Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Hách Ngũ Nhất là bạn thân của tôi, học cùng cấp ba. Nó sinh ngày 1 tháng 5, người nào biết nguồn gốc cái tên nó đều sẽ nói cha mẹ bạn đúng là lười quá đáng. Hách Ngũ Nhất thở dài, đúng vậy, may mà tớ không sinh ngày 8 tháng 3.

Nghe nói khi còn bé Hách Ngũ Nhất bị ốm một trận rất nặng, suýt nữa mất mạng, cho nên cha mẹ nó không có yêu cầu gì đối với nó trong chuyện học hành, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, có thể chạy nhảy là được. Hách Ngũ Nhất cũng cực kì nghe lời, các cuộc thi từ bé đến lớn đều có kết quả rất ổn định, chưa bao giờ ra khỏi top 3, từ dưới lên.

Nhưng cha nó cũng không sốt ruột, lúc nào cũng nói không sao, sau này cha nộp phí chọn trường cho con vào trường X. Khi còn bé đám trẻ chúng tôi đều được nghe lời dạy bảo “Vào trường X chẳng khác nào bước một chân vào ngưỡng cửa đại học danh tiếng”, nhưng sau đó chúng tôi đều phát hiện có thể thi đỗ đại học hay không hóa ra không có bao nhiêu quan hệ với cái chân này.

Hách Ngũ Nhất yên tâm chơi suốt ba năm cấp hai (ND: TQ 6 năm cấp 1, 3 năm cấp 2, 3 năm cấp 3). Đến năm thi vào cấp ba lại gặp đúng đợt cải cách của bộ giáo dục, quy định không cho phép nộp phí chọn trường, thi bao nhiêu điểm vào trường lấy bấy nhiêu điểm. Cả nhà Hách Ngũ Nhất đều chết sững, cha nó xoay sở quan hệ một hồi lâu mà không có cách nào. Đến tận lúc hiệu trưởng trường tôi phát mình ra “phí xây dựng trường”, Hách Ngũ Nhất mới bước chân vào cổng trường X được.

02

Lúc mới vào trường tôi chịu áp lực rất lớn. Thời cấp hai tôi còn có thể chen chân vào top 10, đến đây mới biết nhân thượng hữu nhân, đưa mắt nhìn bốn phía toàn là cao thủ, so với họ thì tôi còn chưa được coi là học sinh yếu kém.

Cho nên tôi đặc biệt tốt với Hách Ngũ Nhất, giúp nó mua đồ ăn sáng, cùng nó trực nhật lớp, ăn cơm nhường thịt cho nó, làm cho nó cảm nhận được tình bạn thắm thiết, cho đến bây giờ mỗi khi nhắc tới chuyện này nó vẫn còn rớm nước mắt. Tôi thật sự không nhẫn tâm nói với nó, kì thực là bởi vì tôi sợ nó sẽ chuyển trường. Có nó học cùng, ít nhất tôi không bị đội sổ.

Có một lần thi toán, tôi làm bài rất kém. Hách Ngũ Nhất ngồi phía sau tôi, lúc nộp bài thi nó mang bài đi qua chỗ tôi, tôi lập tức khiếp sợ khi thấy bài thi của nó viết kín chữ. Trước mắt tôi tối sầm, nghĩ bụng toi đời rồi, lần này tôi chắc chắn đứng thứ nhất đếm ngược.

Hết giờ bạn học F giúp giáo viên kiểm bài thi, về nói với tôi: “Yên tâm, bạn làm tốt hơn bạn ấy một chút”.

Tôi nói bạn đừng an ủi tớ, tớ nhìn thấy bạn ấy làm dài lắm.

Bạn học F mặt đầy vệt đen: “Bạn ấy không làm bài nào cả, chỉ chép lại đề bài năm lần”.

03

Tôi và Hách Ngũ Nhất đều có sở thích sưu tầm. Tôi thích sưu tầm các loại giấy gói quà đẹp, nó thích sưu tầm các loại vở đẹp. Mỗi một học kì khai giảng, nó đều sẽ chuẩn bị năm sáu quyển vở mới, rất trang trọng viết ngoài bìa vở: “Bút kí ngữ văn”, “Bút kí toán”, “Bút kí tiếng Anh”, nghiêm túc chép bài được năm trang là không kiên trì được nữa, phía sau toàn bộ dùng để chơi cờ ca rô.

Dạo đó chúng tôi đến lớp thường viết giấy truyền tay trao đổi đủ loại chuyện trên đời, mọi người đều tiện tay xé tờ giấy nháp là xong, chỉ có Hách Ngũ Nhất chuẩn bị riêng một quyển vở nhắn gửi.

Quyển vở này có thể nói là sử kí tọc mạch của lớp tôi, ghi chép tỉ mỉ ai yêu ai, ai chia tay ai, ai bắt cá hai tay...

Sau đó quyển vở này bất hạnh bị giáo viên chủ nhiệm lớp bắt được, tất cả mọi bí mật trong lớp đều bị chủ nhiệm lớp biết hết, mọi người chỉ hận không thể bóp chết Hách Ngũ Nhất.

04

Có một dạo trong lớp thịnh hành đi giầy Nike, loại không lực số 1, hình như là hơn bốn trăm tệ. Những lúc như thế tôi cực kì căm thù mình không phải con một, mẹ không có nhiều tiền, tôi biết mẹ kiếm tiền không dễ dàng gì. Quan Triều biết nói ngọt, giỏi làm nũng, đòi mẹ mua cho gã trước, tôi không nhẫn tâm đòi mẹ mua một đôi nữa.

Nói trong lòng không ngại là nói dối. Mười sáu mười bảy tuổi chính là lúc lòng hư vinh mạnh nhất, nhìn thấy người khác chân xỏ hàng hiệu còn chính mình đi giầy loại mấy chục tệ, cảm giác nói chuyện cũng không được tự tin.

Có hôm học giờ thể dục, khi hoạt động tự do các nữ sinh túm tụm lại tán gẫu, mọi người nói đến kiểu giầy mới của Nike, sau đó phát hiện cả lớp gần như người nào cũng đi Nike hoặc Adidas. Đột nhiên có một bạn nữ nói không phải, Kiều Nhất không đi.

Lại có người chỉ xuống chân tôi hỏi, giầy của bạn hiệu gì?

Trong nháy mắt mặt tôi đỏ bừng như chính mình làm sai chuyện gì bị người khác phát hiện, không biết nên trả lời thế nào.

Hách Ngũ Nhất bên cạnh mua một que kem, tiện tay bẻ cho tôi một nửa (?), ngồi xuống nói: “Mẹ tớ nói giầy Nike vừa cứng vừa đắt chết đi được, chỉ lừa loại phá gia chi nữ như tớ thôi”.

Mọi người đều lộ vẻ ngượng ngùng.

Sau đó Hách Ngũ Nhất rất ít khi đi Nike nữa, suốt ngày đi giầy rẻ tiền chơi với tôi.

Sau này có một năm đến sinh nhật Hách Ngũ Nhất, tôi tặng nó một đôi giày. Đêm đó uống nhiều, tôi nói với nó tôi vẫn nhớ năm đó nó giải vây giúp tôi.

Nó trợn mắt, đã quên sạch: “Có chuyện này thật à? Tại sao tớ không nhớ gì nhỉ? A đúng rồi! Quả thật mẹ tớ từng mắng tớ là loại phá gia chi nữ, cái này thì tớ nhớ rõ lắm”.

Có một số người tràn ngập tàn bạo và ác ý, đó là bởi vì họ chưa từng được người khác đối xử dịu dàng. Tôi tin rằng mình có thể luôn luôn dịu dàng, đó là vì khi còn trẻ đã gặp được người tốt bụng.

05

Trường chúng tôi có hai bộ đồng phục, một bộ màu lam một bộ màu đỏ. Có một lần lãnh đạo sở giáo dục đến thị sát, chủ nhiệm lớp nhiều lần nhấn mạnh phải mặc đồng phục đỏ thống nhất. Không biết Hách Ngũ Nhất không nghe thấy hay là quên mất, tóm lại đến thứ hai cả trường đều đỏ rực, chỉ có một mình nó mặc đồng phục màu lam, đứng trong hàng ngũ đặc biệt nổi bật.

Chủ nhiệm lớp tức giận đứng ngoài hành lang mắng nó một trận thậm tệ: “Vì em mà trường ta không được đánh giá xuất sắc, em là con sâu làm rầu nồi canh, phải trừ điểm hạnh kiểm em thật nặng...”

Hách Ngũ Nhất có vô tâm thế nào thì cũng là con gái, bị mắng trước mặt bao nhiêu người vẫn cúi đầu cố gắng chịu đựng không khóc. Tôi muốn an ủi nó nhưng lại do dự một chút, bởi vì trước đó tôi với nó cãi nhau một trận, cụ thể là vì chuyện gì thì bây giờ tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ đoạn tuyệt quan hệ với bạn thân đau lòng không thua gì chia tay người yêu.

Hôm đó hết tiết một bất ngờ có thông báo xuống sân tập hợp, mọi người đều đoán chắc chắn là bởi vì chuyện đồng phục nên hiệu trưởng phải chấn chỉnh lại, Hách Ngũ Nhất sợ đến sắc mặt tái nhợt. Chủ nhiệm lớp vội vàng gọi mọi người xuống sân xếp hàng, trên lớp chỉ còn lại mình tôi. Khi đó tôi quyết định một việc, vì bạn, quyết định cùng chịu phạt.

Tôi thay đồng phục màu lam đi vào hàng ngũ, F cực kì kinh ngạc, bởi vì tôi mặc đồng phục của hắn. Hắn không buồn mang đồng phục về nhà, bình thường luôn nhét trong ngăn bàn.

Nhìn thấy tôi, Hách Ngũ Nhất sững sờ một lát, sau đó ỏa một tiếng bật khóc, khóc rất to. Thấy nó khóc tôi cũng khóc theo, có thể là vì sợ mình cũng sẽ bị trừ hạnh kiểm nặng. Nếu lúc này có camera quay lại, có thể nhìn thấy hình ảnh giữa một đại dương đỏ rực có hai chấm xanh mặt đối mặt khóc nức nở như hai đứa thần kinh. Ngay cả hiệu trưởng đang giáo huấn trên đài chủ tịch cũng dừng lại, trợn tròn mắt nhìn hai đứa tôi.

Đương nhiên sau đó chúng tôi không bị trừ hạnh kiểm, chỉ bị phạt quét dọn vệ sinh một tháng. Hách Ngũ Nhất nói với tôi, đó là lần nó mất mặt nhất từ trước tới giờ, nhưng vì có tôi mà lại trở thành một kí ức vô cùng ấm áp. Khi đó nó đã cảm thấy tôi nhất định là bạn của nó suốt đời.

06

Hách Ngũ Nhất học rất lệch, điểm toán lí hoá cộng lại còn không bằng điểm ngữ văn. Năm lên lớp 11, có tin đồn nhà trường sẽ chia lại lớp trọng điểm, lớp dưới trọng điểm và lớp bình thường, Hách Ngũ Nhất bắt đầu sốt ruột.

F kun là con ngoan, phải về nhà đúng giờ. Tôi kéo Quan Triều đến bổ túc cho Hách Ngũ Nhất, sau đó ác mộng của tôi bắt đầu.

Tình hình thông thường là thế này:

Quan Triều đưa ra một đề toán.

Hách Ngũ Nhất còn đang đọc đề, Quan Triều đã viết xong đáp án.

Hách Ngũ Nhất: “Bạn viết cái gì đấy? Tớ hoàn toàn xem không hiểu”.

Quan Triều: “Thế này mà cũng xem không hiểu? Tớ đã viết rất tỉ mỉ rồi”.

Tôi thò đầu vào xem. Bó tay, bài toán phải giải năm bước, Quan Triều đại gia từ bước đầu tiên nhảy thẳng đến bước cuối cùng, hoàn toàn không hiểu được đáp án đó gã tính toán từ đâu ra.

Sau đó chúng tôi tổng kết, Quan Triều có tư duy của chính gã, chỉ có chính gã có thể hiểu được, hơn nữa chúng tôi còn nói gã, nói là gã tức giận đập bàn bỏ đi, mắng chúng tôi ngốc hết phần thiên hạ. Thông thường những lúc này tôi sẽ câm miệng, theo kinh nghiệm trước đó của tôi, cãi nhau với gã tốn thời gian, tốn công sức mà cơ thắng lại rất nhỏ. Nhưng Hách Ngũ Nhất thì khác, Hách Ngũ Nhất vĩnh viễn sẽ không chịu thua, xông lên như võ sĩ đấu bò tót, hai người cãi nhau rồi đánh nhau ầm ĩ. Lúc tôi cho rằng hai người sẽ cắt đứt quan hệ, không ngờ hai người này lại ngồi vào bàn, vừa chép bài vừa nghiên cứu từ bước đầu tiên tính thế nào ra bước thứ năm.

Đây cũng là một loại kiểu chung sống đặc thù.

07

Quan Triều và tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, gã không có khái niệm giới tính gì. Có một lần tôi, F kun, Hách Ngũ Nhất và Quan Triều cùng về nhà. Tôi và F kun đi phía trước, Quan Triều đi giữa, Hách Ngũ Nhất đi cuối cùng. Đi được nửa đường Hách Ngũ Nhất đột nhiên dừng lại gọi tôi.

“Kiều Nhất, bạn có mang cái đó không?”
“Cái gì?”

Nó dùng khẩu hình.

Tôi không hiểu ra sao.

Quan Triều nói: “Băng vệ sinh”.

“Cái gì?” Tôi không nghe rõ.

“Hách Ngũ Nhất hỏi mày có mang băng vệ sinh hay không, họ hàng nó đến thăm rồi”. Quan Triều nói oang oang.

Hách Ngũ Nhất lập tức hóa đá, ngay cả bộ mặt núi băng vạn năm của bạn học F cũng phải đỏ lên...

08

Hách Ngũ Nhất có một bạn trai thanh mai trúc mã, lớn hơn nó bốn tuổi, đang học đại học. Quan hệ giữa hai gia đình đặc biệt tốt, có lúc còn gọi nhau là thông gia luôn. Đại khái cũng là bởi vì có bạn trai chiều chuộng nên Hách Ngũ Nhất vẫn vô tâm vô tính. Nhưng năm vào lớp 10, bạn trai kia đột nhiên đề nghị chia tay Hách Ngũ Nhất.

Hách Ngũ Nhất rất đau lòng, cả người gầy rộc đi, nửa tháng như người mất hồn. Có buổi tối đột nhiên nó gọi điện thoại cho tôi, nói ngày mai phải nói chuyện tử tế với gã đó, cuối cùng thần thần bí bí hỏi: “Bạn biết trang điểm không?”

Tôi đương nhiên không biết, hỏi nó vì sao phải trang điểm.

Nó nói: “Tớ phải xuất hiện trước mặt hắn với dáng vẻ xinh đẹp nhất.

Thế là hôm sau Hách Ngũ Nhất lấy trộm một đống mỹ phẩm của mẹ chạy đến nhà tôi. Chúng tôi loay hoay một buổi sáng, trang điểm tự cho là rất đẹp nhưng thực ra xấu đến không đỡ được. Tôi ca ngợi nó là Paris Hilton của Trung Quốc, nó khen tôi là Quế Luân Mỹ của đại lục. Quan Triều bên cạnh không nghe được nữa, nói tình hữu nghị của nữ sinh chúng mày thật là giả dối.

Tôi nói anh biết cái gì, thế cần bạn thân làm gì? Chính là để thỏa mãn lòng hư vinh! Paris Hilton của Trung Quốc đi đàm phán với bạn trai, quá trình tôi không rõ, tóm lại cuối cùng Hách Ngũ Nhất khóc như xé rách tim gan không chịu về nhà, gã kia tìm được số điện thoại của tôi trong điện thoại của Hách Ngũ Nhất, tôi kéo Quan Triều đi đón nó về.

Còn nhớ hôm đó trăng mờ gió nhẹ, chúng tôi tìm được Hách Ngũ Nhất ở bờ sông. Nước mắt nước mũi tèm lem, tóc tai bù xù, trang điểm trên mặt nhoe nhoét. Theo Quan Triều nói, khi đó gã sợ đến mức hai chân bủn rủn, cho rằng là ma chết đuối từ dưới sông bò lên.

Sau đó gã kia đưa ra một yêu cầu hết sức vô lí, hắn nói chỉ cần Hách Ngũ Nhất gấp chín ngàn chín trăm chín mươi chín ngôi sao may mắn trước sinh nhật hắn làm quà tặng hắn, hắn sẽ đồng ý làm lành.

Nhưng cách sinh nhật hắn chỉ còn không đến một tuần. Hách Ngũ Nhất ngày nào cũng gấp, tôi cũng gấp giúp nó, sau đó các bạn nữ ngồi xung quanh chúng tôi biết việc này cũng chủ động giúp đỡ, cuối cùng gần như cả lớp đều gấp. Mấy người tay chân vụng về không biết gấp (chẳng hạn như bạn học F) thì đếm giúp, đúng giờ báo cáo còn thiếu bao nhiêu ngôi.

Một tuần đó quá mức thần kì, chuông ra chơi vang lên mà cả lớp hoàn toàn yên lặng, không có ai ra ngoài chơi, tất cả mọi người đều vùi đầu gấp sao may mắn, toàn tâm toàn ý giúp Hách Ngũ Nhất. Mọi người đều bị cuốn vào sự đoàn kết này, dường như là sắp ra chiến trường, chúng tôi đều là chiến hữu sánh vai chiến đấu.

Bây giờ nhớ lại hình ảnh đó đúng là kì lạ, trong phòng học yên lặng, mỗi người đều cúi đầu, miệng lẩm bẩm, người không biết còn cho rằng lớp chúng tôi đang tổ chức hoạt động tôn giáo tập thể nào đó.

Cuối cùng đến trước sinh nhật gã đó, lớp chúng tôi đã gom đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín ngôi sao may mắn. Hách Ngũ Nhất mua một lọ hoa siêu lớn. Hôm đó sau giờ tan học mọi người đều không về, lọ hoa truyền khắp cả lớp, mỗi người đều cho sao may mắn mình gấp vào lọ hoa, cuối cùng trở lại chỗ Hách Ngũ Nhất, đầy một lọ.

Hách Ngũ Nhất mang lọ sao may mắn này đi tìm bạn trai. Gã kia cực kì khiếp sợ, khi đó đưa ra yêu cầu này kì thực là muốn làm nó biết khó mà lui, không ngờ nó lại làm được thật. Hôm đó hai người vẫn chia tay, nhưng Hách Ngũ Nhất nói, rất lạ, trên đường ôm lọ sao may mắn đó về nhà nó lại không thấy buồn chút nào.

Sau đó có một chị lớp 12 bị bệnh máu trắng, nhà trường kêu gọi các lớp bán hàng từ thiện quyên góp cho chị đó. Chúng tôi đề nghị Hách Ngũ Nhất bán lọ hoa đựng sao may mắn đó. Hôm tổ chức bán hàng, cả lớp tôi cùng Hách Ngũ Nhất khiêng lọ sao may mắn to đùng ra sân bóng, mọi người đều phải liếc nhìn, quả thực rất oách.

Cuối cùng lộ sao may mắn này được giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi mua, đặt ở trong phòng làm việc. Năm nay có bạn học về thăm, nói không ngờ lọ sao vẫn còn nguyên ở đó. Bây giờ nghĩ lại, năm đó cả lớp tôi cùng gấp sao, trở thành một chuyện lạ trong toàn khối, vậy mà giáo viên chủ nhiệm luôn luôn nghiêm khắc khắt khe lại coi như không thấy, có lẽ cũng bị lay tinh thần đoàn kết của chúng tôi. Khi đó chúng tôi trẻ trung, đơn thuần mà tràn ngập nhiệt tình, phản nghịch mà ngây thơ lương thiện, đó là chúng tôi lúc tốt đẹp nhất.

09

Một hôm uống rượu với Hách Ngũ Nhất, bạn học Hách Ngũ Nhất xem mắt rất nhiều nhưng vẫn chưa quyết được mối nào, tôi hỏi nó vì sao, nó nói: “Tớ có chướng ngại tâm lí”.

Tôi hỏi: “Sao, chướng ngại gì?”

Hách Ngũ Nhất: “Thích một người luôn cần một chút thời gian, mà trong thời gian này tớ lại luôn phát hiện đối phương là đồ ngốc”.

Tôi: “Ha ha ha ha, tớ thì ngược lại với bạn, hồi trước tớ nhanh chóng lấy F kun chính là vì sợ anh ấy phát hiện tớ là đồ ngốc”.

F kun bên cạnh dỏng tai nghe một hồi lâu, cuối cùng nói: “Thảo nào anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, thì ra là bị úp sọt rồi...”

10

Hách Ngũ Nhất bây giờ làm việc ở nhà xuất bản. Một hôm đi cùng nó đến nhà sách nghiên cứu thị trường, nhìn thấy sách của Lý An, Hách Ngũ Nhất tặc lưỡi cảm khái: “Thật sự muốn làm một quyển sách của danh nhân, bìa ngoài không cần viết giới thiệu, chỉ cần điền tên tác giả là có thể bán chạy rồi”.

Tôi nói: “Đúng thế, bạn cố gắng làm một quyển sách của Trương Nghệ Mưu đi, chắc chắn cũng có hiệu quả như vậy”.

“Toàn Trung Quốc nhiều biên tập muốn làm sách của Trương Nghệ Mưu lắm, tớ không tranh được. Tớ lại cho rằng bạn và F đều có tiềm năng, đợi sau này hai bạn nổi danh rồi nhất định phải cho tớ làm tự truyện”.

“Tớ không có chí tiến thủ, không thể trông chờ vào tớ được”.

“Đương nhiên là không trông chờ vào bạn, chỉ cần F nổi tiếng là được. Đến lúc đó sách của tớ chính là tự truyện của vợ cả của F tiên sinh, nhà doanh nghiệp nổi tiếng”.

“Chờ đã, vì sao là vợ cả? Hắn còn có vợ hai hay sao?”

“Cái này thì ai biết được. Kiếm được nhiều tiền sẽ gặp rất nhiều cám dỗ. Tớ định ra tự truyện của vợ cả, vợ hai, vợ ba, vợ bốn của hắn, thành một bộ sách, nhất định bán chạy”.

“Tạm biệt, tớ quyết định từ bây giờ đoạn tuyệt quan hệ với bạn!”

11

Nhắn tin cho Hách Ngũ Nhất, hẹn cuối tuần đi xem phim mới của Trương Chấn.

Nó: “Người đàn ông này làm thế nào mà hàng chục năm vẫn đẹp trai như một ngày thế nhỉ?”

Tôi: “Nam thần là bất biến, Trương Chấn vĩnh lưu truyền”.

Nó: “Chờ tớ trở thành phú bà, chuyện đầu tiên chính là bao hắn”.

Tôi: “Bao Trương Chấn chắc phải tốn rất nhiều tiền!”

Nó: “Không bao nổi thì ngủ một đêm cũng được”.

Tôi: “Vậy chúng ta phải cố gắng kiếm tiền mới được”.

F kun bên cạnh im lặng xem từ đầu đến đuôi bất chợt lên tiếng: “Chờ hai người kiếm đủ tiền thì Trương Chấn đã không còn khả năng tình dục nữa rồi”.

12

Tôi và F quyết định kết hôn, mọi người đều nói với ta trăm năm hòa hợp, chỉ có Hách Ngũ Nhất nắm tay tôi trịnh trọng nói: “Bạn thân ái, bạn làm gì tớ cũng đứng về phía bạn, kể cả bạn muốn đào hôn tớ cũng mua giày chạy cho bạn”.

F kun trợn mắt nhìn nó hồi lâu.

Nó là bạn học, khuê mật, phù dâu của tôi, là mẹ đỡ đầu của con gái tôi, đến tám mươi chúng tôi vẫn là bạn cùng viện dưỡng lão, ngày ngày ngồi trên xe lăn ngắm trai đẹp, nó là Hách Ngũ Nhất thân ái của tôi./.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK