩn Quy Lâm tìm tòi đến cuối.” Diệp Vô Truy suy nghĩ một chút, cũng không kiêng kị. “Trước chỉ là đang do dự, có mang cậu cùng đi hay không.”
“Dựa theo tình hướng hiện tại của chúng ta, cho dù cậu không bằng lòng, tôi cũng phải đi theo bên cạnh cậu.” Ly Hỏa nở nụ cười, ánh mắt phóng ra thần thái hiếu chiến. “Cậu đi như vậy, không sợ mưu kế của đối phương, ví du như bọn họ còn có phục binh mai phục ở Ẩn Quy Lâm, chờ cậu tới?”
Diệp Vô Truy nở nụ cười, không chút nào tỏ ra yếu kém. “Chờ bọn họ mai phục!”
Ly Hỏa nhìn Diệp Vô Truy tươi cười không chút nào giống trước đây, lúc đầu ở Thiên Sơn, Diệp Vô Truy giống như một lão nhân trải qua tang thương tận cùng, tuy rằng sâu không lường được, nhưng ít có nhân khí.
Nhưng Diệp Vô Truy hiện tại, càng giống như một ngọn lửa đốt cháy mạnh, hướng về phía người xung quanh tuyên bố cậu đã trở về.
Diệp Vô Truy trước và sau hoàn toàn khác biệt, Ly Hỏa phát hiện mình càng thích cậu có nhiều sức sống hiện tại. Thiếu giáo chủ đại nhân liễm mâu, còn muốn nói gì đó. Hai người đồng thời nghe được tiếng bước chân không che đậy ở ngoài cửa, không khỏi ngừng nói chuyện.
Tiếng bước chân kia cũng không xa lạ, chính là quản gia của cửa hàng gạo này.
“Lục thiếu.” Ngũ bộ đi tới trước cửa thì dừng lại, quản gia cung kính nói: “Nhị gia phái vài nhân thủ tới, nói là dựa theo phân phó của ngài. Hiện tại người vừa đến, đang chờ ở cửa.”
Những người khác không rõ “Nhị gia” trong lời là ai lắm, Diệp Vô Truy cùng Ly Hỏa lại biết rõ ràng, lập tức cũng khó giấu được kinh ngạc, Diệp Vô Truy trả lời lại.
“Chờ, tôi lập tức qua.”
“Vâng.”
Nghe tiếng bước chân quản gia dần dần rời đi, Ly Hỏa cười nói: “Không nghĩ tới vài vị kia quan tâm cậu như thế, phát hiện có việc khác thường, liền phái người đến tương trợ.”
Diệp Vô Truy liếc nhìn hắn một cái, không đáp lời, chỉnh đốn y phục một phen, liền đẩy cửa đi về phía tiền đường.
Đi tới cửa giữa tiền đường và hậu viện, Diệp Vô Truy liền thấy mấy người đứng thẳng ở đó, ngoại trừ quản gia của cửa hàng gạo ra, mấy người khác vóc người đều cao lớn, vừa nhìn liền biết là người tập võ.
Đợi Diệp Vô Truy đến gần, một người dẫn đầu liền hướng cậu hành lễ nói.
“Lục thiếu.”
Mấy người khác cùng theo hắn thăm hỏi, Diệp Vô Truy lúc này mới chú ý tới, năm sáu người này chỉ mặc trang phục tầm thường, trên người cũng không mang vũ khí. Xem ra để che giấu thân phận, bọn họ không chỉ không mặc võ phục kim sắc tượng trưng cho thân phận, thậm chí bội kiếm tùy thân cũng không mang theo trên người.
Không hổ là thủ hạ nhị ca phái tới, rất biết tránh tai mắt của người khác. Diệp Vô Truy tương đối thỏa mãn gật đầu, dò hỏi: “Lúc nhị ca phái các người tới đây, có nói cái gì không?”
Người dẫn đầu nọ ôm quyền trả lời: “Nhị gia chỉ nhắc nhở Lục thiếu ngài cẩn thận một chút, chú ý chiếu cỗ kỹ bản thân. Cái khác, chỉ dặn chúng tôi nghe lệnh ngài làm việc, không thể làm trái.”
Trong ngực hơi ấm áp, Diệp Vô Truy nhớ tới mấy ngày ở chúng ngắn, nhị gia, cũng chính là Diệp nhị trang chủ, cùng mấy trang chủ khác chiếu cố mình. Mấy trang chủ của Tàng Kiếm sơn trang có chút hợp ý với Diệp Vô Truy, lúc cuối sắp rời đi, lại càng ngoại lệ nhận Diệp Vô Truy làm em nuôi. Cửa hàng gạo trong trấn Hà Lạc này, cũng là Diệp Vô Truy biết được từ chỗ mấy trang chủ, là đường khẩu bí mật Tàng Kiếm sơn trang bố trí bên ngoài.
Nhìn mấy đệ tử Tàng Kiếm trước mặt, tâm trạng Diệp Vô Truy càng có chắc chắn. Vốn đang lo lắng nếu đi vào Ẩn Quy Lâm, chỉ có cậu cùng Ly Hỏa dù sao vẫn khó khăn, bây giờ trái lại không lo nhân thủ.
“Hiện tại tôi có một chuyện muốn các người tương trợ.” Thấy vài tên đệ tử Tàng Kiếm che giấu thân phận đều bày ra biểu tình chuyên chú, Diệp Vô Truy nghiêm mặt nói: “Chuyện quan trọng, đi vào nói.”
Ngày thứ hai, ngày mới tảng sáng.
Tiểu nhị của cửa hàng gạo vừa mở cửa hàng, liền thấy hai người đi từ trong hậu viện tới. Hắn nhanh chóng cúi đầu tránh ra, đã nhiều ngày đủ để tiểu nhị hiểu rõ, có một số việc mình không nên biết vẫn tốt hơn.
Diệp Vô Truy dẫn đầu bước ra khỏi cửa hàng gạo, sắc mặt cũng không phải tốt.
Lý do, tự nhiên là vừa rồi lúc ở trong phòng, bị Ly Hỏa sử dụng một lần “mệnh lệnh”, lại làm việc cậu không cam lòng.
Hôm nay bọn họ chuẩn bị có hành động, trước lúc xuất phát Diệp Vô Truy để phòng ngừa “Nhiếp hồn” đột nhiên phát tác, liền bảo Ly Hỏa sử dụng sớm “mệnh lệnh” hôm nay. Ly Hỏa không nghĩ tới hiếm thấy nhận được Diệp Vô Truy chủ động yêu cầu, hôm nay đưa ra yêu cầu càng thêm trầm trọng hơn.
Diệp Vô Truy chỉ cần vừa nghĩ đến, liền không nhịn được muốn rút đao bổ về phía người đằng sau, nếu không phải lý trí ngăn cậu lại, sợ rằng còn chưa ra khỏi cửa liền đánh Ly Hỏa trước.
Ly Hỏa cũng không chủ động đi trêu chọc cậu, thiếu giáo chủ đại nhân được tiện nghi vẫn hiểu được không nên tiếp tục khoe mẽ, chỉ bảo trì khoảng cách nhất định đi phía sau Diệp Vô Truy. Về phần mấy người Tàng Kiếm sơn trang, hôm qua Diệp Vô Truy đã ra lệnh ra khỏi trấn.
Lúc ra khỏi trấn, đầu tiên hai người bọn họ tìm một chỗ bí mật, xóa dịch dung trên mặt cũng thay đổi một thân quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Diệp Vô Truy cũng không muốn cái đường khẩu bí mật này của Tàng Kiếm sơn trang bị bại lộ, dứt khoát lấy diện mạo vốn có hành động. Huống hồ còn có mấy người hạ thủ, chính là hướng về phía Diệp Vô Truy mà tới. Nếu lại dịch dung, trái lại tự để lộ.
Ẩn Quy Lâm cách phía tây trấn Hà Lạc năm mươi km, chỗ đó là một mảnh rừng cây rậm rạp, bình thường dã thú thường lui tới, chỉ có thể đi bộ, không thích hợp cưỡi ngựa.
Lúc Diệp Vô Truy dẫn Ly Hỏa đi vào rừng, liền cảm thấy không thích hợp, trước kia chung quy nghe thấy tiếng thú rống cùng chim kêu trong rừng sâu, hôm nay lại phá lệ trầm tĩnh.
An tĩnh có chút quỷ dị.
Hai người cũng không sử dụng khinh công, một trước một sau đi tới, càng vào sâu trong rừng, càng an tĩnh, thậm chí tiếng côn trùng kêu vang cũng không nghe thấy. Diệp Vô Truy cùng Ly Hỏa dường như không nhìn thấy tình trạng quỷ dị này, vẫn như trước tiến vào sâu trong rừng.
Cho đến lúc mặt trời lên cao trên ngọn cây, vắng vẻ quỷ dị vẫn như trước làm bạn hai người.
Diệp Vô Truy bất động thanh sắc nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng cười nhạt.
Thật đúng là có thể nhịn, được, tôi đây liền xem các người có thể chịu được đến khi nào!
Nghĩ, cậu liền kéo người bên cạnh, đón ánh mắt nghi hoặc của Ly Hỏa, Diệp Vô Truy thản nhiên nói.
“Hôm nay tôi đột nhiên không muốn vào rừng, trở về đi, ngày mai lại mang cậu đến tim sư phụ tôi.”
Không đến một giây, Ly Hỏa liền hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, ánh mắt lập tức mang theo giảo hoạt, nhịn cười nói: “Được, vừa lúc hôm nay tôi đi cũng mệt rồi, hôm nào trở lại vậy.”
Hai người nói xong, còn thật sự xoay người, quay lại đường về!
Lúc này, người mai phục ở chỗ tối, cũng không ngồi yên nữa. Hai người vừa bước ra một bước, liền thấy cây cỏ xung quanh lay động, âm thanh đất tất tất tác tác từ từ tiếp cận.
Nhìn bóng đen bao quanh càng ngày càng gần, khóe miệng Diệp Vô Truy câu ra một mạt cười trào phúng.
Rốt cuộc hiện thân sao, tôi còn sợ các người không ra!