- Không sao, tên này là người quen của chú. Cậu vẫn to xác quá nhỉ, so với lần cuối ta gặp cậu, Beard.
- Khà khà, còn ông cũng chẳng thay đổi gì nhỉ.
- Giới thiệu với cháu, đây là đệ tử nhỏ nhất của Bắc vương Joe. - Oliver liền quay sang Vikir giới thiệu. - Và có vẻ cậu đến đây nhắm đến cuộc tuyển chọn mười năm một lần đúng không?
- Quả nhiên vẫn không qua mặt được lão. - Beard lắc đầu ngao ngán. - Sư phụ nói phải đi va chạm nhiều mới khá lên được.
- Tôi tưởng cuộc thi là tuyển chọn nhân tài của Tây vực. - Vikir nói.
- À, sau khi cuộc thi kết thúc 1/10 người lọt vào cuối cùng có quyền chọn phục vụ cho Tây vực không. Nếu không nguyện ý họ có thể rời đi. - Beard nói. - Và cậu là..
- Tôi là Vikir, một tuyển thủ tham gia cuộc thi.
Beard lại gần bắt tay Vikir niềm nở và cười phá lên.
- Tôi hi vọng có thể được đấu với cậu, cậu thủ thế chắc chắn đấy, tôi cảm thấy nếu tôi đánh Oliver thì rất có thể tôi sẽ chết.
Sau đó ba người tiếp tục ngồi nói chuyện còn đàn em của Beard thì ra ngồi vào bàn dành cho khách. Suốt cả buổi, Beard toàn ngồi ca ngợi về sư phụ Bắc vương tuyệt với của cậu ta, Bắc vực tuyệt vời ra sao và luôn rủ Vikir đến Bắc vực chơi. Vikir đang ngồi nghe Beard huyên náo thì liền có một bàn tay đập mạnh xuống bàn.
- Ông chú, cho tôi một ly Score.
Người gọi là một cô gái trẻ, tuổi tầm đôi mươi, mặc một bộ quần áo kéo dãn và nhìn cực kì linh hoạt. Oliver nhìn cô gái đó liền hỏi ngay.
- Cô gái này đến từ Nam vực hả? Thuộc tổ chức sát thủ nào.
Cô gái liền giật đuôi mắt và ngồi phịch xuống ghế, mân mê ly rượu và nhấp một ngụm. Ngay lập tức ném chiếc thìa bên cạnh về phía Oliver, Vikir vung tay kẹp nó giữa hai ngón tay với tốc độ nhanh chóng mặt. Cô gái bất ngờ và bật nhanh ra khỏi ghế.
- Các người là ai? - Giọng nói pha lẫn sự cảnh giác.
- Chà, bình tĩnh nào, chúng tôi không làm gì cô đâu. - Oliver nhún vai. - Cô cũng đến tham gia tuyển chọn nhỉ.
Cô gái gật đầu và vẫn chằm chằm đề phòng Vikir.
- Cô gái tên là gì?
- Ta không muốn người khác biết tên. - Cô gái nói lên giọng đanh thép, liền đó biến thành làn khói đen và biến mất.
Oliver lắc đầu ngao ngán trước sự biến mất của cô gái.
- Họ là sát thủ đến từ Nam vực, luôn luôn giấu mình và chịu gò bó.
Trong quán trọ còn có nhiều các kiểu người khác đến ở trọ, chắc hẳn họ đều là những tuyển thủ đến tham gia kì thi. Có rất nhiều người phô diễn khả năng của mình, lại chỉ có những người lẳng lặng lên phòng nghỉ ngơi. Vikir uống hết ly của mình và chào tạm biệt Oliver mà lên phòng nghỉ ngơi. Cậu nằm xuống giường và ngay lập tức xúc cảm của cậu phản ứng dữ dội. Cậu chưa bao giờ cảm thấy Long hình của mình chịu sự đe dọa như vậy. Một luồng sức mạnh to lớn đang đến quán trọ, cậu nhắm mắt lại và cảm nhận. Tầm nhìn của cậu lan tỏa khắp căn phòng và lan xuống tầng triệt. Ở tầm nhìn này các sức mạnh của mọi người đều thể hiện ở dạng ngọn lửa bao quanh cơ thể. Ngay ở giữa phòng là người đàn ông sở hữu một lực lượng to lớn. Vikir không thể nhìn rõ hình dáng của người đó. Ngay lập tức người ta trừng mắt nhìn cậu và đồng thời sử dụng sức mạnh tinh thần tấn công ngược lại cậu. Trong phòng cậu liền ói máu, và mồ hôi đầm đìa khắp người. Lúc này thân thể của cậu đã hoàn toàn kiệt sức do đòn tấn công vừa rồi, cậu ngất lịm đi trên giường.
Ở nơi tầng triệt đó, sau khi Vikir bước lên phòng ngang để về phòng ngủ. Liền đó, có một người đàn ông cao lớn bước vào, người mặc bộ trang phục màu đen để râu quai nón. Bất chợt, người đó cảm nhận thấy một tia dò xét phát ra từ tầng lầu kia và với bản tính hiếu thắng, ông ta ngay lập tức đáp trả lại. Khi thấy đối phương không còn phản ứng liền nhếch mép cười.
- Thế gian cũng lắm kẻ hiếu kì.
Sau đó người đó bước tới bàn và yêu cầu Bartender pha chế một ly rượu, ông ta ngồi xuống chỗ Vikir vừa ngồi và nói đôi chút với Oliver.
Sáng ngày hôm sau, Vikir liền đau đớn âm ỉ ngồi dậy, cậu tự vận năng lượng tự nhiên điều chỉnh cơ thể và lau đi máu trên miệng. Lúc này bất chợt Oliver tiến vào rủ Vikir đi dạo phố. Thấy cậu đang bị thương, chú cũng chẳng hỏi nhiều liền giúp trị thương. Đòn tấn công đó thật sự vô cùng mạnh mẽ, tuy đối phương chỉ có ý cảnh cáo. Nó chỉ gây ra một chút thương tổn cho Vikir vì trước đây cậu đã phải chịu những đòn còn kinh khủng hơn nhiều từ phía Cazadict. Cậu vươn vai và cùng Oliver đi ra khỏi phòng. Hai chú cháu xuống dưới để ăn sáng và thấy các món ăn bay lơ lửng khắp phòng, ai ăn gì chỉ cần gọi là thức ăn sẽ tự động bay đến chỗ người đó. Vikir ngồi ăn và nghiền ngẫm nhớ rõ khí tức của người hôm qua để sau này có thể trả lại cả vốn lẫn lãi.