Nó giống như một tấm kính bạc rơi vào giữa sa mạc màu vàng, cô độc mà yên lặng, ngưng tụ toàn bộ linh khí tinh hoa của sa mạc.
Bên hồ có vài cây hồ dương lòa xòa, lá cây điêu linh, hiện ra vài phần tiêu điều.
Ngày thường ngoại trừ khách thương qua lại và động vật sinh tồn trong sa mạc ra, rất ít có sinh vật tới hồ nước chơi, đêm nay như trước là một mảnh vắng vẻ. Chỉ là, trong phần vắng vẻ này, lại cất giấu vài phần rục rịch.
Xung quanh rốt cuộc có bao nhiêu người núp ở một nơi gần đó bí mật quan sát?
Khinh công Diệp Vô Truy không cao, chỉ dám ẩn thân ở ngoài năm dặm. Thế nhưng nội công cậu thâm hậu, trái lại có thể phát hiện nhiều khí tức của người khác ẩn dấu.
Trong phạm vi cậu có thể nhận thấy được, ít nhất có hơn mười người. Chỗ khác, hẳn là còn có nhiều người hơn.
Những người này chưa hẳn không phát hiện lẫn nhau, nhưng bọn họ vẫn duy trí chung sống hòa bình quỷ dị, như là đạt thành hiệp nghị bí mật gì đó.
Diệp Vô Truy liếc mắt nhìn Ly Hỏa, thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo đáp lại bằng một nụ cười đã định liệu trước. Hảo Mộng Vô Hoa cùng Thương ở chỗ gần hơn, bốn người phân tán ra, làm bộ không quen biết người hai bên.
Đây là kế hoạch bọn họ định tốt trước khi đến.
Mục đích của chuyến này, không phải để phá hư tỷ thí của Danh Đao với giáo chủ Cửu Trọng giáo, mà chủ yếu để đề phòng những người giang hồ có tâm gây rối vây xem tỷ thí này.
Trong luận võ cuối cùng có một người bị thua, nếu lúc đó Danh Đao bị thương, Diệp Vô Truy tuyệt đối sẽ không để những linh cẩu mơ ước ăn vụng sư phụ.
Bảo vệ sư phụ an toàn, sau đó hỏi rõ ràng ý đồ của Danh Đao, đây mới là mục đích chủ yếu chuyến này của Diệp Vô Truy.
Về phần Ly Hỏa?
Diệp Vô Truy nghĩ, chỉ cần người này không đánh chủ ý lên Danh Đao, hắn muốn làm gì mình đều không xen vào.
Nguyệt hắc phong cao, đều nói là đêm giết người.
Ánh trăng chiếu xuống hồ dương, tỏa xuống bóng cây lòa xòa yêu ma, thân tư chập chờn theo gió, thật sự có vài phần khí tức âm trầm kinh khủng.
Các lai khách bụng dạ khó lường ẩn nấp ở mọi nơi bên hồ, đều tận lực ngừng thở, bọn họ không cách nào dự liệu hai đương sự có thể sau một khắc liền xuất hiện ở ven hồ này hay không.
Đợi một lúc lâu, thẳng đến ánh trăng lên đầu ngọn cây, rốt cục mới thấy một bóng người.
Người nọ một thân áo choàng trường bào đỏ sậm, đầu đầy tóc bạc tùy ý phi tán, rất càn rỡ tùy ý.
Thế nhưng chờ hắn đi tới gần thấy rõ dáng dấp của hắn, mới khiến người khác rất đỗi kinh dị. Người tóc bạc phất phơ này, dĩ nhiên có dung nhan trẻ tuổi tương đối tuấn lãng. Khác với nhân dĩ Trung Nguyên, ngũ quan hơi lộ vẻ thâm thúy, càng thêm tôn lên khí thế sắc bén của hắn. Trong tay người áo bào hồng cũng không có vũ khí gì, như là tay không mà đến.
Tướng mạo như vậy, tự nhiên không phải Danh Đao. Hồng y tóc bạc, thoạt nhìn qua quá hai ba mười tuổi, lẽ nào người này đúng là giáo chủ Cửu Trọng giáo?!
Diệp Vô Truy dựa vào thị lực, xa xa thấy cũng cả kinh, lập tức quay đầu liếc nhìn Ly Hỏa.
Sư phụ cậu dĩ nhiên trẻ tuổi như vậy? Trong ánh mắt kia không chút nào che giấu kinh nghi.
Ly Hỏa cười khổ, truyền âm mật nói.
【 Tôi cũng không rõ lắm, trước khi tôi rời đi, sư phụ rõ ràng còn là dáng vẻ sắp già.】
【 Vậy đây thực sự là giáo chủ Cửu Trọng giáo?】
Diệp Vô Truy thiêu mi.
【 Đúng, cho dù dung mạo của sư phụ biến thành trẻ tuổi, tôi vẫn có thể nhận ra khí tức của ông ấy. Ông ấy so với trước đây càng thêm sâu không lường được, sợ là võ nghệ lại có tinh tiến.】
Võ công có tiến… Diệp Vô Truy nhíu mày càng chặt, không phải cậu không tin võ nghệ của Danh Đao, chỉ là đối thủ đại chiến sắp tới đột nhiên lại tiến mạnh, làm đồ đệ lo lắng là không tránh khỏi.
Giáo chủ Cửu Trọng giáo tuổi còn rất trẻ đi tới bên hồ đứng, cũng không quan tâm quanh thân có bao nhiêu người đang âm thầm rình rập.
Hắn chỉ đứng yên, khóe môi nhếch lên một mạt ý cười như có như không.
Dáng vẻ cao thâm mà bình tĩnh này, Diệp Vô Truy nghĩ thật đúng là kỳ sư tất có kỳ đồ. Ly Hỏa cho dù cái khác không học đến, loại bản lĩnh nội liễm trang bức này cũng học được mười phần rồi!
Như là có thể cảm ứng được trong lòng Diệp Vô Truy đang suy nghĩ gì, thiếu giáo chủ đại nhân không hài lòng thiêu mi.
Tính cách hắn là nhiều năm lịch luyện mà thành, có liên quan gì đến lão quái vật kia? Nhiều lắm cũng chỉ là khí chất của lão quái vật có chút giống hắn mà thôi.
Thấy Diệp Vô Truy lại chuyên tâm tập trung quan xát phía xa, Ly Hỏa cho dù trong lòng bất mãn nữa cũng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể phiền muộn.
Ánh trăng bạc sáng ngời treo trên bầu trời, bóng cây lay động sàn sạt bốn phía, một mãnh nguyệt loan trên mặt nước lăn tăn.
Hồng y nhân đứng một mình, mang theo ngạo nghễ cùng cô độc không thể nói bằng lời.
Tình cảnh này, có một loại ý tứ hàm xúc không rõ.
Quần chúng xung quanh đều muốn đem một màn này ánh sâu vào trong mắt, mà lúc này, bên quyết đấu còn lại khoan thai đi tới.
Danh Đao như trước trầm mặc không nói, một thân tiêu điều vắng lặng, cho dù lúc này ánh trăng có đẹp nữa, cũng không thể lưu lại ôn độ cùng nhu tình trên người ông.
Bên thân ông là một thanh đao phong bén nhọn, phủ bụi hơn mười năm, hôm nay được thấy ánh trăng, càng tán mát ra lợi khí không người có thể kháng cự.
Mà hồng y nhân thấy ông, trái lại không giống thấy một đối thủ sắp quyết nhất thắng bại, như là đang nhìn đợi một vị khách nhân đã lâu không đến, mang theo ý cười ôn nhu nhợt nhạt.
“Ngươi tới chậm.”
Danh Đao nhìn hắn. “Thời gian một nén hương mà thôi.”
“Không.” Giáo chủ Cửu Trọng giáo nhẹ nhàng rung tay. “Ngươi đã muộn, đã muộn tròn hai mươi năm.”
Trong giọng nói, tựa hồ còn ẩn chưa ý tứ hàm xúc khác, có vẻ lưu luyến.
Danh Đao đã gần tới bốn mươi tuổi, khóe mắt đã có nếp nhăn sâu. Lúc này sau khi nghe lời kia của hắn mày càng nhăn lại, nếp nhăn ở mắt có vẻ càng sâu, nhưng lại có vài phần mị lực của năm tháng. Hồng y nhân nhìn thấy, dường như không chuyển mắt.
Nhưng mà đáp lại hắn, là thanh âm vô tình băng lãnh của Danh Đao.
“Chỉ là lấy tính mạng của người chậm hai mươi năm, ngươi liền không chờ được?”
Một câu nói, như là đem toàn bộ kỷ dực cùng may mắn đánh vỡ, vạch phân chia giữa hai người sâu không thể bù vào.
Nhu hòa trong mắt dần dần tiêu tán, giáo chủ Cửu Trọng giáo rốt cục dùng ánh mắt với kẻ thủ nhìn Danh Đao.
“Không phải ta đợi không kịp, là ngươi vẫn đang không chịu tỉnh lại trong mộng đẹp từ năm đó. Hảo, hảo! Nếu như ngươi nhớ đến những chuyện ngày xưa, hôm nay ta lại càng muốn gọi ngươi tỉnh!”
“Để ngươi biết, đến tột cùng năm đó là ngươi sai, hay là ta không phải!”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, vô cùng căng thẳng.
Mắt thấy đại chiến sắp tới, Hảo Mộng Vô Hoa lại lặng lẽ túm ống tay áo của quỷ súc sư huynh bên cạnh.
“Sao tôi lại cảm thấy lời nói của bọn họ có chút kỳ quái vậy?”
Thương lườm hắn một cái. “Lời vô ích.”
“Đến tột cùng là không thích hợp ở chỗ nào? Đây không giống lời nên nói giữa hai kẻ thù gặp mặt, thế nhưng nghe bọn họ đối thoại, lại thật sự có cừu hận không giải được. Bầu không khí quỷ dị này đến tột cùng là tới từ đâu?”
Hảo Mộng Vô Hoa trăm tư không hiểu được, tổng bộ đầu Lục Phiến môn khứu giác xuất thường, lúc này hảo tâm giải thích nghi hoặc của hắn.
“Có gian tình.”
Tóm lại, ngắn gọn sáng tỏ.
“Cái gì! Vậy sư phụ A Truy chẳng phải là đoạn tụ!” (đoạn tụ: gay)
Tiếng kinh hô cuối cùng của Hảo Mộng Vô Hoa không nhỏ, Diệp Vô Truy cách đó không xa nghe rõ ràng vào tai.
Sắc mặt cậu có chút không tốt, huống chi bên người còn cỏ một người bụng dạ khó lường vẻ mặt tươi cười quỷ dị nhìn mình.
Có cái gì buồn cười! Diệp Vô Truy trừng Ly Hỏa.
Nếu sư phụ tôi là đoạn tụ, vậy sư phụ cậu cũng không chạy được!
Nhưng mà đến tột cùng vì sau Ly Hỏa cười? Nếu như nói cho Diệp Vô Truy, thiếu giáo chủ đại nhân mong muốn phần tình duyên đoạn tụ chưa chứng thực này của sư phụ có thể di truyền tốt đến đời tiếp theo, Diệp Vô Truy có thể sẽ hận không thể nhảy dựng lên chém hắn hay không?
Trước không nói nghe đương sự đối thoại, những người đang rình coi là tâm tư gì.
Quyết đấu quan trọng nhất tối nay, đang sắp bắt đầu.
“Đao” giao chó cho Diệp Vô Truy, bây giờ Danh Đao sử dụng, tự nhiên là một thanh vũ khí khác.
Giáo chủ Cửu Trọng giáo nhìn ông lấy ra không phải thanh đao sấn thủ trong dĩ vãng, sửng sốt. “Nó đâu?”
“Nó không nên ở lại bên người lão hủ, tự nhiên là giao cho chủ nhân mới.” Danh Đao trả lời.
“Tốt lắm, đã như vậy, ta cũng không dùng binh khí sấn thủ chiếm tiện nghi của ngươi.” Hồng y giáo chủ nhìn bốn phía, từ trên mặt đất nhặt một nhánh liễu thật dài, nhẹ nhàng nắm trong tay.
Đối với hắn cố ý muốn nhường, Danh Đao cũng không thèm để ý, phảng phất nhất cử nhất động của người trước mắt đều không liên quan. Ông muốn làm, chỉ là so hết trận này, triệt để chặt đứt chuyện cũ năm xưa, tình cũ oán cũ.
【 Sư phụ tôi am hiểu trường tiên nhất. Dùng cành cây nhiều lắm chỉ có thể phát huy bảy phần công lực, ông ấy là cố ý muốn nhường.】 Ly Hỏa lặng lẽ nói với Diệp Vô Truy.
Diệp Vô Truy nhíu mày. Lẽ nào giáo chủ Cửu Trọng giáo này tự tin với võ nghệ của mình như vậy, cho rằng bảy phần công lực có thể đánh bại Danh Đao. Chính là nói, hắn cố ý muốn thua trận tỷ thí?
Đến tột cùng làm sao, một khắc này đương sự động thủ, mới thấy kết quả cuối cùng.
Không tiếng động giơ lên, cành cây mảnh dĩ nhiên kéo ra khí vô hình, vung lên một trận đất cát.
Giáo chủ Cửu Trọng giáo xuất thủ trước!
Bay lả tả, cát nhỏ khắp bầu trời che lấp tầm nhìn, hồng y nhân lợi dụng cơ hội mà tấn công.
Đê tiện! Có người thầm kêu.
Nhưng mà Danh Đao hoàn toàn không lưu tâm, nắm chặt trường đao trong tay, chậm rãi kéo trên mặt đất, vẽ ra một nửa vòng tròn. Chỉ chốc lát, ánh đao hiện lên, long ngâm nhẹ vang lên.
Vùng cát bụi bay lên, dĩ nhiên bị Danh Đao chặt đứt thành hai đoạn. Đai khí tản mát ra chuẩn xác tấn công về phía hồng y giáo chủ, chém rơi một mảnh góc áo của hắn.
Nếu không tránh đúng lúc, lần này bị chặt đứt sợ rằng không chỉ có cát bụi, mà là thân thể của hồng y nhân!
Hồng y ở trong bóng đêm có vẻ đặc biệt diễm lệ, dáng người lay động tự ma tự huyễn. Mà Danh Đao bình tĩnh ổn trọng, không chút nào bị thân ảnh lập lòe của đối phương làm phân tâm, chỉ là nắm chặt chuôi đao, lấy bất biến ứng vạn biến.
Cao thủ so chiêu, mỗi lần thở hít vào, đều khiến người ta nín thở ngưng thần, không muốn bỏ qua chút nào.
Trong chiêu thức nhìn như đơn giản trực bạch, tiềm tàng thâm uyên người ngoài không thể dò xét.
Sắc bén chém phần cát như sợi bông kia, thân pháp quỷ mị né tránh như thường kia, người đứng ngoài quan sát nhìn thấy rõ, lại không cách nào bắt chước theo được.
Diệp Vô Truy bình thường tự cho là dùng đao pháp cũng tính vào tuyệt hảo, cũng coi như thông hiểu, nhưng mà thẳng đến lúc này nhìn thấy Danh Đao xuất thủ, cậu mới biết được mình còn kém xa lắm!
Chỉ một chiêu, cậu so ra đều kém xa!
Một nhịp thở qua đi, hai đại cao thủ kinh tài tuyệt diễm tiếp tục so đấu.
Đến tột cùng ai thắng ai thua, đến tột cùng có nhân duyên gì. Bên trong đủ loại này, sợ là qua đêm nay mới có thể công bố.
Ánh trăng như lưu quang, nghiêng chiếu vào một đêm đã định trước không bình tĩnh.