Bị ốm sốt 42 độ, sợ mình sẽ chết, tôi cố gượng bò lên một mình bắt xe đến bệnh viện.
Hết giờ làm về nhà phát hiện ống nước trong bếp bị vỡ, cả nhà bị ngập, trần phào sập mất một nửa, một mình chạy đến phố xây dựng tìm công nhân đến sửa chữa lại.
Có một đêm làm về muộn quá mệt mỏi ngủ trên xe buýt, ngủ một giấc đến cuối bến, một giờ sáng đi một mình trên đường hơn một tiếng mới bắt được xe. Về đến nhà mở cửa, tối đen như mực, đặt chìa khóa xuống dường như cũng có thể nghe thấy tiếng vang, trong lòng trống rỗng.
Vui vẻ hay âu sầu không thể nào chia sẻ, cười vui hay rơi lệ không có người ôm, có lúc nghĩ bạn trai thế này khác gì không có. Tôi vì hắn mới đến đây, vì sao mỗi lần tôi cần hắn hắn đều không có mặt?
Có một lần tôi suy sụp, hình như là kỉ niệm một năm yêu nhau, vốn hẹn cùng tổ chức nhưng hắn nhận được thông báo đột xuất phải đi. Lúc hắn chuẩn bị hành lí, tôi đột nhiên khóc. Tôi biết hắn trọng sự nghiệp, cũng biết hắn không làm khác được, tôi hiểu hết, nhưng tôi vẫn cảm thấy tủi thân, chỉ muốn khóc một trận thỏa thích. Hắn ôm tôi mặc cho tôi khóc, chờ tôi thút thít cuối cùng ngừng nước mắt, đột nhiên hắn nói, nếu em thật sự đau khổ như vậy thì chúng ta chia tay nhé. Giọng hắn đặc biệt bình tĩnh. Rất kì quái, trong nháy mắt đó tôi cũng rất tỉnh táo, lau khô nước mắt nói tốt. Hắn nhanh chóng nộp tiền thuê nhà một năm tiếp theo cho tôi, chuyển đồ của mình đi, thế là chúng tôi chia tay.
Hai tháng sau Hách Ngũ Nhất nghe nói hắn và tôi chia tay, tức giận chạy đến tìm hắn, vốn muốn đánh hắn một trận, lúc gặp mặt lại suýt nữa không nhận ra, hốc hác như cái xác không hồn. Hách Ngũ Nhất về nói với tôi, làm lành đi, đó là hắn không nỡ để bạn tủi thân, hắn thật sự yêu bạn đến thảm rồi.
Anh trai tôi mách nước cho hắn, nói em gái anh mềm lòng, chú tìm lí do nào đấy gửi tin nhắn cho nó, nhắn đi nhắn lại là xong chuyện. Cuối cùng hắn nhắn tin cho tôi: “Vốn định nhắc em trời lạnh phải mặc nhiều áo, nhưng... mẹ nó, đợi một tuần mà trời vẫn nắng to”.
Tôi đọc tin nhắn vừa khóc vừa cười.
Sau đó hắn nói với tôi, đêm đó chia tay hắn chuyển đồ đi, đứng ven đường hút thuốc lá, sặc chảy nước mắt nước mũi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình vô dụng.
Trước đó chúng tôi chung sống, hắn luôn là người mạnh mẽ hơn. Khi đó tôi đột nhiên phát hiện, trong tình yêu người người đều bình đẳng, thì ra hắn cũng không tự tin, cũng sợ, cũng mềm yếu, cũng dè dặt, cũng không biết nên yêu một người thế nào. Tôi nghĩ tình yêu có thể không phải ai dìu dắt ai mà hai bên phải cùng trưởng thành mới có thể được yên tâm và tự tại. Nếu nói thích là khát vọng chia sẻ những gì tốt đẹp với nhau, thì yêu là sẵn sàng cùng gánh vác những gì tồi tệ. Tôi biết con đường này rất dài, may mà cuộc đời cũng rất dài, tôi muốn cùng hắn chậm rãi đi hết con đường.
Có một lần công ty hắn liên hoan, hắn bị chuốc quá chén. Nửa đêm tôi nhận được điện thoại của đồng nghiệp của hắn, gọi tôi đến đón hắn, nói gã này uống say rồi nói thế nào cũng không đi, cứ ôm chai rượu đi tìm vợ. Tôi dở khóc dở cười, thay quần áo vội vã chạy tới. Trên đường về tôi lái xe, hắn ngồi yên trên ghế phụ lái, mắt long lanh nhìn tôi. Khi uống say hắn rất đáng yêu, như một bạn nhỏ, hỏi gì đáp nấy. Tôi trêu hắn: “Anh là ai?”
Hắn rất lớn tiếng nói tên mình.
“Vậy em là ai?”
“Sophie Marceau!”
Ơ, bạn học F, tư duy của bạn còn ở trên trái đất không?
“Sophie Marceau sao lại tới đón anh được? Cho anh một cơ hội nữa, em là ai?”
“Audrey Hepburn!” Hắn cười ngây ngô trả lời.
Tôi đành phải theo hắn: “Thế Sophie Marceau và Audrey Hepburn ai đẹp hơn?”
Hắn lắc đầu nguầy nguậy: “Đều không đẹp!”
“Thế ai đẹp?”
“Bà xã anh!”
“Bà xã anh là ai?”
“Kiều Nhất!”
Vờ vịt một hồi lâu thì ra gã này không say.
Về đến nhà tôi bắt hắn đi tắm, hắn chơi xấu không đi, ôm tôi gọi: “Bà xã!”
Ôm rất lâu, đột nhiên hắn nói rất cảm tính: “Anh phải tốt với em hơn nữa”.
Tôi hỏi vì sao, hắn nói: “Em là con gái, tha hương đến đây chịu khổ đều là vì anh”.
Tôi rất vui vẻ, nói tôi là con gái sao? Bây giờ ra đường gặp các bạn nhỏ đều gọi tôi là cô là thím hết cả.
Hắn không nói được gì: “Người bình thường phải cảm động vì nửa câu sau chứ?”
Suy nghĩ một lát lại nói: “Đúng, bà xã anh không phải người tầm thường”.
Tôi cười to. Thực ra tôi chưa từng cảm thấy mình tha hương. Nói đến chuyện này quả thực cũng rất khổ cực, lúc vừa tới Bắc Kinh tôi thuê chung nhà với người khác, dùng chung phòng tắm và phòng bếp. Khi đó nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là có nhà vệ sinh độc lập, nếu có thể có bồn tắm để tắm một cái thì quả thực là hưởng thụ xa hoa, cuộc đời cũng viên mãn rồi. Khi đó tôi và F kun ở hai đầu thành phố Bắc Kinh, mỗi ngày đi làm về lại vui vẻ chen tàu điện ngầm đến chỗ hắn. Hắn thường phải làm đến rất muộn, chúng tôi ăn cơm dưới lầu. Dưới lầu công ty hắn có một cô bán súp cay rất ngon, hắn không cho tôi ăn, nói không vệ sinh. Hắn luôn có những lúc rất cố chấp, cảm cúm không uống thuốc, không ăn quán ven đường, cuối cùng bị tôi mè nheo quá phải thoả hiệp.
Sự nghiệp của chúng tôi vừa khởi đầu, đều không có bao nhiêu tiền. Lúc F kun mới đi làm bị chơi khăm rất thảm, tin nhầm người, gần như bị tẩy chay trong ngành nghề, còn nợ rất nhiều, thật sự là đến bước đường cùng, chỉ có thể gọi về cho cha. Cha hắn không nói một lời gửi tiền vào tài khoản của hắn. F kun nói khi đó nhìn thấy tin nhắn cha chuyển khoản thành công, hắn cảm thấy cực kì nhục nhã. Cuộc đời hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa chịu tấn công gì, lần đó suýt nữa không gượng dậy được, thường xuyên ngồi như người mất hồn vài tiếng. Đêm đến mất ngủ, nằm ngủ giường không ngủ được lại bò dậy làm việc điên cuồng, đến sáng đi làm, gần như không ngủ. Sau đó hắn nói với tôi, nếu không phải tôi đột nhiên đến Bắc Kinh, hắn cũng không biết trạng thái này sẽ duy trì tới khi nào. Bây giờ tôi vẫn rất mừng vì đã cùng hắn vượt qua thời kì gian nan nhất.
Trước khi đến tôi không hề biết tình hình hắn như vậy, nếu biết tôi nhất định sẽ đến bên hắn sớm hơn. Ấn tượng rất sâu là có một lần chúng tôi đến IKEA, hắn thích một chiếc đèn bàn, 799 tệ, thật sự hơi xa xỉ đối với chúng tôi khi đó, thế là lưu luyến đi tiếp. Tháng đó tôi nhận tiền lương, chuyện đầu tiên chính là đến mua chiếc đèn bàn đó cho hắn: “Em tin rằng tất cả những khó khăn bây giờ đều là chuyện anh và em sẽ phải trải qua trong đời, không có tiền, áp lực lớn, không thành công, người nào cũng sẽ có lúc gặp chuyện như vậy. Anh không cần lo, từ từ sẽ tốt hơn, cùng lắm là em nuôi anh”.
Sau đó chúng tôi chuyển nhà mấy lần, vẫn mang theo chiếc đèn này.
Lần trước tôi hỏi hắn: “Em đã nói lời nào khiến anh có ấn tượng rất sâu không?”
Hắn nói: “Em nói em nuôi anh”.
“Có phải anh rất cảm động không?”
Hắn nói: “Không, tức giận đến cả đêm không ngủ”.
“Vì sao?”
“Có nuôi cũng là anh nuôi em. Sau này không được nói như thế nữa”.
Có lúc tôi không thể nào đoán được hắn nghĩ gì.
Cuối tuần thức dậy rất sớm, đến siêu thị gần nhà mua đồ. Mây đen cuồn cuộn, xem ra sắp mưa, lại ôm tâm lí cầu may, nghĩ đi nhanh về nhanh chắc sẽ không dính mưa, thói quen không thích mang ô của tôi đến bây giờ vẫn không thay đổi. Nhanh chóng mua đồ chuẩn bị về nhà, vừa đi ra đã gặp mưa to, đợi một hồi vẫn không tạnh đành phải gọi điện thoại cho hắn. Lúc tôi đi hắn còn đang ngủ.
“Dậy chưa?”
“Gì thế?”
Nghe giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
“Em không mang ô, đến Carrefour đón em, trời mưa rồi”.
Hắn lẩm bẩm một câu không được cái nước gì rồi gác máy. Tôi đứng ngoài cửa siêu thị đợi hắn, thấy mưa ngớt dần, trong lòng hơi hối hận đã đánh thức hắn, lẽ ra nên để hắn ngủ thêm một lát.
***
Đột nhiên nhớ lại năm lớp 12, cũng là một ngày mưa, tôi không mang ô, đứng trú mưa ở cổng trường. Thời gian đó quan hệ giữa tôi và hắn dường như rất tế nhị, có nhiều người gán ghép chúng tôi, tính tôi hướng nội, mỗi lần bị trêu đều cực kì quẫn bách, không biết nên làm thế nào đành phải cố gắng tránh hắn. Có lẽ hắn cũng cảm thấy tôi đang tránh hắn nên không chủ động nói chuyện với tôi. Hôm đó tôi đứng dưới mái hiên, nhìn thấy hắn và một đám học sinh nam lớp toán từ trường đi ra, tôi nhanh chóng cúi đầu làm bộ không nhìn thấy. Một đám người đi qua bên cạnh tôi, hắn đi bên cạnh gần tôi nhất, không chào tôi. Đợi bọn họ đi xa, tôi vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn bóng lưng hắn, trong lòng hơi phiền muộn, không thể nói đó là cảm giác gì, dường như hi vọng xảy ra chuyện gì đó, lại dường như hi vọng đừng xảy ra chuyện gì. Tôi thấy hắn càng chạy càng xa, đột nhiên dừng lại, nhanh chóng chạy về trước mặt tôi, nhét ô vào trong tay tôi trong tiếng ồn ào của đám bạn rồi xoay người lao vào màn mưa, vẫn không nói gì cả.
Trong trí nhớ của tôi, ngày đó hắn luôn yên lặng, những hình ảnh xưa cũ như một vở kịch câm yên tĩnh. Hắn không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, như một ngọn đèn không bao giờ hết điện lặng lẽ chiếu sáng tất cả.
***
Tôi đứng đợi ở cửa siêu thị chẳng bao lâu hắn đã đến, bấm còi với tôi, vừa dừng xe vừa nói điện thoại. Tôi vui vẻ đội mưa chạy đến chỗ hắn, hắn ở trên xe ra dấu cho tôi quay lại, tôi lại ngoan ngoãn lùi về dưới mái hiên. Hắn xuống xe, cầm ô đi tới chỗ tôi, gần đến nơi vội vã dừng điện thoại. Tôi cho rằng hắn lại mắng tôi không mang ô, ai biết hắn lại nói: “Sao không đánh thức anh dậy đi cùng em?”
“Cuối tuần muốn để anh ngủ thêm một lát”.
Trên đường về tôi nhìn hắn chằm chằm, hắn thắc mắc: “Gì thế? Anh còn chưa rửa mặt”.
“Lạ thật, trước kia cảm thấy anh âu phục giày da mới đẹp, bây giờ đầu không chải mặt không rửa mặc áo ngủ mà vẫn rất đẹp trai”.
Hắn vui: “Ông xã em mặc thế nào cũng đẹp trai”.
Đột nhiên tôi nói: “Em yêu anh”.
Hắn ngẩn ra: “Gì thế?”
“Không có gì, chỉ bỗng dưng muốn nói với anh”.
Xe tắc trên đường không đi nổi, Bắc Kinh kẹt xe không khí ô nhiễm, thành phố quá lớn, xô bồ chen lấn, tôi có một vạn lí do không thích nơi này, nhưng người tôi yêu ở đây, nên tôi coi đây là nhà.
Yêu làm cho chúng ta mài tròn bớt những góc cạnh, vượt qua biển người cuộn cuộn, trao cho nhau cái ôm dịu dàng nhất, nóng bỏng nhất. Tôi biết trên thế giới này mọi thứ đều nhanh chóng thay đổi, nhưng nói thật, người trước mặt tôi này, anh ấy lại khiến tôi tin vào sự vĩnh cửu.